Tạ Thư Dật lái xe giống như mũi tên lao ra khỏi Tạ gia, hắn muốn trở lại Hải Giác! Hắn muốn biết rõ! Hắn nhất định phải biết rõ!

Nếu như Phương Viễn Chi thật sự là Nhạc Nhạc, tại sao cô lại không muốn gặp hắn? Tại sao muốn trở thành người dưng? Tại sao?

Phương Viễn Chi, nếu như em là Nhạc Nhạc, anh rõ ràng đang ở trước mặt em, tại soa lại giả bộ không biết anh? Tại sao?

Hắn càng nghĩ càng không hiểu, thật không nghĩ ra, nếu như thực sự là cô ấy, tại sao lại không chịu nhận hắn!

Lòng Tạ Thư Dật nóng như lửa đốt, hắn điên cuồng phóng xe, chỉ hận sau lưng mình không mọc ra ngay một đôi cánh, mau mau bay đến Hải Giác!

Khi hắn lái xe đến Hoa Liên cũng đã là hai giờ sáng, hắn không có lái xe đến Hải Giác mà đi thẳng một mạch tới Phương gia, khi nhìn thấy nhà dân, tâm tình kích động của hắn cũng bắt đầu lý trí một chút.

Nếu như quả thực là cô ấy, mà cô lại không muốn nhận hắn, hắn càng không thể lỗ mãng, càng không thể gấp gáp mạo nhận, trước tiên hắn muốn biết vì sao cô lại không muốn nhận biết hắn!

Năm năm a! Năm năm! Trong đời có bao nhiêu lần năm năm? Cô ấy tại sao muốn ẩn núp một mình nơi này? Tại sao lại phải sống với cái tên Phương Viễn Chi? Tại sao phải tránh hắn, để hắn suốt năm năm tìm cô mà không thấy?

Trong lòng của Tạ Thư Dật như bị thiêu đốt, không ngừng đau đớn, hắn chờ trời sáng đến mức tim cũng như muốn ngừng đập. Hắn chỉ mong sao trời mau sáng, hắn rất muốn sớm nhìn thấy Tiểu Bảo Tiểu Bối, hắn muốn xác nhận một chuyện, hắn nhất định phải xác nhận một chuyện!

Chờ đợi sao lại dài đến như vậy, Tạ Thư Dật ngồi ở trong xe, không cách nào làm cho mình ngủ, cảm giác không khác gì những năm mà cô rời bỏ hắn!

Không biết nghe mấy lần tiếng gà gáy, rốt cuộc trên mặt biển dần dần hé lên ánh bình minh, Tạ Thư Dật đã nghe được tiếng ngư dân gõ kẻng, tiếng chó sủa liên tiếp cùng với tiếng gà gáy. Làng chài buổi sáng sớm thật yên tĩnh mà sống động, tựa như tâm tình hắn lúc này, muốn bình tĩnh lại không có cách nào bình tĩnh được.

Rốt cuộc, cánh cửa mà hắn chờ đợi cuối cùng cũng kèn kẹt mở ra, hắn vội vàng mở cửa kính xe, vứt điếu thuốc còn hút trên tay xuống đất, tính chạy đến gần nhưng nhìn lại thì mới nhận ra ba mẹ Phương cùng Tiểu Tĩnh đang cười nói vui vẻ, trong lòng Tạ Thư Dật có chút thất vọng, chỉ thấy ba mẹ Phương và Tiểu Tĩnh đi vòng ra phía bên trái, rất nhanh qua khúc cua đã không thấy bóng dáng họ đâu, đoán chừng cả nhà họ lại ra ngư trường bắt đầu một ngày làm việc rồi.

Nói vậy, ở nhà chỉ có mỗi Phương Viễn Chi với Tiểu Bảo Tiểu Bối? Tạ Thư Dật lập tức xuống xe, đi thẳng tới nhà Phương gia, đi được nửa đường thì thấy Phương Viễn Chi và Tiểu Bảo Tiểu Bối đi ra, chỉ vừa nghĩ tới cô ấy là Nhạc Nhạc, tim của hắn liền đau đớn, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, Tạ Thư Dật chạy thật nhanh về phía Hải Nhạc.

Hải Nhạc hai tay dắt hai con, cô chuẩn bị đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, mới đi được mấy bước liền nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “ Phương Viễn Chi, chờ một chút!”

