“Hiện giờ tang thi vây thành, nguy cơ nhân loại bị diệt sạch gần ngay trước mắt, tuy chúng ta không muốn, nhưng chỉ có cách giao Liên Kỳ Quang ra mới có thể giải quyết nguy cơ trước mắt. Chỉ cần vượt qua cửa ải khó khăn này, một ngày nào đó chúng ta có thể đoạt lại chủ quyền.”

“Trăm vạn tang thi đuổi tới vì Liên Kỳ Quang, nhất định là Liên Kỳ Quang đã làm ra chuyện gì đó chọc giận bọn chúng, nói không chừng tai nạn lần này cũng không thoát khỏi quan hệ.”

“Tôi đồng ý giao Liên Kỳ Quang ra, một người đổi lấy sự tồn tại của vô số nhân loại may mắn tồn tại, thân là một nhân loại, một quân nhân, đây là trách nhiệm của cậu ta.



Trong phòng họp, chính phủ cùng quân đội cùng nghị luận bàn bạc về tai nạn mà khu một đang phải đối mặt. Hạ Hầu Trọng ngồi một bên, nghe những lời đề nghị vang lên bên tai, sắc mặt ngày càng đen, áp khí phóng ra cũng lạnh lẽo tới tận xương.

“Đủ rồi! !” Hạ Hầu Trọng vỗ bàn, rống giận, nhất thời cả phòng họp lập tức im bặt như tờ, tất cả anh mắt tập trung về phía ông.

“Lúc này chúng ta đang bị vây giữa trăm vạn tang thi, nếu chúng muốn thì chỉ cần tiến vào bắt người. Vì cái gì chúng không động thủ, này nhất định có lý do không thể để người ta biết.”

“Hiện giờ giao Liên Kỳ Quang để đổi lấy phút bình an nhất thời, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai. Cho dù chúng ta khúm núm kéo dài chút hơi tàn, nhưng sau này thì sao? Sau này chúng ta sẽ thế nào? Trở thành nô lệ của đám quái vật kia? Hay là thức ăn?”

Hạ Hầu Trọng tức giận làm mọi người trầm mặc không khí, nhất thời không khí trong phòng họp im lặng đến quỷ dị.

“Nguyên soái!” Một quan chức chính phủ mở miệng: “Như vậy ngài nói, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta chỉ có thời gian một ngày, đến khi đó, một khi chúng tiến công, tất cả chúng ta đều không thể sống sót.”

“Cho nên?” Hạ Hầu Trọng cười lạnh: “Ông muốn đưa vợ của cháu tôi cho đám quái vật kia, sau đó đổi lấy mạng sống của mình?”

“Nguyên soái, ngài không nên quên đi thân phận của mình.” Lại một kẻ âm dương quái khí mở miệng: “Làm nguyên soái, bảo hộ Lam tinh chính là chức trách của ngài.”

“Ha ha…” Hạ Hầu Trọng cười to, tiếng cười mang theo trào phúng cùng thê lương vô tận.

Đột nhiên, sắc mặt Hạ Hầu Trong phát lạnh, quét mắt nhìn về phía mọi người, đưa tay xé phựt quân hàm trên áo, ném lên bàn: “Ông muốn? Cho ông đấy, hi vọng nguyên soái đại nhân có thể quân pháp bất vị thân, anh dũng vì Lam tinh hi sinh thân mình, bảo hộ đám bình dân chúng tôi an toàn.”

“Ông!”

“Các người đừng quên.” Hạ Hầu Trọng dựa lưng vào ghế, cười nhạo nhìn đám người đang biến sắc: “Hạ Hầu gia chúng ta trước không nói tới con cháu, chỉ với hai dị năng giả bậc hoàng thì không có ai có thể ép buộc ông đây!”

“Hạ Hầu!” Một thượng tướng lặng lẽ đá Hạ Hầu Trọng, lén lút trừng mắt.

“Nguyên soái!” Một quan chức chính phủ dấu đi ngoan lệ trong mắt, phóng nhẹ âm thanh: “Nếu ngài đã nói tới mức này, vậy đối mặt với nguy cơ lần này, chúng ta nên làm thế nào?”

“Chuẩn bị chiến tranh! !”

Liên Kỳ Quang cảm giác chính mình mông mông lung lung vừa ngủ một giấc, trong mộng cậu dường như trở lại quá khứ, tiểu thái tử còn chưa trải qua chiến tranh cùng tử vong, luôn bám dính sau lưng cậu, trên mặt là nụ cười tươi rói, ngọt ngào gọi cậu là anh Quang.

“Thiệu Huyền.” Liên Kỳ Quang mở to mắt, chống tay chậm rãi ngồi dậy.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đứng bên cửa sổ nhíu mày trầm tư, nghe thấy âm thanh liền nhanh chóng xoay người, bước nhanh tới đỡ Liên Kỳ Quang: “Em tỉnh rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Tôi không sao.” Liên Kỳ Quang tựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, lắc lắc đầu, một tay sờ sờ lên phần bụng bằng phẳng, rõ ràng thoải mái đến mức làm cậu nhíu mi.

“Đừng lo lắng, đứa nhỏ đã lấy ra rồi.” Hạ Hầu Thiệu Huyền cầm lấy tay Liên Kỳ Quang, nhẹ giọng an ủi: “Hai đứa, một trai một gái, thực đáng yêu.”

Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi có thể nhìn chúng không?”

“Hiện giờ em còn rất yếu, hơn nữa, chúng vẫn còn rất nhỏ, không thể ở quá gần, chờ thêm một đoạn thời gian đi.”

“Anh, làm sao vậy?” Nhìn ra Hạ Hầu Thiệu Huyền khác thường, Liên Kỳ Quang có chút nghi hoặc.

“Không có.” Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi nhếch môi, ôn nhu ôm Liên Kỳ Quang vào lòng: “Vợ à, anh yêu em.”

Liên Kỳ Quang tựa vào lòng Hạ Hầu Thiệu Huyền, có chút khó hiểu, nhưng anh đột nhiên nói vậy vẫn làm cậu thực vui vẻ: “Tôi cũng yêu anh.”

“Vợ, nếu có một ngày, nơi này đã không thể dung chứa chúng ta, em có đồng ý cùng anh rời đi không? Rời khỏi khu một, rời khỏi Lam tinh.”

“Tốt.” Liên Kỳ Quang ngoan ngoãn gật đầu: “Chúng ta tới Bất Lạc tinh, anh đã nói sẽ chỉ tôi lái phi thuyền.”

Liên Kỳ Quang nhu thuận làm Hạ Hầu Thiệu Huyền đau lòng, ôm chặt lấy Liên Kỳ Quang, vùi mặt vào cổ cậu, cảm thụ khí thức cùng độ ấm làm mình an tâm kia, ánh mắt của anh lóe dáng bạo ngược cùng hung ác làm người ta run sợ.

Vô luận là ai, chỉ cần dám tổn thương bảo bối của anh, giết không tha!

“Thiệu Huyền!” Bị Hạ Hầu Thiệu Huyền siết đến khó chịu, Liên Kỳ Quang ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh: “Tôi đói bụng.”

Khóe miệng Hạ Hầu Thiệu Huyền cong lên, đưa tay xoa xoa tóc Liên Kỳ Quang: “Anh đi lấy đồ ăn ngon cho em.”

“Tốt!” Mặt không biểu cảm gật đầu.

Hạ Hầu Thiệu Huyền dỡ Liên Kỳ Quang tựa vào đầu giường, mình thì đứng dậy ra khỏi phòng, lúc gần đi, anh đóng chặt cửa lại, hơn nữa còn dùng dị năng thiết lập một đạo bảo hộ. Hết thảy Liên Kỳ Quang đều nhìn thấy, trong lòng dân lên một tia nghi hoặc, còn có chút bất an.

Lúc cửa đóng lại, bức màn cũng rũ xuống, căn phòng im ắng chỉ còn lại không khí lưu động.

Liên Kỳ Quang nhìn bức màn, mày nhíu lại, Hạ Hầu Thiệu Huyền khác thường, cậu không phải không thấy, bên ngoài, không phải đã xảy ra chuyện đi?

Liên Kỳ Quang suy tư, đột nhiên chạm trúng quang não đặt bên cạnh, ánh mắt chợt lóe, đưa tay cầm lấy.

Mở quang não, bắn ra màn hình giả lập, không chờ cậu tìm kiếm, một tần số đã phát ra.

Nhìn hình ảnh trong tần số, ánh mắt Liên Kỳ Quang càng lúc càng u ám, ánh sáng lóe sáng chiếu rọi lên gương mặt, trong căn phòng tối tăm có chút âm trầm.

Bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, Liên Kỳ Quang vội vàng tắt quang não nhét vào trong chăn, dấu đi tình tự trong mắt, nhìn về phía cửa.

Hạ Hầu Thiệu Huyền đóng cửa lại, đưa thức ăn tới trước mặt Liên Kỳ Quang: “Ăn cơm đi.”

“Bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?” Liên Kỳ Quang nhận lấy chiếc đũa trong tay Hạ Hầu Thiệu Huyền, cụp mi mắt, giống như thờ ơ nói.

Động tác Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi khựng lại: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Chỉ là có chút lo lắng.”

“Không có.” Khóe môi Hạ Hầu Thiệu Huyền cong lên, đưa tay xoa tóc Liên Kỳ Quang: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi, hết thảy đã có anh. Chờ thêm một đoạn thời gian nữa, thân mình em tốt hơn, anh liền mang em tới thăm Liên Dục Thành với em gái em.”

Con ngươi đen láy của Liên Kỳ Quang nhìn chằm chằm biểu tình Hạ Hầu Thiệu Huyền, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiên lên tiếng, sau đó cúi đầu, trầm mặc cào cơm.

Ăn xong một bữa cơm khó nuốt, Liên Kỳ Quang tựa vào đầu giường nhìn bóng dáng Hạ Hầu Thiệu Huyền, bàn tay đặt dưới lớp chăn có chút siết chặt.

“Thiệu Huyền, tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Gần một ngày.”

Một ngày…

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Hạ Hầu Thiệu Huyền đi tới bên cạnh Liên Kỳ Quang, khom người, điểm nhẹ lên mi gian cậu, cười nói: “Có chuyện gì cứ giao cho anh là được rồi, em cứ an tâm ở đây hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Thiệu Huyền, anh còn nhớ Viên lão kia không?”

“Hiện giờ ông ta đang ở khu một, đã được xếp vào phòng thí nghiệm rồi.”

“Tôi muốn gặp ông ta.”

Thấy Liên Kỳ Quang kiên trì, Hạ Hầu Thiệu Huyền giật giật môi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được rồi, chốc nữa anh sẽ an bài giúp em.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền hành động rất nhanh, không bao lâu sau Viên lão đã tới chỗ Liên Kỳ Quang, Hạ Hầu Thiệu Huyền ý tứ sâu xa liếc nhìn Viên lão một cái rồi xoay người rời khỏi phòng.

Đợi cửa phòng đóng lại, Viên lão đi tới ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm nhìn Liên Kỳ Quang: “Khô Mộc bạn nhỏ, cậu gióng trống khua chiêng tìm kiếm lão đây là gì? Tôi hiện giờ rất bận rộn đó nha.”

Nhìn nét mặt già nua tươi cười của Viên lão, Liên Kỳ Quang vẫn không bỏ xót một tia khẩn trương trong mắt ông, sắc mặt trầm xuống, nói thẳng: “Hiện giờ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

Viên lão ngẩn người, nhưng rất nhanh dấu đi: “Có thể phát sinh chuyện gì chứ? Còn không phải thanh trừ quái vật sao?”

Liên Kỳ Quang hiểu ra, trước lúc Viên lão tới đây khẳng định đã bị Hạ Hầu Thiệu Huyền dặn dò uy hiếp, biết không hỏi được gì, Liên Kỳ Quang cũng lười phí võ mồm, trực tiếp từ không gian lấy ra một lọ nước, ném qua.

“Này là gì?”

“Nó có thể tinh lọc độc tang thi, về phần nghiên cứu thế nào, đó là chuyện của ông.”

“Tinh lọc….” Viên lão trợn to mắt, tay run run suýt chút nữa làm rớt cái lọ, kinh ngạc không thể tin nhìn Liên Kỳ Quang: “Cậu, cậu vừa mới nói gì? Tinh lọc độc tang thi? ?”

“Ông là người thông minh, thứ này làm sao có được, ông biết nên nói thế nào đi.”

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Liên Kỳ Quang, bàn tay đang cầm lọ nước của Viên lão đột nhiên nặng trịch. Trên người thiếu niên trước mắt có rất nhiều bí mật, nhiều đến mức làm ông cảm giác cho dù mình cởi bỏ một tầng thì lại tiếp tục chìm đắm trong một mảng sương mù mờ mịt.

“Đúng rồi, có một vị bạn học nhờ tôi gửi lời hỏi thăm cậu.” Lúc gần đi, Viên lão giống như nhớ ra gì đó, xoay người nói.

“Ai?”

“Hình như gọi là Cừu Ly Mạch.”

Cừu Ly Mạch! !

Ánh mắt Liên Kỳ Quang đột nhiên buộc chặt, trong lòng hơi trầm xuống.

Cừu Ly Mạch? Cậu ta thế nhưng ở khu một, kia có phải nói, hiện giờ khu một đã bị siêu trí tuệ thể trà trộn.

“Nghĩ gì đó?” Hạ Hầu Thiệu Huyền không biết từ khi nào đã vào phòng, ngồi xuống bên người Liên Kỳ Quang, trầm giọng nói.

“Không có.” Dấu đi tia khiếp sợ trong đáy mắt, Liên Kỳ Quang trầm mặc lắc đầu.

“Em có tâm sự à?” Hạ Hầu Thiệu Huyền ôn nhu xoa xoa mi gian nhíu chặt của Liên Kỳ Quang, âm thanh trầm thấp có chút nghi hoặc hỏi: “Vừa nãy Viên lão nói gì với em?”

“Không có gì.” Liên Kỳ Quang nắm lấy tay Hạ Hầu Thiệu Huyền: “Tôi đưa nước hồ cho ông ta nghiên cứu.”

Hạ Hầu Thiệu Huyền nhíu mày, bất quá cũng không nói gì.

“Thiệu Huyền, chúng ta vào không gian được không, tôi muốn tắm.”

“Tắm?” Hạ Hầu Thiệu Huyền hơi nhướng mi, tựa tiếu phi tiếu tiến tới trước mặt Liên Kỳ Quang: “Em không sợ chốc nữa anh nhịn không được, ăn sạch em à?”

“Kia…”

Liên Kỳ Quang vươn tay ôm lấy cổ Hạ Hầu Thiệu Huyền, cắn nhẹ lên tai anh, nhỏ giọng nói.

“Ăn tôi đi.”

“…” Hạ Hầu Thiệu Huyền.

Vợ à, em học hư rồi! !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play