Hải Nhạc lạnh lùng nhìn trì Hải Hoan, cô ta dáng dấp càng ngày càng đẹp, không có Hải Nhạc ở đây, vẻ đẹp của cô ta không còn ai có thể át đi được.
Lòng của cô, thật là đau, thật là đau! Cô ta quả thật đã bò lên giường Tạ Thư Dật!
Là dùng tên Trì Hải Hoan mà leo lên giường hắn sao?
Hải Nhạc dám khẳng định, là chị ta dùng thân phận Hải Nhạc mà bò lên giường của Tạ Thư Dật, bởi vì Tạ thư Dật ghét chị ta như vậy, còn không cho chị ta tới gần, chớ nói chi là bò lên giường của hắn, hàng đêm cùng hắn ân ái!
Tất cả mọi thứ, tất cả, rõ ràng là thuộc về Hải Nhạc, thế nhưng lại bị Trì Hải Hoan vô sỉ, ác đọc chiếm đoạt toàn bộ!
Có lẽ, khoảng thời gian cô ra thị trấn mua đồ, bọn họ đã ở trên chiếc giường này mà ân ái!
Hải Nhạc nghĩ đến đây, máu trong người như dừng lại, cả người lạnh băng. Giờ khắc này, cô thật sự hận Trì Hải Hoan, thật sự rất hận cô ta!
Không, cô càng hận Tạ Thư Dật hơn, so với Trì Hải Hoan, cô càng hận hắn hơn!
Chỉ trong thời gian gian năm, sáu năm, hắn lại ở cùng một chỗ với cô ta vui vẻ như vậy! Còn cô phải mang theo Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối trải qua cuộc sống khó khăn suốt năm năm nay, hắn lại có thể ôm lấy Trì Hải Hoan mà ân ân ái ái. Hắn thậm chí còn không có cảm giác ra rằng đó không phải là Hải Nhạc, không cảm nhận được người đó chỉ là giống cô thôi sao? Trì Hải Hoan cho tới bây giờ cũng chưa lộ ra sơ hở gì hay sao? Cho dù cô ta nói mình mất trí nhớ, nhưng trong lòng hắn, người hắn yêu thật sự là Tạ Hải Nhạc, hắn làm sao lại không thể phát hiện ra một chút dấu vết chứ? Một chút nghi ngờ cũng không có sao?
Hắn không thể phát hiện ra cô ta là giả! Hắn gọi cái này là yêu cô sao? Giả, tất cả tất cả đều là giả! Hắn không hề yêu cô như cô tưởng tượng! Ít nhất, không giống như cô yêu hắn!
Hai tay của cô bất giác nắm chặt thành quyền, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay cũng không hay biết!
Mặt của Trì Hải Hoan trầm xuống, người làm nữ này, lá gan cũng quá lớn đi? Cô đang hỏi mà cô ta lại không thèm trả lời!
Trì Hải Hoan từ trên giường bò dậy, đi vào chiếc dép ở dưới giường của Tạ Thư Dật, chậm rãi đi tới trước mặt Hải Nhạc, cao cao tại thượng hỏi Hải Nhạc: “ Cô bị điếc sao? Không nghe thấy tôi đang hỏi cô sao? Cô vào đây làm gì? Quấy rầy giấc ngủ của tôi, nhưng ngay cả câu nói xin lỗi cũng không có!”
Hải Nhạc nhìn thẳng vào mắt Trì Hải Hoan, cô rất muốn nói: “ Trì Hải Hoan, cô có cái gì hay mà phách lối? Cô chẳng qua chỉ là tráo mận đổi đào mà thôi!”
Đáng tiếc, miệng của cô mở ra đến mức lớn hơn nữa, cũng không phát ra âm thanh nào.
Trì Hải Hoan thấy cô đứng ở nơi đó vẫn không nói lời nào, không khỏi tức giận.
“Khăn thì trùm kín đầu, lại không nói tiếng nào, là tôi ban ngày thấy ma sao?” Trì Hải Hoan lớn tiếng nói.
Thế nhưng người đứng trước mắt này vẫn không nói lời nào, một chút phản ứng cũng không có.
Trì Hải Hoan cảm giác mình bị coi thường, ngay cả một gia nhân trong nhà cũng coi thường cô ta! Làm sao có thể như thế chứ!
Trì Hải Hoan nhanh chóng vung tay lên, dùng sức đánh Hải Nhạc một bạt tai!
Hải Nhạc không nghĩ tới cô đột nhiên động thủ đánh mình, hơn nữa lại còn dùng sức đánh mạnh như vậy, một tát này để cho cô mắt nổ đom đóm, lỗ tai cũng ong ong lùng bùng, Hải Nhạc lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại được.
