Khi cảnh sát biết được Tạ Thư Dật đã hồi phục sức khỏe, liền đến mời Tạ Thư Dật và Hải Nhạc tới cục cảnh sát để lấy lời khai. Khi hai người xong mọi thủ tục, trong lòng của Hải Nhạc rất nặng nề, Trì Hải Hoan lần này, không biết Tòa án sẽ phán quyết như thế nào?
“Bác Lưu, chị cháu lần này, sẽ nhận mức hình phạt thế nào vậy??" Hải Nhạc không nhịn được hỏi vị luật sư đi cùng.
Luật sư Lưu là luật sư tốt nhất của An Thác, lần này cũng là luật sư biện hộ cho Tạ Thư Dật và Hải Nhạc.
Luật sư Lưu thở dài một hơi mà nói: " Lần này cô ta phạm tội mang tính nghiêm trọng, mặc dù cô không xảy ra chuyện gì, Thư Dật cũng lấy lại được tính mạng, nhưng vẫn tổn hại đến thân thể của Thư Dật. Theo điều 272 Hình pháp Trung Hoa, cô ta phạm tội giết người thân cùng huyết thống, sẽ bị tử hình hoặc chung thân, còn nếu theo điều 347 Hình pháp Trung Hoa, thứ nhất cô ta phạm tội cố ý giết người, xử tử hình hoặc chung thân, thứ hai cô ta còn thuê người khác giết người, coi như tội cố ý giết người chưa toại, có thể không ngồi tù, nhưng nhìn chung thì Trì Hải Hoan nếu không bị phán tử hình, cũng tù chung thân.”
Hải Nhạc không khỏi hoang mang, lần này Hải Hoan ngồi tù cũng đủ khiến cô ấy khổ rồi, cô thật sự không muốn hình phạt quá nặng!
“Có thể không xử tội chị ấy không?” Trong lòng của cô, đột nhiên lại có chút thương chị gái của mình, dù sao đó cũng là chị ruột của cô! Không nói đến tình chị em, cô quả thật rất hận Trì Hải Hoan, nhưng khi sắp đến phiên tòa, thấy Trì Hải Hoan sắp phải nhận sự trừng phạt, cô thật sự cảm thấy đau lòng.
Tạ Thư Dật lườm cô một cái: “Luật pháp tự có phán xét! Nào có chuyện chúng ta muốn xử thế nào thì xử thế đó? Em suýt chút nữa đã chết ở trong tay của cô ta! Anh cũng thiếu chút nữa chết dưới họng súng của cô ta rồi! Hãy bỏ cái lòng thương hại hoàn toàn không cần thiết đó xuống! Không đáng giá! Cô ta không bị phán tử hình, đã là quá rộng rãi đối với cô ta rồi!”
Hải Nhạc chỉ đành phải cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói với Tạ Thư Dật: "Thật ra thì em rất muốn đi thăm chị ấy.”
“Không được! Không cho em đi! Thật sự không cần thiết! Cô ta là loại người gì, không đáng giá để bất kỳ ai phải thương hại! Nếu em đi gặp cô ta, anh sẽ không để ý đến em nữa! Đến khi phiên tòa bắt đầu, em có thể được gặp cô ta!" Tạ Thư Dật cường ngạnh mà nói.
Hải Nhạc chỉ đành phải thôi.
Hồ sơ khởi tố vẫn đang thụ lý, chưa xác định ngày mở phiên tòa sơ thẩm, mà shop quần áo của Tiểu Tĩnh cũng đã khai trương rồi, Hải Nhạc cả ngày đều ở nhà không có việc gì làm, cố ý chạy đến quán giúp một tay, mà Tạ Thư Dật ở nhà rảnh rỗi quá cũng muốn khùng luôn rồi, hắn cố ý đi cùng Hải Nhạc đến cửa hàng của Tiểu Tĩnh. Hải Nhạc nhìn Tiểu Tĩnh cùng nhân viên trong cửa hàng tay chân bận rộn, cô đứng ở một bên mỉm cười, hắn đứng ở một góc của cửa hàng, hấp dẫn ánh mắt của không ít khách hàng, có rất nhiều người đặc biệt tới đây chỉ để nhìn thấy hắn, không phải là đến mua quần áo.
Mà Hải Nhạc dùng khăn che mặt cho nên có khá nhiều người nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ, có người còn tưởng rằng đây là trang phục mà cô cố ý mặc để thu hút ánh mắt của khách hàng.
Bởi vì dáng người Hải Nhạc rất đẹp, trên người cô lại là trang phục trong cửa hàng của Tiểu tĩnh, phối hợp với nhau quả thật là một chiêu quảng cáo hữu hiệu, không ngừng có người tới hỏi bộ trang phục cô đang mặc là mua ở đâu. Hải Nhạc vui vẻ hướng mọi người giới thiệu bộ trang phục cô đang mặc chính là của cửa hàng này, sau đó còn nhiệt tình giúp khách hàng lựạ chọn trang phục phù hợp, sự nhiệt tình cùng kiên nhẫn của Hải Nhạc giúp Tiểu Tĩnh có được rất nhiều khách tới mua hàng. Hải Nhạc phấn khích, không ngừng quay sang Tiểu Tĩnh và Tạ Thư Dật giơ ngón tay hình chữ V chiến thắng, miệng cười vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, Hải Nhạc liền đụng phải một vị khách nữa khó tính dây dưa, cô ta hết chê bộ này quá hoa hòe, bộ kia quá dài, thử cái nón này đến cái nón khác, trong cửa hàng có bao nhiêu trang phục cô ta cũng thử gần hết rồi, đến người kiên nhẫn tốt như Hải Nhạc cũng có chút không chống đỡ nổi rồi.
Không nghĩ tới, lát sau cô ta lại như những khách hàng khác, nhìn trúng bộ váy mà Hải Nhạc đang mặc, cô ta quay sang hỏi Hải Nhạc: “ Bộ trang phục trên người cô còn số lớn hơn không? Tôi muốn mặc nó, nhất định nó sẽ rất đẹp giống như cô!”
“Vâng, vâng. Khẳng định là thế rồi, đợi một chút, tôi đi xem có còn hay không!” Hải Nhạc nói.
Khi Hải Nhạc mang chiếc váy số lớn hơn ra, cô gái kia mặc vào người, so tới so lui, rốt cuộc cũng vẽ ra một chút vẻ mặt hài lòng, cô ta vui vẻ ngắm nhìn mình, rồi lại nhìn Hải Nhạc, sau đó nói: "Khăn trùm trên đầu cô, tôi cảm thấy nó rất hợp với bộ trang phục này, giúp tôi chọn một cái.”
Hải Nhạc không khỏi ngây ngẩn cả người, chiếc khăn trùm đầu này, là chính cô làm ra, biết đi đâu lấy cho cô ta một cái đây? Hơn nữa, chiếc khăn trùm đầu của cô vốn dĩ không phải là đồ trang trí, tác dụng chủ yếu chính là che kín mặt mà thôi!
“Tiểu thư, thật xin lỗi a, chiếc khăn trùm đầu này, chỉ có một cái thôi!” Hải Nhạc có chút xin lỗi cùng uyển chuyển nói.
“Nhưng mà tôi rất thích chiếc khăn này a!” Cô gái này tính khí rất cổ quái, cô ta cứ hết lần này đến lần khác muốn chiếc khăn của Hải Nhạc.
“Nếu như tôi cũng giống như cô mang chiếc khăn này che mặt lại, khẳng định là cũng rất dễ nhìn, như vậy cũng có chút cảm giác thần bí, chồng tôi chắc chắn sẽ rất thích.”
“Cái này…" Hải Nhạc có chút khó khăn không biết làm sao, vị khách này thật là khó, hết lần này đến lần khác đều muốn thứ đó tới cùng!
Hải Nhạc đang đứng đó không biết phải làm sao, thì đột nhiên vị khách nữ đó liền đưa tay kéo khăn trùm đầu của cô xuống, nói: “Đưa tôi thử một lần đi!”
Hải Nhạc cũng không có ngờ tới cô ta sẽ thô lỗ thế này, trực tiếp giơ tay kéo khăn của cô xuống, vốn dĩ cô luôn nhiệt tình hướng dẫn khách hàng cho nên cái khăn trùm đầu chỉ buộc lỏng lẻo, bị cô ta dùng sức lôi kéo, chiếc khăn trùm đầu dễ dàng rớt xuống, mặt của Hải Nhạc cứ thế bị lộ ra ngoài!
Khăn trùm đầu đã ở trên tay của vị khách đó, nhưng cô ta lại ngây ngốc nhìn Hải Nhạc, hồi lâu cô ta liền phát ra một tiếng thét chói tai, ném chiếc khăn trùm đầu xuống đất.
“Quỷ a! Quỷ a! Thật là đáng sợ!” Cô ta lấy hai tay ôm kín đầu, xoay người la to lên, giống như nhìn thấy quỷ mà chạy ra ngoài.
Mấy vị khách nữ đứng gần đó cũng vô tình nhìn thấy mặt của Hải Nhạc, họ bị dọa sợ đến la to lên, cũng tứ tán chạy ra ngoài, những vị khác còn lại cùng đám nhân viên cũng ngây người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ánh mắt tự nhiên đổ dồn lên người của Hải Nhạc. Hải Nhạc bối rối bụm mặt lui về phía sau, lùi đến sát tường, không biết làm cách nào, cô cứ thế bưng mặt đứng nơi đó, động cũng không dám.
Tạ Thư Dật nghe thấy tiếng la hét thất thanh, xoay người nhìn lại, vừa hay nhìn thấy Hải Nhạc tay chân luống cuống bụm mặt đứng ở nơi đó, mà khăn trùm đầu đang nằm dưới đất, trong lòng của hắn lộp bộp một tiếng, Tạ Thư Dật vội vàng chạy tới chỗ Hải Nhạc, hắn tới nhặt chiếc khăn lên, nhanh chóng đem Hải Nhạc ôm vào trong ngực, tay mạnh mẽ kéo tay của Hải Nhạc ra, sau đó cẩn thận dùng khăn che mặt cho Hải Nhạc.
" Làm sao lại bất cẩn như thế? Không bị họ hù dọa chứ? Không sao, không sao, có anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây, chỉ cần em ở trong lòng anh là tốt rồi, không cần để ý đến bọn họ, họ chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, họ không biết thật ra em là người tốt thế nào, không cần để ý đến họ có được không?” Tạ Thư Dật lo lắng liên thanh nói.
Hải Nhạc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn hắn.
Cô thật sự cảm giác mình đang bị thương hại rồi, những người đó nhìn thấy cô, tựa như nhìn thấy ma quỷ, thực sự như một nhát dao chí mạng xuyên thẳng vào lòng tự ái của cô.
Coi như Thư Dật không chê dung mạo của cô, vẫn yêu cô như trước, nhưng dung mạo của cô như vậy thật sự dọa người, dọa cả chính cô, nhất là trong khoảnh khắc này, trong lòng cô rất đau khổ, thật sự rất thống khổ!
Nếu như, nếu như mặt của cô không bị hủy, thì tốt biết mấy! Cô cùng Tạ Thư Dật ở bên nhau, sẽ là một cặp xứng đôi, nhưng bây giờ, người ta nhìn thấy dung mạo của cô, còn tránh không kịp! Còn Tạ Thư Dật đi tới đâu liền có ánh mắt ái mộ vây lượn tới đó!
“Thư Dật, em…… Em muốn về nhà, em muốn về nhà!” Hải Nhạc mang theo thanh âm run rẩy muốn khóc nói với Thư Dật.”
Tạ Thư Dật không khỏi nâng mặt cô lên, chỉ thấy trong mắt của cô ngập tràn nước mắt, hắn đau lòng tự tay lau nước mắt cho Hải Nhạc, thở dài một cái nói: “ Được rồi, anh cũng hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà nhé!”
Tiểu Tĩnh cũng chạy tới, lo lắng hỏi Hải Nhạc: " Hải Nhạc, em không sao chứ?”
"Em không sao, chỉ là khăn trùm đầu của em bị một vị khách đáng sợ không cẩn thận kéo xuống rồi!” Hải Nhạc nói.
Tiểu Tĩnh trong lòng có chút thẹn, liên tiếp nói: " Hải Nhạc, thật xin lỗi, thật xin lỗi, để cho em bị ủy khuất rồi.”
