Ngày 2 tháng sáu âm lịch 1402, Tả tướng quốc Hồ Nguyên Trừng nhận được tin quá hãi hùng: Lê Lợi cùng 18 vị tướng quân lập hội thề tại Lũng Nhai phò trợ Trần Nguyên Tôn xưng đế tụ tập 10 vạn nghĩa binh đang vây cấp kinh đô tại Thanh Hóa, Hồ Qúy Ly Binh ít không địch lại rút chạy về Thăng Long trên đường lại bị vây công bởi Thổ tài chủ Trần Triệu Cơ phù Trần Nguyệt Hồ làm đế tại Mô Độ binh tàn tướng bại may mà có Hồ Quý Tị mang quân Đường thủy cứu đi. Còn Trần Quý Khoáng được Đặng Đức và họ Đặng tại Hóa Châu phò trợ đăng ngôi đế cướp lấy Hóa Châu và công vào Nghệ An. Chiến hỏa tứ bề, bắt buộc Hồ Nguyên Trừng phải lệnh cho tướng quân Hồ Xạ và Trần Đĩnh mở ải Chi Lăng thả bảy mươi vạn quân Hán rút về, nói chung chung đây là quân Hán vì giờ cũng chẳng biết đạo quân này thuộc về triều nào thế lực nào của Trung Hoa. Đến nay đại Việt quốc bé nhỏ có tận bốn vị hoàng đế một vị họ Hồ và ba vị họ Trần, thế cục cứ phải nói là độc nhất vô nhị. Những ai khi nhìn lại đọa lịch sử do mấy tên xuyên đảo loạn này đều lắc đầu há mồm.
Hồ Nguyên Trừng rút đại quân về Thang Long hội họp cùng Hồ Quý Ly và Hồ Quý Tị đại quân ba mươi vạn trùng điệp ép về phía Mô Độ, Trần Nguyệt Hồ và Trần Triệu cơ không địch lại đành lui vào phía nam, cuối cùng gặp Trần Nguyên Tôn và Lê Lợi tại Thanh Hóa. Cả hai đế họ Trần đều vỗ Ngực xưng chính tông nên không ai chịu ai, chiến tranh sắp nổ ra giữa các phe nghĩa quân thì đại quân Hồ Nguyên Trừng ép tới. Vì chung địch nhân nên họ gác lại gươm đao đối phó quân nhà Hồ, nhưng bởi vì vũ khí lạc hậu quân sĩ chưa được đào tạo bài bản nên số quân gần như tương đương nên chỉ được vài ngày thì nghĩa quân tan tác cả hai chạy vào Nghệ An tại đây hai đế họ Trần gặp vị đế họ Trần thứ ba là Trần Quý Khoáng với 10 vạn đại quân. Cộng thêm tàn binh của hai đế còn lại là mười lăm vạn đại quân thì tổng toàn bộ Nghĩa quân là hai lăm vạn đấu với hai mươi vạn quân nhà Hồ vẫn thua chay tan tác vào Hóa Châu.
Nguyên nhân thất bại một là do tố chất quân kém, vũ khí lạc hâu nhưng quan trọng nhất là ba vị Đế Không ai phục ai thế nên ba cánh quân không hề phối hợp mạnh ai nấy đánh, thua là chuyện tất yếu. Cuối cùng đến giữa tháng bảy thì quân hai bên tại Hóa Châu cũng đình chiến vì quân nhà Hồ liên tục tác chiến các mặt trận quá mệt mỏi rồi, nghĩa quân thì nội bộ lục đục nếu không giải quyết tất bại chắc chắn. Giờ đây trong tay họ chỉ còn quân hai mươi vạn, chiếm giữ Diễn Châu, Tân Bình và Thuận Hóa.
Trong lúc mọi chuyện rơi vào bế tắc không lối giải giữa ba vị đế họ Trần thì Đặng Đức đứng ra thưa:
- Khởi Bẩn ba vị đế, thật sự nếu ngồi đây cãi nhau quanh co cũng không phải là biện pháp. Giờ đây muốn chiến thắng nhà Hồ dành lại giang san thì cũng không phải đoàn kết là thắng lợi, các vị cũng thấy vũ khí quân ta quá lạc hậu pháo thì không có mấy chiến thuyền càng không, súng hỏa mai cũng rất it, thế nhưng có một vị có thể giải quyết vấn đề của cả ba vị đó là Nam Việt Vương Trần Nguyên Hãn đang xưng vương tại Hải Ngoại chiếm đảo Hải Nam lập quốc. Vị ấy không muốn về đại Việt xưng đế thôi, nếu vị ấy về thì đừng nói nhà Hồ ngay cả chúng ta cùng nhà Hồ liên hợp cũng không chống lại được.
- Khởi bẩm ba vị đế, vi thần nhận được cách đây hai tháng vị này dễ dàng đánh tan mười lăm vạn bộ binh và 20 vạn thủy binh cùng hơn 1500 chiến hạm của quân Minh đi thu hồi đảo.
Láo hồ ly Đặng Đức này là em trai Đặng Tất là thổ tài chủ hóa châu, lão cũng vừa biết tin anh trai và cháu ruột mình đang phong quang hải ngoại đánh nam dẹp bắc, thực lực cường đại. Nếu để vị Vương gia kia quyết định Ngôi Hoàng thì cơ hội của Trần Quý Khoáng rất cao bởi vợ của Trần quý Khoáng là Đặng Thúy Hạnh, tức là lão Tất là bố vợ của Quý KHoáng đấy. Nam Việt Vương cũng phải nể mặt phật mà giúp Quý Khoáng chứ.
Cả triều hội giật mình bất ngờ vì thông tin động trời.Một vị hoàng tộc học Trần cường đại đến độ cướp đất nhà Minh xây dựng giang sơn khinh thường về đại Việt. Đây lại là chuyện gì sảy ra, vì nguyên nhân gì ngài ấy không về lục địa, nếu vị ấy về có phải khỏe không. Văn võ bá quan nhìn ba vị đế mà họ dựng lên này sau đó lấy làm so sánh thì.... mà thôi giờ phải xem quyết định của ba vị này.
Cả ba đều chau mày nhíu mặt họ cảm giác như cái ngôi Hoàng Đế này không đáng đồng tiền, đồng tông của họ còn không thèm kia kìa, hắn chạy qua nhà Minh đánh một mảng giang san cũng không chịu về. Nhưng cả ba dù là ngu dốt mấy cũng hiểu được giời đây ai trong ba người nhận được sự ủng hộ của vị Nam Việt Vương kia đều có thể thành Hoàng thế nên thay vì cự lại họ nên đồng ý để Nguyên Hãn phán quyết.
Thư từ cũng nhanh chóng được chuyển đi Nam Việt quốc, ba chính sứ là Đặng Đức, Lê Lợi, Trần Trọng Cơ.... không có phó sứ. Vì ai cũng muốn tranh thủ cho chủ của mình nên không ai chịu làm phó. Chuyện hoang đường sảy ra ba chính sứ nhà Trần Đại Việt đi cầu Vương gia quyết định ai là Đế,mà rõ ràng trong thực tế bao giờ cũng là Đế quyết định chuyện của Vương Gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT