Edit: thienbao95

Beta: Canina

“Hoài khanh! Trước không cần nói, để ta nhìn xem vết thương của ngươi.” Tần Định Phương đang bàng hoàng bổng chốc phục hồi lại tinh thần, mặc kệ Huyền Hồn Thạch trọng yếu cỡ nào, bị hủy chính là bị hủy, đã không thể thay đổi, mà người bạn cùng nhau lớn lên , sau đó đồng sinh cộng tử thân như huynh đệ Liễu Hoài Khanh đang bị trọng thương nằm ở trước mắt.

Vạch quần áo Liễu Hoài Khanh nhìn thấy miệng vết thương , ngay cả Tần Định Phương kiến thức rộng rãi cũngphải hút một ngụm khí lạnh, đây là một kiếm như thế nào? Từ ngực phải xuống eo , một vũng máu chảy đầm đìa nhìn thật ghê người, mặc dù Liễu Hoài Khanh đã là cấp linh hồn đỉnh phong được kình khí bảo hộ , thân thể mới không bị một kiếm này trực tiếp chém thành hai nửa, nhưng từ miệng vết thương này, nội tạng cốt cách trong cơ thể đều bị cắt thành hai nửa. Lấy thực lực Liễu Hoài Khanh , ai có thể tổn thương hắn thành như vậy. Tần Định Phương đoán được, có thể đem Liễu Hoài Khanh bị thương như vậy, nhất định phải có thực lực Thánh cấp.

“Lão gia, ngươi hãy nghe ta nói. . . . . .” Liễu Hoài Khanh thở hổn hển nói , hắn cảm giác được sinh mệnh lực của hắn đang dần trôi qua. Hắn muốn nắm bắt thời gian, nói ra bí mật của Gia Cát Minh Nguyệt .

“Hoài khanh, đừng nói gì cả , trị thương trước.” Tần Định Phương nghẹn ngào nói, khóe mắt không tự giác có lệ quang di động, thương thế như vậy, cho dù y sư trong phủ y thuật cao siêu , chỉ sợ đến cả thần linh đều trị không được. Liễu Hoài Khanh đã phải mạnh mẽ kiên trì chống đỡ một hơi cuối cùng mới đến được đây, bằng không đã sớm chết ngay tại chỗ .

“Hãy nghe ta nói. . . . . .”Ánh mắt Liễu Hoài Khanh đang dần dần ảm đạm đột nhiên sáng ngời, trên mặt hiện ra một tia ửng đỏ không bình thường , đó là hồi quang phản chiếu trước khi chết.

Tần Định Phương nắm chặt tay Liễu Hoài Khanh , không nói cái gì nữa.

“Trên người Gia Cát Minh Nguyệt có Tinh. . . . . .” Liễu Hoài Khanh mới vừa nói ra vài chữ, thở một tiếng nặng nề, ánh mắt hắn đột nhiên trừng lớn, lời nói gián đoạn, lúc sau đồng tử co rút nhanh, cả người cứng đờ.

“Hoài Khanh!” Tần Định Phương thất thanh rống to, tay Liễu Hoài Khanh chậm rãi trượt xuống , Liễu Hoài Khanh còn chưa nói xong, đã chết. Hắn trừng lớn ánh mắt, chết không nhắm mắt như vậy. Là ai? Là ai đã hạ thủ? Tần Định Phương ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chung quanh, nhưng chung quanh lại không có một tia dị thường. Người đến là cao thủ, thực lực cao hơn hắn! Thế nên hắn không phát hiện một chút dị thường nào.

Chỗ tối, Quân Khuynh Diệu lạnh nhạt nhìn Liễu Hoài Khanh đã chết , thu tay lại, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Tần Định Phương chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng, giống như bị cao thủ nhìn chằm chằm?Là bởi vì Gia Cát Minh Nguyệt sao?

Tần Định Phương cả đời tung hoành ngang dọc , vừa mới mất tôn tử không lâu, Liễu Hoài Khanh thân như huynh đệ lại chết thảm trước mắt, cho dù hắn đã hết hi vọng, cũng chịu không nổi đả kích như vậy.

Hồi lâu, mấy tên hộ vệ mới thận trọng tới gần , nhìn thấy tình trạng của Liễu Hoài Khanh , trong lòng cũng dâng lên một nỗi bi thương.

“Khâm liệm thật tốt, quay về Đại dụ thành!” Nói xong câu đó, Tần Định Phương lau nước mắt, trong mắt không còn thấy chút bi thương nào nữa. Thù mới hận cũ, nhất định phải báo . Chẳng qua, hiện tại không phải thời cơ. Về Đại dụ thành, gặp lão tổ tông nói sau!

Tần Định Phương dẫn theo người của hắn, lặng lẽ rời khỏi kinh thành , lần này đến kinh thành chẳng những không biết tại sao tôn tử của mình chết , đổi lại Liễu Hoài Khanh thân như huynh đệ cũng táng mệnh. Cơn tức này, hắn vô luận như thế nào cũng nuốt không trôi.

. . . . . .

Gia Cát Minh Nguyệt trở về nhà của mình , ở cửa lại có thể nhìn thấy Quân Khuynh Diệu mỉm cười đứng ở nơi đó, tựa hồ đang đợi nàng trở về. Quân Khuynh Diệu chỉ tùy tiện tựa vào cạnh cửa, nhưng lại tạo cho người ta cảm giác trong thiên hạ chỉ có một mình hắn. Cái loại khí tràng mãnh liệt này , làm cho người ta không thể không liếc mắt nhìn. Mà đôi mắt dị đồng của hắn , cứ như vậy chấn nhiếp tâm hồn người.

“Ngươi ở trong này làm gì?”Gia Cát Minh Nguyệt xoay người đi xuống Cự Phong, đem Cự Phong gọi trở về.

“Chờ nàng .” Quân Khuynh Diệu mỉm cười, “Ta có lời muốn nói với nàng.”

“Vào đi thôi.” Gia Cát Minh Nguyệt nói.

“Không cần, nói ở nơi này cũng được .” Quân Khuynh Diệu nghiêng người, nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, trong mắt có một chút cảm xúc nói không nên lời, ” Quan hệ giữa nàng và đương kim hoàng thượng của Đan Lăng quốc hình như không tồi”.

“Đúng vậy.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không che dấu, trực tiếp gật đầu, “Hoàng thượng đối với ta tốt lắm, giống như thân nhân của ta .”

“Như vậy à. . . . . .” Quân Khuynh Diệu nở nụ cười, “Được rồi, xem ra Minh Nguyệt của chúng ta thật thích hoàng thượng , sẽ không thay đổi.”

“Có ý tứ gì?” Gia Cát Minh Nguyệt biến sắc.

“Ý tứ ở mặt chữ.” Quân Khuynh Diệu tươi cười, chẳng qua nụ cười của hắn lại lạnh như băng, “Thần miếu lại có người muốn tới .”

“A? Người của Nam Cung Cẩn?” Gia Cát Minh Nguyệt trong lòng dâng lên cảm giác xấu.

“Không, người của Thần Miếu , đối thủ một mất một còn của Nam Cung Cẩn.” Quân Khuynh Diệu thản nhiên nói, “Là một người cực kì dối trá , kêu Ấn Phi Đào. Hắn luôn muốn thay thế địa vị của Nam Cung Cẩn ở Thần Miếu, nhưng vẫn không thành công. Chưa bao giờ thành công, chưa bao giờ buông tha.”

Gia Cát Minh Nguyệt khóe miệng run rẩy, nhìn vẻ mặt đạm bạc của Quân Khuynh Diệu khi nói những lời này , trong lòng không khỏi nghĩ, ngươi là đang khen hắn hay mỉa mai hắn thế? Vì sao nói chuyện lại buồn cười như vậy?Quân Khuynh Diệu cũng có tiềm chất nói đểu người khác nha.

“Một mình nàng cẩn thận chút.” Quân Khuynh Diệu dặn dò một câu sau cùng.

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt đồng ý.

Ngày thứ hai khi trở về nhà , Gia Cát Minh Nguyệt được tin suốt đêm hôm qua Tần Định Phương đã mang người rời khỏi kinh thành . Tần Định Phương cứ lặng lẽ rời đi như vậy, không có hành động khác. Gia Cát Minh Nguyệt đoán đối phương là vì cái chết của Liễu Hoài Khanh mới không dám đến tìm phiền toái. Đáng tiếc, cũng không biết Tần Định Phương có mang tinh huyễn thủ hộ theo bên người hay không. Gia Cát Minh Nguyệt cũng nhận ra Tần gia sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy , chẳng qua , cũng không sao cả . Đến lúc đó cho dù Tần gia không tìm nàng, nàng cũng sẽ tìm tới cửa .

. . . . . .

Mấy ngày sau, kinh thành oanh động, bởi vì thần miếu lại có người đến . Trong mấy quốc gia phụ thuộc mẫu quốc Nam Sở quốc, Đan Lăng quốc cũng không tính là lớn , nước duy nhất nhỏ hơn Đan Lăng quốc chính là Đông Thịnh Quốc. Đan Lăng quốc nho nhỏ lại được hai nhóm người Thần Miếu liên tiếp đi đến , người trong kinh thành tự nhiên sẽ oanh động .

Thời điểm người Thần Miếu vào thành , trùng hợp Gia Cát Minh Nguyệt cũng đang ở trên đường mua đồ ăn . Ông chủ cùng người phục vụ của quán bánh ngọt đã sớm nhận thức Gia Cát Minh Nguyệt, lại biết Gia Cát Minh Nguyệt chính là quán quân của Thần Long đại tái lần này, cho nên hiện tại nàng đến mua điểm tâm cũng không cần xếp hàng, hơn nữa còn được giảm tám phần .

Gia Cát Minh Nguyệt ăn bánh hạt dẻ , thuận tiện đưa một miếng bánh hạt dẻ cho Hân Lam đang ngồi ở bả vai nàng . Trong lòng thầm nghĩ, Hân Lam ăn hạt dẻ lâu như vậy mà cũng chưa ngán . Sau đó Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến kiếp trước có vài loại thứ ăn nàng cũng ăn hoài không ngán, thì đã hiểu rõ . Gia Cát Minh Nguyệt lại ở quán mứt bên cạnh cách đó không xa mua mấy túi, sau đó kiễng chân nhìn chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi qua trên đường . Chiếc xe ngựa kia, phong cách không phải bình thường. Toàn thân xe ngựa trắng noãn không tì vết , trên thân xe được điêu khắc phù điêu hình hoa lan, phía trên có treo huy chương Thần Miếu . Mà bốn con ngựa kéo xe cũng là toàn thân tuyết trắng.

Gia Cát Minh Nguyệt thấy mọi người đang dùng ánh mắt nóng rực mà nhìn xe ngựa Thần Miếu , cảm thấy không thú vị , nàng biết người đang ngồi trong chiếc xe ngựa này hẳn là người mà Quân Khuynh Diệu nói , Ấn Phi Đào.

“Gia Cát tiểu thư, nếu ta có thể gặp mặt vị quân tử Phi Đào của Thần Miếu một lần , có chết ta cũng bằng lòng.” Người nói chuyện mang vẻ mặt mê trai , đó là một tiểu cô nương mặt đầy tàn nhang- một trong những người phục vụ của quán bánh ngọt.

“Quân tử? Phi Đào?” Gia Cát Minh Nguyệt mạnh mẽ cắn bánh hạt dẻ, khó hiểu lặp lại những lời này.

“Đúng vậy , quân tử Ấn Phi Đào thanh nhã như hoa lan.” Ánh mắt của tiểu cô nương đầy tàn nhang biến thành hình trái tim, mê trai nói, “Nghe nói hắn anh tuấn tiêu sái, phong độ có thừa, thực lực lại cao cường , khí chất như thần tiên. Nếu có thể gặp được hắn, có chết ta cũng cam lòng .”

Khóe miệng Gia Cát Minh Nguyệt run rẩy, lại còn quân tử thanh nhã như hoa lan nữa chứ , mơ tưởng thay thế Nam Cung Cẩn, phải là quân tử giữ mình trong sạch như quân tử sao? Gia Cát Minh Nguyệt rút ra một cái kết luận, xem ra Ấn Phi Đào là một tên giả tạo.

“Ta sợ ngươi chết không nhắm mắt.” Gia Cát Minh Nguyệt nói thầm , lấy bánh ngọt rồi xoay người rời đi .

Tiểu cô nương mặt tàn nhang đứng phía sau chớp mắt nhìn bóng dáng Gia Cát Minh Nguyệt, nghi hoặc nói: ” Gia Cát tiểu thư hôm nay không vui sao?”

Gia Cát Minh Nguyệt vừa về tới cửa, liền nhìn thấy xe ngựa hoàng gia đậu phía trước , đó là xe ngựa chuyên dụng của hoàng thượng mà mỗi lần hắn phái người đến đón nàng.

Thị vệ đứng bên cạnh xe ngựa vừa nhìn thấy Gia Cát Minh Nguyệt trở về, liền lập tức cung kính tiến lên đón: “Gia Cát tiểu thư, ngài đã trở lại. Hoàng thượng mời ngài lập tức tiến cung.”

“Được.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng không từ chối, gật đầu, trực tiếp lên xe ngựa. Vừa lúc nàng cũng muốn tiến cung tìm hoàng thượng nói cho hắn biết một số chuyện. Nàng nhớ tới lời nói lúc trước của Quân Khuynh Diệu, hiểu được lần này Thần Miếu phái người đến, tuyệt đối không có chuyện tốt lành.

Trong hoàng cung, Gia Cát Minh Nguyệt gặp được người chưa bao giờ thành công, chưa bao giờ buông tha trong truyền thuyết : Ấn Phi Đào .

Hắn mặc một bộ quần áo trắng như tuyết, vạt áo được thêu hoa lan đính kim tuyến, nhìn có vẻ rất bảnh bao, trên tay cầm một chiếc quạt giấy màu trắng , mặt trên được vẽ vài đóa hoa lan. Khuôn mặt anh tuấn luôn nở nụ cười, cả người thoạt nhìn khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Thời điểm hoàng thượng tiếp đón hắn , Gia Cát Minh Nguyệt đã có mặt, Mạn Tuyết Oánh cũng có mặt . Gia Cát Minh Nguyệt liếc mắt đánh giá Mạn Tuyết Oánh, nhìn thấy Mạn Tuyết Oánh hơi biến sắc mặt, giây lát lại khôi phục bình thường. Thời điểm Ấn Phi Đào nhìn thấy người trong hoàng cung không phải Nam Cung Cẩn, mà là Mạn Tuyết Oánh , trên mặt cũng bất động thanh sắc, nhưng lại liếc nàng một cái thật sâu. Cái nhìn này, làm cho khắp người Tuyết Oánh không được tự nhiên.

Gia Cát Minh Nguyệt thu tất cả mọi chuyện vào đáy mắt .

“Vị này là quán quân Thần Long đại tái sao?” Ấn Phi Đào tươi cười tao nhã, khí chất như ngọc làm cho Gia Cát Minh Nguyệt sinh ra ảo giác, người này không phải kẻ có tâm lý vặn vẹo kia.

“Phải” Gia Cát Minh Nguyệt không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời.

“Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Hi vọng ngươi về sau không ngừng cố gắng .” Ấn Phi Đào mỉm cười cổ vũ.

“Ta sẽ, đa tạ sứ giả đại nhân.” Gia Cát Minh Nguyệt cũng cười , chẳng qua ngoài cười nhưng trong không cười.

Đoạn trò chuyện không chút dinh dưỡng này rốt cục cũng kết thúc .

Buổi tối hoàng thượng có thiết yến chiêu đãi Ấn Phi Đào, nên hiện tại liền sai người mời Ấn Phi Đào đi xuống nghỉ ngơi . Mạn Tuyết Oánh cũng đứng dậy cáo lui.

Gia Cát Minh Nguyệt và hoàng thượng cuối cùng cũng được ở riêng trong ngự thư phòng .

“Minh Nguyệt, con có chuyện muốn nói với ta?” Hoàng thượng cười hỏi.

“A? Làm sao ngài biết?” Gia Cát Minh Nguyệt sửng sốt.

“Con tiến vào thư phòng liền phồng má trợn mắt nhìn ta , không phải có chuyện muốn nói thì là cái gì?” Hoàng thượng cười nói.

“Đúng vậy, con có chuyện muốn nói.” Nhưng Gia Cát Minh Nguyệt lại không cười, sắc mặt ngưng trọng, đi lên vài bước, hạ giọng nói, “Con cảm thấy, Thần miếu phái Ấn Phi Đào đến nơi này, tuyệt đối không phải chuyện tốt.”

“Ta cũng biết.” Hoàng thượng gật đầu.

“A, ngài cũng biết ? Ngài biết hắn muốn làm gì sao?” Thật ra Gia Cát Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên .

“Tóm lại không phải chuyện tốt, ta cảm thấy Đan Lăng quốc không đáng giá để người Thần miếu đến liên tiếp.” Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng.

“Hoàng thượng ngài phải cẩn thận, Ấn Phi Đào đến không có ý tốt.” Gia Cát Minh Nguyệt suy nghĩ , vẫn là đem lời nói lúc trước của Quân Khuynh Diệu nói cho hoàng thượng nghe, “Lúc trước có người nói cho ta biết, người Thần miếu có ý đồ gây rối, muốn cho long ỷ(ghế rồng, ghế của vua) đổi người ngồi.”

Ngay cả khi Hoàng thượng sớm đoán được người Thần Miếu lai giả bất thiện, thế nhưng khi nghe thấy lời nói kinh thiên(động trời) của Gia Cát Minh Nguyệt, vẫn rất hoảng sợ. Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.

“Thần miếu, thật sự là càng ngày càng không an phận .” Hoàng thượng không nghi ngờ lời nói của Gia Cát Minh Nguyệt một chút nào, mà nghiêm mặt cười lạnh nói, “Muốn đổi người làm hoàng thượng , để xem bọn hắn có bản lãnh này hay không .”

“Tốt lắm, Minh Nguyệt, con về trước đi , chờ ta xử lý xong việc này, ta lại đón con tiến cung.” Hoàng thượng nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, tươi cười hòa ái, lời nói nhỏ nhẹ .

“Ta sẽ không về !” Gia Cát Minh Nguyệt lập tức bát bỏ, “Ta muốn ở trong cung cùng ngài , Ấn Phi Đào không dễ dàng đối phó như vậy.”

“Một mình ta có thể ứng phó.” Hoàng thượng thấy Gia Cát Minh Nguyệt cố chấp như vậy, trong lòng ấm áp, lại cự tuyệt quyết định của Gia Cát Minh Nguyệt .

“Ta mặc kệ, ta muốn ở lại trong cung.” Lần này hoàng thượng nói gì Gia Cát Minh Nguyệt cũng không nghe . Quân Khuynh Diệu nói lời kia làm cho lòng nàng phát lạnh. Nàng hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu trưởng bối yêu thương nàng chết thảm, nàng sẽ như thế nào .

Hoàng thượng thấy Gia Cát Minh Nguyệt kiên quyết, cuối cùng cũng không lay chuyển được nàng, đáp ứng cho nàng tạm thời ở lại trong hoàng cung. Nhưng lại dặn dò thêm một lần nữa, gặp nguy hiểm tuyệt đối không thể cậy mạnh. Gia Cát Minh Nguyệt gật đầu lia lịa, mới vui vẻ đáp ứng.

. . . . . .

Màn đêm buông xuống, màu đen dần dần bao phủ khắp nơi .

Trên hành lang trong hoàng cung, dưới mái hiên đều treo đầy đèn lồng, để xua tan đi bóng tối.

Mạn Tuyết Oánh ngồi ở trước cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn bóng đêm mông lung bên ngoài có chút xuất thần. Đại nhân rất lâu chưa có tin tức , rốt cuộc đại nhân đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ đại nhân không định hoàn thành nhiệm vụ mà Đại Tế Ti an bài hay sao? Làm thế nào cho phải đây?

“Ha ha, Mạn Tuyết Oánh tiểu thư, đang ở đây lo lắng nhiệm vụ lần này sao?” Bỗng nhiên một thanh âm ôn nhuận vang lên ở sau lưng .

Mạn Tuyết Oánh đứng bật dậy giống như bị rắn độc cắn , quay đầu nhìn người bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng nàng. Trên tay người đó cầm một cây quạt trắng , mặt trên được vẽ hoa lan trông rất sống động, trên mặt của hắn luôn nở nụ cười ấm ấp lòng người. Hắn mặc một bộ áo bào trắng noãn không tỳ vết. Một thân phong độ này , làm cho người ta vừa thấy, dễ dàng tạo ra hảo cảm. Thế nhưng Mạn Tuyết Oánh lại không có cảm giác như thế, nàng chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, sau lưng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play