“Đừng nói nhiều! Đừng nói nhiều nữa! Thư Dật! Hải Nhạc! Trì Hải Hoan coi như là không hề bị điên nhưng mà lúc này nó lại ở trạng thái điên cuồng! Ta hãy kiên quyết báo cảnh sát! Hơn nữa ta muốn phải chính những cảnh sát thân thủ, bắn tỉa tốt nhất, không được để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối phải chịu bất kỳ thương tổn nào! Để cảnh sát đưa nó vào vòng pháp luật! Tái phạm rồi lại tái phạm! Dạy mãi vẫn không sửa được! Tư Nguyên, em cũng nên chết tâm với nó rồi chứ! Nó không hề xem chúng ta là người thân, mà nó cũng không phải là người thân của chúng ta! Em hãy coi như là mình không có đứa con gái này đi!” Tạ ba ba quả quyết nói.

Mẹ Hải Nhạc kinh ngạc ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Tạ ba ba, cuối cùng bà gật đầu nhìn Tạ ba ba nói: “Nó khiến em thật sự quá thất vọng, em sẽ không vì nó mà rơi một giọt nước mắt nào nữa! Em sẽ coi như mình chưa từng sinh ra đứa con gái này! Thư Dật, Hải Nhạc, nghe cha con, mau báo cảnh sát đi!”

“Trì Hải Hoan chỉ là một cô gái, không phải là tội phạm chuyên nghiệp. cảnh sát chắc chắn vẫn có lực uy hiếp đối với nó!” Tạ ba ba nói.

Hải Nhạc kinh hoảng ngăn cản: “Không! Không! Cha, nếu như chúng ta báo cảnh sát, con sợ Trì Hải Hoan sẽ nhận ra, chắc chắn sẽ yêu cầu chúng ta không được gọi cảnh sát tới uy hiếp cô ta! Cha, Trì Hải Hoan là loại người mà bất cứ cái gì cũng có thể làm, con sợ cô ta cùng đường sẽ làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy! Cha, Thư Dật, Tiểu Bảo Tiểu Bối đang nằm trong tay cô ta, trước hết chúng ta hãy làm theo lời cô ta nói có được hay không? Con thật sự rất sợ Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ gặp nguy hiểm.

Tạ Thư Dật nhìn thẳng vào mắt Hải Nhạc, hồi lâu hắn mới nói: 

“Nhạc Nhạc, nếu cô ta tổn thương Tiểu Bảo Tiểu Bối chúng ta tuyệt đối sẽ không nương tay với cô ta nữa! Cô ta còn dám lộng hành hay sao? CÔ ta chính là đang tự tìm đường chết! Nhạc Nhạc, chúng ta hãy cứ bình tĩnh, không nên gấp. Cha sẽ gọi báo cho cảnh sát, anh sẽ liên hệ với bọn Lâm Phong đi tìm hiểu thông tin trước. Nhạc Nhạc, bây giờ em phải bình tĩnh, đến lúc đó hãy gọi cho Trì Hải Hoan, xem cô ta nói như thế nào, tóm lại phải nghĩ cách kéo dài thời gian nói chuyện với cô ta! Nhất định phải kéo dài thời gian!”

“Chỉ cần Tiểu Bảo Tiểu Bối không sao, bảo em làm cái gì em cũng nguyện ý!” Hải Nhạc ngưng khóc, lấy lại tinh thần nói.

Đáng lẽ ra, cô không nên nhân từ với Trì Hải Hoan, cô ta vốn dĩ đã là tảng đá ngoan cố, cố chấp, bất luận kẻ nào cũng không thể cảm hóa được cô ta! Cô ta căn bản không hề xứng với sự đồng cảm của cô! Cô vẫn luôn thủ hạ lưu tình với cô ta! Cô một mực ở trước mặt Thư Dật giải vây cho cô ta, chỉ hi vọng Thư Dật sẽ vì cô ta bị điên mà bớt đi hận thù, đối tốt với cô ta một chút! Nhưng Trì Hải Hoan, cô ta dù chỉ một lần cũng chưa hề nghĩ sẽ buông tha cho cô! Là cô sai rồi! Không nên cùng một con rắn độc đi thảo luận những thứ tình cảm tình thân này! Bây giờ, mấu chốt là Tiểu Bảo Tiểu Bối không thể bị cô ta tổn thương! Bất kể thế nào, cô cũng không thể để cho Trì Hải Hoan làm hại đến con mình! 

“Nhạc Nhạc, bây giờ em hãy gọi cho Trì Hải Hoan, xem cô ta nói thế nào?” Tạ Thư Dật lên tiếng, cắt đứt mạch suy nghĩ lung tung của Hải Nhạc.

Hải Nhạc gật đầu một cái, nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Trì Hải Hoan.

Thấy Trì Hải Hoan tiếp điện thoại, Hải Nhạc không khỏi lo lắng cho Tiểu Bảo Tiểu Bối hỏi: “Chị, bây giờ chị đang ở đâu? Nếu như chị đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối đi chơi, thì bây giờ cũng đã trễ rồi, chị hãy đưa bọn trẻ về nhà nhé!” 

Trì Hải Hoan ở bên kia đầu dây cười khanh khách: “Hải Nhạc, Thư Dật không nói cho mày biết sao? Tao đưa Tiểu Bảo Tiểu Bối ra ngoài không phải là đi chơi!”

“Chị đã nói với Thư Dật cái gì? Hắn không chịu nói với em, hắn nói chị cũng có thể nói với em, dù sao chúng ta cũng là chị em, không phải sao?”

Tay chân Hải Nhạc rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại, luống cuống hốt hoảng cũng chẳng làm được gì, tốt nhất là nên bình tĩnh lại, giữ lý trí mà đấu với Trì Hải Hoan.

“Chúng ta là chị em? Không sai, nhưng mày nào có xem tao là chị? Mày coi tao là chị, vậy mà lại cướp đi Tạ Thư Dật của tao? Rõ ràng tao và Thư Dật vẫn đang hạnh phúc bên nhau, nhưng mày lại hèn hạ đoạt hắn đi!” Trì Hải Hoan có chút kích động rồi, giọng nói cũng bất giác cao hơn.

Hải Nhạc không khỏi cười khổ nói: “ Chị, nếu như chị vẫn rối rắm với Tạ Thư Dật, em thật sự không biết làm gì. Hắn không phải là một món hàng, sao em có thể muốn giành là giành được đây? Chuyện này chị không cần phải tới tìm em, chị nên hỏi Tạ Thư Dật kìa, hỏi hắn vì sao lại không chọn chị mà chọn -em!”

“Không! Là mày! Chính là mày! Mày còn nói xạo! Rõ ràng chính là này đã đoạt hắn khỏi tao, cho nên hắn mới không ở bên tao!” Trì Hải Hoan đột nhiên gào lên.

Hải Nhạc đưa điện thoại né ra xa một chút, thanh âm bén nhọn thật sự muốn làm hỏng tai cô mất.

Hải Nhạc thật sự không hiểu nổi, tại sao cô ra vẫn không hiểu ra! Tại sao cứ một mực rúc vào sừng trâu như vậy? Căn bản là vì Thư Dật không thương cô ta! Chỉ vì hắn không yêu cô ta!

Nhưng những lời này Hải Nhạc đều cứng rắn nén lại trong lòng, không dám nói ra, chỉ sợ Trì Hải Hoan sẽ nổi điên.

“Chị, chị luôn nói em đoạt đi Thư Dật. Được rồi, sau đó không phải chị đã đẩy em xuống vách đá, rồi đoạt lại Thư Dật sao! Em biến mất ước chừng cũng hơn năm năm, chị và hắn cũng đã có hơn năm năm chung đụng, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào chạm trái tim của hắn, chị thật sự vẫn không hiểu sao? Nếu như chị tự tin nắm chắc sẽ khiến cho Thư Dật yêu mình thì tại sao còn phải mạo danh em đây? Thật ra thì trong lòng chị vẫn luôn biết rõ người mà Thư Dật yêu chính là em! Vẫn là em! Cho nên chị mới giả mạo em để được đi cùng hắn! Chị luôn miệng nói em đoạt Thư Dật từ tay chị chẳng qua là chị đang đổ lỗi mà thôi! Chị đem tất cả mọi trách nhiệm đẩy lên đầu người khác! Tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng! Người Thư Dật yêu là em, dù chị có miễn cưỡng hắn ở bên mình, chị cũng sẽ không hạnh phúc! Chị, hãy tỉnh táo lại đi! Không cần vì Thư Dật mà canh cánh trong lòng! Bằng khả năng của chị, chị nhất định có thể tìm một người giống như Tạ Thư Dật. Vì sao lại cứ phải tổn hao tâm sức vì người không nên chứ?”

“Tao nguyện ý! Tao nguyện ý! Tao tự nguyện tổn hao tâm sức vì hắn! Tao chỉ cần hắn! Chỉ muốn hắn! Tạ Hải Nhạc, đừng nói nhiều! Thứ gì tao muốn thì nhất định phải có được! Không có được, tao sẽ hủy diệt tất cả! Tạ Hải Nhạc, mày có hai đứa con, có Tạ Thư Dật, lại chuẩn bị kết hôn! Bây giờ mày cảm thấy mình rất hạnh phúc phải không? Có phải không? Có phải không?” 

“Phải! Phải! Em cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì chút hạnh phúc này nên thuộc về em! Cũng là Thư Dật tình nguyện cho em! Chị,có phải chị nghĩ rằng chỉ cần có con của Tạ Thư Dật thì hắn sẽ là một người đàn ông yêu thương chị, đem lại hạnh phúc cho chị? Không hề, đó chỉ là suy nghĩ cố chấp của chị mà thôi! Chị, trong lòng em vẫn luôn coi chị là chị của em! Cho dù chị gây ra cho em bao nhiêu tổn thương như vậy, nhưng em vẫn luôn thủ hạ lưu tình! Cũng bởi vì chị là chị của em! Chị! Xin chị đừng làm hại Tiểu Bảo Tiểu Bối, hai đứa nó là cháu của chị! Là cháu của chị!” Hải Nhạc vừa nói vừa rơi lệ.

Trì Hải Hoan từ lỗ mũi hừ một tiếng: 

“Tạ Hải Nhạc, tao đã nói với Tạ Thư Dật là chỉ cần mày chết tao sẽ bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối, nếu như mày muốn cứu Tiểu Bảo Tiểu Bối thì hãy phòng gác chuông của nhà thờ Trường Nhạc. Nghe nói bọn mày định sẽ đứng trước giáo đường này để thượng đế chứng kiến bọn mày trở thành vợ chồng, cho nên tao đã dẫn con mày tới đây để xem nơi mà ba mẹ chúng sẽ kết hôn là như thế nào? Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng thật ghê gớm, lá gan không hề nhỏ, bọn chúng không hề sợ hãi! (((Chụy cứ đùa, con Dật ca thì phải có đẳng cấp chứ!!!hehehe))))))) Hãy nhớ, nếu như mày báo cảnh sát hay báo cho người khác thì đừng trách chị mày vô tình.”

Hải Nhạc vừa kinh hãi vừa sợ: “Chị, chị mang hai đứa bé đến đó làm gì? Rất nguy hiểm!” 

“Mày không muốn đến? Làm sao đây, hai đứa nhỏ rất muốn mẹ đấy!” Trì Hải Hoan cười lên ha hả.

Nước mắt Hải Nhạc rơi xuống như đê vỡ, các con của cô là máu là thịt của cô! Cho dù phải hy sinh bản thân mình cũng được, cô chỉ muốn con của cô được bình an!

“Mày khóc? Tạ Hải Nhạc mày khóc sao? Mày thế nhưng lại khóc! Tao còn cho rằng mày rất kiên cường, sẽ không khóc ở trước mặt tao! Nước mắt của mày, đối với tao mà nó quá trân quý đi!” Trì Hải Hoan ở đầu dây bên kia đắc ý mỉa mai.

Hải Nhạc đưa điện thoại di động ra xa một chút, hít một hơi thật sâu để cho mình bình tĩnh lại, nhẹ giọng nói với Trì Hải Hoan: “Cho em nói chuyện với bọn nhỏ một chút, em muốn nghe thấy giọng của chúng!”

“Không cần! Bọn chúng rất tốt, mày hãy mau đến đây! Đến đây là mày có thể được gặp chúng rồi! Nhớ là mày có hai tiếng và đã qua một tiếng rồi! Mày hãy nắm chặt thời gian! Mày cũng có thể đến cùng Tạ Thư Dật, nhưng hắn phải đứng chờ ở phía dưới, bọn mày tốt nhất không nên giở trò gì với tao! Nếu không, tao sẽ có chiêu hay hơn dành cho Tiểu Bảo Tiểu Bối đấy!”

Trì Hải Hoan nói xong liền cúp điện thoại.

“Đợi một chút!” Hải Nhạc hô to lên, nhưng bên trong điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút chói tai. Hải Nhạc khóc nức nở: 

“Cô ta nói bây giờ cô ta đang ở chỗ gác chuông của nhà thờ Trường Nhạc, chỗ đó cao như vậy, Tiểu Bảo Tiểu Bối nhất định sẽ rất sợ.”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau tới nhà thờ Trường Nhạc!” Tạ ba ba nói.

“Cô ta nói, chỉ con và Thư Dật được đến đó! Cô ta còn nói nếu như chúng ta báo cảnh sát thì cô ta sẽ không nương tay với Tiểu Bảo Tiểu Bối! Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?” Hải Nhạc lại không tự chủ được khóc lên.

“Cô ta rất giảo hoạt, chọn thời gian ban đêm để không bị lộ. Nhạc Nhạc, chỉ cần cô ta dám để anh đi, anh cũng không sợ cô ta! Tin tưởng anh! Cô ta là phụ nữ, đều không phải là đối thủ của anh!” Tạ Thư Dật quả quyết nói.

“Nhưng mà cô ta nói anh chỉ được đứng ở dưới, không được lên trên gác chuông!” 

Thư Dật thở dài một hơi nói: 

“Cô ta tính toán rất chu đáo. Nhạc Nhạc, không cần phải sợ, dù chỉ có một mình em đi lên nhưng anh tin, em có thể đấu thắng cô ta! Nhưng anh sẽ tranh thủ lên trên đó với em!”

Hải Nhạc gật đầu một cái: “Vậy chúng ta đừng nói nhiều nữa, mau đi tới nhà thờ đó!”

Tạ Thư Dật lấy điện thoại gọi cho Long Đế Uy và Sở Lâm Phong nói một tiếng, sau đó quay sang nói với Tạ ba ba và mẹ Hải Nhạc: “Hai người hãy ở nhà, con đi với Nhạc Nhạc là được rồi!”

“Không, chúng ta cũng đi, làm sao có thể ngồi ở trong nhà mà chờ đợi chứ!” Mẹ Hải Nhạc quả quyết cự tuyệt.

Cuối cùng cả bốn người đều cùng nhau đi tới nhà thờ Trường Nhạc, sau đó cảnh sát cũng chạy tới, bọn họ thảo luận sơ bộ với nhau, quyết định để cho những viên cảnh sát tinh anh nhất đi theo, đảm bảo an toàn cho Hải Nhạc và Tạ Thư Dật. Tạ Thư Dật nói cho mục sư ý định cứu hai đứa bé ở gác chuông khiến ông ta sợ hết hồn, mục sư vội vàng cùng Tạ Thư Dật, Hải Nhạc và một nhóm người đi lên gác chuông. 

Hải Nhạc nhìn phía dưới tối om nhưng phía trên lại có ánh đèn u ám hắt ra, nghĩ tới Tiểu Bảo Tiểu Bối giờ này ở trên gác chuông, trong lòng cô nóng như lửa đốt, cô hận không thể nào bay lên đó ngay lập tức. 

Hải Nhạc lấy điện thoại ra gọi cho Trì Hải Hoan: “Chị, chị đang ở đâu, em đang chuẩn bị lên lầu.”

“Tốt, Tạ Thư Dật đâu?” Trì Hải Hoan hỏi.

“Hắn cũng tới nhưng sẽ không lên lầu.” Hải Nhạc nói.

“Tốt, mày rất giữ chữ tín, lên đây đi!” Trì Hải Hoan hài lòng cười cười.

Hải Nhạc vốn rất sợ tối, nhưng vì các con, bất cứ giá nào cô cũng phải đi lên, Hải Nhạc cố bình tĩnh, tay cầm đèn pin cố gắng đi lên tầng gác chuông.

