Phía tây Kinh thành, Thiên độ trấn.
Nghe nói Thiên độ trấn nguyên lai không gọi như cái danh tự này. Thời xưa, một thời đại chiến khói lửa liên miên năm đó, có một lần một nhóm loạn binh trùng tiến vào tòa tiểu trấn này, đốt giết cướp bóc không chỗ nào không làm, sau khi bọn chúng rời đi, tòa tiểu trấn đã này đã bị nhuốm đầy máu tươi. Cả trấn tổng cộng có gần một ngàn nhân khẩu còn chưa kịp đào tẩu, chết thảm dưới đồ đao của loạn binh, bọn chúng thậm chí ngay cả đứa trẻ sơ sinh cũng không buông tha. Thủ đoạn tàn nhẫn, khiến cho người ta thê lương không đành lòng nhìn thấy.
Sau khi trải qua nhiều năm hưu sanh dưỡng tức (nghỉ ngơi nuôi dưỡng phục hồi), tòa tiểu trấn này cũng đã dần dần khôi phục náo nhiệt như ngày xưa. Nhưng cũng tại lúc này, đã phát sinh sự việc kỳ quái. Nghe nói lúc đó trên tiểu trấn đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, hơn nữa thổi suốt một ngày cũng không có dừng lại. Sau khi cuồng phong đi qua, tòa tiểu trấn này nhiệt độ lại nhanh chóng giảm xuống, khi đó cũng là vừa qua cuối hè chuyển sang đầu thu, thời tiết cũng không có lạnh như vậy. Nhưng không biết vì cái gì, tòa tiểu trấn này hết lần này đến lần khác lại khiến cho người ta tự đáy tim cảm thấy phát rét, đều cảm thấy âm phong thấu xương cốt. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là ra khỏi bên ngoài phạm vi tiểu trấn, nhiệt độ lập tức chuyển thành ấm áp, mà vừa tiến vào lại biến thành lạnh. Có người nói đó là gần ngàn oan hồn chưa yên nghỉ, hơn nữa càng truyền đi càng đáng sợ, vì vậy bắt đầu có không ít người đều rời khỏi nơi này. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Sau đó phật môn Thiếu lâm biết được việc này, phái ra một nhóm lớn tăng nhân đến đây, hơn 30 danh tăng khoanh chân tọa thiền, tịnh thân cấm thực tụng niệm luân hồi chú đủ ba ngày ba đêm, lúc này mới làm cho tòa tiểu trấn này lần nữa khôi phục nguyên dạng. Cho nên từ đó về sau, tòa tiểu trấn này đã được xưng là Thiên độ trấn, ý nói tại đây đã siêu độ gần một ngàn oan hồn. Mà cái tên vốn có tiểu trấn sớm đã bị người ta quên đi, mọi người chỉ nhớ được Thiên độ trấn, cùng với nó từ trong miệng những thế hệ trước lưu truyền xuống nhiều truyền thuyết sắc thái thần thoại rất phong phú.
"Két!" một chiếc xe cao cấp màu đen phanh lại ở đầu đường trong Thiên độ trấn, sau khi cửa xe mở ra, ba gã nam tử tuổi còn trẻ từ trên xe bước xuống. Trong ba người này, một người cao lớn rất thanh tú, thoạt nhìn bộ dạng rất trí thức, trên mặt đeo kính râm bộ dạng lãnh đạm, càng làm lộ ra vẻ sáng lạn của một nam hài. Ngoài ra hai người kia, một người khoảng 30 tuổi, vóc người cao lớn rắn rỏi, màu da có phần hơi đen, cho người ta cảm giác đầu tiên chính là khí lực rất lớn. Người kia khoảng ngoài 20 tuổi, da tay trắng bệch, có phần giống như kem. Nhưng là da tay hắn không phải màu trắng khỏe mạnh mà là một loại trắng như không có huyết sắc, luôn mang lại cho người ta cảm giác phiền phức khó chịu.
Ba người này chính là mới từ Long hồn dị năng tổ chạy tới: Sở Nguyên, Thổ Phỉ và Yêu Linh.
Nhai khẩu này đã bị cảnh giới tuyến (dây băng rôn của cảnh sát) màu vàng cản lại, rất nhiều cảnh sát chạy qua chạy lại làm việc. Bên ngoài cảnh giới tuyến, vô số người đang vây xem, tụ tập thiếu chút nữa tắc cả đường. Mọi người đều chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Chen lên đầu tiên là kí giả tin tức nhanh nhạy nhất, cũng là kí giả chạy nhanh nhất của tổng hội. Không chỉ vậy, xung quanh đã có năm sáu kí giả chen lên đầu tiên mà tranh nhau bấm máy.
Vừa xuống xe, Yêu Linh đã chen vào bên trong, một bên gạt ra một bên gào lên:
-"Tránh ra, tránh ra, cảnh sát làm việc, nhanh một chút nhường đường."
Vừa nghe nói là cảnh sát tới, đám người vây xem này vội tách ra nhường một thông lộ nhỏ. Sở Nguyên ba người thuận lợi đi vào. Bất quá vừa đi qua cảnh giới tuyến đã lập tức bị cảnh sát chận lại, một cảnh sát hỏi:
-"Các ngươi là người thế nào?"
Yêu Linh móc ra một thẻ công tác chứng, khua khua trước mặt hắn. Cảnh sát lập tức đối với ba người không nghe không hỏi. Phàm là người Long Hồn, ngoại trừ thân phận Long hồn và thân phận vốn có chính mình còn có một thân phận quốc gia: hoặc là quốc vụ viện, hoặc là các ngành khác, dù sao địa vị đều là rất lớn. Cái này cũng là phương tiện để lúc bình thường bọn họ làm việc bị người mình ngăn lại, lại không thể lộ ra thân phận Long hồn thì tạm dùng thân phận này.
Yêu Linh vừa rồi xuất ra chính là công tác chứng của quốc vụ viện, đám cảnh sát này vừa thấy được quốc vụ viện đương nhiên cũng không dám xen vào nữa. Bọn họ cũng không kỳ quái cơ quan cao cấp như vậy tại sao lại có hứng thú đến chỗ này? Đây là Kinh thành, địa bàn dưới chân thiên tử, tại Kinh thành phát sinh chuyện kinh động thì quan trên phái thủ hạ đến xem cũng là rất bình thường.
Yêu Linh thu hồi công tác chứng, hỏi:
-"Các ngươi bên này ai phụ trách?"
Gã cảnh sát kia thần sắc có chút quái dị nhìn ba người, có thể là vì bọn họ quá trẻ tuổi. Bất quá hắn vẫn chỉ vào căn nhà phía sau ở cửa có rất nhiều cảnh sát vây quanh, nói:
-"Là đội trưởng chúng ta, hắn ngay bên trong."
Yêu linh gật đầu, dẫn theo Sở Nguyên và Thổ Phỉ đi đến căn nhà đó.
Thiên độ trấn mặc dù thuộc phạm vi Kinh thành, nhưng cách Kinh thành còn rất xa, bởi vậy còn không có bị đưa vào kế hoạch xây dựng lại. Cho nên, những căn phòng ở nơi đây đều là dùng những kiến trúc cũ, đều là loại bản thân tự xây một tòa nhà ba bốn tầng trên một mảnh đất, cả nhà thoải mái mà sống trong căn nhà đó.
Căn nhà này tầng một là phòng khách, ngoại trừ hé ra cái bàn và vài cái ghế thì không có bày đồ vậy gì. Phía sau tầng một là phòng bếp, giữa phòng khách và phòng bếp là cầu thang, cả tầng một chính là đơn giản như vậy. Tầng hai cũng chia hai phần, một bên là phòng khách, chân chính là loại để tiếp khách: có sofa, có tivi. Bên kia là một gian phòng ngủ, mà tầng ba và tầng bốn cũng toàn là phòng ngủ. Loại phòng ở này ưu điểm lớn nhất chính là to, một gian phòng ngủ cũng to chừng gian phòng khách nhà khác.
Yêu Linh vừa vào cửa liền quát lên:
-"Đại đội trưởng các ngươi ở đâu."
Đám cảnh sát này đều quay lại nhìn, nhưng vẫn có một người trả lời:
-"Trên tầng ba, các ngươi là...."
Yêu Linh không có lý tới hắn, nói:
-"Đi, lên tầng ba."
Sau đó ba người trực tiếp chạy lên tầng ba.
Tầng hai và tầng ba đều có không ít cảnh sát đang bận bịu, lúc bọn họ nhìn thấy ba người Sở Nguyên mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không có ngăn bọn hắn lại. Nếu như nói không cho phép tiến vào, đồng sự bên ngoài khẳng định sẽ không để cho bọn họ tiến vào, nếu bên ngoài cũng cho họ qua thì bọn họ cũng không quản được nữa.
ba người sau khi lên tầng ba, Yêu Linh lại nói:
-"Ai là người phụ trách?"
Một người đang cùng một gã thủ hạ thì thầm nói chuyện, quay đầu lại nhìn một chút bọn hắn, nói:
-"là ta, các ngươi là...."
Yêu linh lấy ra công tác chứng phe phẩy, đại đội trưởng lập tức liền gật đầu nói:
-"Vâng, lãnh đạo, xin chào. Ta là đại đội trưởng đại đội hình cảnh (việt nam gọi lóng là "sự"), Diệp Tiêu, các ngươi....?"
Yêu Linh xua xua tay nói:
-"Chuyện này đã kinh động lên trên, cấp trên phái chúng ta tới xem. Đúng rồi, tới cùng là xảy ra chuyện gì?"
Diệp Tiêu thở dài nói:
-"cả nhà đều chết sách, hơn nữa thủ đoạn hung thủ rất tàn nhẫn. Một nhà năm miệng ăn, tất cả đều bị mở phanh ngực móc lấy trái tim, nhưng trái tim của bọn họ vẫn chưa tìm được."
Yêu Linh nói:" Dẫn chúng ta đi xem."
Diệp Tiêu sửng sốt một chút, có phần khó khăn nói:
-"Các ngươi....."
-"Yên tâm." Yêu Linh nói:
-"Loại tràng diện này chúng ta gặp nhiều rồi, sẽ không có phản ứng đâu."
Lời Yêu linh chính là nói thật, vì để rèn luyện một chiến sĩ tiêu chuẩn, bên trong Long hồn mỗi người đều phải tiếp nhận một đoạn thời gian huyết tinh thí nghiệm, làm thế là để phòng ngừa bọn họ sau này trong lúc chiến đấu không quen với cái loại tràng diện đầy máu tanh này. Mặc dù huấn luyện thì cái nhìn thấy đều là giả, nhưng dàn cảnh rất sống động chân thực, mô hình này thoạt nhìn hoàn toàn giống hệt một người bị mở phanh bụng một dạng rất là ác tâm. Hơn nữa người bên trong Long hồn còn phải mỗi người đều biết giải phẫu thi thể, thi thể này thì không thể giả như vậy, để thích ứng đoạn huấn luyện này, Yêu Linh đã từng liên tục ói mửa vài ngày.
Mặc dù Yêu Linh nói là thật, nhưng Diệp Tiêu lại không nghĩ như vậy, hắn do dự trong chốc lát mới quyết định mang theo ba người đi vào một gian phòng ngủ. Còn chưa tiến vào phòng ngủ, một cỗ mùi máu tươi đậm đặc bên trong đã xông thẳng tới nghênh đón.
Yêu Linh lấy tay phẩy phẩy trước mũi nói thầm: "Nồng như vậy, phải chảy không ít máu a."
Sở Nguyên và Thổ Phỉ ngược lại đều không nói gì, ngay từ đầu mọi chuyện cần phải ra mặt đều do Yêu Linh giải quyết.
Ba người vừa đặt chân vào phòng ngủ, Yêu Linh đột nhiên liền "Oa" kêu lên một tiếng. Cái này không thể trách hắn, bởi vì tràng diện thực sự quá tanh máu, nếu không phải hắn đã tiếp nhận một đoạn thời gian huấn luyện, sợ rằng đã sớm ói ra.
Gian phòng này là một gian phòng ngủ của nữ sinh, từ bên trong bày biện đơn giản sạch sẽ, xem ra chủ nhân là một người rất thích sạch sẽ. Chính giữa phòng ngủ kê một cái giường không lớn, giờ phút này toàn bộ cái giường đã bị nhuốm đỏ một màu toàn máu tươi, ngay cả trên mặt đất quanh giường đều có vết máu nhỏ xuống. Nguyên một thi thể nữ nhân đang nằm ngửa trên giường, nửa thân dưới của nàng vẫn còn mặc quần ngủ, nửa thân trên quần áo đã bị xé toang, hai mảng da thịt ở ngực đều phanh ra hai bên, lộ ra bên trong một loạt xương trắng cùng với nội tạng bên trong. Liếc nhìn qua là có thể thấy rõ tất cả nội tạng trong thi thể nàng. Duy nhất thiếu một trái tim.
Yêu Linh ngoại trừ lúc trước kêu lên một tiếng lập tức đã khôi phục thái độ bình thường, Thổ Phỉ thì nhíu mày một chút, nhưng vẫn coi như bình thường. Còn Sở Nguyên căn bản ngay cả lông mày cũng chưa từng nhíu một chút nào, cả khuôn mặt vẫn không chút biểu tình.
Diệp Tiêu ánh mắt có chút kỳ quái liếc nhìn Sở Nguyên một cái, biểu hiện của hắn thật sự quá mức trấn định. Cho dù là xem phim,loại tràng diện này cũng đủ để khiến người ta phải đổi khẩu vị, mà trước mắt lại là một màn chân chân thật thật, Sở Nguyên lại không có một chút biểu hiện gì. Trực giác Diệp Tiêu hiểu được người này rất có thể là một quân nhân, nhưng lại là thiết huyết quân nhân đã từng liếm máu người.
Ba người theo Diệp Tiêu dẫn đi tới gần bên cạnh giường, vốn đám cảnh sát và pháp y đang bận rộn đều tránh ra nhường đường.
Diệp Tiêu chỉ vào thi thể nữ nhân trên giường nói:
-"Nàng chính là một trong hai người con gái của chủ hộ."
Yêu Linh nhíu chặt mày, hỏi:
-"Vậy những người khác cũng là chết kiểu này à?"
Diệp Tiêu gật đầu nói:
-"Đúng, đều là giống nhau như đúc, bị người mổ phanh bụng ra, thiếu mất trái tim."
-"Vậy lợi khí đâu."(lợi khí: vật sắc bén)
Diệp Tiêu lắc đầu nói:
-"Không tìm thấy."
Lúc này pháp y bên cạnh nói:
-"Không giống như lợi khí."
Yêu linh sửng sốt nói:
-"Không phải lợi khí? Chẳng lẽ có dùng tay không xé ra?"
Pháp y cau mày gật đầu nói:
-" Đúng là xé, nhưng không phải dùng tay xé."
Yêu Linh kỳ quái hỏi:
-"Không phải tay cũng không phải lợi khí? Vậy dùng cái vật gì?"
Pháp y lắc lắc đầu nói:
-"Tạm thời còn chưa biết, cần phải đợi kết quả kiểm nghiệm đã."
Lúc này Yêu Linh nhìn Sở Nguyên đi vòng quanh chiếc giường một lần, xem mặt trên một chút, bên cạnh một chút rồi lại phía dưới. Hắn bực bội nói:
-"Cái kia.....cái kia...ách...."
Hắn vốn muốn gọi Băng, bất quá Băng là danh hiệu ở Long hồn, bên ngoài không thể gọi cái tên này, nhưng Yêu Linh còn chưa biết Sở Nguyên gọi là gì.
Sở Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: "Sở Nguyên."
-"Ha ha. Sở Nguyên." Yêu Linh sờ sờ cái gáy bật cười hai tiếng.
Diệp Tiêu và đám cảnh sát bên cạnh đều kỳ quái nhìn nhau, bọn họ không phải cùng một bọn sao? Như thế nào ngay cả cái tên cũng không biết.?"
Diệp Tiêu lập tức hỏi:
-"Vị này.......lãnh đạo......"
Yêu Linh xua xua tay nói:
-"Ta gọi là Lâm Phong"
Diệp Tiêu nhỏ giọng hỏi:
-"Các ngươi không phải đi cùng nhau sao?"
Yêu Linh cười nói:
-"Đúng chúng ta đều là quốc vụ viện. Bất quá, hắn vừa mới tới, ta toàn quên tên hắn. Ha ha."
Diệp Tiêu lúc này mới chợt hiểu ra. Lộ ra vẻ mặt 'nguyên lai là như thê'.
Yêu linh hỏi:
-"Sở Nguyên ngươi có phải phát hiện ra cái gì đúng không?"
-"rất kỳ quái." Sở Nguyên chỉ chỉ lên trần nhà, ngữ khí thản nhiên nói:
-"Mặt trần nhà không bị máu phun tới."
-"Ồ?" Yêu Linh gật đầu nói:
-"Sớm thấy rồi."
-"Cao độ là 2 thước chín, là máu tươi từ trong tim phun lên." Sở Nguyên lại chỉ chỉ trên mặt đất nói:
-"Nếu là nói như thế này, hung thủ dám chắc cũng toàn thân bị máu phun vào, chính là trên mặt đất tại sao đều không có vết máu? Ngay cả dấu chân không có lưu lại?"
Yêu Linh nhìn một chút mặt đất sạch sẽ, ngoại trừ bên giường có vài giọt từ trên giường nhỏ xuống, thì không có dấu vết gì. Yêu Linh nói:
-"Có thể là hung thủ xóa sạch hay không?"
Sở Nguyên ngồi xổm xuống, dùng ngón tay miết trên mặt đất một chút, sau đó dùng hai ngón tay khẽ xát xát nói:
-"có bụi, chưa lau rửa qua."
-"Kháo, cái này ngươi cũng biết? Ta như thế nào nhìn chỗ này rất sạch sẽ, như vừa lau rửa qua.?"
Sở Nguyên còn chưa nói, thì một gã cảnh sát vội chạy vào nói:
-"đội trưởng, đám lão nhân kia lại bắt đầu phiến động người dân phụ cận."
Diệp Tiêu nghe vậy thở dài lắc đầu nói:
-"Những người này quá phiền toái, động cũng không động đến, nhưng lại hết lần này tới lần khác nói lung tung bên ngoài."
Yêu Linh nhíu mày hỏi:
-"Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Tiêu cười khổ nói:
-"Còn không phải là lão nhân ở chỗ này sao, lúc chúng ta vừa tới, thì đã có mười mấy lão nhân ngăn cản chúng ta không cho chúng ta tiến đến. Trong miệng còn nói cái gì mà 'bọn họ đã trở lại, không thể đi vào' toàn những lời kiểu lăng nhăng kiểu này."
-"Cái gì mà 'bọn họ đã trở lại' ?"
Diệp Tiêu nhún nhún vai nói:
-"Không biết, hỏi bọn họ cũng không nói."
Yêu Linh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Bọn họ đã trở lại? Bọn họ là ai chứ?"