Như Ý không chờ được Cát Tường đến.

Từ lúc đêm đen cho đến tận hừng đông, thân ảnh tiêm trường kia chưa bao giờ xuất hiện.

Như Ý rất giận, hẹn người rồi lại lỡ hẹn, hành vi không tuân thủ tín ước đến mức này thật không đáng được tha thứ.

Nhưng mà đến khi y đi khắp nơi cũng không tìm được Cát Tường, y biết là chuyện không ổn rồi.

Một người không thể nào cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất không để lại chút dấu vết nào. Nhất định đã xảy ra chuyện.

Vậy nên đồng thời với việc xuất nhân thủ ra hành sự, Như Ý quyết định đi tìm gã địa chủ kinh thành kia, chuyện này nhất định có quan hệ với hắn.

Đêm đã khuya rồi nhưng Chu Thất vẫn còn rất bận rộn.

Hắn sinh ra đã là quý tộc, hơn nữa còn khoác trên người tứ trảo long bào dưới một người trên vạn người, việc quốc gia xã tắc không thể nào nằm ngoài trách nhiệm của hắn.

Vị Vương gia “đương kim thiên hạ công lao tối thịnh quyền thế tối cao”, những từ như thế cũng không phải chỉ là phong để nghe êm tai, Chu Thất thật ra bề bộn rất nhiều việc, bề bộn đến mức nửa đêm canh ba vẫn còn phải tốn công tốn sức với công sự vất vả.

Ngoại thất thanh Phong Các, đèn sáng như trăng, ánh đèn dần tối đi, mày kiếm cau lại, vì việc nước mà hao tổn tinh thần.

Tiếng gõ cửa “Cốc cốc cốc” thanh thúy vang lên lúc nửa đêm nghe thật sự chói tai, Chu Thất kinh ngạc ngẩng đầu, thấy được tuyệt thế mỹ nhân đắm chìm trong ánh trăng.

Gần như là báu vật tương xứng với Tiểu Tuyết, thế nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Nếu nói Tiểu Tuyết vốn là Tuyết, vậy thì y chính là mạch nước ngầm lạnh giá, mỹ lệ nhưng có thể đông chết người. Mà ngay cả thanh âm cũng như băng thủy trong suốt.

“Chu Thất phải không?”

“Phải! Ngươi là…”

“Ngọc Như Ý.”

Âm thầm kinh hãi, nguyên lai y chính là đại danh đỉnh đỉnh ma giáo giáo chủ, mức này tuyệt sắc…làm sao chưa từng nghe có ai trong chốn giang hồ nói qua?

“Ma công tử đại giá quang lâm là vì việc gì vậy?”

“Ngươi có biết Đường Cát Tường đi đâu không?”

“Cát Tường?” Nhíu mày khó hiểu. “Tìm hắn làm gì?”

“Biết, hay là không biết?” Không nhịn được mà nheo mắt, y chỉ cần một đáp án rõ ràng, không cần trả lời dài dòng.

“Thứ lỗi, đã một ngày nay ta chưa gặp qua hắn.”

“Như vậy tức là hắn thật sự không xuất hiện.” Trong mắt lóe lên một đạo lãnh quang, đôi mày thanh tú nhíu chặt.

“Ngươi là có ý tứ gì?” Nghe Như Ý nói chuyện xem ra rất không ổn. Ma giáo lão đại này sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây tìm người được? Xem ra ‘kẻ nào đó’ đang gặp phiền toái, còn khẩu khí của người đối diện này, có lẽ là bạn, không phải địch.

“Đường Cát Tường, hắn mất tích rồi. Ngay từ đêm hôm qua đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng tăm hơi trong kinh thành nữa.”

“Làm sao ngươi biết được?” Hoài nghi liếc nhìn y, Chu Thất hoàn toàn không ngây thơ mà đi tin tưởng một kẻ chưa bao giờ gặp qua.

“Làm sao ta biết ư? Tối hôm qua hắn sảng khoái hẹn với ta, hôm nay ta đã tìm hắn suốt một ngày, vậy mà một chút tin tức cũng không có, ta làm sao có thể không biết?” Mắt hạnh nheo lại thành khe hở nhỏ, loáng thoáng còn có sát khí.

“Việc này…xin lỗi cho hỏi một chút, sao ngươi lại quan tâm đến hắn như vậy? Hắn là gì của ngươi?” Không bình thường, rất không bình thường a. Ngọc Như Ý tỉnh táo lãnh khốc trong truyền thuyết sao có thể có biểu hiện kích động như vậy? Hơn nữa người làm y mất bình tĩnh như vậy lại là Đường Cát Tường tên kia. Liên tưởng đến miếng Bích Ngọc Giác mà Cát Tường dùng để giải độc kia, có lẽ nào là do chính tay người này cầm đến không?

“Hắn là gì của ta? Vậy Tiểu Tuyết thì sao? Quan hệ của ta và hắn, cũng giống như giữa ngươi và Tiểu Tuyết.” Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng bắt đầu mang theo cơn tức, âm điệu cũng bắt đầu nhịn không được mà cao lên.

À…Sốc nặng! Chu Thất ngoài mặt một chút cũng không biến sắc, dưới đáy lòng thì bị dọa cho sửng sốt. Không ngờ cái tên Cát Tường háo sắc như mạng kia thật sự có thể tìm được một mỹ nhân vô song làm tình nhân của hắn.

Trước đây khi Cát Tường tuyên bố trước mặt đám bằng hữu, phát thệ nhất định phải tìm được một mỹ nhân có thể sánh ngang cùng hắn để làm bạn đời, bọn họ toàn bộ đều cười nhạo hắn mơ quá xa. Mỹ nhân trên đời này rất nhiều, nhưng mà tuyệt sắc sánh ngang với hắn bộ dễ tìm vậy sao? Không nghĩ đến trời cao thực sự thoả mãn tâm nguyện của hắn, cho hắn tương giao cùng một đại mỹ nhân tỏa sáng như vậy, ông trời có vẻ cũng quá sủng nịch hắn rồi.

“Nói cách khác…ngươi là tình nhân của Cát Tường?”

“Đương nhiên.” Hùng hồn đáp lời, bây giờ đã không việc gì phải giấu nữa, nói thì có sao?

“Như vậy ngươi cho rằng Cát Tường thật sự mất tích?”

“Đương nhiên.” Y đã nói rất nhiều lần rồi mà? Cát Tường đích xác mất tích vô tung vô ảnh rồi.

“Như vậy ngươi đến tìm ta là bởi vì nhất định có đầu mối sao?”

“Việc này nên hỏi ngươi đấy, Chu Thất Vương gia.” Như Ý cười lạnh.

“Ý của ngươi là…trong triều có người hạ thủ?” Chu Thất cũng không phải ngu ngốc. (Vậy anh lòng vòng chi vậy, nghe thấy ghét quá =.=)

“Bằng không tại sao ta phải đến tìm ngươi? Trên quãng đường từ Đường Môn đến kinh thành Cát Tường đã gặp phải rất nhiều lần tập kích, người sáng suốt vừa nhìn là biết ngay bọn chúng xuất thân triều đình, hơn nữa kẻ không có phân lượng tuyệt đối không thể phái ra nhiều tay sai nanh vuốt sắc bén như vậy, ta nghĩ trong đầu ngươi hẳn là biết rõ rồi.”

“Vậy ngươi muốn ta làm thế nào?”

“Ta phụ trách giang hồ, ngươi phụ trách triều đình, ta muốn trong vòng ba ngày phải tìm ra Cát Tường, nếu không…” Âm thanh xương tay “răng rắc” vang lên, tuyệt mỹ dung nhan hiện ra nụ cười thị huyết không tương xứng, “Cáo từ!”

“Này…” Nhìn bóng lưng dần biến mất vào bóng đêm, muốn gọi lại thôi, Chu Thất nhìn đại môn nhà hắn bị một thân lệ khí của Như Ý phá tả tơi, thở dài: “Tính tình Ngọc Như Ý vốn tàn bạo như vậy sao?”

Tìm hay không tìm Cát Tường? Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm rồi.

Cho dù hắn có phiền phức đến mức nào thì cũng là bằng hữu của mình, tương lai còn có thể trở thành thân thích, trong giang hồ người giống như hắn có tình có nghĩa vốn rất ít, không thể khi không để hắn biến mất được.

Hơn nữa nếu đúng như lời Ngọc Như Ý, đây vốn là người trong triều hạ thủ, vậy mình không ra tay thì hình như không hay lắm.

Thân là con cháu hoàng thất, sớm đã có thói quen đấu tranh quyền lực. Kẻ cầm quyền cao lực mạnh như hắn sao có thể ngồi yên nhìn kẻ khác khiêu chiến quyền uy của mình chứ?

Người trong triều chứ gì, là Trữ Vương Chu Dụ hay Phúc Vương Chu Kỳ đây? Quét mắt trông cả triều đình cũng chỉ có hai người này đường huynh đệ có lén dưỡng môn sinh trong nhà, như vậy trong bọn hắn chính xác người nào đã hạ thủ…

Ha hả, là ai cũng được, dù sao hắn nhàn rỗi cũng lâu rồi, tay cũng có chút ngứa ngáy, người ta đã cố ý cấp cho hắn cơ hội tốt như vậy, hắn không đáp lại thì chẳng phải đã cô phụ một phen “hảo ý” của bọn họ sao?

Được rồi, có thủ đoạn gì cứ giở ra hết đi. Hắn nếu không đuổi tận giết tuyệt thì sẽ không phải là Chu Thất nữa.

Đừng quên danh hào Chu Thất của hắn chính là dùng máu tươi nơi chiến trường nhuộm thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play