Bởi vì mảnh đất hẹp đóng quân nên việc liên hệ giữa trung quân và các đầu rất bất tiện, thêm vào đó khu vực của pháo binh đanh bi oanh kích dữ dội, mặc dù đạn pháo 150mm nặng 23kg với chỉ có 13 kg thuốc nổ cháy thế nhưng khu pháo binh doanh lại đầy dãy thuốc nổ, đạn cháy sức công phá thì thường thường nhưng cháy thì tuyệt đối là mạnh mẽ. các thùng thuốc nổ bằng gỗ, bình thường thi an toàn đấy nhưng lại rất kém trong việc phòng cháy. Từng thùng từng thùng nổ tung, có khi là cả một lều nổ tung lên như pháo hoa, mảng gỗ bay tứ tung, thiệt hại do 5 khẩu pháo 150mm dành cho gần 20 vạn đại quân như muối bỏ bể, đứng yên 20 vạn người cho pháo bắn thì cũng phải nửa ngày trời mới bắn xong, mà có khi lúc ấy pháo nổ nòng từ lâu vì bắn liên tục. Thế nhưng thiệt hại do doanh trại pháo binh tự nổ thì quả là không thể đo lường.
Bình thường nếu cắm trại hình vòng tròn, pháo binh ở trung quân được ngụy trang cẩn thận thì rất khó phát hiện vị trí. Nhưng đằng này Liễu Tôn cho đống doanh quá dài, pháo binh thì không ngụy trang, những khẩu pháo khổng lồ 280mm dài hơn 10m nằm lù lù thế kia họa chăng gặp thám báo mù dở thì mới không nhìn ra. Vì thế Nguyễn Cảnh Dị mới dừng kế hoạch tấn công mờ sáng mà quyết định điều pháo binh tới làm một mẻ lớn vào đêm.
Tận 30 phút sau mới có tiếng pháo đáp lại từ doanh Minh quân, do là phải di chuyển doanh pháo binh ra khỏi trận địa pháo của đối phương. Nhưng đêm tối và từ trên đồi thưa pháo kích nên để chuẩn xác oanh tạc doanh địa của Nam Việt Pháo binh không phải dễ.
Lúc này 3 vạn kỵ binh trong đó có một vạn khỵ hỏa thương đã được tập hợp. Năm khẩu pháo 150mm dúng thật là không gây được uy hiếp nhiều lắm cho kỵ binh. Liễu Tông ra lệnh xuất phát, một lát trước thám báo đã báo về vị trí của pháo binh trên đồi cao cách 3km. Dưới chân đồi dày đặc Man nhân canh giữ thám báo không thể tiếp cận gần hơn nên số lượng quân địch chỉ ước chừng mà thôi. Liễu Tông phất tay ra hiệu kỵ binh vượt qua suối tiến lên, con suối bên cạnh doanh này khá nhỏ nhằm cung cấp nước cho gần 20 vạn đại quân, thế nhưng sau 2 ngày mưa lớn nước suối giờ đây cũng khá cao, lòng suốt mở rộng gần gấp 2 lân. Hơn vạn quân hỏa thương kỵ đi trước, súng lăm lăm trong tay bất kỳ lúc nào cũng có thể phát xạ. Khi những tên dẫn đầu đoàn kỵ binh này tiếp cận bờ bên kia thì tiếng phi ngựa rầm rập từ xa xuất hiện. Hơn 5000 kỵ mã xuất hiện. Theo dự tính của Nguyễn Cảnh Dị thì ém quân trong một khu đồng nhỏ các cửa doanh quân định 2km tại hướng đông, khi nhìn thấy ánh đuốc của quân địch bắt đầu vượt suối thì dùng kỵ binh lao thật nhanh đến tấn công khi quân định ở giữa dòng. Thế nhưng vì đường lầy lộn nên ảnh hưởng tốc độ quá lớn. Khi đến nơi thì nhóm địch nhân thứ nhất đã sắp lên bờ.Cảnh Dị cho bắn một pháo hoa hiệu sau đó dẫn quân lao lên.
Hai quân gặp nhau đỏ mắt giơ súng sẵn sàng, bị giật mình nên nhóm kỵ hỏa thương dẫn đầu của quân Minh nỗ súng trước. Bất qúa ngoài tầm với, nhưng kỵ hỏa thương của Nam Việt thuần một màu súng trường côn xoay cự ly phát xạ 550m thế nên dùng phát xạ chậm hơn nhưng người còn ngồi lại trên ngựa là quân của Nam Việt. Thấy tầm bắn của mình xa hơn quân địch tầm 3 thành tự tin của Cảnh Dị bùng nổ chưa từng có, hắn hạ lệnh không tiếp cận mà giữa nguyên khoảng cách hơn 500m bắn bừa vào số đông quân địch kho cần tinh chuẩn. Quả thật khi khoảng cách cực đại là 550m thì it nhất phải trong vòng 400 mới có thể tinh chuẩn mà nhắm bắn. Ngoài 500m là bắn liều mà thôi, thế nhưng quân địch đang dày đặc thế kia không bắn thì phí. Ngoài 500m quân Nam Việt dàn hàng nổi súng nhưng pháo rang, quân Minh cũng bắn trả nhưng với không tới. Nhiều lần họ muốn xông lên tiếp cận nhưng đều bị vùi dập không thương tiếc. Luôn có một đội súng tầm hơn 500 người không hề phát xạ mà luôn để đạn trong súng đầy đủ để đối phó những pha xung phong này.
Quân Minh muốn lui lại cũng không hề dễ chút nào vì phía sau đầy là kỵ binh trường thương đang lao lên. Chỉ trong năm phút với một vòng 6 viên đạn thì số lượng Minh quân ngã xuống là hơn Năm ngàn. Và con số này tiếp tuc gia tăng khi Nam Việt quân trở lại sau khi chạy ra ngoài 100 m để nạp đạn. Vừa mới thở được một hơi thì mưa đạn lại ập xuống đầu họ. Nhưng thông minh ra binh sĩ Hán tộc chạy ngang bên suối mà không xông lên. Và thế là kỵ binh trường thương bại lộ dưới mắt quân Nam Việt. Với binh sĩ thuộc loại cổ này thì họ không có áp lực gì. Cử ra 2000 binh truy đuổi hỏa thương kỵ của đối phương Nguyễn Cảnh Dị tiếp tục thực hiện kế hoạch đồ sát đối phương. Ưu thế tuyệt đối về mặt vũ khí làm hắn thay đổi từ tấn công bất ngờ gây tổn thất cho đối phương rồi rút lui, chuyển thành đồng sát đối phương nhiều nhất có thể. Nếu dựa vào công sự và pháo đạn thì với 1 vạn tay súng quân Minh không hề kém như vậy nhưng họ đang dã chiến trong tình hình bị đánh bất ngờ, vũ khí đối phương vượt trội. Khi Liễu Tông ra lệnh rút lui thì cũng là lúc quân hắn thiệt hại đến 1 vạn cùng 500 hỏa thương kỵ binh mất tích tán loạn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT