Long Tương Tư cười: “Cảm ơn chị làm gì? Chị còn phải cảm ơn các em đã cho chị cảm hứng sáng tác bức tranh này nữa kìa, các em thật đúng là hai đứa bé ngoan, có điều là đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nếu những lời chị nói có thể giúp các em xóa tan màn đêm, vậy cũng coi như chị đã tích được một chuyện công đức, ok, tranh khô rồi, chúng ta cũng về thôi.”

“Vâng, công đức vô lượng, về mời chị ăn đồ ăn chính gốc bản địa, em biết chị thích nhất mà.” Tạ Thư Dật nói.

“Tốt, em không biết chị ở nước ngoài thèm ăn đồ ăn Trung Quốc bọn tớ đến cỡ nào đâu, nhưng mà lại hoàn toàn không có cái vị như thế này, bọn họ làm theo khẩu vị người nước ngoài, thành ra ngọt ngọt lờ lợ, em không biết đâu, chị cực kì nhớ hương vị quê nhà.”

“Vậy thì ở lại, đừng đi nữa.” Long Đế Uy nói.

Long Tương Tư thở dài một hơi nói: “Chị là một người quen phiêu bạc, linh hồn chị luôn hướng về những nơi chị chưa từng đến, chị đã không quen ở lâu một chỗ, chị nghĩ kiếp trước chắc chị từng là một người Gypsy (dân du mục), cho nên kiếp này vẫn muốn lần theo dấu chân kiếp trước.”

“Nhưng cho dù là chim thì cũng sẽ có một ngày nó bay mệt, nó sẽ trở về tổ, thuyền đi trên biển cũng có ngày trở về nơi xuất phát, cập vào cảng tránh gió của riêng tớ.” Long Đế Uy nói.

“Thì không phải chị đã về tổ rồi à? Không phải chị cũng đang trở về tránh gió đấy thôi?” Long Tương Tư cười nói.

Long Đế Uy hơi tức giận, nói: “Nhưng mỗi lần chị đều vội vàng trở về, rồi lại vội vàng bỏ đi ngay!”

“Em cái thằng nhóc này, những gì chị đang theo đuổi không giống với những thứ các em đang theo đuổi mà.” Long Tương Tư vẫn cười.

“Có gì không giống chứ? Chị chỉ là không quên được thằng đàn ông đó mà thôi! Chị cũng không muốn thừa nhận! Cái gì mà lần theo dấu chân kiếp trước, chị chỉ muốn lần theo dấu chân của hắn mà thôi! Chẳng lẽ, chị bị tổn thương còn chưa đủ hay sao?”

Khuôn mặt Long Tương Tư lập tức trở nên tái nhợt, cô cười gượng nói: “Em cái thằng nhóc này, nói cái gì đó? Ai quên không được chứ?”

Sắc mặt Long Đế Uy cũng rất dọa người, hắn trợn mắt nhìn chị hắn: “Đừng cứ em cái thằng nhóc này em cái thằng nhóc nọ! Tôi không phải một đứa con nít! Tôi là một thằng đàn ông! Là một thằng đàn ông! Chị chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi mà thôi! Ba tuổi! Ở trước mặt tôi mà giả bộ trưởng thành cái gì? Tôi còn trưởng thành hơn chị nữa kìa! Tôi sẽ không bao giờ đi thương nhớ một kẻ đã từng tổn thương mình! Thật đúng là tức chết được!”

“Cho dù chỉ lớn hơn em 1 phút, em cũng phải gọi chị là chị, đây là sự thật không thể thay đổi.” Long Tương Tư cũng không nổi giận, vẫn thản nhiên nói đầy đắc ý.

Long Đế Uy nhìn chị của hắn đầy tức giận, Tạ Hải Nhạc cảm thấy bộ dạng hắn thật sự rất đáng sợ, hơi bất an lắc lắc tay Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật cũng không lên tiếng.

Cuối cùng, Long Đế Uy bại trận dưới sự bình thản của Long Tương Tư, ánh mắt hắn trầm xuống, xoay người phất tay áo bỏ đi.

Còn Long Tương Tư xoay người, bình tĩnh tháo bức tranh giấy xuống, nói với Tạ Thư Dật: “Thư Dật, lấy giá vẽ giùm chị nha.”

“Dạ.” Tạ Thư Dật xếp giá vẽ lại, ba người đi theo dấu chân của Long Đế Uy, trở về xe, trong khi chờ khởi động máy, Hải Nhạc nói với Tạ Thư Dật: “Em cảm thấy hai chị em họ có gì đó hơi… kì lạ.”

“Có gì kỳ lạ chứ, mỗi người đều có chuyện khó nói, Đế Uy cậu ta…” Tạ Thư Dật thở dài một hơi, “Nhạc Nhạc, sau lưng mỗi người đều có một câu chuyện riêng, giống như chúng ta vậy, chúng ta có ưu phiền của mình, bọn họ cũng sẽ có ưu phiền của bọn họ, Nhạc Nhạc, sau này, có lẽ có một ngày em sẽ biết được… em sẽ biết câu chuyện của bọn họ, nhưng không phải bây giờ, Nhạc Nhạc, em đã biết chúng ta nên làm gì rồi chứ?”

“Em biết, em sẽ không buông tay anh đâu! Lần này em tuyệt đối sẽ không buông tay anh nữa!” Hải Nhạc nói thật kiên định, nhưng ngay lập tức sắc mặt cô lại trở nên buồn bã, “Nhưng mà, chị hai em lợi hại như vậy, em rất sợ là em đấu không lại chị ấy mất!”

Tạ Thư Dật cầm tay cô an ủi: “Chỉ cần em đừng buông tay tôi ra, tôi cũng sẽ không buông tay em, tôi sẽ luôn là hậu thuẫn mạnh mẽ của em, em cũng sẽ là hậu phương kiên cường của tôi, chúng ta không cần phải sợ, chỉ cần chúng ta kiên trì, tôi tin là ba mẹ sẽ không ép tôi đính hôn với cô ta! Tôi sẽ không bỏ cuộc, em cũng nhất định không được bỏ cuộc! Em phải hứa với tôi!”

“Em hứa.” Hải Nhạc nắm lại tay hắn thật chặt, hai người nhìn nhau cười, trong lòng đã tràn ngập hạnh phúc và ngọt ngào.

Chờ bọn họ với Long Tương Tư cơm nước xong, về đến nhà thì đêm đã khuya rồi, lúc bọn họ mở đèn trong phòng khách lên, đột nhiên thấy Trì Hải Hoan đang ngồi trên sô pha.

Trì Hải Hoan hờ hững nhìn hai người họ, nói: “Hai người đi đâu vui vẻ thế? Tay trong tay, thật đúng là hạnh phúc.”

Tạ Thư Dật đang định mở miệng, tay Hải Nhạc lại nắm chặt lại ra hiệu, Hải Nhạc mở miệng nói: “Chị hai, trễ vậy rồi chị còn chưa ngủ à?”

“Chờ hai người.” Trì Hải Hoan nhìn Hải Nhạc, nói, “Các người về rồi, tôi cũng đi ngủ đây.”

Nói xong cô đứng dậy, bước lên lầu.

“Em cảm thấy chị ấy hơi là lạ.” Hải Nhạc lo lắng nói, “Chúng ta làm thế này, có phải rất tổn thương chị ấy không? Chi ấy cứ như vậy, trong lòng em thật sự có hơi đau lòng, không phải chúng ta đã tổn thương chị ấy quá nhiều đó chứ? Thư Dật, em đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, em thật sự rất sợ hãi.”

Ánh mắt lạnh lẽo của chị hai quét về phía cô đầy oán độc lập tức khiến toàn thân cô đều lạnh như băng, cô chưa từng thấy chị hai có ánh mắt đó, giống như muốn giết cô vậy! Thật sự rất đáng sợ! Chị hai đã hận cô đến vậy rồi ư?

Cô không nhịn được nhích vào lòng Tạ Thư Dật, ôm chặt lấy hắn, muốn chia sẽ một ít ấm áp, giúp cho mình không còn lạnh run như vậy nữa.

Tạ Thư Dật cũng cảm nhận được sự khác thường của Trì Hải Hoan, Trì Hải Hoan càng bình tĩnh thì lại càng kỳ lạ, càng không bình thường, ả ta lại muốn làm gì bọn họ đây? Cô ta lại định giở trò gì nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play