"Có thể là một người nào đó có dị năng mang theo một động vật năm trăm tuổi, nhưng khả năng đó không được lớn lắm."

Liệt Hoả hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy khả năng lớn nhất là gì?"

Trong mắt Sở Nguyên lóe lên thần sắc khác thường nói: "Động vật, mà còn là....sinh vật bị biến dị."

Liệt Hỏa khẻ nhướng mày hỏi: "Theo như ngươi nói, biến đổi gien nhân tạo?"

Liệt Hỏa suy nghĩ một hồi rồi nói: "Chuyện này quả thật là rất quan trọng, kỹ thuật biến đổi gien không phải là không có. Sở trường của Tiểu Trùng Quốc là lợi dụng virus để tiến hành cải tạo sinh vật. Nhưng mà...." Y cố ý làm cho giọng nói trở nên trầm trọng hơn rồi nói: "Năm trăm năm, chuyện này làm sao mà giải thích?"

Yêu Linh xen vào nói: "Làm gì có người lại đi đào thi thể của động vật năm trăm năm trước lên để tiến hành biến đổi gien?" Khi nói câu này, Yêu Linh đã vô tình nghiêng theo giả thuyết của Sở Nguyên. Thật ra lý do biến đổi gien cũng như những câu chuyện thần thoại huyền ảo rất dễ làm cho người khác tin tưởng.

Thổ Phỉ cười tinh quái nói: "Thử đem ngươi chôn dưới lòng đất năm trăm năm rồi đào lên, không biết có tìm thấy một sợi lông nào không."

Yêu Linh vò đầu bứt tóc, ngại ngùng cười nói: "Nhất thời ta quên mất, nếu nói như vậy thì khả năng này không lớn. Nếu đã chết năm trăm năm thì thi thể đã bị mục rữa từ đời nào rồi, làm sao tìm được cộng lông nào. A, chuyện này làm cho người ta thật nhức đầu.

Sở Nguyên không thích cảnh đùa giởn này nên nói: "Nếu không còn gì nữa, ta muốn đi lên lầu năm."

Liệt Hỏa gật đầu nói: "Vậy được, chuyện này sẽ giao cho ba người các ngươi, sớm cho ta biết rỏ mọi chuyện, ngươi đi đi."

Sở Nguyên không nói thêm lời nào, quay người rời đi. Sau đó Yêu Linh và Thổ Phỉ cũng đi ra khỏi phòng, vừa ra khỏi Yêu Linh bất mãn nói: "Tên gia hỏa này thật là phách lối."

Thổ Phỉ cố nhịn cười nói: "Hình như ngươi không hợp với ngươi ta lắm."

"Đúng là như vậy, mặt lúc nào cũng đơ ra, làm như tất cả mọi người trên thế gian này đều mắc nợ của hắn vậy."

Thổ Phỉ vừa cười vừa lắc đầu. Hắn biết Yêu Linh chỉ có cái miệng hay nói nhiều. Ở tổ dị năng này có ai không bị hắn tìm ra khuyết điểm? Thật ra Yêu Linh ngoài cái tật thường hay châm chích này thì hắn cũng chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, nếu không Thổ Phỉ cũng không ở cùng tổ với hắn.

Sau khi ba người bọn họ rời khỏi phòng, Liệt Hỏa lẩm bẩm một mình: "Ông thấy thế nào?"

Không có ai trả lời ông. Người duy nhất có thể nói chuyện là Tửu Quỷ đang ngồi trên sofa say bí tỉ kia, đầu gục xuống, mắt lim dim, không biết có phải đang ngủ không.

Liệt Hỏa tiếp tục nói: "Năm trăm năm.... không thể nào là nó chứ? Nó có thể sống được năm trăm năm sao?" Nếu như Sở Nguyên có thể nghe được những lời này của ông, nhất định sẽ rất ngạc nghiên. Liệt Hỏa có thể đã biết được chuyện gì nhưng lại không chịu nói ra.

Lúc này Tủy Quỷ đang ngủ say đột nhiên mở miệng ra nói: "Cái đó chỉ là truyền thuyết thôi." Nói xong Tửu Quỷ nhắm mắt lại như trước, giống như ông vừa mới nói chuyện trong mơ.

Liết Hỏa cười khổ nói: "Ông quên rồi sao, Long Hồn của chúng ta vì sao lại tồn tại."

"Ừm." Tửu Quỷ vẫn nhắm chặt hai mắt, đầu cuối xuống tiếp tục ngủ gà ngủ gật. nguồn TruyenFull.vn

"A, thích ăn tim người. Còn nữa, mỗi lần đều cấu xé thân thể của người sống. Điểm này và tài liệu trong hồ sơ bí mật rất giống nhau. Trong tài liệu được ghi chép lại, năm trăm năm trước ở Thiên Độ trấn đã có xuất hiện một lần, thời gian và địa điểm rất hợp nhau. Nhưng ông nghĩ nó có sống được năm trăm năm không?"

"Không thể nào, nếu không Thiên Độ trấn mấy trăm năm nay đâu được bình yên như vậy. Vả lại, hồi đó nó không phải đã bị những vị hòa thượng kia giết rồi sao?"

Liệt Hỏa lắc đầu nói: "Có chết hay không cũng không ai biết rỏ, đã cách mấy trăm năm rồi tài liệu chưa chắc đã chính xác. Nhưng Thiếu Lâm Tự vì đối phó với nó đã bị chết mấy chục cao thủ thì chuyện này là thật."

Lúc này Tửu Quỷ từ từ mở mắt ra hỏi: "Nếu chuyện này thật sự như vậy, ông tính làm sao?"

Liệt Hỏa cười khổ nói: "Ta thà là chọn không tin, đã cách năm trăm năm rồi, cho dù nó có lợi hại cũng không thể sống tới năm trăm năm."

"Ta chỉ nói là nếu như thôi."

"Ồ...đến lúc đó thì có khả năng lần đầu tiên tổ dị năng của chúng ta và tổ vũ học sẽ hợp tác với nhau. Còn nữa....có thể có thêm nhiều người sẽ chết nữa."

"Nó có thật lợi hại như vậy không?

Liệt Hỏa khó chịu nói: "Tại ông còn chưa có đọc tài liệu."

Tửu Quỷ lừ đừ nói: "Tài liệu có thể bị đổi. Ông cũng nói là đã cách năm trăm năm rồi, có quỷ mới biết trong đó phần nào là thật, phần nào là giả."

Hai ngươi trầm tư một lúc, Tửu Quỷ mới nói: "Ta thấy ông không cần phải lo nhiều."

"Ta lo thì có ích gì? Bây giờ nên nghĩ coi làm sao tìm ra con vật trong truyền thuyết để coi thật ra nó là con gì." Ngưng lại một lúc, Liệt Hỏa hỏi: "Ông thấy con người Sở Nguyên thế nào?"

"Rất tốt."

"Tốt thế nào?"

Tửu Quỷ liếc ông một cái rồi nói: "Ông muốn thử ta hả?"

Liệt Hỏa lắc đầu nói: "Ông không biết thân phận thật sự của hắn. Ta không biết chuyện nào thật chuyện nào giả, nhưng hắn thật sự là một nhân tài. Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, theo tài liệu ghi lại thì hắn rỏ ràng là đã chết rồi, vậy tại sao bây giờ vẫn còn sống? Không lẽ có người ở trên cố ý làm tài liệu giả?"

Thấy Tửu Quỷ không trả lời, Liệt Hỏa hỏi tiếp: "Ông đang nghĩ gì vậy?"

"À..không có gì." Tửu Quỷ nói cho qua chuyện: "Chỉ thấy hơi buồn ngủ."

Liệt Hỏa cười lớn một tiếng rồi nói: "Ông thì lúc nào cũng thoải mái."

"Tại ông nghĩ nhiều quá thôi."

Liệt Hỏa lắc đầu nói: "Có nhiều chuyện không thể không nghĩ, suy cho cùng ngồi ở vị trí này thì phải làm tốt chuyện của mình. Nếu như ai cũng như ông, thường không chịu lo gì hết, tổ dị năng của chúng ta đã giải tán từ lâu rồi."

"Có ông là được rồi."

Liệt Hỏa thở dài một tiếng rồi hỏi: "Chuyện ông điều tra đến đâu rồi vậy?"

"À..vẫn như cũ."

Liệt Hỏa nhíu mày nói: "Có phải ông làm biến không chịu làm không?"

"Có quỷ mới làm biến." Tưu Quỷ lầm bầm mấy câu rồi mới nói: "Sở Phàm và Trương Đào Tử có chết cũng không chịu nói chuyện gì đã xảy ra. Tài liệu được ghi lại duy nhất thì bị liệt vào hồ sơ tối mật của quốc gia, ta không có khả năng truy ra." Tửu Quỷ chớp mắt, hạ giọng nói: "Hệ thống cơ mật đó còn hơn hệ thống an ninh của Long Hồn chúng ta. Trên thế gian này không quá ba người có thể đọc được tài liệu ở bên trong."