Đây là giọng của Tạ Thư Dật mà, sớm như vậy, hắn làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Hải Nhạc ngạc nhiên quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn đang vọi vã chạy đến chỗ cô và Tiểu Bảo Tiểu Bối.

“ Không sai, chính là cha nuôi mà! Cha nuôi!” Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối hoan hô vội vàng chạy tới đón Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật vừa nghĩ tới Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối có thể là những đứa con ruột thịt của mình thì liền kích động ôm hai đứa bé vào trong ngực hôn rồi lại hôn. Râu ria trên cằm Tạ Thư Dật đâm vào khuôn mặt trứng nộn mềm mại của hai đứa bé khiến chúng bị nhột không thôi.

“Râu của cha nuôi đâm vào mặt con rồi, thật là nhột, nhột quá a!”Tiểu Bối cười tránh né Tạ Thư Dật.

“Cha nuôi, con không sợ đâm.” Tiểu Bảo cũng hôn Tạ Thư Dật một hớp, “ Cha nuôi đã mấy ngày rồi mới tới thăm chúng con, Tiểu Bảo thật sự rất vui a!”

“Bởi vì cha nhớ các con.” Tạ Thư Dật đứng dậy, thẳng tắp nhìn Hải Nhạc.

Hải Nhạc cảm thấy ánh mắt của hắn hôm nay đặc biệt nóng bóng, giống như là hai cây đuốc muốn thiêu cháy cô vậy, cô cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt của hắn, có chút không đỡ nổi liền vội vàng cúi đầu.

Tạ Thư Dật chỉ cần nghĩ đến cô có khả năng chính là Nhạc Nhạc mà mình đi tìm bấy lâu nay, tim của hắn liền bính bính trực nhảy, hắn hít một hơi thật sâu, từng bước từng bước từ từ đi về phía cô.

Hải Nhạc tình không tự tin lui về phía sau mấy bước, hôm nay Tạ Thư Dật thật kỳ quái, ánh mắt của hắn, vẫn nhìn cô chằm chằm, lại mang theo một loại câu hồn, cũng có thể đủ để đốt cháy lý trí của cô. Ánh mắt mị hoặc và nóng bỏng như vậy, khiến cho cô trống ngực đập thình thình, mặt của cô nóng hừng hực thiêu đốt, gặp quỷ a, cô đúng là bị điên rồi, đúng ra mà nói, hắn không nên dùng loại ánh mắt này nhìn cô, hắn là đang bị gì sao?

Tạ Thư Dật đi tới trước mặt cô, bình tĩnh nhìn nữ nhân gầy yếu trước mắt mình, lúc này lòng cô bất an như con thỏ nhỏ bị lang sói nhìn trúng, tay chân luống cuống, cúi đầu không dám nhìn hắn, chả lẽ nhìn hắn đáng sợ như vậy sao? Nhưng bây giờ hắn không quản được nhiều như vậy, hắn ở trong lòng la lên: ‘ Nhạc Nhạc, thật sự là em sao? Là em sao? Em chính là Nhạc Nhạc sao?’

Tạ Thư Dật cố nén kích động muốn ôm cô vào trong ngực, hắn sợ rằng mình sẽ làm kinh động đến cô, khiến cô sợ hắn, cho nên nhẹ giọng hỏi: “ Viễn Chi, gặp lại?”

Ngữ khí của hắn, sao lại nhẹ nhàng như vậy, tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua lòng của Hải Nhạc, khiến cho nội tâm của cô lại một trận rung động. Hải Nhạc chần chừ, không tự tin ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật, đối diện với đôi mắt tĩnh mịch sâu thẳm như đêm tối kia, trong mắt của hắn khiến cô cảm nhận được một thứ như là thâm tình. Đợi chút, thâm tình? Làm sao có thể? Cô rốt cuộc đang suy nghĩ lung tung những thứ gì? Trong mắt của hắn, làm sao lại có thâm tình với cô?

Hải Nhạc trong lòng rét lạnh, không khỏi lại lui về sau một bước, sau đó vội vàng đối hắn gật đầu một cái.

Tạ Thư Dật thấy cô vẫn dáng vẻ sợ hãi hắn như vậy, hắn quay người dùng bàn tay kích động ôm lấy Tiểu Bối vào trong ngực để tránh mình đến lúc kích động không kiềm chế được đem cái nữ nhân trước mắt này đến trong ngực của mình. Như vậy quá đường đột rồi, lòng của cô bây giờ yếu ớt như thế, nếu hắn làm ra hành động không ổn, có thể sẽ đem cô hù dọa hồn bay phách tán mất, đến lúc đó cô lại càng tránh xa hắn, cho nên hắn phải nhịn, phải nhẫn nhịn!

Tạ Thư Dật nỗ lực hít sâu, để cho mình có thể ở trước mặt cô bình tĩnh một chút, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối cũng nghi ngờ nhìn hắn, không biết cha nuôi bị làm sao.Tạ Thư Dật cảm giác được mình có thể bình tĩnh đối mặt cô rồi, hắn xoay người, cười cười nói với Hải Nhạc: “ Viễn Chi, tôi hôm nay tới đây là muốn đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đi Đài Bắc chơi một chuyến, cô có thể đi xin nghỉ cho bọn trẻ không? Ngày mai là Quốc tế Thiếu nhi rồi, chúng sẽ có hai ngày nghỉ?”

“A a a, cha nuôi thật là tốt a, cha lại đưa chúng con đi chơi sao!” Tiểu Bối cao hứng hôn lên má của Tạ Thư Dật.

“Con muốn đi, con cũng muốn đi, con và em cũng chưa từng đi đến Đài Bắc, chúng con muốn đi!” Tiểu Bảo cũng lôi kéo vạt áo Tạ Thư Dật kích động hô lên.

Hải Nhạc kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, hắn muốn đưa Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối đi Đài Bắc chơi một chuyến? Hắn thật sự thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối vậy à? Bất quá, bọn họ mới đi khu vui chơi Hoa Liên cách đây mấy ngày mà?

Hải Nhạc không tự chủ được lắc lắc đầu.

“Không cho lắc đầu! Tôi không cho phép cô từ chối!” Tạ Thư Dật thấy cô lắc đầu, không khỏi lườm cô một cái, “ Tiểu Bảo Tiểu Bối cũng muốn đi đấy!” ((((((Anh quá gian xảo rồi nha!)))))

“Đúng vậy a, mẹ, để cho con với anh hai đi chơi Đài Bắc một chuyến nhé! Mẹ là tốt nhất, là mẹ tốt nhất trên đời! Mẹ để cho Tiểu Bảo Tiểu Bối đi nhé!” Tiểu Bối ngẩng đầu giương đôi mắt to trong khẩn cầu nhìn mẹ.

Hải Nhạc không khỏi có chút mềm lòng, chẳng qua là cô thật không ngờ Tạ Thư Dật sẽ thích Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối như vậy, năm ngày ba bữa lại tới Hải Giác, hắn không cần đi làm sao?

Cô ở trong lòng hoài nghi.

Tiểu Bảo đã chạy tới, kéo kéo vạt áo của mẹ, ngẩng đầu lên nói với mẹ: “Mẹ, chúng con sẽ rất ngoan, mẹ đồng ý cho con và em gái đi nhé, Tiểu Bảo rất thích ở cùng cha nuôi a!”

Trong lòng Hải Nhạc liền đau xót, Tiểu Bảo rất yêu mến Tạ Thư Dật, là huyết nhục thân cận, mới khiến cho Tiểu Bảo thích Tạ Thư Dật như vậy sao?

Hải Nhạc ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, gật đầu một cái.

Tạ Thư Dật thở phào nhẹ nhõm, nói: “ Vậy, để tôi đưa cô tới nhà trẻ xin nghỉ, chúng ta cùng nhau đến Đài Bắc!”

Cái gì? Nghe khẩu khí của hắn là ngay cả cô cũng phải đi sao? Hải Nhạc nhất thời trợn to hai mắt.

Tạ Thư Dật nhìn ra trong mắt cô có nghi vấn, nói: “Tất nhiên là cô sẽ đi cùng, chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi chỉ muốn mờiTiểu Bảo Tiểu Bối đi, sẽ không muốn mời cô đi cùng sao?”

Hải Nhạc vội vàng lắc đầu một cái, dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: “ Không, Tiểu Bảo Tiểu Bối đi, tôi sẽ không đi, có anh ở bên cạnh bọn trẻ là tôi yên tâm rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play