Ở trong mắt rất nhiều cán bộ cao cấp, năng lực của Diệp Tử Bình đã được xem như phi thường nổi bật, không nghĩ tới lại xuất hiện thêm một con hạc giữa bầy gà như Diệp Khai, Diệp lão gia tử luôn cảm thấy ông trời đối đãi với Diệp gia không tệ, con cháu đều có nhân tài xuất hiện, không giống như một ít gia tộc ngày qua tàn lụi, chỉ còn lại chút con cháu miễn cưỡng dựa vào bóng râm hoàng hôn của trưởng bối đời trước.
Phải biết rằng một gia tộc nếu như không có nhân vật lãnh đạo cao minh đến chỉ huy, suy bại chỉ là chuyện trong vài năm mà thôi, thật sự là thành cũng nhanh mà bại cũng nhanh, thành bại chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Đối với Diệp Khai, Diệp lão gia tử ký thác kỳ vọng rất cao.
Nghe câu hỏi của Diệp lão gia tử, Diệp Khai tự nhiên không thể qua loa tùy tiện tắc trách cho xong, hắn ngẫm nghĩ sau lại nói ra:
- Kỳ thật cháu đã nghiên cứu qua con đường lên chức của các cán bộ, phát hiện từ phó sảnh lên chính sảnh lại đến cấp chính bộ là mấu chốt nhất, đây là một con đường nhảy tam cấp, chỉ cần có một khâu trong đó xảy ra vấn đề sẽ khiến cả con đường làm quan bị bịt kín bóng mờ. Hiện tại cháu từ phó sảnh đến chính sảnh phát triển thật sự là ngoài dự đoán mọi người. Tuy ít đi phiền toái, nhưng lại thiếu đi quá trình lịch lãm rèn luyện, cho nên nếu còn muốn tiếp tục hướng lên trên thì trong mười năm kế tiếp phải chuyên tâm làm việc đánh bóng tên tuổi rồi.
Diệp lão gia tử nghe xong liền gật đầu đồng ý nói:
- Ý nghĩ này là chính xác, phải có quyết tâm mười năm nhận ghẻ lạnh!
Ngừng một chút, Diệp lão gia tử còn nói thêm:
- Chiến tích là một phương diện, tư lịch cũng không thể thiếu, kinh nghiêm của cháu xác thực là làm người nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng cũng lại không hề sinh ra mặt trái hiệu quả, dù sao bởi vì thành tích mà cháu làm được còn rành rành ra đó, nhưng từ nay về sau nên cần cẩn thận mà làm việc rồi, không chỉ là bồi dưỡng tư lịch bản thân, còn kiến thiết thành viên tổ chức chính trị, những điều này đều là yêu cầu cơ bản suy tính một cán bộ phải chăng có năng lực nắm chắc được đại cục hay không, đây đều cần có thời gian mà tích lũy, không thể xem nhẹ.
- Cháu sẽ cẩn thận cân nhắc về phương diện này.
Diệp Khai gật đầu hồi đáp.
- Hiện tại trọng yếu nhất là phải lựa chọn một phương hướng đột phá.
Diệp lão gia tử nói với Diệp Khai.
- Trong năm năm về sau, tự nhiên là phải mưu cầu chức vị phó tỉnh cấp, nhưng ở địa phương cán bộ phó tỉnh cấp hai mươi lăm tuổi xác thực là có chút nghe rợn cả người rồi.
Diệp Khai đang vì chuyện này mà đau đầu.
Trên thực tế từ chính sảnh tới chính bộ cấp, nhìn vào là hai cấp, nhưng nếu cẩn thận mà nói thì phải là ba cấp.
Bởi vì giữa phó tỉnh cấp đều tồn tại sai biệt, cán bộ phó tỉnh cấp đã tiến vào ủy viên tỉnh ủy cùng cán bộ phó tỉnh cấp chưa trở thành ủy viên, sức nặng hoàn toàn không giống nhau.
Bên trong chính trị địa phương quốc nội, ngoại trừ Đảng ủy cùng người đứng đầu ủy ban là ủy viên thường vụ, những người đồng cấp bậc trong hành chính chính phủ cũng tương đồng như phó chức trong Ủy ban chính trị ( chính hiệp)
Nhưng bởi vì ủy viên Đảng ủy luôn là hạch tâm trong việc quyết sách, nhất là ở thời điểm hiện tại đã bắt đầu dần dần giảm bớt mấy vị trí phó bí thư Đảng ủy địa phương, thực hành phụ trách phân công thường vụ, so sánh với những quan viên đồng cấp địa phương khác vị trí của ủy viên thường vụ luôn có giá trị cực cao.
Từ chính sảnh cấp đi tới chính bộ cấp, tuy cần đi lên hai bậc thang nhưng bởi tính đặc thù trong chức năng của ủy viên tỉnh ủy, trên thực tế lại biến thành nhảy lên tam cấp.
Diệp Khai nếu muốn tiếp tục lên chức, không tránh khỏi phải chuyên tâm phân tích con đường lên chức của cán bộ trẻ tuổi, sau đó từ trong lựa chọn so sánh, tuyển ra một con đường thích hợp cho bản thân mình.
Cán bộ trẻ tuổi từ đâu mà tới?
Vì sao họ lại có thể sớm đi lên cương vị lãnh đạo trọng yếu?
Những điều này đều phải có nguyên nhân bên trong, chắc chắn không chỉ dựa vào một câu của lãnh đạo nào đó là có thể sáng tạo ra kỳ tích quan trường, kỳ tích như vậy cho dù đã xảy ra cũng sẽ không lâu dài bền vững.
Hiện tại cán bộ trẻ tuổi muốn trở nên nổi bật, trên cơ bản không thể nhảy ra khỏi bốn con đường.
Đầu tiên là ở khu gian khổ, cũng tương đương là những khu nghèo khó ở biên cương, khu dân tộc tự trị hoặc những tỉnh trung tây bộ bần cùng thiếu phát đạt. So sánh mà nói, khu gian khổ thường thường sẽ tồn tại hoàn cảnh tự nhiên thật ác liệt, cơ sở kinh tế bạc nhược yếu kém, mức độ thành thục của xã hội lại không cao. Nhưng có câu thời thế tạo anh hùng, những điều kiện bất lợi như vậy lại cung cấp sân khấu càng thêm rộng lớn cho những cán bộ trẻ tuổi thi triển tài hoa.
Thứ hai là đơn vị xí nghiệp quốc hữu, trong những cán bộ trẻ tuổi rất nhiều người đều có kinh nghiệm công tác tại những xí nghiệp tỉnh hoặc trung ương. So sánh với cơ cấu đảng chính, chỉ tiêu của đơn vị xí nghiệp quốc hữu càng thêm rõ ràng, thể chế cơ chế tấn chức cán bộ càng thêm linh hoạt, đây là có lợi cho cán bộ trẻ tuổi có đủ năng khiếu quản lý kinh doanh hoặc là có chuyên nghiệp đủ trổ hết tài năng.
Thứ ba là cơ quan trung ương, trong cơ cấu chính trị hiện hành quốc nội, cơ quan trung ương cùng cơ quan địa phương có quan hệ đối ứng, nhưng mức độ cạnh tranh thì bất đồng.
Ở trong cơ quan trung ương càng dễ giải quyết vấn đề cấp bậc, nhưng cán bộ cơ quan trung ương nếu phóng ra địa phương bên ngoài, bình thường cần phải được địa phương cùng đơn vị tại địa phương đồng ý, bởi vậy địa phương đồng ý tiếp thu cán bộ thường thường đều có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng, tổng hợp năng lực càng nổi bật hơn những người cạnh tranh đồng cấp cùng tuổi.
Thứ tư là hệ thống đoàn, bên trong điều lệ Đảng có quy định minh xác, đoàn là trợ thủ cùng quân dự bị của đảng, điều này quyết định chức năng của đoàn ngoại trừ có ràng buộc với đảng, vẫn là nơi rèn luyện trọng yếu cho cán bộ trẻ tuổi, đồng thời cũng mang ý nghĩa cán bộ đoàn cùng những quan viên thuộc hệ thống khác càng có thêm ưu thế tuổi tác.
Nhưng đến khi cán bộ đoàn chuyển qua chủ trì địa phương, bình thường đều bị hạ xuống nửa cấp theo thông lệ.
- Công tác bên Ban kỷ luật thanh tra có khả năng hạn chế sự phát triển của cháu, cháu cũng không khả năng luôn ở lại trong Ban kỷ luật thanh tra công tác.
Diệp Khai phân tích xong tình huống với Diệp lão gia tử, lại nói ra:
- Tương lai cháu cần chủ chính một phương, nếu không thì không cách nào mở rộng đại cục theo ý mình, cũng không thể đi xa hơn, vấn đề hiện tại chính là cháu không muốn đi xí nghiệp nhà nước, xí nghiệp nhà nước cũng không có vị trí thích hợp với cháu, cháu cũng không muốn đi cơ quan trung ương, tình huống bên trong quá phức tạp, làm ra thành tích quá bắt mắt khả năng không lớn, hơn nữa cấp bậc của cháu đã lên rồi, cho nên hiện tại chỉ có hai con đường, một là đi địa khu biên cương gây dựng sự nghiệp, một là tiến vào hệ thống đoàn rèn luyện tư lịch, ông nội có đề nghị như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play