Liệt Hỏa lo lắng nói: "Ta cũng biết như vậy, nhưng mà chuyện gì thật sự đã xãy ra? Tại sao tất cả những người ở căn cứ nghiên cứu đều chết hết? Hai người duy nhất còn sống sót là nhờ lúc đó được phong bế trong đại sảnh của phòng thí nghiệm, cho nên nước không thể tràn vào. Ta cũng chỉ có thể điều tra ra Sở Nguyên lần cuối là bị chuyển đến căn cứ thí nghiệm, nhưng sau đó đã xãy ra chuyện gì?"

"Đủ rồi." Tửu Quỷ uể oải nói: "Nếu như không muốn chúng ta biết, vậy thì cũng không nên điều tra làm gì. Ta nói ông nha, tại sao luôn chống đối với hắn? Hắn là người ta đem tới, tốt xấu gì cũng nên nể mặt ta một chút."

"Ta không có chống đối hắn, chỉ là thấy hiếu kỳ thôi."

"Hiếu kỳ chuyện gì? Kết quả kiểm tra không phải đã có rồi sao? Trí nhớ của hắn thật sự chỉ là một khoản trống không, hoàn toàn không nhớ được những chuyện trước kia. Ông có tò mò cũng vô dụng thôi."

Liệt hỏa lắc đầu nói: "Nhưng ông đừng quên, năng lực lúc trước của hắn vẫn còn."

Tửu Quỷ không quan tâm nói: "Chuyện này đâu có sao."

Liệt Hỏa trầm mặc một lúc rồi nói: "Chuyện của hắn ta đã báo cáo cho cấp trên biết, cấp trên không nói gì cả chỉ bảo chúng ta quan sát hắn mà thôi."

Tửu Quỷ nhướng mày nói: "Ông không phải là đã hứa với ta là không nói chuyện này cho ai biết mà?"

Liệt Hỏa ngượng cười nói: "Giấy không gói được lửa, thà bây giờ nói ra còn hơn để mai mốt có người dựa vào chuyện này để viện cớ. Bộ môn của chúng ta đã làm cho nhiều người chướng mắt rồi, biết không?"

Tửu Quỷ hừ một tiếng rồi không thèm nói nữa.

"Đươc rồi, đừng có nhỏ mọn nữa. Yên tâm đi, cấp trên cũng không có nói là đem hắn đi, chỉ bảo chúng ta coi chừng hắn thôi. Nhưng nếu như hắn có động tĩnh gì thì chúng ta phải lập tức chế trụ hắn. Nói cho cùng nếu hắn là người phía bên kia thì cũng chỉ có Long Hồn chúng ta có thể khống chế hắn. Với lại dị năng tiềm lực của hắn chỉ số rất cao, nếu như có thể không chế tốt thì sẽ trở thành vũ khí rất sắc bén."

Liệt Hỏa vừa nói vừa mở ngăn kéo lấy ở trong ra một cái hộp nhỏ dài. Ông sờ cái hộp nói: "Cái này vừa mới được gởi tới sáng nay."

Tửu Quỷ như còn đang buồn bực nên chẳng buồn lên tiếng.

Liệt Hỏa mở hộp ra, từ bên trong lấy ra một cây chủy thủ màu đen, mân mê nó trên tay nói: "Có nhận ra nó không?"

Tửu Quỷ liếc một cái rồi nói: "Không phải chỉ là.....hả?" Ông đột nhiên đờ đẫn một lúc, ánh mắt lờ đờ say rượu của ông lúc đầu bây giờ đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào là ánh mắt kỳ lạ không thể tả được. Ông bất ngờ nhảy lên khỏi sofa. Giọng nói của ông có một chút kích động, một chút không khẳng định, ông hỏi: "Có phải là...Thiên Trảm?"

Liệt Hỏa quơ quơ cây chủy thủ hỏi: 'Ông cũng nhớ được nó à?"

"Nói nhảm! ta tuy chưa có nhìn qua hình dạng thật của nó, nhưng hình thì ta đã thấy cả trăm lần rồi."

Liệt Hỏa gật đầu nói: "Đúng vậy, cái này đích thực là Thiên Trảm của Thủ lĩnh."

Tửu Quỹ kích động hỏi: "Thật sự là Thiên Trảm? Nhưng tại sao Thiên Trảm lại ở đây?"

"Nói đúng ra thì nó ở trong tay của Sở Nguyên."

Tửu Quỷ ngẩn người một lúc rồi hỏi: "Là ý gì?"

Liệt Hỏa để Thiên Trảm trở lại trong hộp, trả lời: "Cái này là do Sở Nguyên tìm được. Sau đó tổ vũ học tự mình quyết định đưa cho hắn giử."

Tửu Quỷ nhướng mày hỏi tiếp: "Tại sao Thiên Trảm lại ở trong tay của Sở Nguyên?"

Liệt Hỏa cười ngượng đáp: "Cái này phải hỏi hắn. Đáng tiếc hắn không nhớ được. Nghe nói Sở Nguyên ở sa mạc của Môi quốc phát hiện được Thiên Trảm, kế bên còn có một thi thể."

"Là thủ lĩnh?"

Liệt Hỏa gật đầu nói: "Có khả năng là thủ lĩnh."

"Nhưng mà..... chúng ta đã tìm ông hơn nữa thế kỷ nay rồi, ông ấy tại sao lại chạy tới chổ đó?"

Liệt Hỏa cười khổ trả lời: "Ta làm sao biết được, lúc đó ta còn chưa gia nhập Long Hồn mà. Với lại thủ lĩnh làm việc gì cũng thần bí, không có nhiều người biết ông ấy đi làm chuyện gì."

Tửu Quỷ nhíu chặt lông mày như đang suy nghĩ chuyện gì, im lặng một hồi lâu.

Liệt Hỏa vuốt nhẹ cái hộp đựng Thiên Trảm, nói: "Trên thế gian này chỉ có Sở Nguyên mới có khả năng biết được Thủ lĩnh ở đâu."

"Ông nói.... Thủ lĩnh chạy tới chổ đó để làm gì?"

"Không biết, nhưng cấp trên hình như đối với sự việc này rất khẩn trương. Một mặt thì bảo chúng ta khống chế Sở Nguyên, một mặt thì muốn chúng ta nghĩ ra biện pháp để từ trên người của Sở Nguyên biết được những chuyện liên quan đến 'thủ lĩnh' và Thiên Trảm."

Tửu Quỷ nhướng mày hỏi: "Nhưng hắn đã bị mất trí nhớ."

"Không phải vừa rồi ta có nói hắn vẫn còn giữ được năng lực của bản thân."

"Như vậy thì sao?"

Liệt Hỏa gỏ gỏ vào đầu nói: "Như vậy có nghĩa là ý thức của hắn vẫn còn tồn tại. Theo suy đoán của chuyên gia, ký ức của hắn có khả năng khôi phục. Nhưng khi nào khôi phục thì rất khó nói." Liệt Hỏa dựa lưng vào ghế, nói tiếp: "Cho nên cấp trên muốn chúng ta trong thời gian này phải hoàn toàn khống chế hắn. Nếu như lỡ hắn có khôi phục ký ức cũng không thể ly khai chúng ta. Nói như vậy ông hiểu rõ rồi chứ?"

"Khống chế?" Tửu Quỷ cười nhạt một tiếng nói: "Họ thật là giỏi nói chơi."

"Tửu Quỷ thối, mỗi người đều có khó khăn riêng." Liệt Hỏa thở dài nói thêm: "Năng lực phá hủy Sở Nguyên thật là quá lớn. Hắn một mình có thể hủy diệt toàn bộ Trần gia. Còn nữa, ông đừng quên hắn còn có quan hệ tới chuyện của thủ lĩnh."

Tửu Quỷ hừ nhẹ một tiếng rồi hỏi: "Vậy tổ võ học nói thế nào? Dù sao đi nữa, tên tiểu tử này chẳng phải là đồ đệ của Thần Kiếm sao?"

"Tổ võ học..." Liệt Hỏa cười nhạt: "Họ còn chưa biết, những người biết chuyện này chỉ có ông, ta, và hai vị cấp trên thôi."

"Nếu nói như vậy....họ nhất quyết không muốn người khác biết chuyện liên quan với tên tiểu tử này?"

"Ừm." Liệt Hỏa trầm mặc một hồi, nói tiếp: "Có biết vì sao ta để cho Sở Nguyên tham gia nhiệm vụ lần này không?"

"Ta cũng đang cảm thấy kỳ lạ. Nếu như cái thứ trong truyền thuyết thật sự xuất hiện, ông không phải là đã hại chết ba người họ rồi sao?" Tửu Quỷ dựa lưng vào sofa nói tiếp: "Bất quá ta cũng biết ông tự mình biết tính, không để cho thủ hạ đi tìm đường chết."

Liệt Hỏa cười hài lòng nói: "Ông thật là hiểu rõ ta. Thật ra chuyện này là do cấp trên an bài. Họ yêu cầu nhiệm vụ lần này phải để Sở Nguyên tham gia."

Tửu Quỷ ngạc nghiên nói: "Tại sao?"

Liệt Hỏa nhúng vai nói: "Ta cũng không biết. Ta chỉ theo lệnh mà làm việc thôi."

Trong lúc này, điện thoại trên bàn của Liệt Hỏa đột nhiên reo lên, Liệt Hỏa nhấc lên lắng nghe một hồi, bỗng nhiên sắc mặc tái đi, thất thngươi nói: "Chuyện này sao có thể?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play