Tạ Thư Dật vẫn luôn len lén đi sau Hải Nhạc, làm sao hắn có thể yên tâm để cô đi một mình?Một mình Hải Nhạc đi đối mặt với Trì Hải Hoan, hắn sao có thể không lo lắng?

Khi Hải Nhạc hổn hển đi tới lầu trên cùng, chỉ có ánh đèn ngay chỗ cái chuông, Hải Nhạc cầm đèn pin lia một vòng, chợt thấy Trì Hải Hoan đang ngồi kế bên khung cửa, còn Tiểu Bảo Tiểu Bối bị cô ta trói chặt ngồi ở trong góc. Hải Nhạc không khỏi nghẹn ngào đau xót kêu lên: “Tiểu Bảo Tiểu Bối! Mẹ đã tới!”

“Mẹ! Mẹ!” Hai đứa trẻ tội nghiệp nghe được giọng nói của mẹ liền oa oa khóc lớn lên.

“Mẹ đã tới rồi, Tiểu Bối không cần phải sợ!” Hải Nhạc vừa chạy tới vừa miễn cưỡng nở nụ cười an ủi Tiểu Bối.

“Mẹ, con không sợ! Con biết mẹ sẽ tới!” Tiểu Bảo mạnh mẽ nói với mẹ, nó là con trai, sẽ không khóc lóc rối rít như em gái.

“Tiểu Bối, không cần sợ nữa, mẹ đã tới rồi!” Cậu nhóc nói với em.

“Dạ.” Tiểu Bối gật đầu một cái, xoa xoa nước mắt, ngưng khóc thút thít.

“Không cần sợ hãi, đó là dì của các con, dì chỉ muốn trêu chọc các con một chút, luyện cho lá gan của các con lớn hơn, dì sẽ không làm các con đau!” Hải Nhạc thận trọng an ủi hai đứa bé.

Trì Hải Hoan không khỏi cười lên ha hả: “Tạ Hải Nhạc ơi Tạ Hải Nhạc, mày vẫn luôn tự cho mình là đúng!”

Trì Hải Hoan đứng bên cạnh Tiểu Bảo Tiểu Bối, đem họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào thái dương của Hải Nhạc. Hải Nhạc không khỏi thất kinh, tại sao cô ta có thể có súng? Súng của cô ta từ đâu mà ra?

Hải Nhạc nhắm mắt đứng lên, không dám tiến thêm một bước.

“Tạ Hải Nhạc, lần trước không bắn trúng mày, lần này, không có Tạ Thư Dật ở đây, xem ai sẽ tới đây giúp mày đỡ một phát súng này?” Trì Hải Hoan âm trầm nói.

Hải Nhạc bình tình, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Chị, chị không nên như vậy! Em biết khẩu súng này không phải là thật, chị mới từ trong bệnh viện trốn ra ngoài, biết đi đâu lấy ra khẩu súng thật chứ?”

“Vậy để cho con gái của mày thử xem nó là hàng thật hay giả nhé!” Trì Hải Hoan cười lên khanh khách, chậm rãi chuyển súng nhắm thẳng vào Tiểu Bối, tay chầm chậm bóp cò.

Trong lòng Hải Nhạc không khỏi sợ hãi, nói không chừng, có thể trước đó cô ta đã chuẩn bị khẩu súng này! Tiểu Bối nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mình, liền bị dọa sợ khóc thét lên.

“Mẹ! Con sợ! Con sợ!” Con bé không ngừng kêu lên.

Tiếng gào của Tiểu Bối như muốn khuấy đảo tim gan của Hải Nhạc, cô đau lòng nhìn đứa con đáng thương của mình mà chảy nước mắt. Đứa con đáng thương của cô! Lại phải chịu đựng những thù hận kinh sợ mà người lớn gây ra!

“Nhắm vào tôi! Đem họng súng nhắm vào tôi đây! Thả Tiểu Bảo Tiểu Bối đi! Hai đứa bé vô tội, ân oán giữa chúng ta không nên kéo bọn trẻ vào!” Hải Nhạc khẩn cầu nói.

Trì Hải Hoan lại cười lên khanh khách: 

“Mày cho rằng tao thông minh giống như mày sao? Mày cho rằng tao cứ ngây ngô ở trong bệnh viện đó mới ra ngoài lần này sao? Tại kẻ khác cho rằng tao là kẻ điên, không thèm để ý tới tao, cho nên tao có thể đi lại tự do tùy ý! Tao còn muốn cảm tạ mày đã không thu lại tất cả của tao, chỉ cần có tiền thì có cái gì tao không thể làm được? Từng thời khắc ở trong bệnh viện tao vẫn luôn để ý đến bọn mày, làm sao tao có thể để cho bọn mày được hạnh phúc! Hạnh phúc của mày nhưng lại là nỗi thống khổ của tao! Tao làm sao có thể để cho mình tiếp tục chịu nỗi thống khổ này? Lần này tao sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn mày rồi! Tạ Hải Nhạc! Tao đã không chiếm được Tạ Thư Dật, thì tao sẽ phá hủy tất cả những gì mà hắn yêu thích nhất! Tao muốn hắn cả đời này phải sống trong đau khổ!”

Hải Nhạc tận tình khuyên bảo: “Chị, chị chỉ có án tích mười năm mà thôi, chị gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu mà chỉ bị mười năm, như vậy đã là quá nhẹ với chị rồi! Chị nên quý trọng cơ hội này, ở trong tù cải tạo thật tốt có thể sớm được ra tù! Tại sao chị lại muốn tiếp tục mắc lỗi nữa đây? Nếu như lần này chị giết em hay giết bất kỳ người nào khác, chỉ sợ thần tiên cũng không thể nào cứu được chị! Nếu không bị tử hình thì cũng là tù chung thân! Chị, hãy bỏ súng xuống, quay đầu là bờ!”

“Đừng ở trước mặt tao mà nói mấy lời đạo lý chính nghĩa đó! Tạ Hải Nhạc, tao nói cho mày biết, lần này tao sẽ không để yên cho mà và Tạ Thư Dật đâu! Lần này, không phải mày chết, thì tao chết!” Trì Hải Hoan nghe Hải Nhạc nói liền nghiến răng nghiến lợi nói.

Hải Nhạc thấy Trì Hải Hoan vẫn cố chấp, biết rõ cô ta đã quyết tâm rồi, cô thở dài một cái: “Được, nếu tôi chết, chị sẽ bỏ qua cho Tiểu Bảo Tiểu Bối phải không?”

Trì Hải Hoan ngẩn người nói: 

“Dĩ nhiên! Chỉ cần mày chết trước mặt tao, trước mặt Tiểu Bảo Tiểu Bối, tao sẽ bỏ qua cho chúng!”

“Tốt! Chỉ cần chị bỏ qua cho hai đứa bé! Tôi sẽ chết!” Hải Nhạc cố nén bi thương không chút do dự nói.

“Không cần! Không cần! Mẹ không thể chết! Mẹ không thể chết!” Tiểu Bảo rốt cuộc cũng khóc, không ngừng ngăn cản mẹ.

“Con không muốn mẹ chết! Con không muốn! Dì xấu xa! Dì mới phải đi chết đi! Dì chết đi! Tại sao lại muốn mẹ tôi phải chết? Dì đi chết đi!” Tiểu Bối vừa khóc vừa nói.

Trì Hải Hoan tức giận nhìn hai đứa bé thét một tiếng: 

“Chớ làm ồn! Hai đứa không nghe mẹ nói sao, dì chẳng qua chỉ là muốn luyện tập cho hai lá gan lớn hơn mà thôi! Mẹ hai đứa đi lên thiên đường, đó là một nơi rất đẹp! Không phải ai cũng có thể được đến nơi rất đẹp đó đâu!”

“Không cần! Nơi rất đẹp như vậy tại sao dì không đi? Tại sao lại nhường cho mẹ tôi đi!” Tiểu Bối không sợ, nâng lên đôi mắt đẫm lệ khí hận nhìn chằm chằm Trì Hải Hoan.

Trì Hải Hoan không khỏi nở nụ cười: 

“Bởi vì ta và mẹ con là chị em ruột, một nơi đẹp như thế, dì sao có thể đi trước, phải để cho mẹ con đi trước chứ!”

Hải Nhạc cũng không nhịn được cười một cái, nhưng nụ cười của cô thật bi thương. Tiểu Bảo Tiểu Bối của cô đáng yêu như vậy, sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn Trì Hải Hoan tổn thương chúng đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play