Về đến nhà, mẹ Hải Nhạc vẫn không ngừng khóc thút thít, Tạ ba ba có khuyên thế nào cũng không được.

Tạ Thư Dật biết, bà rất đau khổ, dù sao đó cũng là con gái của bà, Trì Hải Hoan thật sự đã chịu rất nhiều tổn thương, hắn thừa nhận điều này, nhưng tại sao cô ta lại có thể chỉ vì mình bị tổn thương mà đến trút hận lên Hải Nhạc và hắn? Hơn nữa, thủ đoạn trả thù của cô ta quá rất cao minh! Mọi chuyện đều lên sẵn kế hoạch rất kĩ, không thể tìm ra chút sơ hở nào! Làm nhiều chuyện hại người xấu xa như vậy, làm sao có thể chỉ vì cô ta đột nhiên biến thành bệnh nhân tâm thần mà không truy cứu tội danh nữa? Hắn tuyệt đối không tha cho cô ta! Hắn không có cái loại lòng bao dung trắc ẩn đó! 

Cái giám định đáng chết đó rốt cuộc là từ đâu ra? Đột nhiên nói có chứng uất ức cùng bệnh tâm thần phân liệt, thật đúng là khiến cho hắn không cách nào tiếp nhận nổi!

Thật ra thì hắn cũng cảm nhận rõ ràng, Hải Nhạc đã có chút thay đổi rồi. Từ lúc đi ra khỏi tòa án, cô chưa hề mở miệng nói câu nào, mặc dù không có mở miệng an ủi mẹ, nhưng hắn biết, cô như vậy, đoán chừng là tin tưởng lời nói của luật sư Trì Hải Hoan, cô đang suy nghĩ gì, hắn đều biết! Cô cảm thấy chị cô thật đáng thương! Cảm thấy Trì Hải Hoan đáng thương! 

Thật là một đứa ngốc! Tại sao lại không nghĩ xem Trì Hải Hoan đã làm những gì với cô! Cô không cảm thấy mình so Trì Hải Hoan còn đáng thương hơn sao? Chẳng lẽ cứ khinh địch như vậy mà tha thứ cho cô ta? Không được! Hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý! Trì Hải Hoan nhất định phải bị trừng phạt!

Cô không chịu nói ra miệng, đoán chừng là còn e sợ hắn sẽ rống lên với cô, hắn cũng không nên đi hỏi cô, hắn sẽ chờ cô chủ động nói với hắn chuyện này! Đứa ngốc này, nếu như cô mở miệng nói mấy lời Trì Hải Hoan đáng thương này, hắn nhất định sẽ hung hăng mà thức tỉnh cô! Tại sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Trì Hải Hoan như vậy? 

((((((((( Xin mọi người đừng vứt bỏ Hương Hương, Hương Hương viết chậm lại, nhưng là bởi vì tôi theo đuổi chất lượng nên mới chậm, tôi cố gắng suốt một tháng, tôi tin rằng các bạn cũng sẽ nhìn thấy, tôi tin các bạn thân yêu cũng sẽ thích đọc những câu văn chất lượng! Các bạn hãy vẫn yêu thương “Ác Ma Ca Ca” như cũ nhé! Hãy ủng hộ cho Hương Hương bằng những lá phiếu đề cử trong tay và theo dõi nhé! Để cho Hương Hương có thể tiếp tục sự nghiệp! Tuy nói là viết văn cũng không phải vì đề cử, nhưng những phiếu đề cử chính là động lực của những người viết lách chúng tôi! Tôi sẽ không để các bạn phải thất vọng! Cảm ơn các bạn và nhanh tay đề cử AMCC nhé!)))))))))))))))))))))

Hải Nhạc nhìn thấy mẹ như vậy, cô biết mẹ rất thống khổ, Hải Hoan cũng là con gái của bà, bị người ta làm nhục, bây giờ còn bị chứng uất ức, bệnh tâm thần phân liệt! Những chuyện này, làm sao bà có thể chịu được? Thật ra, chính bản thân cô cũng không cách nào tiếp nhận nổi kết luận bệnh tâm thần của chị mình! 

Liệu rằng Tòa án có tiếp tục xử án? Có muốn đưa chị cô đến bệnh viện tâm thần hay không? Hay là sẽ đưa vào ngục giam đây? Hải Nhạc đột nhiên cảm thấy mờ mịt.

Tiếp tục xử phạt cô ta, một người mắc bệnh tâm thần bệnh hoạn, nếu xử cô ta chung thân là không thể nào! Nhưng nếu không xử phạt cô ta, những chuyện cô ta đã từng tổn thương mình, khiến cho mình chịu khổ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cứ như vậy mà hời hợt cho qua? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?

Trong lòng của Hải Nhạc vừa đau khổ vừa mâu thuẫn, rốt cuộc cô phải làm sao bây giờ?

Nhìn mẹ đau khổ như vậy, cô không hề mở miệng, bởi lẽ cô cũng không biết nên khuyên bà như thế nào. 

Hải Nhạc ngồi trên ghế salon, ngơ ngác, lúc này Tạ ba ba đi tới: “Nhạc Nhạc, mẹ con lúc này này sự không tốt chút nào. 

Haiz, qua chuyện lần này, bà ấy cũng già đi mười tuổi rồi.”

Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn Tạ ba ba, nói: "Cha, cha nói đi, chúng ta nên làm gì bây giờ?” 

Tạ ba ba thở dài một cái, nói: " Hải Nhạc, cha cũng không biết nên nói cái gì, Hải Hoan thật sự là tội ác tày trời, nó đối xử với con như vậy, hơn nữa là bởi vì nó bị người ta làm nhục, dẫn đến trong lòng vặn vẹo mà tìm đến con trả thù, haiz, cha thật không biết phải nói gì rồi, Hải Hoan, nó thật ra thì cũng là một đứa trẻ đáng thương, mẹ con chính là đau lòng vì điều này!” 

“Cha, con không đồng ý cách làm của cha, trước kia cô ta giết cha đẻ của mình, là vì cái gì? Tuyệt đối không phải là bị cái gì kích thích gì cả! Cô ta không muốn nghe theo lời của cha mình, thì có thể tự mình lựa chọn cự tuyệt hay là bỏ trốn! Có cần thiết phải giết chết người cha ruột đã có công dưỡng dục mình sao? Cô ta còn không phải là vì cha đẻ không chịu từ bỏ quyền giám hộ đối với mình nên mới giết ông ta! Để cô ta có thể đường đường chính chính tới nhà chúng ta sống! Chính cô ta đã tàn nhẫn giết chết cha đẻ của mình! Cho nên, cô ta đối xử với Hải Nhạc và con như vậy, hoàn toàn là do bản tính ác độc của cô ta! Có thể nói, bản chất của cô ta chính là một con ác quỷ! Ở đâu ra kích thích quá lớn mới khiến cô ta có thể làm ra những chuyện này? Con nghĩ, chuyện cô ta bị bệnh tâm thần, nhất định là giả!” Tạ Thư Dật tức giận mà nói.

"Có thể nó giết cha đẻ của nó, cũng là do bị tổn thương tâm lý a, nghe nói khi cha mẹ Hải Hoan ly hôn, nó đã đi theo ông ta, nhưng ông ta vừa đánh vừa mắng nó, vẫn luôn ngược đãi nó! Những thứ này, không phải là kích thích sao? Sau này nó lớn lên ông ta cũng chưa từng chăm sóc cho nó, bởi vì nó tự sanh tự diệt, bởi vì nó phải đi làm kiếm sống, bởi vì nó phải sống ở trong khu ổ chuột! Những thứ này không phải là kích thích sao? Phải vất vả lắm mới tìm được mẹ nó, nhưng cha đẻ không những không để nó đi, mà còn dùng nó như món hàng trao đổi với đối tác làm ăn của ông ta! Đây không phải là kích thích sao? Tất cả những chuyện này, đều là kích thích a! Nào có ai từ trong bụng mẹ sinh ra đã là kẻ xấu đây? Còn không phải là vì không được dạy dỗ tốt, không được quan tâm, không có được một hoàn cảnh sống tốt, mà mới biến thành như vậy sao?” Tạ ba ba không nhịn được phản bác.

"Sai rồi! Bản tính chính là bản tính! Rất nhiều người cũng ở trong hoàn cảnh gia đình giống như cô ta, nhưng bọn họ vẫn có thể chính trực đi lên, không có trở nên xấu xa như cô ta! Cô ta đã có những suy nghĩ sai lệch từ trong xương máu rồi! Chẳng lẽ, chỉ vì chịu kích thích mà có thể làm ra chuyện tán tận lương tâm như vậy sao? Làm chuyện xấu rồi thì có thể sửa lại sao? Đây là lý lẽ của ai vậy? Tóm lại, không cần thiết đồng tình với cô ta! Con nhất định sẽ tống cô ta vào nhà giam!” Tạ Thư Dật nói.

Hải Nhạc nhìn hai cha con tranh luận, cô nhẹ giọng thở dài một cái, cô không có gia nhập cuộc tranh luận này.

"Cha, Thư Dật, con đi xem mẹ thế nào!”Hải Nhạc đứng lên.

" Đi đi, đi đi." Tạ ba ba nói.

Hải Nhạc lên lầu, tới trước phòng mẹ, gõ cửa. 

"Vào đi” Mẹ cô ở trong phòng hữu khí vô lực nói.

"Mẹ, mẹ không sao chứ? Đỡ hơn chút nào chưa?” Hải Nhạc ngồi ở mẹ trên mép giường.

Mẹ Hải Nhạc không khỏi lại rơi lệ, cô nghẹn ngào nói: " Hải Nhạc, mẹ, lòng của mẹ, thật sự rất đau!"

"Con hiểu." Hải Nhạc lẳng lặng nói.

"Nhìn mặt của con, trong lòng mẹ rất đau, nhìn thấy bộ dạng kia của Hải Hoan, mẹ cũng rất đau lòng a! Thật không có nghĩ tới nó bị người ta làm nhục, dẫn đến mắc chứng uất ức, cũng không có nghĩ tới nó lại mắc bệnh tâm thần mà gây ra những chuyện sai trái đó!" Mẹ Hải Nhạc đau lòng khóc.

Hải Nhạc trầm mặc một hồi, nói: "Mẹ, con cũng cảm thấy đường đột, nếu như chị bị bệnh là sự thật, thì mấy năm qua, cuộc sống cũng không hề dễ dàng chút nào." 

" Hải Nhạc a! Con nói đi, mẹ phải làm sao? Con và nó, đều là con gái của mẹ! Bây giờ nó biến thành như vậy, mẹ thật sự không phải là một người mẹ tốt! Các con, một đứa thì bị chị gái hủy dung, xém bị giết người diệt khẩu, một đứa thì hận em gái đến thấu xương, ngay cả em gái của mình mà cũng muốn sát hại! Đến mức phát bệnh tâm thần luôn rồi! Nhạc Nhạc a! Nhạc Nhạc a! Lòng của mẹ thật đau quá! Nghiệp chướng a! Hai chị em các con, thay nhau tới đây hành hạ mẹ hay sao? Các con không vui vẻ, thì mẹ cũng không thể nào dễ chịu được a!"

Mẹ Hải Nhạc cơ hồ vỗ ngực liên tục, nước mắt của Hải Nhạc cứ thế lăn dài trên má. 

Đúng vậy, làm sao có thể thoải mái cho được, bởi vì hai tay đều là máu là thịt của bà, dù chị gái cô có hư hỏng thế nào, thì cũng vẫn là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày a, làm sao bà ấy có thể không đau lòng chứ? 

"Nhạc Nhạc a, con nói đi, mẹ phải làm sao? Con chịu nhiều đau khổ như vậy, mẹ cũng rất đau lòng! Hoan Hoan đúng là làm sai nhiều chuyện, mẹ cũng từng hận nó đến mức hàm răng cũng thấy tê! Nhưng bây giờ nhìn lại, Nhạc Nhạc à, chị của con, nó cũng là một đứa trẻ đáng thương a! Con nói đi, làm sao mẹ có thể không đau lòng? Nó mắc phải căn bệnh này, con nói đi, nếu như nó bị phán ngồi tù, thì nó sẽ làm thế nào để sống sót trong nhà ngục đây?” Mẹ Hải Nhạc khóc nói.

"Con cũng không biết, mẹ, con cũng không biết! Con cũng không biết phải làm sao bây giờ!” Hải Nhạc chảy nước mắt nói.

Chị đột nhiên liền bị nói là mắc bệnh thần kinh, điều này cũng làm cho trong lòng cô trở nên rối rắm, ý muốn bắt chị phải chịu hình phạt vốn dĩ đã không mãnh liệt như vậy, bởi vì, cô cũng giống như mẹ của mình, cảm thấy chị của cô thật sự rất đáng thương! 

Hải Nhạc khuyên lơn mẹ mấy câu, đợi đến khi mẹ ngủ, liền ra khỏi phòng của mẹ. 

Hải Nhạc yên lặng bước về phòng của mình, bởi vì hôm nay cô và Tạ Thư Dật phải ra tòa, cho nên Tiểu Bảo Tiểu Bối đã được Tiểu Tĩnh đón đi, căn nhà bây giờ rất an tĩnh. 

Hải Nhạc mệt mỏi ngã lên giường, phải làm sao đây? Tiếp tục đi, hay là dựa vào bệnh của chị, từ bỏ tố cáo chị ta? Cũng không biết cô yên lặng nằm trên giường bao lâu, lúc cửa bị đẩy ra, cô xoay người lại vừa nhìn, là Tạ Thư Dật.

"Có mệt lắm không?” Tạ Thư Dật hỏi cô.

Hải Nhạc khe khẽ gật đầu.

"Em, không có chuyện gì muốn nói với anh sao?” Tạ Thư Dật thận trọng hỏi.

"Bây giờ em không muốn nói gì cả!” Hải Nhạc nói.

"Vậy em ngủ một giấc đi, ngủ một giấc sẽ thoải mái hơn nhiều!” Tạ Thư Dật dịu dàng nói.

"Vâng” Hải Nhạc nhắm mắt lại, cô thật sự cần phải ngủ một giấc.

Tạ Thư Dật canh giữ ở bên cạnh của cô, hắn nhẹ giọng thở dài một cái, Nhạc Nhạc của hắn, đoán chừng là vì chuyện của Trì Hải Hoan cho nên mới đau lòng, Nhạc Nhạc của hắn, chính là quá lương thiện!

Nhưng mà hắn chính là thích cô như vậy!

Hải Nhạc ngủ thẳng một giấc đến tận giờ cơm tối, khi Tạ Thư Dật tới đánh thức cô, cô mở mắt nhìn Tạ Thư Dật nói: "Thư Dật, ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, em muốn đi thăm chị ấy!” 

Tạ Thư Dật ngớ ngẩn, hắn nhìn thấy sự kiên trì trong mắt của Hải Nhạc, chỉ đành phải gật đầu một cái: "Được rồi, anh đi cùng em!”

"Vâng.” Hải Nhạc gật đầu một cái.

Cô quyết định rồi, bất kể bệnh của chị cô là thật hay giả, cô nhất định phải đến thăm chị ấy. 

Hải Nhạc nhìn Trì Hải Hoan ngồi ngay trước mặt, cô ta vẫn không ngừng cười khúc khích, miệng thì cắn móng tay, Hải Nhạc thật sự không nhận ra Trì Hải Hoan xinh đẹp thích sạch sẽ trước kia nữa rồi.

"Chị, em là Hải Nhạc, chị có nhận ra em không?” Hải Nhạc thử thăm dò hỏi.

Trì Hải Hoan vẫn cười khúc khích, không hề bận tâm tới Hải Nhạc.

Hải Nhạc không khỏi cảm thấy chua xót, chẳng lẽ là do phải chịu kích thích ở tòa án ngày hôm qua, chị ta vẫn chưa hồi phục sao?

“Chị, anh ấy là Thư Dật, chị có nhớ không? Chị không nhớ ra em, thì cũng nên nhớ Thư Dật chứ?” Hải Nhạc lần nữa ôn nhu hỏi.

Nhìn thấy Trì Hải Hoan bây giờ thần trí mơ mơ hồ hồ, tình thân máu mủ đã khiến cho Hải Nhạc quên đi những cừu hận trong lòng đối với Trì Hải Hoan, trong mắt của cô, bây giờ chỉ có nước mắt đồng tình và thương xót. 

"Thư Dật? Thư Dật?” Phẩm Dật? Phẩm Dật?" Trì Hải Hoan đột nhiên lẩm bẩm, như muốn nhớ ra cái tên này.

"Đúng vậy a, anh ấy chính là Thư Dật, trước kia, chị đã từng rất thích anh ấy!” Hải Nhạc mỉm cười nói.

"Thư Dật? Thư Dật? Thư Dật? Thư Dật?" Trì Hải Hoan đột nhiên đứng lên, đi tới đi lui, vừa đếm đầu ngón tay, "Thư Dật? Thư Hai? Thư Ba? Thư Bốn? Thư Năm?” 

Trì Hải Hoan đột nhiên kéo xuống quần của mình xuống, sau đó ngây ngốc ngửa mặt lên cười cười, Hải Nhạc không khỏi choáng váng, chị của cô đang làm cái vậy?” 

Hải Nhạc vội vàng chạy tới.

" Chị, mau đứng lên a! Đứng lên! Nơi này có rất nhiều người nhìn chị, sẽ rất khó coi đấy!" Hải Nhạc cố gắng lôi cô ta, muốn kéo quần của cô ta lên. 

Nhân viên hộ lý trong bệnh viện cũng vội vàng chạy tới, mạnh mẽ kéo Trì Hải Hoan đứng lên, cũng kéo quần của cô ta lên, rồi kéo Trì Hải Hoan không ngừng gào thét đi khỏi. 

Tạ Thư Dật cau mày nhìn Trì Hải Hoan, nhìn bộ dáng này của cô ta, thật sự giống người có thần kinh không bình thường rồi, chẳng lẽ, lúc cô ta ở Anh quốc thật sự đã mắc bệnh tâm thần phân liệt? 

" Chị thật đáng thương! Chị thật đáng thương, làm thế nào lại biến thành như vậy chứ? Thế nào lại biến thành như vậy? Thư Dật, em chỉ muốn chị ấy sống thật tốt, em không hề muốn chị ấy trở nên điên khùng như vậy!” Hải Nhạc đau lòng khóc lớn lên.

"Những thứ này cũng không phải là chuyện chúng ta có thể đoán trước! " Tạ Thư Dật thở dài nói.

Tâm trạng của Hải Nhạc hết sức nặng nề, vừa nghĩ tới bộ dạng điên điên khùng khùng của Trì Hải Hoan, trong lòng của cô lại cảm thấy đau đớn.

"Thư Dật, em có thể gọi cho luật sư Lưu để hỏi một vài chuyện không?” Hải Nhạc nói.

"Được.” Tạ Thư Dật lấy điện thoại đưa cho cô.

“Bác Lưu, cháu muốn rút đơn kiện, có được không?” Hải Nhạc hỏi luật sư Lưu.

Tạ Thư Dật thất kinh, hắn không khỏi bật thốt lên: " Hải Nhạc! Em làm gì thế? Rút đơn kiện là không thể nào! Anh đưa cảnh sát đến đây, cũng là vì sợ em mềm lòng mà thả cô ta đi!” 

"Tiểu thư, thời điểm mà Trì Hải Hoan bắn các người cũng có cảnh sát ở đó, cái này thuộc về phòng công tố, chúng ta không thể nào rút đơn kiện được, chỉ có cảnh sát mới có thể rút đơn khởi kiện.” Luật sư Lưu nói.

"Cái gì? Tại sao có thể như vậy?" Hải Nhạc cũng lấy làm kinh hãi, mình không muốn khởi tố cũng không được à? Còn phải cần cảnh sát mới có thể hủy vụ án.

“Vậy cảnh sát làm thế nào mới có thể hủy được vụ án này?” Hải Nhạc hỏi.

"Thế nào? Không phải là cô muốn cô ta phải chịu tội sao? Cô bây giờ lại muốn cảnh sát hủy vụ án sao?” Luật sư Lưu có chút kinh ngạc.

"Chị ấy bây giờ đã trở nên điên điên khùng khùng rồi, còn có thể tiếp nhận hình phạt gì nữa đây? Chị ấy thật ra rất đáng thương, chị ấy đã bị trừng phạt rồi." Hải Nhạc giải thích nói.

" Chuyện này, muốn cảnh sát rút lui, thì cứ theo nguyên tắc mà làm việc, thời điểm mà Trì Hải Hoan bắn các người, thần trí cô ta vẫn bình thường.” Lưu luật sư nói.

"Nhưng mà bây giờ chị ấy đã điên rồi!” 

" Cái này, thì phải xem luật sư của cô ta phải bào chữa như thế nào, phải xem là thẩm phán và bồi thẩm đoàn có chấp nhận chứng cứ chứng minh cô ta bị bệnh tâm thần hay không.” 

"Được rồi, vậy chúng ta chờ đến phiên tòa mấy ngày sau rồi nói, quấy rầy bác rồi.” Hải Nhạc chỉ đành phải cúp điện thoại.

"Hải Nhạc, chẳng lẽ em quên cô ta đã đối xử với em như thế nào rồi sao?" Tạ Thư Dật có chút tức giận.

"Chị ấy đã điên rồi, anh còn phải đi so đo với một người điên sao?” Hải Nhạc thở dài một hơi mà nói.

"Nhưng mà…" Tạ Thư Dật không khỏi nổi đóa, "Nhưng mà cô ta đã làm nhiều chuyện xấu như vậy! Hai chúng ta cũng thiếu chút nữa là mất mạng!” 

“Hai chúng ta bây giờ không phải là rất tốt sao?" Hải Nhạc mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay của Tạ Thư Dật. 

“Thư Dật, em biết, chị ấy nên bị trừng phạt, nhưng mà chị ấy mắc chứng uất ức, thần kinh cũng bất thường rồi, đây không phải là trừng phạt sao?” 

Tạ Thư Dật thở dài một cái, nói: " Nhạc Nhạc, nếu như cô ta điên thật thì anh sẽ không nói gì cả, chẳng qua là, cô ta là một người giảo hoạt, anh thật sự sợ là cô ta đang giả điên giả khùng, mượn cái cớ này để thoát tội mà thôi!” 

Hải Nhạc không khỏi trợn mắt nhìn Tạ Thư Dật một cái: "Chị ấy đã biến thành như vậy, làm sao có thể là giả điên giả khùng được? Thư Dật, chị ấy là điên thật hay điên giả, còn phải qua giám định của bác sĩ!” 

"Được rồi, được rồi! Haiz, đến lúc đó xem luật sư của cô ta nói thế nào, chẳng lẽ cứ thế mà thả cô ta ra? Shit!” Tạ Thư Dật có chút không thể làm gì nện một đấm lên tay lái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play