“Lão tổ tông, bọn họ vẫn không chịu nói, nếu còn kéo dài, ta lo sẽ bị người khác tra ra.” Trong nhà, Tần Định Phương cung kính nói với Tần Thương Hải.
Tần Thương Hải trầm ngâm không nói, trong lòng hắn cũng mơ hồ cảm thấy lo lắng, nếu như mấy người Gia Cát Minh Nguyệt dừng ở Đại Dụ thành quá lâu, khó tránh khỏi tai mắt của một số người, ngộ nhỡ tin tức truyền tới kinh thành, trêu chọc hai lão quái vật Thanh Vân Châu và Thương Vô Nhai, sự tình sẽ trở nên phiền phức.
“Lão tổ tông, không bằng chúng ta cứ …” Tần Định Phương nói đến đây ngừng lại, trong mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Tần Thương Hải không nói gì, trầm mặc. Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt chính là một phiền phức. Nếu như không có người nhìn thấy bọn họ đến Đại Dụ thành còn dễ nói. Vấn đề là rất nhiều người biết bọn họ đến đây. Giết người diệt khẩu là không thể làm được. Tra khảo cũng không thể. Củ khoai nóng, đúng là củ khoai nóng bỏng tay!
“Chờ chút, suy nghĩ biện pháp khác xem sao.” Tần Thương Hải có phần mệt mỏi nói.
“Dạ.” Tần Định Phương buồn bực, bất đắc dĩ trả lời.
Tần Định Phương đành trở về phòng của mình, thế nhưng nửa đường lại gặp Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương.
“Làm sao các ngươi có thể?” Tần Định Phương trợn to hai mắt, nhìn hai người hiện ra trước mặt hắn, vẻ mặt khó tin.
Bọn họ không phải bị nhốt trong trận pháp sao? Nếu không, vượt qua tường viện cũng bị cung thủ mình an bài bắn thành cái sàng. Thế nhưng, hiện tại, hai người này đang bình yên vô sự đứng trước mặt hắn.
Bắt giặc phải bắt vua trước! Cái bọn Gia Cát Minh Nguyệt chờ chính là cơ hội này. Bọn Mặc Sĩ Thần đã tìm thấy, nhưng nếu bọn họ muốn bình yên rời khỏi Đại Dụ thành, cũng không phải là chuyện đơn giản. Nếu như bắt được Tần Định Phương thì mọi chuyện lại khác.
Tần Định Phương chưa kịp phản ứng đã bị một cỗ khí cơ bao phủ toàn thân, Tần Định Phương chỉ cảm thấy mỗi khớp xương trong cơ thể đều giống như bị khóa thép bền chắc khóa lại, cứng ngắc không thể động đậy, một thanh chủy thủ sắc nhọn đè trên cổ họng hắn, tản ra hàn khí lạnh như băng.
Mà lúc này, bên phía Tần Thương Hải cũng cảm nhận được một cỗ khí cơ cường đại. Hắn kinh hãi, thân thể như đại bàng giương cánh vút lên trời cao. Nhìn thấy hai người Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương cũng không khỏi thất kinh.
“Lợi hại, lợi hại, ta đã xem thường các ngươi, không nghĩ tới, ngay cả trận pháp kia cũng không vây khốn được các ngươi.” Tần Thương Hải trầm giọng nói, nghĩ thế nào cũng không ra lý do.
“Lão tiên sinh, xem ra phải phiền Tần gia chủ tiễn chúng ta ra khỏi thành rồi.” Gia Cát Minh Nguyệt thoáng dùng sức lên chủy thủ trong tay, một tia máu từ cổ họng Tần Định Phương rỉ ra.
“Tần Thương Hải ta sống đến tuổi này, vẫn là lần đầu tiên bị người khác uy hiếp, tiểu nha đầu, ngươi khá lắm.” Tần Thương Hải cất tiếng cười to.
“Đa tạ đã khích lệ. Ha ha. Chỉ có điều bây giờ, chúng ta phải đi. Lão tiên sinh không cần tiễn.” Gia Cát Minh Nguyệt lại xẹt một chút, trên mặt Tần Định Phương lộ ra sự đau đớn.
“Tiểu nha đầu, Tần gia ta nhân đinh hưng vượng (con trai đông đúc), ai làm gia chủ cũng như nhau, nhưng bằng hữu của ngươi, mạng chỉ có một cái, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thỏa hiệp sao?” Tần Thương Hải nhìn thẳng Gia Cát Minh Nguyệt, nghe khẩu khí dường như không đem sống chết của Tần Định Phương để trong lòng.
Sắc mặt Tần Định Phương xám ngắt, cái gì cũng không dám nói. Gia Cát Minh Nguyệt cũng chỉ cười nhạt, chủy thủ trong tay nắm chặt hơn.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường nửa bước. Trong đầu Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên truyền đến một giọng nói, giống như bị châm nhỏ vô cùng sắc nhọn đâm vào.
“Công kích tinh thần.” Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, loại cảm giác này tương tự như lần trước gặp phải phục kích của Liễu Hoài Khanh, không những vậy còn mạnh hơn. Lăng Phi Dương bên cạnh, tầm nhìn đột nhiên bị kìm hãm, toàn bộ kình khí lưu thông trong tứ chi bách hài phút chốc bị khống chế, hoàn toàn không thể ngưng tụ.
Tần Thương Hải cười lạnh một tiếng, phi thân công kích Gia Cát Minh Nguyệt. Mặc dù không có huyền hồn thạch, nhưng tinh thần trùng kích hắn đã khổ tu trên trăm năm mà thành, chỉ là hai tiểu bối làm sao có thể ngăn cản được.
Đúng lúc này, từ trên người Gia Cát Minh Nguyệt tỏa ra một luồng thất thải quang mang chói mắt, giống như cầu vồng vây quanh nàng, mà trong mắt Gia Cát Minh Nguyệt cũng khôi phục lại sự trấn tĩnh.
“Tinh huyễn thủ hộ.” Tần Thương Hải chợt dừng lại, nhìn thất thải quang mang trên người Gia Cát Minh Nguyệt, toàn thân run rẩy. Không sai, chính là tinh huyễn thủ hộ. Tần gia mấy đời tận lực tìm kiếm tinh huyễn thủ hộ, thứ có thể mở ra lực lượng thần bí thống trị thiên hạ trong truyền thuyết.
Tay Tần Thương Hải chầm chậm giơ lên, từng đạo khí lưu lưu chuyển giữa lòng bàn tay hắn giống như một thanh hỏa diễm chiến đao hừng hực thiêu đốt, một cỗ khí thế ngất trời từ trên người hắn tuôn ra, mang theo vô tận sát ý. Nhìn một màn này, ánh mắt Tần Định Phương lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nếu như vừa nãy lão tổ tông nói không thèm để ý đến sống chết của hắn chỉ là kế hoãn binh, nhưng bây giờ, tinh huyễn thủ hộ xuất hiện, tính mạng của mình đối với lão tổ tông, đúng là không có chút giá trị nào.
Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhận thấy phiền toái lần này, bí mật trên người bị phát hiện, bất kể phải trả giá cỡ nào, Tần Thương Hải cũng tuyệt đối sẽ không để cho mình sống sót ra khỏi Tần phủ. Vì vậy, rút chủy thủ ra, tất cả lực lượng hướng điểm nhọn nhất trên chủy thủ ngưng tụ lại.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hưu bén nhọn xé không truyền đến. Tần Thương Hải chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức.
Hắn thu tay về, bất ngờ phát hiện cổ tay mình bị một kích vừa rồi xuyên thủng một lỗ. Mà lợi khí đâm thủng cổ tay hắn lại là một hòn đá nhỏ, vẫn còn mang theo máu của hắn khảm lên tường đá phía trước.
Một khắc sau, một lão giả vô cùng bình thường từ trên trời chậm rãi bay xuống, hắn mặc trên người một trường bào thanh bố* đã giặt đến bạc màu, lưng hơi gù, hai tay giấu trong áo, nhìn y phục kia, chỉ sợ ngay cả quần áo của một lão đầu quét sân trong Tần phủ cũng tốt hơn so với hắn, nhưng lúc này, không có bất kỳ người nào dám mảy may xem thường.
(*)Thanh bố: vải bố màu xanh.
“Uất Trì gia gia.” Gia Cát Minh Nguyệt ngạc nhiên hô.
“Sư phụ.” Lăng Phi Dương cũng kinh ngạc.
Uất Trì Hồng gật đầu, đạm nhiên cười với Gia Cát Minh Nguyệt một tiếng, chậm rãi đi về phía Tần Thương Hải.
“Dám động đến nàng, ta diệt cả tộc ngươi!” Thanh âm của Uất Trì Hồng bình thản, nhưng lời nói ra lại kinh hồn bạt vía, tràn đầy khí phách! Khiến cho người ta có cảm giác hít thở không thông.
Tần Định Phương nhìn Uất Trì Hồng, quên cả cổ họng đang đau đớn, chỉ cảm thấy, lão giả trông không thể bình thương hơn được nữa này, đột nhiên trở nên vô cùng vĩ đại, làm hắn chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ, trong lòng không thể sinh ra chút kháng cự nào. Trên người Tần Định Phương dâng lên sự sợ hãi chưa bao giờ có, đó là sự sợ hãi không từ ngữ nào có thể diễn đạt, cũng không thể tìm ra nguyên nhân, hắn chỉ biết là, khi đối mặt với lão tổ tông, hắn cũng không cảm thấy sợ hãi như vậy.
Tần Thương Hải nhìn Uất Trì Hồng, trong mắt tràn đầy bất mãn cùng phẫn hận, một cỗ khí thế như biển cả vô tận tuôn ra, ngay cả Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương đều cảm thấy áp lực vô cùng to lớn của cỗ khí thế này. Nhưng Uất Trì Hồng lại sừng sững bất động như cũ, lưng hơi còng, hai tay để trong tay áo, không có bất kỳ biến hóa nào.
“Ngươi có thể thử.” Lão giả nhàn nhạt nói xong câu này, xoay người nói với Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương, “Chúng ta đi thôi.” Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài, lưng vẫn gù như cũ, hai tay vẫn đúc trong tay áo như cũ, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Thế nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp bách.
Tần Thương Hải nhìn bóng lưng giản dị, gắt gao nắm chặt tay, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám động một cái.
Toàn bộ Tần phủ một mảnh tĩnh mịch, ven đường, không cảm nhận được sự tồn tại của bất kỳ gã hộ vệ nào, mấy người đi một mạch, không chút trở ngại, tiêu sái ra khỏi đại môn, ngoài cửa, mấy người Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đã đứng chờ từ lâu, nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt và Lăng Phi Dương mừng rỡ như điên nhào tới.
“Tỷ tỷ.” Đoan Mộc Huyên nhào vào lòng Gia Cát Minh Nguyệt, vui mừng kêu lên.
“Mấy ngày nay có phải chịu khổ không?” Gia Cát Minh Nguyệt hỏi. Vừa nãy vội vàng cứu mấy người đưa ra khỏi Tần phủ, chưa kịp nói chuyện với bọn họ.
“Không có, mỗi ngày đều ăn ngon, uống ngon, ngươi xem, Mập Mạp lại mập lên rồi.” Tiết Tử Hạo tiếp lời, cười rộ lên, đùa giỡn. Mặc Sĩ Thần trừng mắt nhìn Tiết Tử Hạo.
“Không hề, Tần gia đối với chúng ta khá lịch sự.” Mặc Sĩ Thần đáp.
“Uất Trì gia gia.” Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn Uất Trì Hồng, đang muốn nói chuyện Lăng Phi Dương lại giành lời, mở miệng trước: “Sư phụ, không phải người nói sẽ âm thầm đi theo bảo vệ chúng ta sao? Mấy ngày nay, người chạy đi đâu?” Lăng Phi Dương trợn mắt nhìn Uất Trì Hồng.
“Khụ khụ, việc này, vì ta muốn xem khả năng ứng đối của các ngươi, nên mới tới chậm một chút.” Uất Trì Hồng sờ sờ lỗ tai.
“Nói dối! Mỗi lần người nói dối đều sờ lỗ tai mình.” Lăng Phi Dương không chút khách khí vạch trần lời nói của Uất Trì Hồng.
Khóe miệng Uất Trì Hồng giật giật mấy cái, cười gượng. Hắn còn có thể nói gì nữa? Chẳng lẽ nói, hắn chạy đi tìm chỗ uống rượu, kết quả phát hiện được một loại rượu rất ngon, sau đó uống đến bất tỉnh nhân sự, hôn mê mấy ngày sao? Chuyện như vậy, có đánh chết cũng không thể nói ra!
“Được rồi, được rồi, không nói nhảm nữa, nhanh rời khỏi đây thôi.” Uất Trì Hồng vừa khoát tay vừa nhìn về phía Gia Cát Minh Nguyệt nói: “Ngày mai sẽ rời khỏi Đại Dụ thành, chờ ngươi có đủ năng lực sẽ quay lại đoạt lấy vật kia. Tần lão đầu kia không dám động đến ngươi đâu.”
Gia Cát Minh Nguyệt nghe được lời của Uất Trì Hồng, nặng nề gật đầu một cái. Với thực lực của nàng bây giờ, quả thực không phải là đối thủ của Tần Thương Hải. Nhưng một thời gian nữa, Tần Thương Hải nhất định sẽ không phải là đối thủ của nàng! Đến lúc đó, lại đến lấy tinh huyễn thủ hộ!
“Được rồi, ngươi, nghiệt đồ này, sư phụ đi đây.” Uất Trì Hồng nhìn về phía Lăng Phi Dương trừng mắt, thổi ria mép, không khách khí chìa tay “Tiền rượu lần trước ngươi cho hết rồi, đưa thêm một ít đi. Nhanh lên một chút, ta vừa cho ngươi cơ hội hiếu kính sư phụ đấy.”
Lần này đến lượt khóe miệng Lăng Phi Dương co rút, hắn yên lặng đưa túi tiền nặng trịch cho Uất Trì Hồng, cũng không nhiều tiền lắm, thủy tinh tạp đều để trong người, nhưng trong túi có mấy trăm kim tệ cũng đủ cho sư phụ mua rượu.
Mọi người nhìn một màn này, hoàn toàn mất tiếng, không còn gì để nói. Đây là Uất Trì Hồng, hình tượng của một cao nhân sao? Gia Cát Minh Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã. Lão đầu vô lại trước mắt cùng với cao nhân vừa nãy từ trên trời giáng xuống cứu bọn họ là cùng một người sao? Đâm mù hai mắt của nàng đi, ai tin được hả?
Uất Trì Hồng không mảy may để ý đến sắc mặt quỷ dị của mọi người, hài lòng nhận lấy túi tiền, lên tiếng chào Gia Cát Minh Nguyệt, sau đó lướt đi như gió, biến mất trong bóng đêm.
Bọn Gia Cát Minh Nguyệt tìm khách sạn ở lại, chuẩn bị tốt mọi thứ ngày mai lên đường. Dù sao, Uất Trì gia gia cũng đã nói, Tần gia sẽ không dám tìm đến bọn họ nữa.
…..
Trong trạch viện cổ xưa của Tần gia, Tần Thương Hải ngồi trên bồ đoàn, rất lâu cũng không lên tiếng.
“Lão tổ tông, người kia là ai?” Tần Định Phương đứng thẳng, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa hỏi.
“Uất Trì Hồng.” Tần Thương Hải mắt nhìn xa xa, trong đầu dường như đang nhớ lại điều gì đó, chậm rãi nói.
“Uất Trì Hồng?” Tần Định Phương tìm tòi trong đầu một lần nữa, nhưng vẫn không hề có chút ấn tượng nào.
“Định Phương, ngươi còn nhớ chuyện ba mươi năm trước ở Hách gia không?” Tần Thương Hải phỏng đoán nghi ngờ trong lòng hắn, đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên còn nhớ, Hách gia vốn cũng là một trong những thế gia cổ xưa nhất của Đan Lăng quốc, thực lực không dưới Tần gia chúng ta, ba mươi năm trước không biết đắc tội người nào, hai gã Thánh cấp cao thủ trong tộc lần lượt bị ám sát, sau đó, thực lực cũng rớt xuống ngàn trượng, bị những cừu nhân lúc trước diệt toàn gia.” Tần Định Phương đáp. Thực tế, lúc đó, thực lực Hách gia cao hơn Tần gia rất nhiều, mà chuyện diệt môn sau khi hai gã Thánh cấp cao thủ mất mạng, Tần gia cũng có phần, hắn làm sao có thể không nhớ rõ. Hơn nữa, Tần gia còn kiếm được không ít lợi ích từ trong đó, vẫn phải cảm tạ nhân tài đã ám sát hai gã Thánh cấp cao thủ lúc đó.
“Người động thủ chính là Uất Trì Hồng.” Tần Thương Hải lạnh lùng nói.
“Hả!” Tần Định Phương kinh ngạc không thốt nên lời, lẽ nào lão tổ tông phải tị kỳ phong mang*, hóa ra, hai gã Thánh cấp cao thủ khiến Tần gia hết sức kiêng kỵ lúc ấy chết trong tay hắn.
(*) Tị kỳ phong mang: Tị kỳ là lẩn tránh, trốn tránh, tránh né. Mị nghĩ nghĩa của nó gần như lánh nạn.
“Đi thôi, tạm thời không nên đánh chủ ý lên bọn họ.” Tần Thương Hải trầm giọng nói.
“Vậy còn tinh huyễn thủ hộ …” Tần Định Phương không cam lòng hỏi.
“Chuyện này, ta tự có sắp xếp, loại kỳ bảo này làm sao có thể để rơi vào tay bọn họ.” Trên khuôn mặt yên tĩnh không một gợn sóng của Tần Thương Hải nổi lên nồng nặc sát ý.
Tần Thương Hải tính toán tốt đến đâu vẫn quên mất có câu gọi là: mất cả chì lẫn chài…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT