Tạ Thư Dật rời khỏi Phương gia, đi bộ trên con đường bên bờ biển. Hắn đứng trên bờ cát, nhìn hoàng hôn trên biển lớn, biển lúc này rất đẹp, mặt biển vàng óng, từng làn sóng gợn lăn tăn, cực kỳ giống tâm tình nhộn nhạo trong lòng hắn.Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc! Em chưa chết phải không? Em vẫn đang sống ở đâu đó phải không? Anh không tin em cứ như thế mà rời xa anh! Anh sẽ không dừng tìm kiếm! Anh nhất định sẽ tiếp tục đi tìm em! Anh tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau! Cho dù em vì lí do gì mà không muốn trở về! Hãy chờ anh đến tìm em!

“ Nhạc Nhạc! Em phải chờ anh! Nhất định phải chờ anh!” Tạ Thư Dật nắm chặt hai bàn tay, hướng về phía biển rộng bao la mà hô to. Biển rộng im lặng, bầu trời im lặng, nhưng lại nhẹ nhàng đánh vào lòng Tạ Thư Dật, trong lòng hắn trào dâng lên một chút kích động, một chút hy vọng, Nhạc Nhạc của hắn, nhất định đang ở một nơi nào đó, chờ hắn đến tìm cô!

Mà giờ khắc này, Hải Nhạc vẫn đang dựa lưng vào cánh cửa, nước mắt yên lặng rơi từng giọt.

Cô không hiểu hắn tại sao lại đối với cô kỳ lạ như vậy, ban đầu nói cô nói khó nghe như vậy, nhưng bây giờ lại nói có thể cảm nhận được nội tâm ôn nhu và xinh đẹp của cô. Buồn cười, thật sự rất buồn cười, hắn cho rằng cô sẽ tin hay sao?

Không hiểu, cô thật sự không hiểu hắn!

Coi như hắn biết cô là Hải Chi Lệ, vậy thì thế nào, cũng không thể thay đổi cái gì, cô vẫn là phương Viễn Chi, là một Phương Viễn Chi xấu xí.

Tạ Thư Dật, đừng xuất hiện trước mặt em, xin anh đừng xuất hiện trước mắt em, nếu không anh sẽ khiến em phát điên mất! Thế nhưng, không những Tạ Thư Dật không biến mất khỏi tầm mắt cô mà còn xuất hiện cực kì sớm. Sáng sớm hôm sau, mới tờ mờ sáng Tạ Thư Dật đã gõ cửa Phương gia, cô vốn là muốn đuổi hắn đi, không muốn hắn đưa bọn nhỏ đi Hoa Liên, không ngờ mới sáng sớm, khi cô đang mặc quần áo cho bọn trẻ thì hắn đã đứng ngoài gõ cửa.

Trực giác của cô biết là hắn đang đứng ở ngoài, nhưng trong lòng cô không có một tia vui vẻ nào mà rất buồn bực, tại sao? Khi cô muốn tới gần hắn thì hắn lại tuyệt tình, khi cô bắt đầu lùi bước thì hắn lại không giải thích được đi thân cận với cô!

Tiểu Bảo như một làn khói chạy đi mở cửa, không phải là hắn, còn là người nào?

“Tiểu Bảo, Tiểu Bối, sinh nhật vui vẻ a, ba nuôi đồng ý đưa các con đi chơi, ba nuôi sẽ không nuốt lời.” Tạ Thư Dật đứng ngoài sân lớn tiếng nói.

“Ba nuôi!” Tiểu Bối vừa nghe đến giọng nói của Tạ Thư Dật, vội vàng buông Hải Nhạc đang chải tóc cho cô bé, hưng phấn chạy ra ngoài.

Hải Nhạc muốn tránh, nhưng Tạ Thư Dật rất nhanh liền đi vào nhà, Tạ Thư Dật hướng về phía cô nhe răng cười một tiếng: “ chào buổi sáng nè.”

Hải Nhạc chỉ đành phải hướng về phía hắn gật đầu một cái.

Xem ra thần sắc hắn vô cùng sảng khoái, còn cô hai con mắt thâm quầng tựa như gấu trúc, hơn nữa, hắn ăn mặc rất giản dị, một thân màu trắng an nhàn dưới ánh nắng mặt trời, tràn đầy sứ sống. Từ lúc gặp lại, Hải Nhạc chưa hề thấy qua dáng vẻ tỏa sáng này của Thư Dật, dáng vẻ thâm trầm, ưu tư trước đây của hắn như bị quét sạch rồi.

Hắn như vậy, khiến cho Hải Nhạc không khỏi nhìn mấy lần, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn thích mặc màu trắng. Nhưng mà, nhìn hắn mặc đồ màu trắng so với tây trang màu đen thuạn mắt hơn nhiều, cô thích khi hắn mặc nhưng bộ đồ giản dị, hưu nhàn hơn, khi hắn mặc đồ tây trang, cô thực sự cảm thấy không thể với tới. Ai da, muốn đi đâu à? Bọn họ đã không phải là cùng một thế giới người của rồi, Hải Nhạc không khỏi cúi đầu, có chút tinh thần chán nản.

Tạ Thư Dật nói với cô: “Viễn Chi, nếu tất cả mọi người đều chuẩn bị xong rồi, chúng ta xuất phát chứ!” Hai đứa bé vốn cho là mẹ không muốn ba nuôi đi cùng chúng, trong lòng đang cảm thấy vô cùng khổ sở, nhưng nào ngờ ba nuôi vẫn tới, hai đứa bé vui mừng khôn siết, đứng vây quanh Tạ Thư Dật. “ Đúng vậy a Đúng vậy a, mẹ, chúng ta lên đường đi!” Hai vật nhỏ nịnh bợ nhìn mẹ, chỉ sợ mẹ sẽ đuổi ba nuôi đi.

Thấy ánh mắt khẩn cầu của hai đứa bé, trong lòng Hải Nhạc thở dài một cái, chỉ đành phải gật đầu.

“Oa a! Chúng ta lên đường thôi!” Hai đứa nhỏ hoan hô, đội nón, đeo chai nước rồi chạy ra ngoài.

“Mẹ, con có thể mang Tiểu Miêu ((((Con mèo nhà này nuôi)))))đi không? Nó phải ở nhà một mình a!” Tiểu Bối đột nhiên nói.

Hải Nhạc lắc đầu một cái, ra hiệu nói với Tiểu Bối: “ mang tới sân chơi thì sẽ lạc mất, nó sẽ không biết đường trở về. Phải để nó ở nhà thôi, chúng ta trở về sẽ cho nó đồ ăn ngon.”

“Vâng.” Tiểu Bối gật đầu một cái.

Bốn người lên xe của Tạ Thư Dật, lại chính là chiếc Pagani màu trắng của mấy năm trước. Kỳ lạ, hắn lần này tại sao lại đi chiếc này? Hải Nhạc nhớ lần trước lúc hắn tới là một chiếc Lamborghini màu trắng mà? ((((((((Mình thích thì mình đi thôi J)))))

“ Á, ba nuôi à, chỉ có hai chỗ ngồi, làm thế nào ngồi đây?” Mặt Tiểu BảoTiểu Bối xụ xuống.“Hả? Ba lấy nhầm xe rồi.” Tạ Thư Dật lúc này cứ như từ trong mộng tỉnh dậy. “Vậy phải làm thế nào?” Tiểu Bảo sốt ruột, chỉ sợ cha nuôi lại đi không được rồi.

“ Ừm, chúng ta có thể đi xe buýt a!” Tạ Thư Dật giống như không thể làm gì mà nói.

Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật, cũng có chút không thể làm gì, chỉ sợ hắn cả đời này cho tới bây giờ cũng không có đi ngồi phương tiện công cộng, lần này sao có thể cùng ba người bọn họ mà chen chúc trên xe buýt chứ.

Nhưng bất đắc dĩ, Hải Nhạc buộc phải gật đầu một cái.

“ Vậy anh đem xe vào trong sân đi.” Hải Nhạc nói.

Tạ Thư Dật liền quyết định chủ ý muốn ngồi xe buýt, không cần mình lái xe, có thể cùng hai đứa bé càng thân cận một chút.

Hắn lái xe vào trong sân, liền cùng bọn họ đi chuyến xe buýt sớm, trên xe đều là người trong thôn, khi thấy Tạ Thư Dật bế Tiểu Bảo Tiểu Bối lên xe, Hải Nhạc theo phía sau thì có chút nán lại.

“ Viễn Chi, đi chơi à?” Có người hướng Hải Nhạc chào hỏi.

Hải Nhạc mỉm cười gật đầu một cái.

“Tiểu Bảo Tiểu Bối, các cháu muốn đi đâu?” Có người hỏi.“Hôm nay là sinh nhật của cháu và em gái, chúng cháu muốn đi khu vui chơi.” Tiểu Bảo lớn tiếng nói.

Lần này có cha nuôi cùng nhau phụng bồi nó và em gái, hắn cảm thấy thật là rất thoải mái.

“ A? Chú đó là ai vậy?” Lại có người hỏi.

“Là cha nuôi của cháu!” Tiểu Bối cướp lời, “ Ba nuôi là thiếu gia của ông cậu, ở trong ngồi nhà lớn phía bên kia a!” Không thể nào? Thiếu gia của ông cậu Tiểu Bối? Chẳng lẽ là Tạ gia thiếu gia? Người này dáng vẻ cũng rất khí chất a.

Khó trách, khó trách đẹp trai như vậy, còn trẻ mà lại có khi chất như thế! Hóa ra là Tạ đại thiếu gia! Cậu ấm trăm năm khó gặp! ((((((Gì mà ghê vậy trời)))))))) Nhưng mà, cậu ta làm sao lại có quan hệ với Viễn Chi? Chuyện gì xảy ra à? Một đại thiếu gia cao cao tại thượng như vậy, sao lại là ba nuôi của Tiểu Bảo, Tiểu Bối? Đúng là Viễn Chi có phúc ba đời nha. Mặc dù Viễn Chi xấu xí, nhưng hai đứa nhỏ lại vô cùng xinh đẹp, không nghĩ tới ngay cả Tạ đại thiếu gia cũng thích cặp song sinh này! Đúng là phúc ba đời mà!

Vì vậy mọi người liền cảm thấy nể Viễn Chi, người phụ nữ này, thật không đơn giản, lại khiến cho đại thiếu gia trở thành cha nuôi của con mình!

Tạ Thư Dật hướng về phía mọi người khẽ vuốt cằm: “ Chào mọi người.”

“Ngài là Tạ gia đại thiếu gia?” Có người không xác định hỏi. “ Tôilà Tạ Thư Dật.” Tạ Thư Dật gật đầu một cái nói.

Cả xe đầy tiếng thán phục, khiến Hải Nhạc có chút không thoải mái.

“Thiếu gia, ngồi bên này, ngồi bên này.” Tất cả mọi người tranh nhau nhường chỗ ngồi.

“ Không cần đâu, chúng tôi còn có con nhỏ, ngồi phía sau được rồi.” Tạ Thư Dật lễ phép nói.

Hải Nhạc nghe hắn nói hai chữ chúng tôi, cô nhìn Tạ Thư Dật ôm Tiểu Bối, một tay dắt Tiểu Bảo, mà cô theo ở phía sau, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác ấm áp khó tả, cảm giác là một gia đình nhỏ hạnh phúc?

Thật ra thì bọn họ chính là người một nhà, nhưng chỉ một mình cô biết được sự thực đó mà thôi! Trong lòng Hải Nhạc lại cảm thấy chán nản. Bởi vì trên xe toàn là những người nông dân bình thường, không có cô hội được gặp những nhân vật lớn, vốn dĩ là phải nói chuyện dè dặt, nhưng đột nhiên một người không hề câu nệ, liền nói một câu: “ Nhìn kỹ thì thấy Tiểu Bảo thật sự rất giống thiếu gia nha, ha ha, một thôn dân chưa bao giờ đã biết đại nhân vật, vốn là tán gẫu phải hảo hảo Nhất Đại xe người đột nhiên cũng câu nệ, đột nhiên có người đả viên tràng nói: “ khoan hãy nói, Tiểu Bảo cùng Tạ thiếu gia thật là có chút giống nhau đâu rồi, ha ha, dù không phải là người một nhà, Tiểu Bảo xem ra là tìm đúng cha nuôi rồi a, thật sự so với con trai ruột không có gì khác biệt.” “ Phải ha, càng nói càng có chút giống, anh xem cái mũi kia, ánh mắt kia…”

Tất cả mọi người phụ họa nói.

Tạ Thư Dật nghe bọn hắn nói như vậy, cũng không khỏi cẩn thận quan sát Tiểu Bảo, không nói không nghi ngờ, vừa nói, hắn thật đúng là cảm thấy Tiểu Bảo cùng mình có chút giống rồi.

Không thể nào? Làm sao lại giống hắn như vậy? Tim của hắn thình thịch nhảy, không khỏi nhìn về Hải Nhạc, Hải Nhạc có chút bối rối, nhưng cô vẫn trấn định nhìn Tạ Thư Dật, cũng lắc đầu một cái, cô vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, Tiểu Bảo hiểu ý, nhìn mẹ ra hiệu, sau đó nói với Tạ Thư Dật: “ mẹ ta nói, ba không cần để ý, bọn họ chỉ là đang nói đùa mà thôi, chúng ta không giống nhau.”

Tạ Thư Dật cười cười, như không có chuyện gì xảy ra nói: “ Tôi không ngại, đáng lẽ như ông trời cho tôi đứa con ruột thịt như vậy mới phải, tôi cao hứng còn không kịp a, đột nhiên lại có thêm được một con trai một con gái nuôi, đúng là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ tới.”

Hải Nhạc nghe được hắn nói như vậy, trong lòng không khỏi áy náy, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tạ Thư Dật, hắn nói là sự thật sao? Nếu là ruột thịt mới phải sao? Hắn cao hưng không kịp?

“Có thật không? Có thật không? Vậy ba nuôi làm ba ruột của chúng con nhé!” Tiểu Bối cao hứng muốn chết.

Hải Nhạc trợn mắt nhìn Tiểu Bối một cái, Tiểu Bối le lưỡi một cái: “ Con thực sự rất muốn như vậy nha, nhưng còn phải do ba nuôi quyết định a!”

Hải Nhạc sợ hãi nhìn Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật lắc đầu nói với cô: “ Một lời nói ra, tôi không ngại.” Hải Nhạc thấy hắn làm bộ dạng như không có gì, yên lòng.

Nhìn Tiểu Bối vẫn ngồi trong lòng Tạ Thư Dật, hỏi chuyện hắn, Tạ Thư Dật cũng rất kiên nhẫn phụng bồi Tiểu Bối trò chuyện, Tiểu Bảo ngồi tren đùi Hải Nhạc thỉnh thoảng chen vào mấy câu. Hải Nhạc nhìn ba người bọn họ, trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, có hắn ở đây, Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối mới có thể vui vẻ như vậy, nếu như hôm nay hắn không tới, đoán chừng Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối nhất định sẽ mặt mày ủ rũ, không thể hiếu động như vậy.

Cái gì gọi là duyên phận? Tạ Thư Dật cùng hai đứa bé này chính là duyên phận!

Hải Nhạc ở trong lòng cảm thán.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play