“Một tát này, là dạy dỗ cho cô nhớ! Một gia nhan nhỏ nhoi mà lại dám đối đầu với bổn tiểu thư Tạ gia, lần sau hãy nhớ bổn phẩn của cô, hỏi cái gì thì phải trả lời cái đó.” Trì Hải Hoan lạnh lùng nói.
Hải Nhạc bụm mặt, ánh mắt hận hận nhìn Trì Hải Hoan, cô ta vẫn là Trì Hải Hoan của trước kia! Trì Hải Hoan đúng là chó không bỏ được ăn c*t (shit)!
Bổn phận, bổn phận! Tạ Thư Dật nói cô nhớ bổn phận của mình, cô có thể ngậm đăng nuốt cay mà im lặng, nhưng Trì Hải Hoan, cô ta có tư cách gì tới nói cô nhớ bổn phận của mình? Cô ta cùng lắm chỉ là một kẻ vô sỉ, không biết xấu hổ đi cướp đoạt thận phận của Tạ Hải Nhạc cô mà thôi!
Trì Hải Hoan cùng người trước mặt mang theo đôi mắt đầy hận thù nhìn nhau, trong lòng vừa giận vừa sợ, ở trong mắt cô ta, một nữ giúp việc làm sai, chịu một cái tát của chủ nhân thì sẽ sợ mất mật, thế nhưng người phụ nữ trước mắt này lại nhìn cô ta với ánh mắt thù hận như thế?
Phản! Phản! Thật là phản!
“Xem ra! Tôi cho cô một cái tát, cũng chưa đủ khiến cô nhớ lâu a.” Trì Hải Hoan nhàn nhạt nói, bàn tay mảnh khảnh hất mái tóc trước ngực ra phía sau, thần thái vô cùng phong tình vạn chủng.
Nhưng dù cô ta phong tình vạn chủng thế nào, rơi vào trong mắt của Hải Nhạc, đó là dấu hiệu Trì Hải Hoan nổi điên, Hải Nhạc không khỏi phòng bị lùi về sau một bước.
“ Nói! Cô tên gì?” Trì Hải Hoan bước về trước một bước.
Hải Nhạc lắc đầu một cái.
“Thế nào, cô bị câm hả? Tôi hỏi tên cô, đã là vinh hạnh của cô rồi!” Trì Hải Hoan lại bước về trước một bước.
Hải Nhạc tiếp tục lắc đầu.
“ Tôi thật sự vô cùng tò mò, cái biệt thự Hải Giác này lại có thể nhận người như cô vào làm, Thư Dật rốt cuộc là đang làm gì a?” Trì Hải Hoan thong thả ung dung nói.
Trì Hải Hoan bước đến trước mặt Hải Nhạc, tò mò nhìn Hải Nhạc.
“ Cô tại sao phải trùm đầu che mặt? Khuôn mặt cô bị dị dạng, người không nhận ra sao?” Trì Hải Hoan hỏi.
Hải Nhạc thật muốn rống to nói với cô ta: “ Tôi không phải người! Là ác ma bò từ địa ngục lên, là do cô ban tặng.”
Nhưng khổ nỗi Hải Nhạc không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ có thể ở trong lòng reo hò không biết bao nhiêu lần! Hận ý không cách nào tiêu tán, cô chỉ có thể tức giận nhìn Hải Hoan!
“ Cô dám ở trước mặt tôi không nói tiếng nào, còn dám dùng cái ánh mắt này nhìn tôi, là ai cho cô lá gan này? Là ai? Là Tạ Thư Dật sao? Có phải là hắn hay không?” Trì Hải Hoan đột nhiên cáu kỉnh hỏi.
Hải Nhạc cắn môi, cô không biết trì Hải Hoan lại đang nghĩ cái gì.
“ Hay là, khuôn mặt cô quá đẹp, không muốn cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp của mình? Không lẽ là Thư Dật đưa cô tới đây? Là Thư Dật cứ để cô nhởn nhơ ở đây sao?” Trì Hải Hoan nghiêng đầu hỏi.
Hải Nhạc tức giận đến toàn thân phát run, rõ ràng là cô, là cô! Là kẻ lòng dạ hiểm độc như cô, không nhớ tới tình chị em mà tạo thành!
“Xem đi, tôi chỉ mới nói vậy thôi, mà toàn thân cô đã phát run lên rồi. Không lẽ, tôi đoán đúng rồi?” Trì Hải Hoan cười diễm lệ nói.
Nụ cười đó lọt vào trong mắt Hải Nhạc khiến cô ghê rợn tóc gáy.
Cô không muốn nhìn lại nàng, liền đem mặt phiết qua vừa, mà trì Hải Hoan dĩ nhiên cũng làm vào thời khắc này đột nhiên đưa tay dùng sức lôi kéo đầu của cô khăn, Hải Nhạc vội vàng không kịp chuẩn bị, khăn trùm đầu bị trì Hải Hoan cả vạch trần xuống tới!
Không, không thể! Khăn trùm đầu như là mặt của cô! Không có khăn trùm đầu, mặt của cô lộ sẽ cũng sẽ bị mọi người cười chê! Hải Nhạc phản xạ lấy tay che kín đầu, nhưng khắn trùm đã bị Trì Hải Hoan kéo đi rồi, cả khuôn mặt cứ như vậy lộ ra trước mặt Trì Hải Hoan!
“Có quỷ a!” Trì Hải Hoan bị dọa cho sợ đến hét thất thanh, cô ném khăn trùm đầu trên tay xuống, không ngừng lùi về phía sau, “ Quỷ a!”
Tạ Hải Nhạc vốn là đang trong lúc bối rối, nhìn thấy Trì Hải Hoan bị sợ thành cái dạng kia, trong lòng cô đột nhiên sinh ra cảm giác sảng khoái, Hải Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười đi tới chỗ Trì Hải Hoan.
“ Đừng tới đây! Đừng tới đây!” Trì Hải Hoan cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Hải Nhạc, cô ta thét lên, hai tay quơ lung tung trước mặt: “ Cứu tôi với! Cứu tôi với! Có quỷ a!”
Tạ Hải Nhạc vẫn như cũ cố chấp đi về phía cô ta, nếu như lúc này cô có thể nói, nhất định sẽ phát ra âm thanh giả thần giả quỷ, càng ghê rợn càng tốt, hù doạ cho Trì Hải Hoan khiếp vía. Đáng tiếc, cô lại không thể nói được!
Mọi người ở dưới lầu nghe tiếng Trì Hải Hoan hoảng sợ kêu cứu, vội vàng chạy lên. Hải Nhạc nghe được tiếng bước chân, thấy việc này không nên chậm trễ, cô nhanh chóng vọt tới trước mặt Trì Hải Hoan, bắt lấy cánh tay đang cào loạn của cô ta, Trì Hải Hoan giật mình mở to mắt nhìn cô.
Trì Hải Hoan, tôi sẽ không để cho cô muốn làm gì với tôi thì làm! Cô làm cái gì, tôi sẽ toàn lực trả lại cho cô! Trong lòng Hải Nhạc nói, cô vung tay trả lại cho Trì Hải Hoan một cái tát, Trì Hải Hoan thét lên, ngã ngồi ở trên sàn nhà.
Hải Nhạc nhanh chóng quay người lại, nhặt khăn trùm đầu lên, nhanh chóng cột lại sau ót, rồi đứng lui lại vách tường.
Rất nhanh, mọi người chạy lên, tất cả mọi người đều tập trung trong phòng của Tạ Thư Dật.
“Hải Nhạc, cháu làm sao vậy?” Chú Phúc nhanh chân chạy tới đỡ Trì Hải Hoan đứng dậy, Trì Hải Hoan đẩy ông ra, vùng vằng đứng lên.
Cô ta lại bị một người làm khuôn mặt như quỷ tát một cái! Sao cô ta có thể chịu được nhục nhã như vậy!
Trông thấy tất cả mọi người đã tới, lá gan của cô cũng lớn mạnh, nhìn thấy Hải Nhạc còn đứng ở bên kia, cô âm thầm chạy đến trước mặt Hải Nhạc, định vung tay đánh Hải Nhạc một bạt tai.
Nhiều người ở đây như vậy, Hải Nhạc cũng không dám xoay tay lại, cô nhấc chân phải muốn chạy ra ngoài, nhưng lại bị Trì Hải Hoan nắm tay kéo lại.
“ Cái người quái dị này! Dám làm tôi sợ! Lại còn dám đánh tôi!”
Trì Hải Hoan vừa mắng, tay phải vung lên tát Hải Nhạc, Hải Nhạc giơ tay, thật nhanh bắt được tay của Trì Hải Hoan năm thật chặt, cô ta vùng ra hết sức nhưng thế nào cũng bị Hải Nhạc nắm chặt. Trì Hải Hoan không ngờ, người phụ nữ yếu đuối này lại mạnh như vậy, khiến cô không đánh nổi, cô ta thật sự bị chọc giận, nổi cơn điên.
“ Chú Phúc! Chú đánh cô ta cho tôi! Đánh cho cái nữ nhân không biết phân rõ tôn ti trật tự này hiểu ra!”
“ Hải Nhạc......" Chú Phúc có chút khó xử.
“ Thế nào? Ngay cả lời tôi nói cũng không nghe sao?” Trì Hải Hoan bỗng nhiên quay đầu lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn chú Phúc.
Chú Phúc chỉ đành phải nhắm mắt đi tới, lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên: “ Nhiều người ở trong phòng tôi như vậy, đã xảy ra chuyện gì?” "
Tạ Thư Dật chậm rãi xuất hiện ở cửa, mặt hắn không chút thay đổi đảo mắt nhìn một lượt tất cả mọi người có mặt trong phòng.
Trì Hải Hoan với Hải Nhạc bị sự xuất hiện của Tạ Thư Dật mà doạ sợ hết hồn, Hải Nhạc vội vàng buông cánh tay Trì Hải Hoan ra.
Ánh mắt của Trì Hải Hoan ảm đạm xuống, nhưng ngay sau đó cô ta đổi lại nụ cười, chạy đến trước mặt Tạ Thư Dật, làm nũng nói: “Thư Dật, em chỉ là thay anh dạy dỗ mấy người giúp việc cứng đầu cứng cổ một chút mà thôi!”
Trì Hải Hoan chỉ tay vào Hải Nhạc nói: “Cái người giúp việc này lại dám xúc phạm em! Em hỏi cô ta tên gì nhưng cô ta không chịu nói, em thuận miệng hỏi cô ta mấy câu, thế mà cô ta lại kéo khăn trùm đầu xuống hù doạ làm em sợ! Anh cũng biết đó, dáng vẻ cô ta thật kinh khủng! Xấu xí giống như quỷ! Thiếu chút nữa hù chét em rồi!”
Tạ Thư Dật lười nói chuyện, hắn liếc chú Phúc một cái, chú Phúc vội vàng nói: “ Hải Nhạc, con bé tên là A Ly, nó vốn là người câm, không nói chuyện được, Hải Giác chúng ta vì mấy ngày này thiếu người làm, cho nên mới tìm con bé tới làm mấy ngày mà thôi, không phải là người giúp việc lâu dài
Tạ Thư Dật không khỏi giễu cợt nhìn trì Hải Hoan, từ từ nói: “ Người ta là một người câm, cô hỏi tên cô ấy, bảo cô ấy trả lời thế nào?”
Trì Hải Hoan không nghĩ tới người phụ nữ A Ly này lại là người câm, chả trách khi cô hỏi lại không nói một lời nào, thật là tức chết mà!
“Nhưng mà cô ta gỡ khăn trùm đầu xuống muốn doạ sợ em! Cô ta lại còn đánh em nữa! Anh nhìn đi! Mặt em cũng sưng lên rồi!”Trì Hải Hoan dậm chân nói.
Tạ Thư Dật cũng không có lập tức nhìn cô ta, hắn vừa nghe thấy lời nói của Trì Hải Hoan, theo phản xạ kinh ngạc nhìn Phương Viễn Chi, không thể nào? Cô gái đó lại dám đánh Trì Hải Hoan? Dù sao Trì Hải Hoan cũng mang thân phận tiểu thư Tạ gia, cô ấy lại có can đảm đánh cô ta?
Phương Viễn Chi trấn định nhìn hắn, cô thật sự muốn nhìn xem, hắn sẽ vì Tạ Hải Nhạc giả mà đến xử lí Hải Nhạc thật này như thế nào!
Tạ Thư Dật nhìn thấy Phương Viễn Chi bình ổn đứng đó, không khỏi có chút khó hiểu, chẳng lẽ là Trì Hải Hoan nói láo? Cô ta đúng là ‘ Chó không bỏ được ăn c*t’ sao? Chỉ vì Phương Viễn Chi không trả lời câu hỏi của cô ta, mà đến làm khó Phương Viễn Chi sao?
Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn Trì Hải Hoan một cái, phát hiện trên má trái cô ta có chút ửng đỏ, lông mày rậm khẽ cau lại.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ, Phương Viễn Chi thật sự đánh cô ta?
Nhưng mà lời nói của Trì Hải Hoan không thể tin được, nói không chừng cô ta biết Phương Viễn Chi là một người câm, nên muốn gài chứng cớ cho cô ấy, người ta không thể nói, thì giải thích thế nào? Nhất định là như vậy rồi!
Hắn lạnh lùng quét một vòng, sau đó nói: “ Các người, tất cả đều đi xuống! Tôi có chuyện muốn nói!”
“Thư Dật, sao anh có thể cứ như thế mà bỏ qua cho cô ta? Anh phải đuổi việc cô ta ngay!” Trì Hải Hoan không thuận theo dậm chân.
“ Tất cả đều đi xuống!” Tạ Thư Dật tiếp tục lạnh lùng nói.
Hải Nhạc thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới Tạ Thư Dật lại dễ dàng như thế để cô đi, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT