Mười Một lái chiếc xe lao đi vùn vụt trên đường, thỉnh thoảng lại nhìn Hầu Tử và Lãnh Dạ qua gương chiếu hậu. Lúc này, Lãnh Dạ đang ở trong xe mà băng bó cho Hầu Tử.

"Đừng lộn xộn!" Lãnh Dạ vỗ vỗ đầu Hầu Tử nói: "Tên ngu ngốc này, mỗi lần đi ra ngoài đều có rắc rối. Lần sau còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi tự nghĩ cách mà lấy đạn ra nhé."

Lãnh Dạ tuy nói thì nói thể những vẫn vô cùng cẩn thận giúp Hầu Tử kẹp gắp mấy viên đạn ra, sau đó mới cẩn thận khử độc một cách đơn giản và băng bó lại.

Hầu Tử dường như căn bản không cảm giác thấy đau đớn, cứ như vậy nằm ở ghế sau tùy cho Lãnh Dạ chữa trị vết thương và khử độc. Trên ghế sau đã bị máu Hầu Tử chảy ra đỏ cả một mảng, vậy mà hắn vẫn còn tinh lực cười khúc khích, không thèm để ý nói: "Thế này mới gọi là kích thích."

"Kích thích?" Lãnh Dạ lườm hắn một cái rồi nói: "Mạng không còn, ta xem ngươi kích thích bằng cái gì."

"Ha ha, yên tâm đi, người có thể giết ta còn chưa xuất thế."

"Ngươi đừng có tự đại như vậy, cẩn thận đến lúc chết còn không biết chết thế nào đâu." Lãnh Dạ vừa mắng hắn vừa cẩn thận lấy viên đạn cuối cùng ra khỏi vết thương của Hầu Tử, sau đó băng bó cẩn thận lại. Lúc này Hầu tử có thể bởi thiếu máu, cũng có thể là thật sự mệt mỏi, tóm lại hắn vừa cùng Lãnh Dạ cãi nhau vài câu xong, mí mắt dần dần khép lại, sau đó cứ như vậy mà nằm ngủ.

Lãnh Dạ sau khi hoàn thành mọi việc liền thu thập công cụ, quay đầu lại nhìn thấy Hầu Tử đã ngủ mới nói: "Sở Nguyên, ngươi nghĩ chúng ta thật sự đã thoát ly khỏi sự khống chế của Long Quốc chưa?"

Mười Một vừa lái xe, thản nhiên "ừm" một tiếng.

"Nhưng Ma Quỷ đã biết ngươi và Hầu Tử lập ra Hắc Ám Thập Tự dong binh đoàn, bọn chúng dám chắc sẽ không bỏ qua Hắc Ám Thập Tự, không có một quốc gia chống lưng, chỉ bằng mấy người chúng ta có thể ngăn cản Ma Quỷ công kích sao?"

Mười Một quay đầu lại liếc hắn một cái, rồi lại quay đầu lại tiếp tục lái xe, miệng hỏi: "Ngươi sợ sao?"

Lãnh Dạ lắc đầu nói: "Ta sợ cái gì? Chỉ là nhân số bọn chúng nhiều lắm. Tùy tiện phái một nhóm người đi cũng có thể ép chết chúng ta, ta chỉ thấy không đáng để đấu tranh thôi."

"Nếu sợ ngươi có thể rời khỏi."

Lãnh Dạ nói "Đừng dùng loại lời này để uy hiếp ta." Dứt lời liền ra vẻ tức giận không nói nữa. Nhưng vài giây sau, hắn lại mở miệng hỏi: "Chúng ta bây giờ đi đâu nhỉ?"

Mười Một thản nhiên nói: "Hỏi Cuồng Triều."

"Không cần hỏi ta." Cuồng Triều tiếp lời: "Ta có hai tin tức, một tốt, một xấu, muốn nghe tin nào trước?"

Lãnh dạ không chút nghĩ ngợi nói: "Tin xấu, đắng trước ngọt sau."

"Tin xấu là cấp trên vừa đưa tin thúc dục, chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa, nếu hết thời gian mà không đắc thủ phải tạm thời bỏ qua nhiệm vụ này."

"Mẹ nó chứ." Lãnh Dạ khẽ mắng một tiếng, tiếp đó lại hỏi: "Tin tốt là gì?"

"Tin tốt làcác ngươi có thể lựa chọn." Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Lãnh Dạ nói: "Ý gì vậy?"

"Các ngươi có thể lựa chọn tới chỗ để nghỉ ngơi hoặc là tới căn cứcủa Trùng Võng?"

Lãnh Dạ nghe vậy liền lập tức hỏi lại: "Ngươi tìm được rồi?"

"Ừ."

"Tìm được lúc nào vậy?"

"Vừa mới lúc nãy thôi."

Lãnh Dạ trách cứ: "Sao ngươi không nói sớm?"

"Tại ngươi không hỏi."

"……." Lãnh Dạ không nói gì nữa, không biết là vì sùng bái hay nguyên nhân gì khác, tóm lại ngữ khí nói chuyện của Cuồng Triều ngày càng giống Mười Một, lúc nào cũng lạnh lạnh lùng lùng, chẳng thể biết là đang vui hay buồn, nói chuyện cũng nhạt thếch như vậy. Ai, Mười Một thật sự là hại người khó hiểu. Lãnh Dạ lau trán hỏi: "Địa chỉ ở đâu?"

"Tiểu Bản khu 3, Phú Lệ đại nhai, số 99. Nơi đó bề ngoài là một cơ sở chế biến dược phẩm, kỳ thật chỉ đùng để che mắt của Trùng Võng. Trùng Võng ở ngay bên dưới cơ sở của công ty trách nhiệm hữu hạn dược phẩm Xuyên Kỳ."

Lúc này Mười Một vẫn chưa mở miêng nói chuyện, đột nhiên hắn hỏi: "Có thăm dò được bên trong không?"

"Không được." Cuồng Triều tiếc nuối nói: "Ta đã thử xâm nhập qua, hệ thống phòng ngự của bọn chúng quá nghiêm mật, thiếu chút nữa ta đã bị giam trong đó, thật sự không có biện pháp."

Mười Một vẫn nhìn đường phía trước, miệng nói: "Phải dựa vào chính mình thôi."

"À, ừ, được rồi, ngươi lần trước không phải đã mang về một vài chiếc máy đọc trộm dữ liệu sao? Ngươi nghĩ biện pháp đột nhập vào cơ sở dươc phẩm đó, đem cài máy đọc trộm dữ liệu lên bất kì chiếc máy tính nào,ta bên này có thể tìm hiểu thông tin của bọn chúng. Ít nhất cũng có thể biết cửa vào Trùng Võng ở đâu."

"Ừm." Mười Một thản nhiên lên riếng rồi không nói nữa.

Theo như lời Cuồng Triều, mấy chiếc máy đọc trộm dữ liệu cũng là Mười Một từ trên người tiến sĩ điên lấy được, tổng cộng cũng chỉ có ba. Loại máy này tuy nhìn thì có vẻ bình thường,nhưng nó đã được tiến sĩ điên cải tạo lại,có thể trực tiếp cắm vào cổng USB,sao đó cường hành mở ra một cửa vào bộ nhớ. Tựa như một cái cửa sau, chỉ cần biết địa chỉ là có thể tùy ý tiến vào. Loại cửa sau này rất bí mật, bình thường rất khó phát hiện, nếu như dùng loại bình thường thì chắc chắn sẽ bị Trùng Võng phát hiện,nhưng khi dùng mấy chiếc máy đã được tiến sĩ điên cải tạo qua này, xác xuất bị phát hiện sẽ không quá lớn. Cuồng Triều đã từng đích thân thí nghiệm qua, nếu không chú ý tìm kiếm thì cũng chẳng hề để ý tới. Theo phán đoán của Cuồng Triều về Trùng Võng, khả năng bị phát hiện không tới 20%.

Cũng chính vì những chiếc máy đọc trộm dữ liệu này mà lần trước 11 đã mang về được rất nhiều thứ, trong mắt các thành viên của Hắc Ám Thập Tự, 11 càng trở nên thần bí. Không ai biết Mười Một từ đâu mà có được đồ vật này, chỉ có thể đoán phía sau lưng hắn có có một tổ chức khổng lồ có kĩ thuật cao siêu. Về phần Mười Một làm thế nào có quan hệ với tổ chức kia? Bọn họ quan hệ như thế nào? Các thành viên Hắc Ám Thập Tư đều không biết, bọn họ đủ thông minh để không hỏi đến. Bởi vì Mười Một nhất định sẽ không nói cho họ. Bởi vậy đến Hầu Tử, người hiếu kỳ nhất, nói nhiều nhất cũng chẳng đả động gì đến.

"Cuồng Triều." Lãnh Dạ quay đầu liếc về phía Hầu Tử đang ngủ say rồi nói: "Ngươi liên lạc với Trương Trị Quốc, nhờ hắn giúp chúng ta an bài một địa phương tại đường Phú Lệ, Hầu Tử phải nghỉ ngơi."

"Được." Cuồng Triều lên tiếng đáp lại, một lúc sau lại nói: "Xong rồi, số 270 đường Phú Lệ, lầu 13 phòng 1306."

Lãnh Dạ sờ mũi nói: "Sao nghe giống như khách sạn vậy?"

"Không phải khách sạn. Là tửu điếm. Tửu điếm Đạo Điền."

"Tửu điếm? Liệu ổn không?"

"Trương Trị Quốc nói phương diện an toàn không thành vấn đề, quán rượu này là sản nghiệp tư nhân của hắn, giám đốc là tâm phúc của hắn. Ta vừa điều tra bản đồ phụ cận quán rượu, vị trí rất tốt, bốn phòng từ 3 tới 6, hai cửa đều đối mặt với mục tiêu. Nhất là tầng 13, các phương diện đều là rất tốt."

Lãnh Dạ cười nói: "Cho ngươi đi làm quan sát viên quả là lựa chọn đúng đắn."

Cuồng Triều xì mũi nói: "Mấy thứ đó cũng chỉ có lũ phần tử khủng bố các ngươi mới thích chơi thôi."

"Nhìn lại đi, ngươi chẳng phải cũng là phần tử khủng bố sao?"

Cuồng Triều không để ý tới hắn nữa mà nói: "Sở Nguyên, ngươi hành động nhanh lên một chút, tìm ra cách tiến vào Trùng Võng còn cần thời gian mà chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."

"Biết rồi." Mười Một thản nhiên nói, sau đó tăng tốc tiến về phía trước.

Hắn cố ý thay đổi lộ tuyến một chút, chạy một vòng quanh thành phố. Khi gần đến ngoại ô hắn giao xe cho Lãnh Dạ, còn hắn ăn trộm một chiếc xe khác, hai chiếc xe đồng thời đi ra ngoại ô.

Sau khi đến khu ngoại ô, 11 tìm một nơi không một bóng người rồi tùy ý vứt chiếc xe lại, ba người đổi sang đi chiếc xe ăn trộm, sau đó mới quay trở lại Phú Lệ đại nhai.

Mười Một đưa Lãnh Dạ và Hầu Tử vào Đạo Điền tửu điếm rồi một lần nữa quay xe rời đi, hắn muốn xử lí chiếc xe cho gọn. Bình thường hắn có thể không cần phiền toái như vậy nhưng Hầu Tử bị thương, không thích hợp đi xa, hắn và Lãnh Dạ đành làm thêm một bước thừa này. Một lúc lâu sau, xử lý xong chiếc xe, Mười Một đi bộ một quãng rồi đi taxi trở về quán rượu Đạo Điền. Khi hắn trở lại quán rượu thì đã là buổi chiều.

Mười Một mở cửa phòng đi vào. Hầu tử nằm ngủ trên giường, Lãnh Dạ đứng bên cửa sổ, cầm ống nhòm giám thị cơ sở dược phẩm Xuyên Kỳ.

Mười Một lấy ra một ống nhòm khác, đi tới bên Lãnh Dạ, qua ống nhòm nhìn cơ sở dược phẩm rồi hỏi: "Thế nào?"

"Ừm, quản lý rất nghiêm mật, công nhân viên đều có thẻ ra vào, khi đi vào phải xuất thẻ mới được."

Mười Một nhìn một lúc, quả nhiên các nhân viên đi vào đều phải trình thẻ, rất là nghiêm ngặt. Lúc này trên màn hình LCD xuất hiện tên công nhân viên này, chức vị và hình ảnh. Đương nhiên, Mười Một và Lãnh Dạ cách xa như vậy, hơn nữa góc độ quan sát có sai lệch. Nhìn không được nội dung trên màn hình LCD, cho dù bọn họ nhìn thấy cũng chẳng hiểu được chữ của Tiểu Trùng Quốc. Hai người chỉ đại khái đoán rằng LCD hiển thị hẳn là tư liệu của người này.

Mười Một quay lại nói: "Cuồng Triều, có cách nào ngụy tạo thẻ từ không?"

Cuồng Triều đáp: "Ta không có cách nào tiến nhập vào khu lưu trữ tài liệu của bọn chúng, chỉ sau khi cài đặt các dữ liệu trong máy đọc trộm dữ liệu mới có thể giúp các ngươi ngụy tạo thân phận, tạo hai thẻ nhân viên giả."

Lãnh Dạ hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Bọn chúng phòng bị quá nghiêm mật, Sở Nguyên rất khó lẻn vào để lắp máy đọc trộm."

Cuồng Triều bên kia trầm mặc một lúc rồi nói: "Các ngươi tốt nhất hãy kiếm một thẻ từ, sau đó cho vào điện thoại di động, ta có thể làm giả các hình ảnh ở trên, để Sở Nguyên có thể tạm thời đi vào, chỉ là có thể có rủi ro."

Mười Một suy nghĩ một chút rồi nói: "Được!" Sau đó đưa ống nhòm cho Lãnh Dạ, hắn từ túi trước tiên lấy ra một bộ tây trang thay, móc ra một cái điện thoại di động và xoay người đi ra. Lãnh Dạ là người cẩn thận, mọi thứ có thể sử dụng đều chuẩn bị sẵn sàng.

Phải thừa nhận, Mười Một mặc Tây trang xong, toàn thân tản ra một khí vị nhàn nhã thoải mái, hoàn toàn không nhìn ra hắn là sát thủ giết người không nháy mắt. Nếu Mười Một đeo thêm cặp kính, bất luận là ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ hắn chỉ là thư sinh ngốc nghếch trói gà không chặt, tuyệt đối chẳng có ai nghĩ đến con người thật sự của hắn là thế nào cả.

Mười Một trông hệt như một thư sinh, ra khỏi tửu điếm liền đi vòng quanh bên ngoài một vòng, xác nhận không ai chú ý tới mình rồi mới chậm rãi hướng về phía cơ sở dược phẩm Xuyên Tề đi tới, sau đó đứng ở một con hẻm nhỏ lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng hai mươi phút sau, giọng của Lãnh Dạ vang lên: "Có một nhân viên từ bên trong đi ra, đang đi về phía ngươi."

Mười Một nhìn lén môt chút, quả thật có một người đàn ông trung niên đi tới phía hắn. Người đàn ông trung niên này cũng không biết có nhìn thấy Mười Một hay không, bộ dáng rất đắc ý trực tiếp đi tới.

Mười Một nhanh chóng nhìn qua hai bên một chút, xác nhận không ai chú ý tới bên này rồi dung tốc độ cực nhanh vọt tới phía sau người đàn ông trung niên, đồng thời thủ đao chém vào cổ hắn. Người đàn ông trung niên thân thể lập tức mềm nhũn ngã xuống, rồi bị Mười Một kéo vào hẻm nhỏ xử lý.

Mười Một trước tiên kéo gã vào chỗ sâu trong hẻm nơi không dễ dàng bị người khác chú ý rồi mới cẩn thận lục lọi một lần. Tìm ra một cái ví, chiếc thẻ từ đặt trong ví. Hắn rút chiếc thẻ từ ra rồi để vào trong điện thoại cho Cuồng Triều giải quyết,sau đó đứng một bên lẳng lặng đợi tin tức.

Khoảng ba phút sau, Cuồng Triều nói: "Tốt lắm, được rồi."

Mười Một rút thẻ từ ra bỏ vào trong ví, sau đó lấy chủy thủ cắt một vết sâu trên cổ gã đàn ông trung niên, xoay đó xoay người ra khỏi con hẻm.

Mười Một trực tiếp đi thẳng tới cửa lớn của cơ sở dược phẩm Xuyên Kì. Lấy chiếc thẻ quét qua máy kiểm tra một cái,bên cạnh vang lên một tiếng "tích", các tư liệu về 11 bằng tiếng Tiểu Trùng hiện lên. Còn về phần văn tự này nội dung là gì, hắn xem không hiểu.

Bảo vệ cũng chỉ so sánh một chút trên màn hình với bản thân, liền cho Mười Một tiến vào. Cơ sở dược phẩm này có ít nhất hơn trăm nhân viên nghiên cứu và hơn năm trăn công nhân, bảo vệ không thể nào nhỡ kĩ tên từng người. Hơn nữa Mười Một cũng có vận khí tốt, vừa rồi giết một người là nhân viên tầng chót, những người sinh sống ở tầng dưới chót nhân viên bảo vệ bình thường sẽ không nhớ kĩ, bọn họ chỉ biết tới lãnh đạo cao tầng thôi.

Mười Một vừa mới tiến vào cơ sở, Cuồng Triều đã nói: "Sở Nguyên, ngươi bây giờ thân phận là nhân viên công tác ngoại tầng. Chỉ có thể đứng ở khu vực ngoại tầng, không thể tiến sâu vào."

"Ừm." Mười Một thản nhiên lên tiếng, tiếp tục tiến sâu vào bên trong.

Với thân phận bây giờ của hắn, nội tầng khu vực đừng nghĩ đến chuyện tiến vào, một nhân viên cấp thấp mà tiến vào trong, không biết sẽ có phiền toái gì. Một khi bọn chúng tra thân phận tư liệu, Mười Một có thể bị phát hiện, không chỉ phải tạo một con đường máu đi ra ngoài, hơn nữa làm cho Trùng Võng đề cao cảnh giác, đến lúc đó sẽ khó khăn hơn. Cho nên để chắc chắn, Mười Một đi dạo một vòng ở phạm vi bên ngoài cho quen thuộc hoàn cảnh chung quanh.

Cơ sở dược phẩm Xuyên Tề phòng vệ thật sự rất nghiêm mật, khắp nơi đều trang bị camera giám sát, thậm chí những nơi bình thường không ai đến cũng có. May là khu vực bên ngoài số lượng camera trang bị rất ít.

Chỗ Mười Một đứng bây giờ rất náo nhiệt. Hơn Mười người trong một không gian nhỏ, xung quanh đặt bảng và máy tính. Thiếu chút nữa không gian để đi cũng không có.

Mười Một tìm thấy một góc chết của máy tính và camera, sau đó nhân lúc người khác không chú ý tới hắn mau chóng tìm cách tiếp cận một chiếc máy tính và lắp máy đọc trộm vào.

Môt lát sau, Cuồng Triều nói: "Được rồi, ta đã xâm nhập vào."

Nghe xong câu trả lời xác thực của Cuồng Triều, Mười Một làm bộ không có việc gì tiếp tục đi tới, liên tiếp xuyên qua mấy khu văn phòng đồng thời ghi nhớ cách bố trí camera bên này.

"Tốt lắm, hoàn toàn không có vấn đề. Trùng Võng tạm thời hẳn không có phát hiện. Sở Nguyên, ngươi có thể rời đi rồi."

"Ừm." Mười Một thản nhiên lên tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài. Lúc hắn đi ra cửa lớn, bảo vệ cũng chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi để mặc hắn rời đi. Cơ sở dược phẩm này đối với nhân viên tiến vào tương đối nghiêm, về phần đi ra, bọn họ sẽ không quản.

Môt lát sau, Cuồng Triều nói: "Xong rồi, thông tin đã được sửa đổi."

Mười Một rút thẻ từ ra, đưa nó về ví của gã đàn ông trung niên, lấy hết tiền bạc trong đó, chỉ chừa lại vỏ ví và thẻ nhân viên. Như vậy cho dù thi thể bị phát hiện cũng chỉ phán đoán người này bị cướp tiền rồi tàn nhẫn sát hạt. Bởi thẻ công tác của hắn vẫn còn, tư liệu hoàn toàn chính xác, cơ sở dược phẩm Xuyên Kì hẳn là sẽ không hoài nghi. Mười Một vồn có thể không cần giết hắn, bởi vì thi thể bị người ta phát hiện sẽ tạo ra nhiều phiền toái. Bất quá, Mười Một vì phòng ngừa khi mình vừa tiến vào cơ sở dược phẩm hắn đột nhiên tỉnh lại, khi đó càng thêm phiền toái, cho nên mới áp dụng phương thức này khiến hắn chẳng thể quấy rầy mình.

Mười Một tùy ý vứt cái ví sang một bên rồi xoay người rời khỏi hẻm nhỏ, trước tiên đi vài vòng quanh khu đó rồi mới trở lại tửu điếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play