Tạ Thư Dật nhìn cô ở trên bờ cát viết mấy chữ, cô nói hắn lúc đó ngẩng đầu lên bộ dạng rất đau khổ, chỉ là muốn trấn an hắn, không lẽ lúc đó, trông hắn rất đau khổ sao? Lúc đó hắn nhớ tới Nhạc Nhạc, là lúc hắn nhớ tới cô, bộ dạng hắn rất đau khổ?
Tạ Thư Dật một lần nữa nhìn kĩ người con gái trước mặt, bởi vì chạy nhanh, hắn loáng thoáng có thể nghe được tiếng cô thở dốc dồn dập, đôi mắt trong suốt khẩn cầu nhìn hắn.
“ Cô nói là cô chỉ muốn trấn an tôi? Là tôi hiểu lầm cô?”Tạ Thư Dật lành lạnh hỏi.
Hải Nhạc gật đầu, viết tiếp: ‘ Tôi không hề có ý muốn quyến rũ anh! Anh sỉ nhục nhân cách của tôi, anh phải nhận lỗi với tôi!’
Tạ Thư Dật không khỏi thấy buồn cười, cô dám nói hắn sỉ nhục nhân cách của cô, muốn hắn nhận lỗi với cô đấy.
Hải Nhạc giận đến muốn chết, cô viết: “Anh đừng cười! Không có gì hay mà cười, đừng tưởng rằng anh là thiếu gia, mà có thể tùy ý bẻ cong ý tốt của người khác, tùy ý nhục mạ người khác! Anh phải nhận lỗi với tôi! Hơn nữa, còn phải trước mặt nhân viên trong Hải Giác nhận lỗi với tôi! Bởi vì bọn họ có người nghe được anh mắng tôi, cũng cho rằng tôi quyến rũ anh, cho nên nói tôi rất khó nghe! Anh nhất định phải ở trước mặt mọi người nhận lỗi với tôi, trả lại trong sạch cho tôi!”
“Người khác hiểu lầm cô, đó là chuyện của cô, chẳng liên quan đến tôi!” Tạ Thư Dật vô tâm nói.
Hải Nhạc càng tức, tức đến cơ hồ cả người đang phát run, hắn quá ghê tởm! Hắn vẫn là Tạ Thư Dật ghe tởm của sáu năm trước, vô lý và cuồng vọng, hoàn toàn không bận tâm tự ái của người khác, không, là hoàn toàn không đem người bên cạnh để ở trong mắt!
“Nhưng tất cả đều do anh gây ra! Là anh hiểu lầm tôi, khiến cho tất cả mọi người đều hiểu lầm tôi! Đây là trách nhiệm của anh! Anh nhất định phải nhận lỗi với tôi trước mặt mọi người! Nếu không, tôi và anh chuyện này sẽ không xong đâu!”
Hải Nhạc tức giận, dùng sức vạch lên bờ cát, nhánh cây cũng yếu thế mà gãy đôi.
Tạ Thư Dật nhìn vào cặp mắt tràn đầy lửa giận kia, đột nhiên cảm thấy cô gái này thật có dũng khí, không có một nữ nhân nào lại dám cùng hắn thị uy như vậy! Tạ thư Dật không khỏi nở một nụ cười.
“Được, tôi thừa nhận, là tôi hiểu lầm cô, lầm tưởng, đem lòng tốt của cô hiểu thành cô muốn quyến rũ tôi.” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc ngớ ngẩn, hắn thừa nhận hiểu lầm cô sao? Nhưng mà chỉ có hắn thừa nhận với cô cũng không được, tất cả mọi người đều hiểu lầm cô!
“ Không, không chỉ là một câu xin lỗi ngang nhiên như vậy! Anh phải ở trước mặt mọi người nói xin lỗi tôi! Nói cho mọi người biết là anh hiểu lầm tôi! Anh nhất định phải làm như vậy!” Hải Nhạc lại lả tả viết mấy hàng chữ.
Tạ Thư Dật lắc đầu một cái nói: “ Không, tôi chỉ có thể làm được như vậy.”
“Không, anh nhất định phải ở trước mặt mọi người nhận lỗi với tôi!” Hải Nhạc vẫn như cũ không thỏa hiệp.
“Tôi vì sao phải làm như vậy?” Tạ Thư Dật hỏi cô.
“ Cái người tự cao tự đại này! Làm tổn thương người khác cũng không quan tâm! Anh giúp Tiểu Bảo, tôi còn cho là anh có tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại, cũng chỉ là một cậu ấm ỷ vào mình có tiền có thế mà không xem người khác ra gì! Anh thật sự khiến tôi thất vọng!” Hải Nhạc tức giận hoạch xuất ra mấy hàng chữ.
Tạ Thư Dật cảm giác mình nói cũng đủ rồi, hắn chỉ là muốn thử dò xét cô một chút, Phương Viễn Chi rốt cuộc là cái dạng nữ nhân gì, lại có thể dũng cảm tìm hắn tới giải thích cho mình, còn muốn hắn trả lại trong sạch cho cô. Điều khiến hắn kinh ngạc chính là, cô gái này mặc dùxấu xí, nhưng cô không có đem mình thấy hèn mọn, cô cố gắng để bảo toàn tôn nghiêm của mình, nào sợ đối phương là Tạ Thư Dật hắn! Nữ nhân như vậy, đáng giá hắn lau mắt mà nhìn đấy! Thật ra thì, cô giương nanh vuốt không khác gì một con sư tử cái, nếu như cô mở miệng nói chuyện, hắn có thể tưởng tượng ra lời nói co bao nhiêu mạnh mẽ, trong lòng Tạ Thư Dật ca thán.
Hắn trầm tư một chút, nói: “Muốn tôi làm như vậy, cũng được! Nhưng……” Hắn hơi chếch nhìn Phương Viễn Chi một cái, dừng lại không nói.
“Nhưng cái gì?” Hải Nhạc có chút nóng nảy viết ra ba chữ.
“Nhưng mà tôi có một điều kiện.”." Tạ Thư Dật nói.
“Điều kiện gì?” Hải Nhạc lại lả tả viết ra ba chữ.
“Phương Viễn Chi, tôi với quá khứ của cô cảm thấy rất hứng thú, nếu như cô kể toàn bộ chuyện quá khứ của cô cho tôi nghe, tôi sẽ ở trước mặt mọi người nhận lỗi với cô!” Tạ Thư Dật khó có được dịp mỉm cười nói. (((((((((((((Gian thần, anh quá đểu.)))))))))))))
Hải Nhạc không khỏi hốt hoảng lui về phía sau mấy bước, hắn cảm thấy hứng thú với quá khứ của cô? Tại sao lại cảm thấy hứng thú với quá khứ của cô chứ?
“Thế nào? Tôi làm khó cô sao? Vậy, coi như xong, người ta hiểu lầm cô, không liên quan đến tôi!” Tạ Thư Dật làm bộ muốn rời đi.
Hải Nhạc vội vàng kéo hắn, ở trên bờ cát viết ra mấy chữ: “Tôi không nhớ gì về quá khứ cả, tôi đã quên rồi!”
“Nhưng tại sao cô vẫn nhớ tên mình là Viễn Chi?” Tạ Thư Dật có chút không tin tưởng hỏi.
Hải Nhạc trầm ngâm, thật ra thì, Viễn Chi cái tên này, ban đầu cũng chỉ là chính cô bịa chuyện, khi biết Tạ Thư Dật cùng Trì Hải Hoan đã đúng hạn đính hôn, tâm cô lạnh như tro tàn, Trì Hải Hoan đã thay thế Tạ Hải Nhạc thật sự, còn Tạ Hải Nhạc thật sự lại không có cách nào chứng minh mình là Tạ Hải Nhạc! Ba Phương, mẹ Phương với Tiểu Tĩnh hỏi tên của cô, cô không thể nào nói mình tên Tạ Hải Nhạc được, cô bây giờ không khác gì sống lại làm một người khác. Như vậy, cứ gọi là Viễn Chi, cô liền nói cho bọn họ biết mình tên là Viễn Chi, ý là cô bây giờ giống như đã xa cách nhưng thực chất vẫn luôn ở đây.
“ Không biết, tôi chỉ nhớ tên của mình, những thứ khác, toàn bộ quên mất, quên sạch.” Hải Nhạc chết lặng viết.
Cô bây giờ đang ở trước mắt của hắn, là một nữ nhân xấu xí mà hắn nhìn không thuận mắt, quá khứ của cô, cuộc sống của bọn họ trước kia không còn quan trọng nữa, những thứ kia đã là quá khứ rồi, tất cả đã là quá khứ rồi, đều không thể quay về được nữa. Hiện tại chỉ có một nữ nhân Phương Viễn Chi xấu xí mà thôi, càng không thể quay về như xưa!
“ Chẳng lẽ, cô không nhớ cha của Tiểu Bảo Tiểu Bối là ai ư?” Tạ Thư Dật có chút ngạc nhiên hỏi.
“Không nhớ! Tôi đã quên rồi! Xin anh, đừng vạch ra vết sẹo trong lòng tôi nữa được không? Như vậy rất tàn nhẫn, tôi không hề muốn nhớ về nó! Quá khứ đối với tôi mà nói, chỉ là một loại tổn thương!” Hải Nhạc mang theo một loại phẫn hận lả tả viết.
Tạ Thư Dật nhìn cô viết ra chữ, suy tư.
“Không, cô nhớ, không có quên, nếu như không nhớ rõ, làm sao biết khi tôi nhắc tới sẽ là vết sẹo của cô? Làm sao biết quá khứ của cô là một loại tổn thương? Cô không hề quên, cô nhớ tất cả, chẳng qua là, cô không muốn nghĩ về quá khứ của mình!” Tạ Thư Dật sắc bén mà nói.
Hải Nhạc hoảng hốt nhìn Tạ Thư Dật, tại sao hắn vẫn có thể đoán được ý của cô? Cô đã không phải là Tạ Hải Nhạc rồi, hắn tại sao vẫn có thể phân tích được tâm tình của cô?
Tạ Thư Dật thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô, biết mình đã đoán đúng.
“Xin lỗi, tôi cũng không phải muốn vạch trần vết thương của cô, chỉ là, nếu như cô vẫn nhớ về quá khứ, tại sao lại không đi tìm cha của Tiểu Bảo, Tiểu Bối? Nếu như là hắn phụ cô, cô cũng không muốn tìm hắn đòi lại công bằng sao?” Tạ Thư Dật nói.
Công bằng? Cô còn có thể tìm về công bằng cho mình sao? Cô bây giờ là Phương Viễn Chi là một nữ nhân xấu xí, hắn không còn yêu cô, cô đi tìm hắn làm cái gì? Không thể! Chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể rồi! Nước mắt Hải Nhạc trong hốc mắt trào ra.
“Xem ra, hắn tổn thương cô rất sâu.” Tạ Thư Dật nhìn Viễn Chi nước mắt lưng tròng, thở dài một hơi mà nói – “ Dù thế nào đi nữa cũng không thể nào thay đổi được sự thực hắn là ba của Tiểu Bảo Tiểu Bối, bọn trẻ có quyền được biết ai là ba của chúng.”
Ba của Tiểu Bảo cùng Tiểu Bối là anh a! Là anh Tạ Thư Dật! Hải Nhạc cười khổ, nước mắt lại từ trong hốc mắt rớt xuống.
Cô cũng muốn cho bọn nhỏ biết ai là ba của chúng, nhưng mà mẹ của chúng lại không muốn để ba chúng biết được Hải Nhạc xinh đẹp trước kia, bây giờ đã biến thành một Phương Viễn Chi xấu xí doạ người. Chính cô còn không thể tiếp nhận được, huống chi là hắn? Hắn nhất định không chấp nhận nổi! Hắn yêu Hải Nhạc xinh đẹp trước kia, chưa chắc sẽ tiếp tục yêu Hải Nhạc biến dạng như bây giờ! Chính hắn nói ra, hắn không kén chọn, cũng sẽ không để ý loại nữ nhân xấu xí như cô, hơn nữa còn muốn cô nhớ kĩ bổn phận của mình! Đúng vậy, cô sẽ nhớ thật kĩ! Từ giờ trở đi, cô sẽ quên mình đã từng là Tạ Hải Nhạc, cô sẽ quên mình đã từng là người được Tạ Thư Dật yêu đến chết đi sống lại, cô sẽ quên đi tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào yêu thương của hai người. Tất cả đều đã qua, đều đã là quá khứ, không thể quay trở về, cô cũng phải an phận làm Phương Viễn Chi, cố gắng làm tròn bổn phận của Phương Viễn Chi!
Hải Nhạc yên lặng chảy nước mắt, mặc dù không tiếng động, nhưng Tạ Thư Dật cảm giác được sự bi thương của cô, trong lòng đột nhiên có chút không nhẫn tâm.
Hải Nhạc lả tả viết ra mấy hàng chữ: “Nói cho hắn biết? Muốn nói cho hắn biết như thế nào? Nếu như hắn không muốn chúng tôi, hắn không muốn tôi thì còn muốn Tiểu Bảo Tiểu Bối sao? Nếu vậy, nói ra cho hai đứa trẻ không phải là tàn nhẫn hơn, càng tổn thương chúng hơn sao?”
Tạ Thư Dật thở dài một hơi, trở nên im lặng, hắn không phải là người nam nhân kia, hắn không thể nào biết ý nghĩ của người ta, điều cô băn khoăn không phải không có lý, nếu như năm đó người đàn ông kia ruồng bỏ cô, thì cho dù sau này Phương Viễn Chi có sinh cho hắn hai đứa con, cũng chưa chắc sẽ hồi tâm chuyển ý.
“Nếu như hắn khiến cô băn khoăn như vậy, tôi nghĩ, tốt nhất là nên quên đi.” Tạ Thư Dật có chút đồng tình nói.
Hải Nhạc bi ai nước mắt lại từ trong mắt chảy ra ngoài.
Hắn cũng là nói như vậy, như vậy cô sẽ đem bí mật mình là Hải Nhạc vĩnh viễn chôn giấu trong lòng! Giống như ẩn sâu dưới đáy biển, mãi mãi không nhìn thấy mặt trời!
Cô ta thật sự là một nữ nhân mệnh khổ, Tạ Thư Dật ở trong lòng nói.
“Tôi vừa rồi cũng chỉ là nói chơi một chút, tôi biết trong sạch đối với cô rất quan trọng, chờ tôi trở về, sẽ ở trước mặt toàn bộ gia nhân nhận lỗi với cô!” Tạ Thư Dật nói.
Hải Nhạc lặng yên nhìn hắn một hồi lâu, viết xuống ba chữ: “Cám ơn anh!”
“Không có gì, là tôi hiểu lầm cô, tôi cũng muốn giúp cô giải thích.” Tạ Thư Dật lắc đầu một cái nói – “ Trước đó tôi nói lời khó nghe, hi vọng cô đừng để trong lòng!”
Hải Nhạc chảy nước mắt lắc đầu một cái, cô làm sao có thể sẽ không để ở trong lòng? Cô đã để ở trong lòng! Cũng không quên được nữa rồi!
Tạ Thư Dật thấy cô lắc đầu, yên lòng, ngay sau đó hắn nhìn Hải Nhạc, khổ não và vội vàng hỏi: “Chẳng qua là, cô thật sự có dễ dàng như vậy quên quá khứ sao? Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết cô làm như thế nào? Tại sao tôi lại không thể quên? Tại sao tôi vẫn không thoát được quá khứ? Nói cho tôi biết, nói cho tôi biết!”
Hải Nhạc ngưng rơi lệ, kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, thật sự cô nghe có chút không hiểu ý tứ của hắn.
Tạ Thư Dật thấy trong mắt cô nghi hoặc, cười khổ lắc đầu một cái: “Thôi, cô cũng không hiểu, cô muốn quên cho nên liền quên, mà tôi lại không muốn quên, tôi sẽ không tự chủ mà nhớ đến quá khứ. Thật ra thì mấu chốt ở tự bản thân tôi, cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Hải Nhạc thật sự muốn hỏi hắn, anh có quá khứ như thế nào?
Nhưng vẫn chần chờ ở bên trong, cô không có hỏi ra lời, Tạ Thư Dật liền nói với cô: “Cô về trước đi, tôi muốn chạy thêm một lát.”
Nói xong, hắn liền quay mặt chạy đi, Hải Nhạc đành phải ngơ ngác nhìn hắn càng chạy càng xa.
Khi hắn bóng dáng của Tạ Thư Dật càng lúc càng nhỏ, Hải Nhạc xoay người đi trở về.
Hắn có thể đồng ý giúp cô giải thích, đã rất tốt rồi, cô còn có thể hy vọng xa vời cái gì? Rất tốt, thật sự rất tốt!
Hải Nhạc cô đơn mà cười cười, nước mắt, lần nữa từ trong mắt chảy xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT