Trong đêm tối vang lên những tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, không người nào có thể chịu đựng được cực hình như vậy, cho dù là người Huyết Phong, cũng không thể. Tiếng thét đau đớn như vậy, khiến lòng người run sợ như vậy, thậm chí vào ban đêm trẻ con cũng không dám khóc, chỉ tròn mắt to ngây thơ sợ hãi nhìn ra phía ngoài cửa.

"Cái gì? Ngươi nói bọn họ, bọn họ. . ." Tổng bộ Huyết Phong, Hạng Đỉnh Thiên nhận được tin tức đột ngột đứng dậy, lại đặt mông ngồi xuống. Hạng Nam Thiên, thân đệ đệ của hắn, lại bị người ta dùng loại hình phạt tàn khốc này để dằn vặt đến chết, hơn nữa chết rồi cũng không được yên ổn, còn bị phơi thây ba ngày.

"Các đường chủ nghe lệnh, triệu tập toàn bộ nhân thủ các nơi trở về tập hợp, tàn sát thành Thương Phong." Hạng Đỉnh Thiên đột nhiên đứng dậy, tàn khốc nói.

"Rõ!" Các đường chủ đồng thanh đáp lời. Qua nhiều năm như vậy, nhiệm vụ của Huyết Phong cũng không phải chưa từng thất bại, cũng không phải chưa từng có người thất thủ bị bắt lại, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh người bị bắt còn bị hành hạ đến chết, đây là sỉ nhục, càng là khiêu khích, tất cả mọi người đều nổi lên cơn giận dữ của những kẻ cùng chung mối thù.

Từ khắp nơi trên toàn quốc thậm chí là đại lục, các thành viên Huyết Phong đều hướng về thành Thu Diệp mà chạy, gần như chỉ trong một đêm, thành Thu Diệp bề ngoài có vẻ cực kỳ an tĩnh liền tăng thêm rất nhiều khuôn mặt mới, đi trên con đường cổ xưa lâu đời trong thành, tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng khí tức xơ xác không giống bình thường.

Trong những tia nắng cuối cùng còn sót lại lúc chiều tà, một đội ngũ gần nghìn người đội ngũ chia làm mấy đợt, lao về phía thành Thương Phong triển khai cuộc chém giết.

. . .

Học viện Thiên Phong chẳng mấy chốc đã bước vào kì nghĩ, ngày nghỉ thứ nhất, Thương Vô Nhai liền phái người đón Gia Cát Minh Nguyệt về hiệp hội Triệu Hoán Sư. Phải tiếp tục dạy nàng đa trọng triệu hoán cùng những thứ khác.

Ngày hôm sau, một mình Gia Cát Minh Nguyệt ở trong thư phòng của Thương Vô Nhai lật xem tàng thư, gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào, tóc Gia Cát Minh Nguyệt khe khẽ bay lên, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Ngoài cửa sổ là ánh mặt trời sáng rỡ, rèm cửa sổ nhẹ nhàng bay lượn, ngoài ra không có tình huống khác thường. Nàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu thấp hơn nhìn sách trong tay của chính mình, bỗng dưng một cánh tay thon dài trắng nõn duỗi tới, giật lấy quyển sách trong tay nàng bỏ lại vào giá sách.

Gia Cát Minh Nguyệt cả kinh, chợt ngẩng đầu, liền đối diện với đôi dị đồng mỹ lệ kinh người của Quân Khuynh Diệu.

"Ngươi, ngươi. . ." Gia Cát Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn người trước mắt, "Sao ngươi lại đến đây?"

"Đương nhiên là vì nhớ nàng." Quân Khuynh Diệu khẽ cười một tiếng, tiếng nói của hắn vẫn mát mẻ như ánh trăng, lại thoáng như băng hoa lành lạnh. Khiến cho trái tim người ta bồng bềnh trôi nổi theo.

Gia Cát Minh Nguyệt yên lặng, Quân Khuynh Diệu nói trắng ra như thế, nàng hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

"Cẩn thận Nam Cung Cẩn, cách xa hắn một chút." Quân Khuynh Diệu bỗng nhiên hơi khom lưng, giọng nam ghé sát bên tai Gia Cát Minh Nguyệt, hơi thở nóng rực thổi qua tai Gia Cát Minh Nguyệt. Hai người gần sát nhau như vậy, Gia Cát Minh Nguyệt ngửi thấy trên người Quân Khuynh Diệu tản mát ra mùi huân hương nhàn nhạt, không giống với mùi trầm hương trên người Nam Cung Cẩn, mùi trên người Quân Khuynh Diệu nhàn nhạt mà thanh nhã, dường như là giai nam hương*.

*giai nam hương : một loại trầm hương thì phải, ta tìm mãi mà chưa thấy.

"Hắn rốt cuộc là ai?" Gia Cát Minh Nguyệt nghe thấy câu này, thân thể cứng đờ, ngẩng đầu hỏi Quân Khuynh Diệu. Nhưng không đề phòng việc hai người cách nhau quá gần, nàng vừa ngẩng đầu, môi nàng bất chợt nhẹ nhàng lướt qua gò má Quân Khuynh Diệu. Gia Cát Minh Nguyệt ngẩn ra, lập tức đỏ bừng mặt, vội vã lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với Quân Khuynh Diệu.

"Đều hôn rồi, còn thẹn thùng như vậy?" Quân Khuynh Diệu khẽ mỉm cười khiến cho nhật nguyệt thất sắc , nói, "Nếu không chúng ta hôn lại một lần nữa, hôn nhiều lần nàng sẽ quen ngay thôi."

"Ngươi, ngươi đừng có ở đây nói những thứ này!" Gia Cát Minh Nguyệt xấu hổ. Cái tên Quân Khuynh Diệu này, sao lại vô lại như vậy, lưu manh như vậy? Thế nhưng, Quân Khuynh Diệu nói ra những câu nói này, lại không khiến cho người ta không dậy lên nổi một chút phản cảm. Hắn có khí độ tao nhã, dù thế nào cũng khó có thể liên tưởng đến hai chữ sắc lang. Sẽ chỉ khiến cho người ta cảm thấy một loại phong tình mị hoặc.

"Tên Nam Cung Cẩn này rất nguy hiểm. Hắn chính là người Thần Miếu. Cái gọi là sứ giả Thần Miếu trong hoàng cung kia, chẳng qua chỉ là giả mạo, là thuộc hạ của hắn." Quân Khuynh Diệu thu lại nụ cười, "Thực lực của người này rất mạnh, phong cách hành sự quỷ dị. Chính nàng cẩn thận chút."

"Hắn chính là người Thần Miếu? !" Gia Cát Minh Nguyệt kinh ngạc thốt lên một tiếng.

"Đúng thế." Quân Khuynh Diệu nhẹ nhàng gật đầu, "Hắn là tân tú nổi danh nhất Thần Miếu hiện nay. Không được bị hắn lừa gạt."

Gia Cát Minh Nguyệt có chút sững sờ, nàng cũng nhìn ra Nam Cung Cẩn và sứ giả Thần Miếu có quan hệ không giống bình thường. Chỉ không nghĩ tới Nam Cung Cẩn mới là chính chủ, nữ nhân kia chỉ là thuộc hạ của hắn mà thôi. Hắn ẩn giấu thân phận đi theo bên cạnh mình, rốt cuộc là vì chuyện gì? Vì tinh huyễn thủ hộ sao?

"Chẳng qua, nữ nhân của ta sẽ không ngốc nghếch dễ bị lừa gạt như vậy đâu." Gia Cát Minh Nguyệt còn đang suy tư, cằm chợt cảm thấy căng thẳng, lấy lại tinh thần, chợt phát hiện khuôn mặt tuyệt đẹp của Quân Khuynh Diệu đang ở trước mắt, mà tay của hắn nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên. Giờ khắc này tư thế hai người cực kỳ ám muội.

"Ngươi, ngươi, ngươi, thả ta ta!" Gia Cát Minh Nguyệt lắp ba lắp bắp hét lên câu này, sau đó phủi bỏ tay Quân Khuynh Diệu, lui về phía sau hai bước. Kết quả, bởi vì vừa nãy đã lùi lại, hiện tại lại lùi tiếp, sau lưng chính là vách tường. Quân Khuynh Diệu tiến lên hai bước, duỗi một cánh tay ra chống lên tường, hơi cúi đầu, vây Gia Cát Minh Nguyệt ở trong khuỷu tay của hắn.

Quân Khuynh Diệu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt đang khốn quẫn, tâm tình tốt lên, mỉm cười nói: "Minh Nguyệt ơi Minh Nguyệt, nàng đừng dùng ánh mắt này mà nhìn ta chứ. Ta sợ ta sẽ không nhịn được, hiện tại ăn nàng luôn."

Gia Cát Minh Nguyệt giật mình một cái, duỗi chân ra, hung hăng dẫm lên chân Quân Khuynh Diệu. Quân Khuynh Diệu rên lên một tiếng, thân hình vẫn không nhúc nhích, trái lại cười nói: "Cũng thật là nhẫn tâm, giẫm mạnh như thế."

"Ngươi, là người nào?" Gia Cát Minh Nguyệt trầm giọng hỏi. Nàng đã cứu hắn, hắn đã giúp nàng, thế nhưng, mãi đến tận bây giờ, Gia Cát Minh Nguyệt cũng không biết thân phận của Quân Khuynh Diệu rốt cuộc gì.

"Ta, hiện tại hình như là người Thánh điện nha." Quân Khuynh Diệu thấy Gia Cát Minh Nguyệt đỏ bừng hết cả mặt mũi, cuối cùng quyết định thả nàng ra, bức cuống lên, Gia Cát Minh Nguyệt chính là một thanh bảo kiếm sắc bén đó.

Gia Cát Minh Nguyệt nghiền ngẫm câu nói này, hiện tại hình như là người Thánh Điện.

Nói như vậy, người Thánh điện chỉ là một trong những thân phận của hắn, hoặc là hắn che giấu thân phận?

Lúc Gia Cát Minh Nguyệt đang suy tư, Quân Khuynh Diệu đột nhiên lại duỗi tay sờ sờ hoa tai trên vành tai Gia Cát Minh Nguyệt, thoả mãn cười lên: "Nhớ kỹ, không cho phép lấy xuống. Cho dù nàng chết, cũng không cho phép lấy xuống." Trong giọng nói mơ hồ có ý tứ bá đạo chiếm hữu.

Nói xong, Quân Khuynh Diệu lại đưa tay chuyển qua mí mắt Gia Cát Minh Nguyệt, Gia Cát Minh Nguyệt chớp mắt, sau một khắc, lại mở mắt, trong phòng đã không có bóng dáng Quân Khuynh Diệu. Chỉ có rèm cửa sổ còn ở hơi tung bay, tất cả những chuyện vừa nãy phảng phất như một giấc mộng.

Gia Cát Minh Nguyệt rút ra quyển sách lúc nãy, tiếp tục xem. Thế nhưng tâm trạng có chút lo lắng, làm thế cũng không xem nổi.

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Gia Cát tiểu thư, bên ngoài có người tìm cô." Gia Cát Minh Nguyệt vốn đang ở học viện Triệu Hoán Sư học tập, nghe nói như thế, trong lòng nghi hoặc, sẽ là ai tìm mình đây? Là mấy người Phi Dương có chuyện tìm mình hay là cái tên cuồng sạch sẽ Nam Cung Cẩn kia? Hẳn là không phải Nam Cung Cẩn, tên khốn kia tìm mình xưa nay sẽ không nhờ người thông báo, đều trực tiếp lẳng lặng bay qua cửa sổ vào trong phòng. Gia Cát Minh Nguyệt nghi hoặc đi xuống lầu, nhìn thấy người muốn tìm mình.

"Lâm thiếu chủ, hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?" Nhìn thấy Lâm Ngữ Hàn, Gia Cát Minh Nguyệt hơi kinh ngạc, thế nhưng trên mặt vẫn mỉm cười chào hỏi.

"Có một việc, ta cảm thấy nhất định phải cho cô biết." Sắc mặt Lâm Ngữ Hàn lạnh lùng mà nghiêm túc, hắn không có chào hỏi, mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Hả, chuyện gì?" Gia Cát Minh Nguyệt nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, thu hồi nụ cười, trịnh trọng hỏi. Nàng cảm thấy lần này Lâm Ngữ Hàn đến tất nhiên là có chuyện quan trọng cần nói.

"Mấy ngày trước, thành Thương Phong xảy ra đại sự. . ." Lâm Ngữ Hàn đem huyết án diệt môn cùng với việc Huyết Phong xuất hiện ở thành Thương Phong nói rõ ràng.

"Bọn họ sao lại làm như vậy, đây chẳng phải muốn cùng Huyết Phong không chết không thôi hay sao?" Nét mặt Gia Cát Minh Nguyệt chợt chìm xuống.

"Ta mua được tin tức, có mấy chi đội ngũ đang chạy về phía thành Thương Phong, nhân số cộng lại khoảng chừng có 700 người, thực lực đều rất mạnh." Lâm Ngữ Hàn nói tiếp.

"Người Huyết Phong?" Gia Cát Minh Nguyệt hỏi.

"Đúng vậy." Lâm Ngữ Hàn khẳng định, "Người bán tin tức, tuyệt đối đáng tin cậy."

Gia Cát Minh Nguyệt gật gật đầu, Lâm Ngữ Hàn nói ý ở ngoài lời, nàng rất rõ ràng. Lâm Ngữ Hàn đang bán cho nàng một ân tình, tin tức này là mua được. Hơn nữa phỏng chừng giá cả không thấp.

"Ta biết rồi, ta lập tức đi thông báo Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo, lần này thực sự phải cảm tạ ngươi." Gia Cát Minh Nguyệt trịnh trọng nói với Lâm Ngữ Hàn, "Nếu như thời điểm cần ta hỗ trợ, cứ đến tìm ta."

Lâm Ngữ Hàn gật gật đầu, thứ hắn muốn, kỳ thực chính là câu nói này của Gia Cát Minh Nguyệt.

Vừa ra cửa lớn, Gia Cát Minh Nguyệt liền gọi phong báo ra, nhanh như chớp chạy về phía học viện, nhà Mặc Sĩ Thần vàg Tiết Tử Hạo đều ở thành Thương Phong, nếu Huyết Phong trả thù với quy mô lớn như vậy, người nhà của bọn họ khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Vừa nghe thấy tin tức Gia Cát Minh Nguyệt mang đến, Mặc Sĩ Thần và Tiết Tử Hạo thay đổi sắc mặt, ngay cả Lăng Phi Dương cũng nhíu mày thật chặt, mấy người không hề nghĩ ngợi, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào trong thành.

Đi thành Thương Phong, cấp bách!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play