Hứa Nhã Nghiên từ biệt Hải Nhạc ra về, về đến nhà, cô càng nghĩ càng giận, Tạ Thư Dật sao có thể làm như vậy? Hải nhạc là người con gái tốt như vậy, anh ta dám nói chia tay liền chia tay! Không được, Nhã Nghiên cô nhất định phải hỏi anh ta cho ra lẽ.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Thư Dật, vừa nghe tiếng tút, Nhã Nghiên như súng liên thanh mà nói: “A lô, Tạ Thư Dật! Anh đúng là không phải đàn ông? Làm sao có thể đối xử với Nhạc Nhạc như vậy a? Cậu ấy làm sai cái gì? Anh cùng Nhạc Nhạc mới bên nhau được bao lâu? Lại cư nhiên nói lời chia tay? Anh sao có thể làm như vậy? Anh chính là làm cho Nhạc Nhạc đau lòng muốn chết! Hại cậu ấy ốm liền mấy ngay Lại còn nói sẽ cùng chị Tương Tư đi Mỹ! Anh có biết, chị Tương Tư nửa tháng nữa là đi rồi! Tạ Thư Dật! anh tại sao có thể tổn thương Nhạc Nhạc khiến cậu ấy phải trốn ra tận nước ngoài chứ?”

“Em nói cái gì? Cô ấy muốn đi theo Chị Tương Tư đi Mỹ?” Tạ Thư Dật nghe xong người ngây ra như phỗng.

Cô muốn đi khỏi nhà, muốn đi ra nước ngoài sao? Tạ Thư Dật toàn thân máu tươi trong một khắc kia chảy ngược rồi, cả người hắn nhũn ra, ngồi phịch xuống đống cát.

“Cô ấy chính miệng nói với em sao?’ Hắn không khỏi hỏi.

“ Phải, Nhạc Nhạc còn nói, về sau có yêu đương tuyệt đối không được yêu kẻ như anh! Nói là chỉ đem đến đau khổ, sẽ không có hạnh phúc! Nhạc Nhạc tốt như vậy! Có chỗ nào không xứng với anh? Anh đối với cậu ấy không khác gì so với những người con gái khác, vui đùa chán rồi thì ném đi! Tạ Thư Dật, uổng công trước kia tôi cũng từng thích anh, anh đúng là rất khốn kiếp a!” Hứa Nhã Nghiên nổi giận mà nói.

“Hứa Nhã Nghiên, em không biết chuyện gì đã xảy ra, đừng vội chỉ trích tôi!” Tạ Thư Dật cũng có chút tức giận.

“Tôi không cần biết giữa 2 người xảy ra chuyện gì! Tóm lại, tôi chỉ biết Hải Nhạc vô cùng yêu anh! Cậu ấy yêu anh không một người con gái nào có thể bằng! Cậu ấy yêu không phải ngoại hình của anh, cũng không phải tiền của anh! Cậu ấy chính là yêu anh? Thuần tú quý trọng, tổn thương cậu ấy như vậy! Anh biết không, cậu ấy bây giờ không còn chút sức lực nào, vô dụng nằm ở nhà chỉ còn sót lại bộ xương cùng với đôi mắt vô hồn rồi! Tạ Thư Dật! Cái tên khốn kiếp nhà anh! Tôi không cho phép đối xử với Hải Nhạc như vậy! Anh làm như vậy tôi sẽ không tha cho anh!” Hứa Nhã Nghiên ở bên kia rống, tức giận đến nỗi muốn khóc.

Tạ Thư Dật trong lòng đột nhiên đau xót, phải không? Côthương hắn sao? Nhưng là, tại sao phải để cho thầy giáo trễ như vậy còn xuất hiện ở trong phòng của cô?

“Cám ơn em đã bênh vực cho Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc có người bạn tốt như em là phúc khí của cô ấy. Nhưng mà có một số việc không tiện nói ra cho em biết, tôi cùng cô ấy chia tay bởi vì cô ấy thật không có yêu tôi như em nói.” Tạ Thư Dật cổ họng như mắc xương cá đau đớn nói.

“Làm sao có thể? Cậu ấy làm sao mà không yêu anh như tôi nói? Anh biết không, cậu ấy trước kia, ánh mắt luôn trong suốt, sáng ngời như thế, nhưng bây giờ, ánh mắt đó cũng bụi. Bên trong đó bây giờ chính là sự tuyệt vọng, đau khổ! Anh! Chính anh đã để cho cậu ấy tâm ý nguội lạnh! Cho nên trong đôi mắt cậu ấy cũng không có chút tia sáng nào! Tạ Thư Dật, anh nhất định phải tin! Anh có thể về nhà mà xem, xem cậu ấy bây giờ thành cái bộ dạng gì rồi? Cậu ấy vì anh mà biến thành cái gì? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cậu ấy đi Mỹ sao? Cô đơn một mình sao? Chị Tương Tư lớn tuổi hơn Nhạc Nhạc, lại còn có chuyện riêng của chị ấy, làm sao có thể ở bên cạnh làm bạn Nhạc Nhạc? Nhạc Nhạc thật đáng thương, nghĩ tới Hải Nhạc về sau phải cô dơn một mình, lòng em thật rất khổ sở! Tạ Thư Dật, anh làm sao lại như vậy, sao lại tổn thương cậu ấy? Không được, em không cho phép hai ngườ chia tay. Em muốn thấy nụ cười của Nhạc Nhạc, không muốn nhìn thấy cậu ấy đau khổ như vậy! Cậu ấy như vậy em thật là khổ sở!Ô ô ô…”

“Chia tay cô ấy, không phải vì tôi không yêu cô ấy!”

Tạ Thư Dật liên tưởng đến tạ Hải Nhạc một thân một mình ở Mỹ, không có ai giúp cô làm bữa trưa, không có ai giúp cô cầm cặp sách, không có ai theo cô học, chung quanh tất cả đều là người lạ, ngay cả người nói chuyện cũng không có, tim của hắn, liền rối rắm, đau đớn.

Cô thật muốn rời bỏ gia đình, muốn đi Mỹ sao?

Hắn mới vài ngày không thấy cô, cũng không có gọi điện thoại cho cô, hắn nhớ cô đến mất hồn, nếu cô chạy đến nước Mỹ rồi, hắn sẽ không còn được thấy cô nữa! Vậy hắn phải làm sao? Hắn chỉ nói là bọn họ chia tay! Không có nói để cho cô rời đi khỏi hắn! Không! Hắn sẽ không cho phép cô ra khỏi nước! Coi như chia tay, cô sống cũng phải để cho hắn thấy!

“Không! Tôi không cho cô ấy đi Mỹ!" Tạ Thư Dật không khỏi rống to nói, dọa cho nhân viên đứng bên kia thiếu chút nữa là ngã vào đống cát.

“Nhưng mà cậu ấy đã quyết định, anh có thể cản sao? Cũng tại anh cả! Nếu không phải anh nói chia tay cậu ấy làm sao lại đau khổ đến mức muốn bỏ đi chứ? Tạ Thư Dật, em mặc kệ, tóm lại anh phải giữ cậu ấy lại! Anh nhất định phải giữ cậu ấy lại! Nếu không anh đừng trách em!”

“Nhã Nghiên..” Tạ Thư Dật trong lòng vừa đau xót, đúng vậy, nếu như không phải là vì hắn, Hải Nhạc yêu gia đình như vậy, làm sao có thể nghĩ đến muốn đi Mỹ?

Nếu cô bị đả kích lớn đến mức muốn xuất ngoại thì chuyện của cô cùng Thích Hán Lương có phải hay không cũng chỉ là hiểu lầm?

“Em hỏi anh, anh có yêu cậu ấy không? Trả lời em!” Hứa Nhã Nghiên ở bên kia hung hỏi.

Tạ Thư Dật theo bản năng tức giận phản bác: " Tôi yêu cô ấy! Tôi dĩ nhiên yêu cô ấy! Chúng tôi chia tay, không phải tôi không thương cô ấy! Mà bởi vì ngoài tôi ra cô ấy còn ở bên tên đàn ông khác!”

“Vì cái gì? Vì cái gì? Nói a!”

Tạ Thư Dật không thể nhịn được nữa, đối với người bên cạnh rống to: " Cút! Không thấy tôi đang nói chuyện điện thoại sao? Toàn bộ tất cả cút khỏi tầm mắt của tôi! Trước khi tôi nói xong cú điện thoại này, tất cả không một ai được đến gần đây!”

“A a a, chúng tôi cút, chúng tôi cút!" Người nhân viên đi đầu thấy Thái Tử Gia nổi đóa, vội vàng mang người tè ra quần cút ngay rồi.

“Thật là khó hầu, chừng mấy ngày đều là như vậy vô duyên vô cớ giận, thì ra là, nguyên lai Thái Tử Gia chuyện tình cảm xảy ra vấn đề a, ai,xem ra mọi người lại phải hứng tai ương rồi!” Đám nhân viên xúm lại to nhỏ.

“Chẳng qua là, hắn nói yêu cái cô gái đó sẽ là ai? Sẽ là em gái của hắn? Qua báo chí, xào xáo cả lên thật là làm nhục môn phong Tạ gia! Ai da, những người có tiền chuyện gì cũng làm được!”

“Các người muốn chết a! Các ngươi không muốn bưng trên tay chén cơm á!"người nhân viên đi đầu mở miệng quát mắng.

“A a a, không nói không nói, Phó tổng đừng nóng giận!” Người kia thấy Phó tổng nổi giận liền xuống nước.

Ai, Thái Tử Gia thật quá cẩn trọng a, chỉ sợ bọn họ nghe được sẽ đi tám chuyện, xua bọn họ đi phải xa như vậy!

Tạ Thư Dật trầm tư hồi lâu, đối với Nhã Nghiên nói: " Nhã nghiên, Hải Nhạc tối hôm trước cùng Trì Hải Hoan ra ngoài đi chơi, đụng phải Thích Hán Lương, Hải Nhạc sau đó uống rượu say, tên họ Thích đưa họ về nhà, nhưng mà hắn không có về mà vẫn ở trong phòng của Hải Nhạc, tôi trở về nhà tìm Hải Nhạc thì họ Thích ở trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc khăn tắm. Nhã Nghiên, em đã hiều chưa?”

“Trời ạ! Tại..tại sao có thể có…có..chuyện như vậy? Hải Nhạc không có nói với em." Nhã Nghiên cà lăm nói.

“Có lẽ, là khó có thể mở lời rồi, nếu không phải là em ép tôi, tôi cũng sẽ không nói với em.” Tạ Thư Dật khổ sở nói.

“Nhưng là, nhưng là, a, em hiểu, anh cho là Hải Nhạc cùng thầy Thích có cái gì sao? Trực giác nói cho em biết! Cậu ấy cùng thầy tuyệt đối không có gì!”

“Nhưng là Thích Hán Lương thích cô ấy! Vẫn thích Hải Nhạc! Hắn có được cơ hội! Hắn không đụng vào cô ấy sao?" Tạ Thư Dật nói.

“Anh! Anh thật là quá hồ đồ! Đồ óc heo! Cứ coi như thầy Thích thích Hải Nhạc, nhưng mà người trong lòng Hải Nhạc chính là anh! Là anh! Coi như thầy Thích là có cái ý tưởng kia nhưng Hải Nhạc sẽ đồng ý sao? Người cậu ấy yêu là anh! Hơn nữa lúc đó là đang trong nhà của anh đó! Cũng không phải là trong nhà của thầy Thích! Hải Nhạc chỉ cần tùy tiện mở miệng kêu thầy Thích có cơ hội không? Anh sao có thể nghĩ thầy Thích thành kẻ xấu, nghĩ Nhạc Nhạc thành con gái hư hỏng? Bọn họ chắc chắn không thể xảy ra chuyện gì! Chắc chắc không có! Thầy Thích ở trong phòng của Hải Nhạc chắc cũng vì Hải Nhạc say rượu, chỉ muốn chiếu cố cậu ấy! Nếu là anh, anh có thể bỏ lại Hải Nhạc một mình sao? Tóm lại, thầy Thích không phải loại người như vậy, Hải Nhạc lại càng không có bụng dạ như vậy! Cậu ấy lại ngu ngốc đến mức đưa thầy Thích về nhà để cho các người bắt gặp sao? Trong chuyện này nhất định có ẩn tình! Tuyệt đối là hiểu lầm!”

Tạ Thư Dật giật mình, Nhã Nghiên nói không phải không có lý, vả lại hắn thật không ccos nghĩ tới, mấy ngày nay vẫn luôn chui rúc ở trong rừng sâu, căn bản là chưa có nghĩ qua, chỉ một lòng cho rằng cô muốn phản bội hắn, Nhã Nghiên nói như vậy thật sự rất có đạo lý!

“Nhưng là, hắn ta hoàn toàn có thể gọi Trì Hải Hoan hoặc người giúp việc tói chăm sóc cô ấy! Tại sao cứ phải là hắn?” Hắn không khỏi phản bác.

“Ai da, cái này, ai, nói như thế nào đây? Gọi trì Hải Hoan? Nhạc Nhạc nói đến cô ta là người chị ngoan độc, quả thật chính là tránh còn không kịp, sao có thể đi tòm cô ta? Lại nói, Hải Nhạc lại là người con gái không hề ra vẻ tiểu thư đài các, nếu người giúp việc đã ngủ rồi, anh nghĩ cậu ấy làm sao mà dám đi gọi đây? Cậu ấy tình nguyện thà mình đau chết còn hơn. Có khả năng là thầy Thích ở đó, thấy không đành lòng nên muốn chăm sóc thôi! Nếu như không suy nghĩ kĩ thì sễ thấy có cái gì, nhưng mà, anh hãy nghĩ đi, giữa bọn họ sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Nói cho anh biết, em cũng đã từng dàn ông ở chung một nhà! Nhưng mà em đã cự tuyệt yêu cầu của hắn, lại còn cùng hắn cả đêm vô sự ngủ đến tận sáng! Em tin tưởng thầy Thích cũng sẽ như vậy! Hải Nhạc là người con gái tốt! Tạ Thư Dật anh thật rất đáng giận! Chỉ vì chuyện như vậy mà hiểu lầm Hải Nhạc! Aanh đúng là không phải đàn ông a! Hải Nhạc đối với anh tốt như vậy, lại chỉ vì chút chuyện đó mà anh lại muốn chia tay! Tạ Thư Dật anh thật quá đáng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play