"Chị, chuyện không liên quan đến chị, em chỉ là muốn về nhà thôi.” Hải Nhạc lắc đầu nói.
“Xin lỗi Tiểu Tĩnh, em đã làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của chị, lại còn hù dọa khách hàng của chị chạy mất, người nói câu xin lỗi, phải là em.”
Nói xong, nước mắt của cô lại như mưa ngượng ngùng chảy xuống.
"Sao em lại nói như vậy? Anh còn đang tức giận bọn họ đã hù dọa đến em, là nữ nhân đáng chết nào dám kéo khăn trùm đầu của em xuống, tiếc là anh không nhìn thấy, nếu để anh nhìn thấy, anh nhất định sẽ xé cô ta thành tám khối!” Tạ Thư Dật có chút nổi giận mà nói.
"Phải đó, em cũng không có làm ảnh hưởng gì tới cửa hàng của chị hết… đây là chuyện hoàn toàn không phải ý muốn của em… đều là do nữ nhân chết tiệt kia! Thật xin lỗi, là chị không chú ý, em đến đây chơi với chị là tốt rồi, không cần phải tới giúp chị! Ai, là do chị không tốt!” Tiểu Tĩnh nói.
"Không sao mà…chị cứ tiếp tục công việc nhé, em hơi đau đầu, em muốn về nhà nghỉ một chút!” Hải Nhạc nâng đầu của mình nói.
"Được rồi, em về nhà, nghỉ ngơi một chút thật tốt!” Tiểu Tĩnh nói.
"Vậy chúng tôi về trước….” Tạ Thư Dật ôm Hải Nhạc đi khỏi cửa hàng của Tiểu Tĩnh.
Khi vào trong xe của Tạ Thư Dật, Hải Nhạc không nhịn được khóc nức nở thành tiếng.
Tạ Thư Dật chỉ đành phải ôm cô ở đây. Trong ngực, luôn miệng an ủi cô: " Nhạc Nhạc, đừng như vậy, chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, em đừng để ý đến nó có được không? Được không?”
"Em để ý! Em để ý! Làm sao em có thể không để ý được? Thư Dật, mọi người đều không thể chấp nhận em, làm sao anh có thể chịu đựng nhìn em xấu xí như thế?” Hải Nhạc vùi đầu vào trong ngực Tạ Thư Dật, thương tâm khóc lớn lên.
Tạ Thư Dật cảm thấy chua xót, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tức giận, tại sao cô vẫn không hiểu, hắn căn bản cũng không hề quan tâm đến khuôn mặt cô biến dạng thế nào, chỉ cần cô vẫn là Nhạc Nhạc của hắn là tốt rồi!
" Anh nói rồi! Là bọn họ không biết em rất tốt! Làm sao em lại tự mình rúc vào cái sừng trâu như thế! Người ta nhìn em thế nào, em đi để ý làm cái gì? Chỉ cần anh không thèm để ý là tốt rồi! Cho dù cả toàn thế giới cảm thấy em xấu xí, nhưng chỉ cần anh thấy em luôn xinh đẹp là tốt rồi! Anh muốn chính là em! Không phải là dung mạo của em!" Tạ Thư Dật có chút nổi giận mà nói.
"Anh không cảm thấy em không xứng với anh sao?” Hải Nhạc nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn.
"Không có! Một chút cũng không cảm thấy! Em là người con gái tốt nhất trên đời mà anh gặp! Em là người xứng đôi với anh nhất!” Tạ Thư Dật sợ cô không tin, không ngừng hôn lên đôi mắt của cô.
“Nhưng mà, nhưng mà em thật sự cảm thấy em không xứng với anh!” Hải Nhạc khóc nói.
Tạ Thư Dật quả thật bị cô chọc giận đến tức chết mất thôi, nhưng hắn hít một hơi thật sâu rồi thở dài, vẫn dùng thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu nói với Hải Nhạc: “Sao trong đầu em lại có loại suy nghĩ này? Khuôn mặt, chẳng qua chỉ là phù du mà thôi, dù có khuôn mặt đẹp, thì cũng sẽ già đi, khi già rồi thì mỹ nhân cũng có đầy nếp nhăn trên mặt đấy thôi! Làm sao nhìn ra được lúc còn trẻ cô ta trông như thế nào a?”
"Nhưng mà trên mặt bọn họ không có sẹo! Không có vết sẹo xấu xí như vậy!” Hải Nhạc lớn tiếng kêu.
Tạ Thư Dật thật sự không nhẫn nhịn được nữa, cơn giận của hắn hoàn toàn bộc phát ra: “Cả ngày lẫn đêm vẫn luôn để ý chuyện này, anh đã nói là anh không để ý! Mà em vẫn không bận tâm đến lời anh nói! Không phải chỉ là sẹo thôi sao? Nếu như em để ý thì đi xóa vết sẹo đó là được rồi! Có gì to tát đâu!” Tạ Thư Dật vừa giận vừa thương, không biết phải làm sao với cô gái ngốc này.
“Nhưng mà Thư Dật à, anh có biết không? Vết sẹo này không chữa được nữa! Nó sẽ theo em cả đời này!” Hải Nhạc bụm mặt khóc nói.
Tạ Thư Dật thật sự đau lòng, hắn chỉ có thể đem Hải Nhạc ôm vào lòng càng chặt hơn, nói: " Nhạc Nhạc, nếu như em bận tâm đến vết sẹo này, anh cho dù thế nào cũng sẽ nghĩ cách xóa nó đi, khiến nó biến mất vĩnh viễn không còn khiến em phiền não nữa, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền! Anh nghĩ vết sẹo này không khó xóa! Anh sẽ đưa em đi tìm bệnh viện chỉnh hình tốt nhất, tìm ra bác sĩ thẩm mĩ tốt nhất, để khôi phục dung mạo trước kia của em! Để cho em lại trở về làm Hải Nhạc thật xinh đẹp! Nhạc Nhạc, tin tưởng anh, kỹ thuật thẩm mỹ bây giờ tiên tiến như vậy, sao có thể bị vết sẹo trên mặt em làm khó chứ?”
"Nhưng trước kia em cũng đã hỏi rồi, muốn khôi phục như cũ là chuyện không thể nào, em sợ, em sợ anh cho em tất cả cuối cùng cũng chỉ là hư ảo, kết quả lại là thất vọng!” Hải Nhạc nức nở nói.
"Được rồi, không khóc, không khóc nữa, lúc đó em hỏi một vị bác sĩ Mông Cổ, chỉ là một bác sĩ bình thường, hãy quên lời họ nói đi! Lần này chúng ta sẽ đi tìm vị bác sĩ tốt nhất! Tin tưởng anh, vết sẹo trên mặt em đối với bọn họ mà nói, chẳng qua chỉ là một vết bớt nhỏ mà thôi! Đừng khóc! Đừng khóc, em xem khóc đến hai mắt cũng sưng đỏ lên rồi, đến khi về nhà cha mẹ và Tiểu Bảo Tiểu Bối sẽ tưởng anh khi dễ em đấy! “ Tạ Thư Dật ôn nhu mà nói, dịu dàng lau nước mắt cho Hải Nhạc.
"Vâng.” Trong lòng của Hải Nhạc rốt cuộc cũng được Tạ Thư Dật khai sáng lòng, từ từ bình ổn lại, cô dùng sức gật đầu một cái, đẩy Tạ Thư Dật ra, ngồi thẳng người: “Chúng ta về nhà thôi.”
Tạ Thư Dật khởi động xe, trong lòng không khỏi đau đớn, hắn không phải là Hải Nhạc, nhưng hắn biết cô phải chịu đau khổ dằn vặt trong lòng như thế nào, trước kia cô xinh đẹp như vậy, bây giờ lại trở thành xấu xí trong mắt người khác, nếu như người bị hủy dung là hắn, chính hắn cũng sớm không chịu nổi mà phát điên rồi!
Cho dù phải trả giá cao bao nhiêu, hắn nhất định phải làm cho Hải Nhạc khôi phục được dung mạo trước kia, chữa lành vết thương tâm hồn cho cô! Để cho cô lại một lần nữa lộ ra khuôn mặt tươi cười tự tin như ngày trước!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT