Ma sủng đâu? Ma sủng của ta đâu? Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy xung quanh không có gì khác thường, nàng đi tới đi lui, thiếu chút nữa đào cả đất lên, vẫn không tìm được ma sủng. Ma sủng ẩn thân? Không, không có cảm giác này.
Nếu như ẩn thân, nàng dùng cảm ứng tinh thần có thể cảm nhận được. Nhưng mà, nàng không cảm nhận được gì ở xung quanh cả.
Lúc mấy người bọn Lăng Phi Dương chạy tới, thấy Gia Cát Minh Nguyệt đang cào lá, nhấc đá, bứt cỏ tìm kiếm gì đó, cái gì cần làm đều đã làm xong.
“Minh Nguyệt, nàng đang làm gì vậy?” Lăng Phi Dương nghi ngờ lên tiếng.
“Tìm ma sủng của ta!” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không quay đầu lại, buồn bực trả lời.
“Ma sủng của ngươi? Mới vừa rồi là ngươi triệu hoán ma sủng sao? Dao động tinh thần thật lợi hại nha, lần này là ma sủng gì? Có lợi hại không?” Mặc Sĩ Thần hưng phấn tiếp lời hỏi.
“Ta còn chưa thấy.” Âm thanh Gia Cát Minh Nguyệt buồn bực, khó chịu đáp,
“Ta còn chưa thấy, làm sao biết có lợi hại hay không?”
“Hả?” Tất cả mọi người kinh ngạc. Lời này là có nghĩa gì?
“Quả thực vừa rồi ta đã triệu hoán ra, nhưng mà, tìm hết xung quanh cũng không thấy đâu!” Gia Cát Minh Nguyệt thở phì phò nói, “Rõ ràng là đã triệu hoán ra. Sao lại không thấy đâu?”
“Triệu hoán lại một lần nữa xem sao?” Mặc Sĩ Thần dò hỏi.
“Đã thử, không có phản ứng, không triệu hoán ra được.” Cuối cùng Gia Cát Minh Nguyệt ngưng tìm kiếm, đặt mông ngồi lên một tảng đá lớn, có chút buồn bực nói, “Đã triệu hoán rồi, không có cách nào gọi lại ma sủng từ không gian ra nữa.”
Đám người Mặc Sĩ Thần ngơ ngác nhìn nhau, đây là tình huống gì? Bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ một chút, triệu hoán ra Dạ Mị Hân Lam. Hân Lam vừa ra, Gia Cát Minh Nguyệt vội vàng hỏi: “Hân Lam, mới vừa rồi ta triệu hoán ma sủng, ngươi biết không? Tại sao ta cảm giác là đã triệu hoán ra, nhưng mà lại không thấy đâu?”
Hân Lam cau mày suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng không rõ lắm, ta chưa bao giờ nghe qua tình huống như vậy.”
Gia Cát Minh Nguyệt thở dài, có chút chán chường đứng lên: “Bỏ đi, bỏ đi! Chuyện đã như vậy rồi. Nếu ma sủng này không nguyện ý trở thành ma sủng của ta, vậy thì giải trừ kế ước là được.” Lúc này Gia Cát Minh Nguyệt cho rằng ma sủng nàng triệu hoán ra không muốn thừa nhận nàng, cho nên mới xảy ra tình huống như thế này.
Mặc Sĩ Thần không biết bây giờ nên nói gì để an ủi, cũng là triệu hoán sư, hắn rất hiểu tâm tình của Gia Cát Minh Nguyệt lúc này. Ma sủng không thừa nhận mình, đó là một chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt là đa trọng triệu hoán sư, cho nên, về phương diện này hắn cũng không lo lắng lắm. Lúc này, hắn lại nhớ tới ma sủng của mình. Hắn không giống nàng, nếu như muốn triệu hoán ma sủng mới, sẽ phải từ bỏ ma sủng hiện giờ của mình.
Nhưng hắn không muốn chút nào. Vì vậy, chỉ có một biện pháp, chính là không ngừng tăng cường thực lực của ma sủng. Không biết tới khi nào, hắn mới có cơ hội sử dụng chú ngữ kỹ năng truyền thừa để tăng cường thực lực cho ma sủng của mình.
Dọc đường đi, Gia Cát Minh Nguyệt rầu rĩ, không vui, mọi người cũng không biết phải an ủi nàng như thế nào. Bởi vì, những chuyện như thế này không phải nói một hai câu là có thể qua đi.
Xe ngựa chậm rãi đi tới, Gia Cát Minh Nguyệt tựa vào bên cửa sổ, trầm mặc nhìn ra cây cối ven đường đang chậm rãi lùi về phía sau. Càng ngày càng rời xa kinh thành…
“Tỷ tỷ, người khát nước không?” Tiếng Đoạn Mộc Huyên dè dặt vang lên.
Gia Cát Minh Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy Đoan Mộc Huyên đang bưng ly trà nhìn nàng.
“Có một chút.”
Gia Cát Minh Nguyệt nhận lấy ly trà, uống một hớp.
“Tiểu thư, sắc trời đã tối, phía trước lại không có thôn làng, đêm nay chắc phải ngủ ngoài trời ạ.” Phu xe ở phía trước lên tiếng nói.
“Ừm, tìm một chỗ ngủ lại đi.” Gia Cát Minh Nguyệt nhàn nhạt nói.
“Dạ được.” Phu xe giơ roi, vội vàng đánh xe ngựa về phía trước.
…
Chỗ bọn họ ngủ lại tương đối khô ráo. Hai phu xe vào Nam ra Bắc đã quen, đối với việc ngủ ngoài trời càng thêm quen thuộc. Bọn họ thuần thục dựng lều, đem hết đồ dùng làm bếp ra, nhanh nhẹn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Một phu xe cầm thức ăn đi tìm nguồn nước để rửa, lại chuẩn bị cả đồ lấy nước về để nấu canh.
Gia Cát Minh Nguyệt ngồi nghỉ ngơi, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo đi kiếm củi đốt, thuận tiện xem có thể săn về vài con thú rừng hay không.
Không bao lâu, phu xe đi múc nước đã trở lại, thở hổn hển chạy về, tươi cười hớn hở nói với Gia Cát Minh Nguyệt: “Tiểu thư, tiểu thư, bên kia có một suối nước nóng, nhiệt độ rất thích hợp để tắm.”
Suối nước nóng? Mắt Gia Cát Minh Nguyệt sáng lên, lập tức đứng dậy: “Ở đâu, dẫn ta đi xem một chút.”
“Ở phía trước, không xa lắm.” Phu xe vừa nhìn thấy thái độ Gia Cát Minh Nguyệt như vậy, tích cực chỉ đường, dọc đường đi sắc mặt tiểu thư hơi buồn bực, khiến bọn họ cảm thấy thật áp lực. Mới vừa rồi, lúc hắn phát hiện ra suối nước nóng, trong lòng lập tức vui mừng, nghĩ tới tiểu thư nhất định sẽ thích. Kết quả vừa trở lại thông báo, đã khiến tiểu thư vô cùng hứng thú.
Phu xe cao hứng dẫn Gia Cát Minh Nguyệt đi tới suối nước nóng. Nàng vừa nhìn đã thích. Suối nước nóng này không lớn, chừng mười mét vuông, nhiệt độ cũng vừa phải.
Gia Cát Minh Nguyệt hưng phấn trở lại nơi cắm trại, chui vào trong xe ngựa đổi y phục, lại dẫn theo Đoan Mộc Huyên, đồng thời, báo cho mấy người Lăng Phi Dương là mình ra suối nước nóng tắm.
“Đi đi, tắm xong trở lại là có đồ ăn ngon.” Mặc Sĩ Thần đắc ý giơ con thỏ mập trong tay lên, đây là Tiết Tử Hạo vừa rồi thuận tay bắt được. Trong tay Tiết Tử Hạo còn có hai con gà rừng, cũng là vừa rồi mới bắn được. Ở cùng một chỗ với cung thủ thật là tốt, sống bên ngoài không lo thiếu thịt dã thú để ăn.
Gia Cát Minh Nguyệt và Đoan Mộc Huyên đi tới suối nước nóng, Gia Cát Minh Nguyệt triệu hoán ra Dạ Mị Hân Lam, để cho Hân Lam giúp mình trông chừng một chút, sau đó liền cởi quần áo, ngâm mình vào trong suối nước nóng. Nước ấm bao phủ toàn thân, nhanh chóng xua tan mệt mỏi dọc đường đi. Gia Cát Minh Nguyệt thích thú nhắm mắt lại dưỡng thần. Đoan Mộc Huyên ngồi ở bên cạnh cũng híp mắt cười vui vẻ.
Hân Lam ngồi trên bờ, cẩn thận duỗi chân mình thả vào trong suối nước nóng.
Trong lúc các nàng đang thoải mái hưởng thụ, cách đó không xa lại truyền đến âm thanh đánh nhau. Âm thanh này rõ ràng truyền tới từ nơi bọn họ cắm trại.
Trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, nhanh chóng mặc quần áo, chạy tới nơi cắm trại. Là ai tập kích bọn họ? Chung quanh nơi này đều vắng vẻ, không một bóng người. Là có người đi ngang qua, nổi máu tham tập kích bọn họ? Không giống! Tiếng đánh nhau phía trước rất kịch liệt, có thể để cho Lăng Dương Phi nghiêm túc như vậy, làm sao có thể là bọn giặc cướp được? Loại giặc cướp nào lại dám đánh cướp bọn họ? Chợt, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt dâng lên một cảm giác rất vi diệu ( :v Thật là vi diệu – nguyên văn nha mí nàng :v )
Gia Cát Minh Nguyệt càng đến gần nơi cắm trại, cảm giác vi diệu trong lòng càng mạnh mẽ. Xảy ra chuyện gì đây? Gia Cát Minh Nguyệt không giải thích được cảm giác vi diệu trong lòng là như thế nào.
Lúc chạy tới nơi liền thấy đám người Lăng Phi Dương đang đánh nhau quyết liệt với một con Cự mãng ngũ sắc. Hai phu xe thì ôm đầu, núp dưới gầm xe ngựa, hoảng sợ nhìn mọi việc trước mặt. Lăng Phi Dương quơ Phá Sát kiếm, kình khí màu trắng lấp lánh chói mắt bắn ra từ tên của Tiết Tử Hạo, Mặc Sĩ Thần chỉ huy ma sủng đánh tới đánh lui. Nhưng bọn họ không lập tức giết chết con Cự Mãng ngũ sắc kia, dường như là kiêng kỵ điều gì đó. Khiến cho Cự mãng ngũ sắc kia dương dương tự đắc, né trái né phải.
“Phi Dương nhẹ một chút, nhẹ một chút.” Mặc Sĩ Thần gào lên.
Lăng Phi Dương nghe thấy tiếng gào thét Mặc Sĩ Thần, không thể làm gì khác hơn là thu hồi mấy phần lực đạo. Sau đó, mãng xà kia không chút khách khí quét đuôi một cái khiến cho Lăng Phi Dương đành phải chật vật nhảy ra.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu ra, Mặc Sĩ Thần đang đánh chủ ý lên con Cự Mãng ngũ sắc này.
Cảm giác vi diệu trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Gia Cát Minh Nguyệt quay đầu nhìn lại, lập tức thấy một đứa bé ngồi bên đống lửa, miệng nhóp nhép đầy dầu mỡ. Con thỏ nướng trên đống lửa đã bị nó ăn hết một nửa. Đứa bé kia môi hồng răng trắng, cả người mập mạp, thấp thấp, lùn lùn, nhìn khoảng bốn năm tuổi, mặc một bộ quần áo ngắn tay màu xanh ngọc. Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy cảm giác vi diệu này xuất phát từ hắn!
Đứa nhỏ này là ai? Cảm giác vi diệu trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt bốc lên mãnh liệt hơn.
“Ngươi là ai?” Đoan Mộc Huyên chạy theo phía sau, thấy tiểu mập mạp kia cau mày, mở miệng hỏi.
Tiểu mập mạp vừa nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt. Trong nháy mắt, mắt đối mắt, trong lòng Gia Cát Minh Nguyệt đột nhiên run lên. Mà tiểu mập mạp kia vứt khúc xương trong tay, khóc oa oa xông về phía Gia Cát Minh Nguyêt. Vọt tới trước mặt nàng, ôm lấy bắp đùi, loẹt xoẹt bò lên, bò tới ngực Gia Cát Minh Nguyệt, cái tay bóng nhẫy dầu mỡ ôm thấy cổ nàng: “Mẫu thân, bọn họ khi dễ ta, bọn họ là người xấu! Ô ô ô, mẫu thân, bọn họ còn không cho ta ăn! Ta gọi Tiểu Ngũ ra đánh bọn họ, đáng đời!”
Đoan Mộc Huyên trợn to hai mắt nhìn một màn này, bọn Lăng Phi Dương cũng ngây ngẩn cả người, lúc bọn họ sững sờ, Cự Mãng ngũ sắc lập tức không khách khí quất đuôi “chăm sóc” bọn họ, khiến bọn họ kêu ầm trời.
Gia Cát Minh Nguyệt hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nàng ôm lấy tiểu mập mạp, nhỏ nhẹ nói: “Ngoan, cái con Mãng xà kia, à, Tiểu Ngũ là của con? Trước tiên kêu nó dừng lại có được không? Ta cho con ăn ngon.” Thời điểm tiểu mập mạp ôm lấy chân mình, nàng lập tức hiểu được cảm giác vi diệu trong lòng mình là gì. Đứa nhỏ này, chính là ma sủng của nàng! Chính là ma sủng đêm đó nàng triệu hoán nhưng lại không thấy xuất hiện bên người!
Tiểu mập mạp vừa nghe đến ăn ngon, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, gật đầu một cái, hắn không nói gì, Cự Mãng ngũ sắc kia đã tự động dừng lại, bò sang một bên, yên tĩnh, ngây ngô. Trực tiếp dùng tinh thần không chế? Gia Cát Minh Nguyệt có phần kinh ngạc. Ma sủng này, có thể khống chế ma thú?
“Chuyện gì đây?” Mấy người Lăng Phi Dương chật vật đi tới trước mặt Gia Cát Minh Nguyệt, trong lòng nghi hoặc không thôi.
“Nó là ma sủng của ta.” Gia Cát Minh Nguyệt ôm lấy tiểu mập mạp, ném ra những lời này. Sau đó âm thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng, lại là một tên háu ăn. Chẳng lẽ trong không gian ma sủng không có đồ gì ăn được sao? Tại sao ma sủng nào mình triệu hoán ra cũng thích ăn như vậy?
Mọi người kinh ngạc, Mặc Sĩ Thần phản ứng đầu tiên: “Chẳng lẽ đây là ma sủng ngươi triệu hoán ra nhưng không thấy xuất hiện đêm đó?”
“Đúng vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu một cái.
“Mẫu thân, bọn họ không cho ta ăn! Khi dễ ta!” Tiểu mập mạp kia tìm được chỗ dựa vững chắc, lập tức cáo trạng.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn về phía bọn Mặc Sĩ Thần hỏi.
“Ha ha, cái đó, ừm, đột nhiên nhảy ra một đứa trẻ, chúng ta lại không biết lai lịch…” Mặc Sĩ Thần ngượng ngùng cười một tiếng, muốn giải thích, lại không biết giải thích như thế nào.
“Nó muốn ăn, Mập Mạp không cho, sau đó Cự Mãng ngũ sắc liền từ dưới đất chui lên, đánh nhau với chúng ta.” Tiết Tử Hạo bình tĩnh giải thích.
Mặc Sĩ Thần rụt đầu lại, không nói gì.
“Tại sao nó lại gọi nàng là mẫu thân?” Lăng Phi Dương nhìn tiểu mập mạp trong ngực Gia Cát Minh Nguyệt, khó hiểu hỏi.
“Mẫu thân chính là mẫu thân.” Tiểu mập mạp ôm cổ Gia Cát Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương, “Ngươi cũng là người xấu, không cho ta ăn!”
“Ngươi tên là gì?” Gia Cát Minh Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu mập mạp trong ngực mình. Đây là ma sủng gì? Ma sủng cao cấp hình người? Hân Lam đâu rồi, sao không thấy trở về cùng? Có lẽ hỏi nàng có thể biết thêm một chút.
“Không có tên.” Tiểu mập mạp lắc đầu, “Mẫu thân, người đặt tên cho ta đi.”
“Vậy, gọi là Tiểu Nhục Hoàn đi?” Gia Cát Minh Nguyệt nhìn ngoại hình tròn vo, béo lùn chắc nịch của nó, hỏi.
“Được, rất dễ nghe!” Tên của tiểu mập mạp cứ như vậy được quyết định.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT