Mẫn quản sự thấy Chúc Thần Thư đứng mãi vẫn chưa đi, nương theo ánh mắt của hắn thì nhìn thấy hắn đang xem sổ đăng ký nhiệm vụ. Mẫn quản sự hiểu ra ngay, nàng lập tức mở miệng an ủi: “Đừng quá để ý, lần này người Tu Võ viện hoàn thành nhiệm vụ, có thể là do gặp may, cũng có thể là thuê người khác làm giúp.”

Chúc Thần Thư ngẩng đầu liếc Mẫn quản sự vừa mở miệng an ủi hắn một cái rồi quay đầu rời đi không nói một lời. Mẫn quản sự thầm hối hận lời nói vừa rồi của mình. Bởi vì nàng nhìn thấy sự bất mãn và khinh bỉ trong mắt Chúc Thần Thư, nó không nhằm vào mấy người Gia Cát Minh nguyệt, mà là nhằm vào nàng. Chúc Thần Thư bất mãn bởi vì nàng nói chuyện thiên lệch. Mẫn quản sự chờ đám người Chúc Thần Thư rời khỏi, cúi đầu nhìn sổ đăng ký nhiệm vụ, trong lòng đang suy nghĩ, nếu đám người Gia Cát Minh Nguyệt kia dựa vào bản lãnh thật sự của bản thân để hoàn thành nhiệm vụ, như vật thực lực của bọn họ sẽ ra sao đây?

Chúc Thần Thư ra cửa, mấy người đi phía sau vội vàng đuổi theo. Lộ Xảo Xảo đuổi kịp, thấp giọng nói: “Thần Thư, ngươi đừng để ý. Ta cảm thấy Mẫn quản sự nói rất đúng, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chắc chắn không thể tự mình hoàn thành nhiệm vụ.”

Chúc Thần Thư dừng bước, hơi quay đầu, nhìn Lộ Xảo Xảo đứng bên cạnh mình, hắn hạ giọng, ngữ điệu lộ rõ vẻ châm biếm: “Ngươi cũng cho là như thế?”

“Chẳng lẽ không phải?” Lộ Xảo Xảo nghe được ý châm chọc trong giọng nói của Chúc Thần Thư thì hơi sững sờ.

Chúc Thần Thư không để ý tới Lộ Xảo Xảo nữa, mà bước nhanh về nơi ở của chính mình. Gia Cát Minh Nguyệt. . . Nàng tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Không biết tại sao, trong lòng Chúc Thần Thư đã nhận định chắc chắn như vậy.

. . .

Liên tiếp mấy ngày ở trong viện, đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều không gặp sóng gió gì. Thậm chí bên chỗ Hứa Anh cũng không có động tĩnh. Gia Cát Minh Nguyệt cũng lười đi quản hắn, dù sao thì binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, nếu bọn chúng thật sự tìm đến, đánh trở về là xong.

Thế nhưng hôm nay trời vừa sáng thì đã thấy quản sự Tu Võ viện chạy tới.

“Điện chủ triệu kiến các ngươi.” Quản sự nói.

“Điện chủ?” Đám Gia Cát Minh Nguyệt đều sững sờ. Phải biết, mấy lần trước bọn họ muốn gặp điện chủ Tu Võ viện thì toàn nhận được tin tức điện chủ đang bế quan tu luyện. Tuy nhiên, mấy ngày nay bọn họ mới hỏi thăm được, hắn đâu có tu luyện gì chứ, rõ ràng là cả ngày nghiền rượu như mạng, uống say sưa suốt từ sáng đến tối, cuối cùng bất tỉnh nhân sự nằm trên giường mà thôi. Chẳng trách vừa nhắc tới điện chủ quản sự liền tỏ vẻ xấu hổ.

Hiện tại, vị điện chủ luôn bỏ mặc mọi chuyện này lại muốn triệu kiến bọn họ?

Là vì chuyện gì?

Quản sự không nói thêm câu gì, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt cũng không có hỏi lại, mà chỉ theo hắn tới hậu điện của Tu Võ viện.

Vừa vào đại sảnh hậu viện thì đã nhìn thấy một ông lão hơn sáu mươi tuổi râu tóc bạc trắng đang ngồi ở phía trên, trên bàn bên cạnh còn có mấy bầu rượu. Khắp phòng khách đều nồng nặc mùi rượu.

Ông lão này mặt mũi đỏ bừng, thoạt nhìn có vẻ tinh thần phấn chấn, thế nhưng toàn thân đều là mùi rượu lại làm cho mấy người Gia Cát Minh Nguyệt tránh lui ba phần.

“Ngươi chính là Gia Cát Minh Nguyệt?” Ông lão ợ một hơi rượu, đi tới trước mặt mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy người kia, “Thật dễ đoán ai là Gia Cát Minh Nguyệt, bởi vì trong số các ngươi chỉ có một nha đầu, ha ha ha, có đúng hay không? Ta rất lợi hại chứ?”

Đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt nổi vạch đen đầy đầu, hắn đúng là điện chủ?

Quản sự đứng bên cạnh giật giật khóe miệng, quay đầu đi với vẻ hơi không đành lòng, tại sao mình cảm thấy điện chủ mất mặt như vậy chứ. Hắn vội vàng mở miệng nói: “Chào điện chủ đại nhân.” Hắn xin thề, chỉ vì hắn không muốn điện chủ tiếp tục mất mặt.

Điện chủ lại không kiên nhẫn phất phất tay: “Đi đi đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta.”

Quản sự cười khổ một cái, hành lễ xin cáo lui.

“Người đeo kiếm là Lăng Phi Dương? Đeo trường cung chính là Tiết Tử Hạo? Tên mập mạp này chính là Mặc Sĩ thần?” Điện chủ đánh giá bọn họ, rất nhanh đều đoán được tên của bọn họ. Điều này cũng không kỳ quái, trong tư liệu hắn nhận được có ghi chức nghiệp của bọn họ.

Tất cả mọi người kể cả Lăng Phi Dương đều gật gật đầu.

Sau đó vị điện chủ này cũng không nói lời nào nữa, chỉ đi vòng quanh mấy người Gia Cát Minh Nguyệt, đánh giá bọn họ từ trên xuống dưới. Mãi đến tận lúc Gia Cát Minh Nguyệt bị nhìn nhiều sắp cảm thấy sợ hãi, hắn mới so ngón tay cái thở dài nói: “Được được được, không hổ là đồ đệ của hai lão già kia!”

Gia Cát Minh nguyệt lập tức phản ứng lại, tò mò hỏi: “Ông biết sư phụ của ta là ai?”

Điện chủ trợn tròn mắt: “Tiểu nha đầu, ngươi cho rằng đây là địa phương nào chứ? Những người tùy tiện đi vào đều mặc kệ sao? Sau khi các ngươi tiến vào Thánh điện, đừng nói là sư phụ sư mẫu gì, tổ tông tám đời đều bị tra xét sạch sẽ.”

Điều này dù sao cũng không ngoài dự liệu của Gia Cát Minh Nguyệt, Thánh điện chính là một trong hai tổ chức lớn nhất trên khắp toàn bộ đại lục, quyền lợi còn vượt lên cả hoàng thất, không thể không quan tâm tới lai lịch của những người vào điện.

“Lão phu Trần Khâu Chính, chính là điện chủ của Tu Võ điện này.” Trần Khâu Chính giới thiệu, “Tuy rằng đã nghe nói qua chuyện ở Thần Long đại tái, nhưng không ngờ các ngươi lại được phân đến Tu Võ điện của ta.”

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt thì lại không cảm thấy phân phối là kỳ lạ, bởi vì bọn họ cầm huy chương do Quân Khuynh Diệu đưa cho, bớt đi bước sát hạch, tất nhiên sẽ bị cho rằng dựa vào quan hệ để vào. Bị phân đến Tu Võ viện cũng không kỳ quái.

Trần Khâu Chính khẽ cười một trận sau đó lại tự mình giải thích: “Tam đại điện của Thánh điện chúng ta, ngoại trừ nội điện ra, Tu Võ điện, Luyện Võ điện xem như là cùng cấp, chỉ có điều tính khí lão phu cũng chẳng tốt đẹp gì, lão phu và bọn phụ trách phân phái kia đều ngứa mắt lẫn nhau, cho nên vẫn bị làm khó dễ. Đến Tu Võ điện của ta, không phải đám công tử bột, thì cũng là những kẻ có thực lực thấp kém. Lần này các ngươi tới, đúng là bọn họ tính sai. Thế nhưng, ta cũng không ngờ thực lực các ngươi đã mạnh tới mức này rồi, lại có thể hái được Băng Tinh hoa mang về.” Thực ra là đám Gia Cát Minh Nguyệt được phân phối xong xuôi thì mới có người điều tra lai lịch của bọn họ. Thế nhưng khi đó đã phân phối, không thể điều động lần nữa, vì vậy đành coi như thôi. Cho tới bây giờ La quản sự vẫn chưa biết chuyện này.

Lần này Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn rõ ràng. Chuyện lục đục đấu đá lẫn nhau, cho dù là Thánh điện cũng không thể tránh được. Xem ra, quan hệ giữa La quản sự và Trần điện chủ thật sự rất kém cỏi đây.

Trần Khâu Chính trầm ngâm một hồi, bỗng nhiên thấp giọng cười khẽ nói: “Các ngươi lôi đám người Hứa Anh của Luyện Vũ điện ra đánh?”

Vừa nghe vậy, mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lập tức sững sờ.

Nguyên tưởng rằng chuyện này không bị truyền đi, không ngờ ngay cả điện chủ Tu Võ viện cũng biết rồi. Nếu ngay cả ông ấy cũng biết rồi, vậy là toàn bộ người của Thánh điện đều đã biết đúng không ? Trần điện chủ này và La quản sự phụ trách phân phối bất hòa với nhau, thế nhưng, quan hệ giữa ông ấy với Luyện Võ điện thì như thế nào đây?

“Khụ khụ, việc đó, dường như là có chuyện như vậy thì phải. . .” Gia Cát Minh Nguyệt ho khan hai tiếng. Hiện tại nàng không nắm chắc được Trần điện chủ định trừng phạt nàng hay là làm gì khác, cho nên nói chuyện không quá thẳng thắn. Hơn nữa trong thánh điện xuất hiện chuyện như vậy, ai cũng biết sẽ ảnh hưởng không tốt. Nhất định sẽ bị phê bình đúng không?

Ai biết, chuyện tiếp theo lại làm cho nàng trợn mắt ngoác mồm.

Trần Khâu Chính dựng chân mày: “Sợ cái rắm ấy! Đánh rồi thì thôi, có cái gì! Cái đám con cháu Luyện Võ điện này đã sớm phải bị giáo huấn một trận. Nếu không phải thân phận lão phu không thích hợp, sao còn tới phiên các ngươi động thủ?”

Lời này, nhất thời khiến cho đám người Gia Cát Minh Nguyệt đều há hốc miệng. Không nghĩ tới cái vị điện chủ đại nhân thoạt nhìn không đứng đắn này, dĩ nhiên cũng trâu bò như vậy!

Thiện cảm của bọn họ đối với vị Trần điện chủ này lập tức tăng lên trên năm mươi điểm.

Thế rồi, Trần Khâu Chính hơi đổi đề tài: “Nhưng mà, dù sao các ngươi cũng đánh người Luyện Vũ điện, mấy ngày nay e rằng bọn chúng sẽ đến gây phiền phức cho các ngươi. Nếu như là tìm cớ bình thường, ta đương nhiên sẽ giúp các ngươi. Nhưng nếu như bọn chúng lấy cớ luận võ tranh tài, ta cũng khó mà nói. Nếu như đúng là như vậy, có thể đánh thắng, các ngươi cứ đánh thật mạnh cho ta, đánh không lại, các ngươi dứt khoát từ chối không so tài là được. Đây cũng không phải chuyện mất mặt gì, đúng không? Nếu như có kẻ dám tìm cớ gây chuyện, trực tiếp đến tìm ta, xem lão tử đánh cho cha mẹ bọn chúng cũng không nhận ra!”

Trâu bò, trâu bò chân chính là đây, nghe người ta nói chưa, thực sự là khí thế át cả đất trời! Người bao che khuyết điểm là khả ái nhất.

Lần này hảo cảm của mọi người đối với Trần điện chủ thẳng tắp tăng vọt, đến trăm phần trăm.

Mặc Sĩ Thần đảo mắt một vòng, nói: “Nếu như lúc luận võ tranh tài, chúng ta không cẩn thận đả thương bọn họ, sẽ có hậu quả xấu gì hay không?”

Trần Khâu Chính cười hắc hắc nói: “Nếu như các ngươi thật sự có thể đả thương bọn chúng. . . Chỗ lão phu đây có rất nhiều phần thưởng!” Nói xong, càng cười càng lớn tiếng, cười rung cả vai.

“Điện chủ anh minh.” Mặc Sĩ Thần cũng cười hì hì, hai người bèn nhìn nhau cười, bỗng nhiên có cảm giác kỳ diệu giống như gặp được tri âm.

Nhìn dáng vẻ hai người đang đứng đó cười hô hô với nhau, Gia Cát Minh Nguyệt trợn tròn mắt, hai người này như hai vai hề vậy. Thế nhưng, cái vị Trần điện chủ này thực sự không tồi!

Cùng Trần điện chủ tán dóc một hồi xong, mấy người liền trở về nơi nghỉ ngơi. Lần gặp mặt này vô cùng vui vẻ.

. . .

Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đương nhiên không biết rằng, trong lúc bọn họ gặp mặt Trần điện chủ thì ở trong Luyện Võ điện cũng đang có chuyện xảy ra.

“Đại ca, huynh phải làm chủ cho muội!” Liễu Y Vi khóc lóc chạy tới trước mặt một thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi.

Nam tử này tên là Liễu Nghị Thần, chính là đại ca ruột của Liễu Y Vi.

“Vi Vi, làm sao thế? Mặt của muội bị sao vậy?” Liễu Nghị Thần hơi giật mình, đi tới hỏi.

Hai ngày nay Liễu Y Vi ở nhà dưỡng thương, thương thế gần như khỏi hẳn, thừa dịp máu bầm trên mặt còn chưa tiêu tan, liền chạy ngay đến tìm Liễu Nghị Thần.

“Đại ca, bọn muội bị người ta đánh lén.” Liễu Y Vi khóc kể lể.

“Từ từ nói, xảy ra chuyện gì.” Liễu Nghị Thần trầm giọng nói.

Liễu Y Vi đem chuyện ngày đó ra đổi trắng thay đen rồi kể lại một lần.

Cô ta nói nhóm cô ta chẳng qua chỉ đi giao nhiệm vụ, không ngờ lại bị mấy người Gia Cát Minh Nguyệt lén hạ độc thủ.

Liễu Nghị Thần đương nhiên hiểu rõ tính tình muội muội mình, cũng biết trong này e rằng có quá nhiều rắc rối. Thế nhưng nhìn vết bầm tím trên mặt muội muội, trong lòng hắn cũng rất giận dữ.

Bản thân hắn hi vọng muội muội dựa vào khuôn mặt này leo lên cành cao Hứa vương phủ, hiện tại lại bị đả thương thế này. Hơn nữa còn nghe nói, Tiểu vương gia Hứa Anh của Hứa vương phủ cũng bị đánh. Trong lòng hắn lập tức nảy ra một chủ ý.

“Muội muội, muội cứ yên tâm là được, dám đụng đến người Luyện Võ điện chúng ta, không thể dễ dàng cho qua được!” Hắn quay đầu nhìn mấy người phía sau, “Mọi người thấy có đúng không?”

Sau lưng hắn còn có ba bốn người trẻ tuổi. Cả đám đồng loạt đáp lời. Chỉ có một nam tử mặc trường sam màu xanh lục là mỉm cười đứng im, không nói một lời.

Nam tử này chính là cháu của điện chủ Luyện Võ điện, Tông Hoa Như. Địa vị của hắn ở Luyện Võ điện không thấp, thực lực cũng mạnh, hắn vốn có thể vào nội điện, nhưng không muốn đi mà lại muốn ở lại Luyện Võ điện. Hắn đương nhiên cũng là một kẻ thông minh, nghe thấy Liễu Nghị Thần nói như vậy, làm sao không biết trong lời đó có ý đồ khích bác. Hắn không nói gì là tỏ ý chế giễu mà thôi.

“Tông đại ca, có cơ hội chúng ta nhất định phải làm cho người Tu Võ điện biết Luyện Võ điện chúng ta nhân tài đông đúc, huynh nói đúng không?” Liễu Nghị Thần tỏ vẻ căm phẫn, nhìn chằm chằm Tông Hoa Như.

Tông Hoa Như chỉ cười cười, khẽ gật đầu không nói gì.

Liễu Nghị Thần đã tính toán rất tốt, đến lúc đó nhất định phải kéo theo Tông Hoa Như.

Liễu Nghị Thần nghĩ nhất định phải cho đám Gia Cát Minh Nguyệt một trận giáo huấn, hơn nữa tốt nhất Tiểu vương gia Hứa Anh cũng có mặt. Như vậy Tiểu vương gia thoải mái trong lòng, nhất định sẽ quan tâm tới tiểu muội mình nhiều hơn.

Cơ hội, rất nhanh đã đến.

Hôm nay điện chủ Luyện Võ điện bảo Tông Hoa Như đi tìm Trần điện chủ, nói cho Trần điện chủ biết hắn có chuyện cần bàn. Tông Hoa Như định tới Tu Võ điện, Liễu Nghị Thần vừa nghe thấy cũng lạch bạch chạy theo sau, thuận tiện còn gọi thêm mấy người. Tông Hoa Như biết tâm tư của hắn, nhưng cũng không vạch trần, mà chỉ mỉm cười dẫn người đi Tu Võ điện. Quản sự Tu Võ điện tiếp đón bọn họ, đối với vị tôn tử của Luyện Võ điện chủ này, quản sự vẫn rất là lễ ngộ. Kết quả, Trần điện chủ của Tu Võ điện không ở đó, quản sự tỏ vẻ nhất định sẽ chuyển lời giúp.

Tông Hoa Như cáo từ, lúc dẫn người đi ra, Liễu Nghị Thần làm như lơ đãng nói một câu: “Tông đại ca, nếu chúng ta đã đến đây rồi, hay là tìm các đệ tử Tu Võ điện luận bàn giao hữu một chút. Có lợi cho sự phát triển của mọi người mà.”

Tông Hoa Như còn chưa kịp mở lời nói chuyện, Liễu Nghị Thần đã nhìn thấy trong sân bên kia có mấy người vừa đi ra. Chính là mấy người mà muội muội của hắn đã nhắc tới. Đi ở phía trước là một thiếu nữ, chính là Gia Cát Minh nguyệt. Liễu Y Vi đã từng lén chỉ cho hắn biết mặt nàng.

Hôm nay mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang chuẩn bị ra ngoài đi tìm Đoan Mộc Huyên, sau đó đi dạo kinh thành. Kết quả mới vừa đi ra sân, liền bị người ngăn cản.

Gia Cát Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nam tử đứng chắn trước mặt mình, sắc mặt trở nên khó coi. Người này muốn làm gì?

“Tại hạ là đệ tử Luyện Võ điện, Liễu Nghị Thần.” Liễu Nghị Thần mới đầu rất là khách khí.

“Có việc?” Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

“Hôm nay Luyện Võ điện chúng ta tới bái phỏng, cũng là đến luận bàn. Đều là người trong Thánh điện, luận bàn để học tập lẫn nhau, là tôn chỉ của các điẹn chủ.” Liễu Nghị Thần kiêu ngạo ngửa đầu nói.

Vóc người Gia Cát Minh Nguyệt thấp hơn nhiều so với Liễu Nghị Thần, đứng góc độ này ngước đầu nhìn Liễu Nghị Thần, có thể nhìn thấy lông mũi trong lỗ mũi hắn. Gia Cát Minh Nguyệt buồn nôn, trong lòng thầm hận những kẻ cao hơn chính mình lại còn vênh mặt nói chuyện, cũng hiểu được người này đâu có đến luận bàn, rõ ràng là đến gây phiền phức

Họ Liễu? Là người nào đó của Liễu Y Vi ngày đó bị bọn họ đánh sao?

Mặc Sĩ Thần cười lạnh, mở miệng nói: “Ngươi muốn đánh nhau phải không? Một mình đấu hay là quần ẩu?” Mặc Sĩ Thần vốn dĩ cũng không phải kẻ hiền lành, chỉ là bị Gia Cát Minh Nguyệt chèn ép mới thành thật như vậy. Thế nhưng bỗng dưng có người đến khiêu khích, làm cho phần tử hiếu chiến trong hắn bị kích phát ra. Hắn cũng không phải người ngu, liếc mắt là đã nhìn ra kẻ này đâu có tới luận bàn, rõ ràng là khiêu khích. Lẽ nào giống như Trần điện chủ nói, bởi vì Hứa Anh bị đánh nên người Luyện Vũ điện tới đây gây chuyện?

“Chỉ là luận bàn, xin ngươi chú ý ngôn từ.” Liễu Nghị Thần ra vẻ chính nghĩa nói.

“Ừm, phải, luận bàn mà thôi.” Gia Cát Minh nguyệt nhếch miệng lên cười lạnh, hiểu được chuyện gì xảy ra. Liễu Nghị Thần sao, đúng là cùng họ nên tính cách cũng giống nhau luôn. Lại liếc mắt nhìn về phía đoàn người đứng ngoài cửa đang dáo dác ngó vào xem, Gia Cát Minh Nguyệt đã hoàn toàn hiểu được. Đoàn người ngoài cửa chính là mấy người Hứa Anh, Liễu Y Vi. Xem ra, Liễu Nghị Thần này chính là cứu binh của bọn họ, muốn đến trút giận giùm? Thế nhưng nguyện vọng tốt đẹp này không nhất định có thể thực hiện được đâu.

Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, lấy tu vi cấp Thánh của nàng, tất nhiên chỉ liếc mắt là có thể nhìn ra Liễu Nghị Thần này có thực lực Linh Hồn trung cấp. Thực lực như vậy bình thường đã xem như rất mạnh, nhưng nếu so với chính mình, vậy thật sự là một trời một vực. Nàng chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đập chết hắn.

“Ngươi muốn luận bàn thế nào?” Gia Cát Minh Nguyệt giả vờ đề phòng, còn có chút bối rối.

“Đội các ngươi đấu với đội chúng ta, hay là ta với ngươi một mình đấu.” Liễu Nghị Thần cười lạnh nói. So với vinh hoa phú quý , thương hương tiếc ngọc cái gì cút sang một bên đi. Chờ sau này thăng chức rồi, muốn mỹ nữ nào mà không có? Vì lẽ đó, Liễu Nghị Thần sẽ không bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt có dung mạo đẹp đẽ mà nhường nhịn.

Liễu Nghị Thần nói lời này, thật sự là không biết xấu hổ đến cực điểm. Lần này những người đến cùng với hắn đều là cao thủ của Luyện Võ điện, thực lực tổng thể thậm chí có thể so với một số tiểu độ yếu nhược trong nội điện. Nếu như Gia Cát Minh nguyệt muốn quần ẩu, vậy bên hắn nhất định chiếm tiện nghi . Còn nói một mình đấu. . . Liễu Nghị Thần thầm cười lạnh, bản thân mình chính là một trong mười hảo thủ đứng đầu Luyện Võ điện, chẳng lẽ còn sợ đám phế vật vào được Tu Võ điện bằng cách đi cửa sau?

Tông Hoa Như nghe Liễu Nghị Thần nói vậy thì thầm khinh thường, thế nhưng vẫn im lặng như trước. Chỉ trầm mặc đứng ở một bên.

Gia Cát Minh Nguyệt do dự một hồi, một lát mới ấp a ấp úng nói: “Vậy thì một mình đấu đi. Nhưng mà phải nói rõ trước, đây là luận bàn, nếu như. . .”

“Nếu như ngộ thương, hai bên đều không thể truy cứu.” Liễu Nghị Thần cao hứng tiếp lời, lại quay đầu nhìn Tông Hoa Như, “Tông đại ca, huynh làm chứng, chúng ta chỉ là luận bàn, nếu ngộ thương, hai bên đều không được truy cứu.” Dáng vẻ ấp a ấp úng của Gia Cát Minh Nguyệt kia, ở trong mắt Liễu Nghị Thần, chính là sợ hãi.

Tông Hoa Như không hề biến sắc mặt, nhưng trong lòng thầm khinh bỉ Liễu Nghị Thần, bắt nạt một cô gái yếu đuối, còn vô cùng phấn khởi như vậy, thực sự là vô liêm sỉ. Mấy người Liễu Nghị Thần mang tới cũng có chút không đành lòng. Bọn họ biết chuyện Liễu Y Vi bị đánh, thế nhưng theo bản năng, bọn họ đều đem việc này đổ hết lên đầu mấy người Lăng Phi Dương. Không ai tin một thiếu nữ mảnh mai như Gia Cát Minh Nguyệt lại có thể ra tay đánh người. Bây giờ nhìn thấy Liễu Nghị Thần hùng hổ doạ người, bọn họ đều có chút không đành lòng.

“Để ta đánh đi.” Lăng Phi Dương kìm nén tâm tình, làm bộ không xuất thủ không được, bước chân đi lên có chút do dự.

“Được, vậy ngươi đại diện cho người Tu Võ điện luận bàn cùng Liễu Nghị Thần đi.” Tông Hoa Như không đợi Liễu Nghị Thần mở miệng, liền mở miệng tiếp lời.

Trong lòng Liễu Nghị Thần có chút ảo não, hắn biết em gái mình khẳng định muốn nhìn hắn ra sức đánh Gia Cát Minh Nguyệt. Hắn muốn lấy lòng em gái mình, hi vọng em gái gả vào vương phủ sẽ giúp đỡ mình.

“Được! Vậy thì đến đây đi.” Liễu Nghị Thần cũng không có cách nào cố ý bắt Gia Cát Minh Nguyệt luận bàn cùng mình, nghĩ trước tiên đánh cho tên kiếm sĩ này một trận ra trò cũng không tệ.

“Bắt đầu đi.” Tông Hoa Như thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng bèn mở miệng hô.

Ánh mắt Liễu Nghị Thần phát lạnh, trường kiếm trong tay vẫy một cái liền vọt thẳng lên phía trước.

Tiên hạ thủ vi cường!

Lăng Phi Dương khẽ hô một tiếng, có vẻ hơi kinh hoảng, thân thể lập tức lùi lại phía sau hai bước, một kiếm của Liễu Nghị Thần liền chém vào khoảng không.

Liễu Nghị Thần thầm nói, coi như số ngươi may! Thân hình hắn không ngừng lại, lại nhào tới.

Chỉ là, vượt ngoài dự đoán của mọi người, Liễu Nghị Thần tiến công hồi lâu, vậy mà không chạm được vào một góc áo của Lăng Phi Dương. Lăng Phi Dương trốn có vẻ chật vật, thế nhưng mỗi lần đều vừa kịp, để cho Liễu Nghị Thần cảm thấy lần sau mình nhanh tay hơn một chút là có thể chém trúng Lăng Phi Dương. Ảo giác này lặp đi lặp lại mười mấy lần, ngay cả Tông Hoa Như cũng nhìn ra bất thường, thế mà Liễu Nghị Thần vẫn không cảm thấy có vấn đề gì.

Liễu Nghị thần chỉ cảm thấy Lăng Phi Dương này thực lực rõ ràng không mạnh, nhưng bản lĩnh chạy trốn lại cực kỳ tuyệt vời. Không biết là số hắn may hay gì, lần nào trường kiếm của mình cũng chỉ kém một chút là có thể chạm tới hắn.

Rốt cuộc, không biết Lăng Phi Dương bị hoảng hốt hay là làm sao, dưới chân lảo đảo một cái, thân thể chợt nghiêng đi.

Liễu Nghị Thần thầm hô, cơ hội tốt! Trường kiếm hướng về phía Lăng Phi Dương mà chém.

Lần này vẫn không chém trúng Lăng Phi Dương, nhưng lại cắt được một mảnh tay áo của hắn. Liễu Nghị Thần thầm vui vẻ, đang định thừa thắng truy kích.

Bất chợt trong tay áo Lăng Phi Dương rơi ra một chiếc bình nhỏ, rơi thẳng xuống bên chân Liễu Nghị Thần. Lăng Phi Dương lùi lại rất nhanh, Liễu Nghị Thần còn chưa phản ứng lại, chiếc bình rơi dưới chân hắn bỗng dưng nổ tung. Liệt diễm ngập trời lập tức bùng lên.

Liễu Nghị Thần biến thành người lửa chỉ trong nháy mắt!

Tình cảnh này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người, Tông Hoa Như phản ứng đầu tiên. Thân hình loáng một cái liền đến phía sau Liễu Nghị Thần, nhằm mông hắn đạp một cước.

Liễu Nghị Thần lập tức bị đạp bay lên, trực tiếp rơi xuống bể nước cách đó không xa.

Chờ hắn từ trong bể nước bò ra, sắc mặt tất cả mọi người đều biến thành quái lạ.

Liễu Nghị Thần dù sao cũng có tu vi Linh Hồn trung kỳ, liệt diễm này tuy rằng khủng bố, nhưng thời gian thiêu đốt vẫn tính là ngắn, cũng không thể thương tổn được hắn. Chỉ là, quần áo trên người hắn không có nội kình bảo vệ, đã hoàn toàn bị cháy sạch sành sanh. Hiện tại thò đầu ra, chỉ thấy từ trên xuống dưới trống trơn.

Sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, xung quanh lập tức nổi lên một trận cười vang. Bất kể là người Luyện Vũ điện hay là đám người Gia Cát Minh Nguyệt, kể cả đoàn người Hứa Anh núp phía sau, đều cười nghiêng nghiêng ngả ngả.

“Vóc người ngươi cũng được đó, cơ ngực lớn ra phết.” Mặc Sĩ Thần ở bên cạnh thổi gió huýt sáo, lên tiếng trêu chọc.

“Thế nhưng dường như hai bên trái phải không đều nhau.” Tiết Tử Hạo nói rất chân thành. Đây là ngực bên to bên nhỏ trong truyền thuyết sao?

Lúc này Liễu Nghị Thần mới phát hiện tình cảnh của bản thân, hắn vừa thẹn vừa giận, vội vã tìm bụi cỏ chui vào.

“Lăng Phi Dương, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Liễu Nghị Thần gầm lên giận dữ.

Lăng Phi Dương mắt điếc tai ngơ, không thèm để ý tới uy hiếp của Liễu Nghị Thần, mà lại tỏ vẻ đau lòng nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt, làm sao bây giờ? Cái bình thuốc đó nàng cho ta, ta vẫn không nỡ dùng, cất giấu đã lâu. Hiện tại đã không còn nữa rồi, xin lỗi, ta không quý trọng lễ vật nàng tặng ta, ta thực sự là quá. . . Minh Nguyệt, nàng đánh ta đi, đồ quý giá như thế, bỏ ra nhiều tiền mới mua được, hiện tại không còn rồi.” Giọng điệu ai oán của Lăng Phi Dương, dáng vẻ đau lòng khổ sở kia khiến cho mọi người không biết nói gì cho phải.

Đám người Tông Hoa Như hiển nhiên tin rằng Lăng Phi Dương nói thật, bởi vì thuốc như vậy, giá cả tuyệt đối không thấp. Chẳng qua bọn hắn không biết rằng thuốc này là do Gia Cát Minh Nguyệt pha chế ra, tiền vốn rất ít.

Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo âm thầm giơ ngón tay cái cho Lăng Phi Dương, khá lắm, Phi Dương, chúng ta cũng không biết ngươi hành động lại lợi hại như vậy

Bàn tay Gia Cát Minh Nguyệt giấu trong tay áo hơi run rẩy, thật sự muốn đập đầu Lăng Phi Dương một cái. Phi Dương à, ngươi không thích hợp với ngữ điệu ai oán như vậy đâu.

“Ngộ thương, chỉ là ngộ thương thôi. Tông đại ca, ngươi tận mắt nhìn thấy. Ngươi cũng đã nói ngộ thương sẽ không truy cứu.” Gia Cát Minh Nguyệt cười khanh khách nói với Tông Hoa Như, “Chuyện này thật khiến cho người ta đau lòng mà, Liễu Nghị Thần bị ngộ thương, thực sự là quá bất hạnh.”

Đám người Tông Hoa Như nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang cười xán lạn, hoàn toàn câm nín. Chúng ta nào có nhìn thấy chút xíu thương tâm nào trên mặt ngươi đâu? Lúc ngươi nói mấy câu nói kia, ngươi có thể để cho vẻ mặt của ngươi phối hợp một chút hay không.

“Sẽ không truy cứu.” Tông Hoa Như trần giọng nói.

“Vậy chúng ta còn có việc, không thể tiếp chuyện.” Gia Cát Minh Nguyệt cười khanh khách gật đầu với mọi người, đằng sau dắt theo ba con hàng thích cười trên sự đau khổ của người khác, đi thẳng.

Tông Hoa Như dõi theo bóng lưng của đám người Gia Cát Minh Nguyệt vừa rời đi, thở dài thật sâu, cũng cất bước quay trở về. Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, mọi chuyện diễn biến thành ra như vậy, khiến cho bọn họ không biết làm sao.

Ra khỏi cổng lớn của Thánh điện, vừa đi chưa được bao xa, Nam Cung Cẩn chợt xuất hiện tựa như u linh.

“Thuốc kia không tệ nha, có còn hay không, cho ta một bình chơi.” Nam Cung Cẩn tới gần Gia Cát Minh Nguyệt cười hì hì hỏi.

“Đưa tiền đây.” Gia Cát Minh Nguyệt ki bo nói.

“Không có tiền.” Nam Cung Cẩn trả lời rất thẳng thắn.

“Vậy thì chết đi.” Gia Cát Minh Nguyệt không vui nói.

“Mèo nhỏ thực sự là quá đáng, hám lợi như thế ~” Nam Cung Cẩn tỏ vẻ bi thương, ai oán nói.

Gia Cát Minh Nguyệt không thèm để ý tới hắn nữa, tên này xuất hiện ở đây là do quá rảnh rỗi hay sao? Hắn vẫn ẩn núp trong bóng tối, thế mà người Thánh điện lại không thể phát hiện ra hắn? Quân Khuynh Diệu phỏng chừng có thể nhưng có lẽ hắn sẽ không nói, thế nhưng những người khác của Thánh điện đâu? Chẳng lẽ không ai phát hiện ra? Thực lực của Quân Khuynh Diệu và Nam Cung Cẩn, rốt cuộc đã đến trình độ nào rồi? Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ tới đây, không khỏi có chút hoảng sợ.

. . .

Chưa tới vài ngày lại có nhiệm vụ phân phối cho nhóm người của Gia Cát Minh Nguyệt. Mặc Sĩ Thần hỏi thăm được, lần này cùng đi làm nhiệm vụ có một nhánh đội ngũ thực lực không tầm thường tới từ nội điện, còn có đội ngũ của Chúc Thần Thư bên Luyện Võ điện. Đội ngũ còn lại, chính là đội của Gia Cát Minh Nguyệt.

“Thật kỳ quái, ta thấy thế nào cũng không thể là chúng ta chứ?” Tiết Tử Hạo cau mày hỏi.

“Nguyên nhân là vì lần trước chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chăng?” Mặc Sĩ Thần suy đoán.

“Không biết. Rất nhiều người đều hoài nghi chúng ta thuê dong binh giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ.” Lăng Phi Dương lập tức phủ định suy đoán này. Mặc Sĩ Thần ở một bên lầm bầm, nói lần sau nhất định phải để cho nhưng tên mắt chó coi thường người khác kia phải kinh sợ đến mức trật cả khớp cằm.

“Đó là do điện chủ Luyện Võ điện cứng rắn đề cử.” Trong lúc bọn họ đang suy đoán nguyên nhân, bóng người của Quân Khuynh Diệu chợt xuất hiện ở bên cửa sổ, hắn lại vô thanh vô tức nhảy từ cửa sổ vào. Hắn mặc áo choàng màu đen dài, vạt áo thêu ám văn màu vàng, tay khoanh trước ngực, lẳng lặng đứng ở đó. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi lên gương mặt tuấn tú của hắn, thoạt nhìn có vài phần mềm mại.

“Ngươi đến rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt thấy hắn lại xuất hiện ở cửa sổ thì không cảm thấy bất ngờ chút nào, lên tiếng chào hỏi như đã thành quen.

“Ừm, nhiệm vụ lần này ta cũng sẽ đi theo.” Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười, đôi dị đồng xinh đẹp lóe lên hào quang hấp dẫn, mê hoặc lòng người.

“Ngươi cũng muốn đi?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi kinh ngạc, “Là nhiệm vụ gì? Đúng rồi, ngươi, địa vị ở Thánh điện hẳn là rất cao chứ? Ngươi rốt cuộc chức vụ gì?” Gia Cát Minh Nguyệt đã sớm muốn hỏi Quân Khuynh Diệu rốt cuộc đang làm gì ở Thánh điện.

“Ta sao?” Quân Khuynh Diệu chậm rãi đến gần, ngồi ở bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, “Ta là điện chủ của Ảnh điện. Nhiệm vụ lần này cũng không quan trọng lắm. Thế nhưng, Đại Cung ty muốn ta đi theo, cố ý khảo nghiệm mấy người.”

Ảnh điện? !

Trong lòng mọi người cả kinh.

Ảnh điện là tồn tại vượt xa khỏi ba đại điện, người Ảnh điện cực kỳ ít ỏi, nhưng đều là những kẻ có thực lực cao cường. Địa vị của bọn họ thậm chí là siêu nhiên. Cụ thể làm những gì, rất nhiều người đều không nói được. Bọn họ còn được Đại Cung ty cực kỳ coi trọng. Không có mấy ai gặp được người Ảnh điện, thế nhưng không ai không biết sự tồn tại của bọn họ. Quân Khuynh Diệu lại là điện chủ của Ảnh điện!

“Thử thách chúng ta?” Gia Cát Minh Nguyệt nhíu mày hỏi, “Là bởi vì Trần điện chủ cực lực đề cử, cho nên Đại Cung ty muốn xem chúng ta có tư cách trở thành người nội điện hay không sao?”

“Không phải.” Quân Khuynh Diệu mỉm cười lắc đầu.

“Vậy thì là cái gì?” Gia Cát Minh Nguyệt không rõ.

“Là thử thách xem nàng có năng lực trở thành phu nhân của điện chủ Ảnh điện hay không.” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười trầm thấp.

Gia Cát Minh Nguyệt lập tức hiểu được Quân Khuynh Diệu đang trắng trợn chọc ghẹo nàng!

“Ngươi lại nói hươu nói vượn, cút ra ngoài.” Gia Cát Minh Nguyệt trừng mắt liếc Quân Khuynh Diệu.

“Được, không nói chuyện này nữa. Lần này Đại Cung ty để ta âm thầm theo dõi, ngoại trừ sát hạch thực lực của mọi người, còn muốn thử thách lòng trung thành của mọi người đối với Thánh điện. Đương nhiên, nhiệm vụ lần này vẫn có chút khác biệt.” Quân Khuynh Diệu nghiêm nghị nói, khóe mắt khẽ liếc nhìn Lăng Phi Dương, thấy Lăng Phi Dương cau mày, tâm tình trở nên sung sướng. Tâm tư của Lăng Phi Dương đối với Gia Cát Minh Nguyệt, Minh Nguyệt không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Có một tên tình địch như vậy ở sát bên Minh Nguyệt, hắn thực sự có chút không yên lòng.

“Lần này, Thần Miếu cũng sẽ phái người đi.” Đang lúc mọi người suy tư, Quân Khuynh Diệu lại ném ra một câu.

“Người Thần Miếu cũng sẽ đi?” Mặc Sĩ Thần có chút kinh ngạc hỏi.

Lăng Phi Dương cau mày, Thần Miếu và Thánh điện đều phái người đi, nhiệm vụ lần này tuyệt không tầm thường.

“Cho nên, điểm mấu chốt nhất là lần này rốt cuộc người Thần Miếu hay người Thánh điện hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?” Tiết Tử Hạo trầm giọng nói.

“Không sai.” Quân Khuynh Diệu khẽ gật đầu. Hắn luôn rất tán thưởng mấy người bên cạnh Gia Cát Minh Nguyệt, tâm tính cứng cỏi, có thiên phú, tốc độ trưởng thành nhanh, sau này tuyệt đối không phải vật trong ao. Đương nhiên, ngoại trừ việc Lăng Phi Dương yêu thích Gia Cát Minh Nguyệt ra, hắn nhìn mấy người bọn hắn vẫn rất là vừa mắt.

“Biết rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu. Nàng thầm suy tư, muốn tiến vào phúc địa, thì phải lọt được vào mắt Đại Cung ty. Hy vọng có thể nhanh chóng tiến vào phúc địa.

“Sớm nghỉ ngơi chút, trong hai ngày này sẽ xuất phát.” Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười với Gia Cát Minh Nguyệt, không để ý đến những người khác, sau khi nói xong lời này, đứng dậy sờ sờ đầu Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó nhảy qua cửa sổ ra ngoài rồi đi luôn.

Trong nhất thời, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ khác nhau.

. . .

Nhiệm vụ lần này nếu như Quân Khuynh Diệu âm thầm theo dõi, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người.

Lần này bởi vì người Thánh điện và người Thần Miếu thống nhất chấp hành nhiệm vụ, đội hình Thánh điện phái ra có thể nói là xa hoa. Ngoại trừ hơn một trăm tên kỵ sĩ Thánh điện có thực lực bình quân trên cấp Thiên Không ra, nội điện còn phái ra một nhánh đội ngũ bao gồm tổ hợp hai cung thủ hai kiếm sĩ một triệu hoán sư, đội ngũ như vậy có tính cơ động mạnh, vừa có thể công vừa có thể thủ.

Mà ngoài ra còn đội ngũ do Luyện Võ điện phái ra, đội ngũ của Chúc Thần Thư bên Tu Võ điện. . .

“Mặt trời lên ta cũng không muốn rời giường, a ha không muốn rời giường, a a a. . .”

Tiếng ca cao vút của Tiểu Nhục Hoàn vang lên trong đoàn xe, lập tức chấn động khắp nơi, vang dội bốn phía. Mấy con tuấn mã kéo xe của Tuyên Vũ quốc đều đang vừa nghe vừa run lẩy bẩy.

Gia Cát Minh Nguyệt mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi thấp xuống nhắm mắt ngủ gật. Không thể không nói, cái bịt tai sử dụng luyện kim thuật chế tạo ra thật sự rất hữu ích, Âm Ba công của Tiểu Nhục Hoàn có thực lực cấp Thánh đỉnh đã hoàn toàn bị che lấp. Tuy rằng tình cờ vẫn sẽ truyền đến một hai tiếng, nhưng so với bị công kích trực tiếp thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Tất nhiên ngoại trừ chiếc xe ngựa của mấy người Gia Cát Minh Nguyệt ra, hai chiếc xe ngựa còn lại đều lĩnh đủ.

“Ầm ĩ chết mất thôi!” Lộ Xảo Xảo bịt chặt lỗ tai kêu một tiếng, đứng dậy định chạy ra ngoài, “Ta đi bảo Gia Cát Minh Nguyệt quản lý ma sủng của nàng!” Trên đường đi, tất cả mọi người đều biết Gia Cát Minh Nguyệt có một con ma sủng hình người, công dụng tạm thời không biết thế nào, thế nhưng tác dụng phụ thì tất cả mọi người đều biết rồi.

Chúc Thần Thư trầm giọng nói: “Đừng đi.”

Hứa Anh đứng bên cạnh nhìn lộ Xảo Xảo một cái, nhân tiện nói: “Tại sao không đi, đội trưởng quá che chở bọn họ rồi!”

Lần này Hứa Anh bỏ ra giá cao mới mua được danh ngạch, ban đầu hắn hi vọng đi theo cao thủ Luyện Võ điện để hóng hớt chút điểm công huân. Nhưng hiện tại đã xảy ra chuyện bất hòa với đám người Gia Cát Minh Nguyệt, sao hắn có thể không mở miệng đây.

Chúc Thần Thư lắc lắc đầu: “Không phải che chở bọn họ, mà là che chở các ngươi. Xảo Xảo ngươi muốn đi qua, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện. Cái cô Gia Cát Minh Nguyệt kia, ta luôn cảm thấy không đơn giản. Ngươi xem lần này đi ra ngoài, ngay cả người nội điện cũng cực kỳ căng thẳng, chỉ có bọn họ, vẫn luôn có vẻ ung dung thảnh thơi.”

“Chẳng qua bọn họ chỉ không thấy hồi hộp mà thôi, một đám không biết trời cao đất rộng!” Lộ Xảo Xảo cả giận nói.

“Không biết trời cao đất rộng?” Chúc Thần Thư khẽ lắc đầu, “Xảo Xảo, ngươi còn nhớ Băng Tinh hoa sao? Cả đội ngũ không hề bị thương lại mang được Băng Tinh hoa trở về, ngươi cho rằng bọn họ không biết xem xét tình thế sao? Hơn nữa, người nội điện đều có thể chịu được, sao chúng ta không thể? Nghe ta, đừng đi.”

Lộ Xảo Xảo hừ một tiếng, cũng không dám chống đối Chúc Thần Thư, đành trở về chỗ ngồi. Ở tận đáy lòng nàng cũng không cho rằng mấy người Gia Cát Minh Nguyệt có thực lực kinh người gì, chỉ cho là Chúc Thần Thư có hứng thú đối với Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng càng ghen ghét Gia Cát Minh Nguyệt nhiều hơn.

Mấy chiếc xe ngựa đi suốt mấy ngày, rốt cuộc tới Ô Đồ thôn.

Nơi này là địa phương gần biên cảnh của Tuyên Vũ quốc, so ra khá là sa sút. Thế nhưng, dáng vẻ hiện tại đã không thể dùng hai từ sa sút để mà hình dung. Trong thôn đâu đâu cũng có nhà đổ, một vài ngôi nhà vẫn còn đang bốc lên khói đen, vừa nhìn đã biết bị đốt cháy.

Chung quanh có mấy thôn dân đang mò mẫm trong đống phế tích, muốn tìm kiếm được một ít đồ giá trị.

“Mau nhìn, người Thánh điện tới rồi!”

“Rốt cuộc đã chờ được rồi!”

Đoàn xe của Thánh điện mới vừa đến nơi, thôn dân chung quanh đã lập tức xông tới.

“Đại nhân, các ngài nhất định phải giúp chúng ta đánh đuổi đám ma thú đáng ghét kia đi!” Các thôn dân đều nhao nhao kêu to.

La quản sự phụ trách dẫn đội bước xuống xe ngựa, trầm giọng nói: “Mọi người yên tâm, nếu chúng ta đến rồi, nhất định sẽ giúp mọi người diệt trừ những ma thú kia!”

Thôn dân chung quanh hoan hô một trận, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng Gia Cát Minh nguyệt cũng phát hiện trên mặt La quản sự lóe lên một tia tự đắc.

“Trước tiên đóng trại, nội điện ở tầng trong cùng, trung tầng do Luyện Võ điện phụ trách, Tu Võ điện và kỵ sĩ Thánh Điện phụ trách cảnh giới ngoại vi!” La quản sự lớn tiếng quát.

Mặc Sĩ Thần lập tức chửi lầm bầm: “Lúc trước đến Thánh điện không tiến cống cho lão La quản sự này, bây giờ lão liền tìm cớ hành chúng ta, thực sự là khốn nạn.”

Gia Cát Minh Nguyệt bĩu môi thấp giọng nói: “Không cần để ý đến hắn. Thủ ngoại vi thì thủ ngoại vi đi, chỉ có điều, thực lực chúng ta thấp kém, nửa đêm ngộ nhỡ có mấy con ma thú chạy vào, cũng không thể trách chúng ta.”

Mặc Sĩ Thần vừa cười xấu xa vừa ra sức gật đầu, đúng thế, ban đêm đang lúc mấy người kia ngủ ngon bất chợt có mấy con rắn bò vào ổ chăn, vậy cũng không thể trách bọn họ, ha ha.

Công tác cảnh giới ngoại vi là công tác rườm rà nhất trong quá trình . Ngoại trừ phải kiếm gỗ dựng vòng bảo hộ ra, còn phải mang những thứ thuốc do luyện kim sư của Thánh điện phát cho rắc xung quanh. Loại thuốc này đối với yêu thú bình thường có tác dụng xua đuổi, chỉ cần không phải yêu thú quá mức mạnh mẽ, ngửi phải mùi này đều sẽ tản ra.

Đây cũng là một trong những thứ thuốc mà các dong binh thường chuẩn bị. Dù sao, những dược vật này mặc dù không có nhiều tác dụng đối với ma thú lớn, nhưng đối với ma thú loại nhỏ vẫn còn có chút tác dụng.

Gia Cát Minh Nguyệt mở một bình ra ngửi một cái, lắc lắc đầu, hờ hững cười cười.

Bắt đầu bố trí nơi đóng quân, Gia Cát Minh Nguyệt liền đi thẳng vào trong làng. Dù sao tình huống của nơi này cũng chỉ là nghe nói, rốt cuộc như thế nào tốt nhất vẫn nên đi hỏi thôn dân thì tốt hơn.

Tuy nhiên, lúc tìm mấy thôn dân hỏi dò, bọn họ trả lời đều có phần hời hợt và thiếu kiên nhẫn.

Gia Cát Minh Nguyệt hơi buồn bực, nhưng cẩn thận ngẫm lại liền hiểu rõ nguyên nhân. Đám thôn dân này thấy bọn họ dựng lều vải, xây vòng bảo hộ, lập tức coi bọn họ là tạp công rồi!

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy một trận huyên náo, theo các thôn dân ánh mắt nhìn tới, chỉ thấy một đám nam nữ ngoại hình thô lỗ đang hướng vào trong thôn mà đi, vừa đi vừa lớn tiếng trò chuyện, không coi ai ra gì.

“Những người này là ai?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi thắc mắc.

Chúc Thần Thư vừa từ trong lều đi ra nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Là đoàn dong binh thôn dân tự thuê vừa mới trở về.”

“Tự mình đi thuê dong binh?” Gia Cát Minh Nguyệt hơi khó hiểu, “Chẳng phải bọn họ đã tìm Thánh điện chúng ta sao?”

Chúc Thần Thư lắc lắc đầu: “Trong tình huống bình thường, phát sinh chuyện ma thú tập kích thôn trang, trước tiên bọn họ sẽ đến dong binh hội ban bố nhiệm vụ. Chỉ có đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, mới trực tiếp đi tìm Thánh điện hoặc là Thần Miếu hỗ trợ. Lần này đoàn dong binh bọn họ thuê, chính là đoàn Vĩnh Dạ.”

“Như vậy sao.” Gia Cát Minh Nguyệt đã hiểu rõ, gật đầu.

Đang nói chuyện, đoàn dong binh chừng năm mươi người kia cũng vừa tới nơi.

“Vạn Nam, Vạn đoàn trưởng, chúng ta lại gặp mặt rồi!” Thấy mấy tên dong binh kia, La quản sự cười rạng rỡ tiến lên nghênh tiếp.

Trước mặt hắn chính là một nam nhân diện mạo dữ tợn, trên mặt còn có vết đao, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn nhô lên như núi nhỏ. Đối với việc Laa quản sự thấy người sang bắt quàng làm họ, Vạn Nam vẫn tỏ vẻ lạnh lùng như cũ, chỉ khẽ gật đầu, không để ý tới hắn nữa.

Nhìn thấy tình cảnh này, không ít người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc, Thần Miếu và Thánh điện có địa vị cao thượng, ngay cả quân chủ của các quốc gia cũng không dám dễ dàng đắc tội, nhưng vị đoàn trưởng dong binh này dường như lại không coi Thánh điện ra gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play