Rắn bự chiếm "phòng khách" của mình đang ngủ, nói cách khác hang ổ của hắn không có rắn, cậu không cần phải sợ...
Thư Thư đào cửa động lớn hơn một chút, nhìn xuống, lập tức thất vọng bĩu môi.
Nơi này thật... quá tồi tệ.
Động của Thư Thư đào cẩn thận từng ly từng tí, sinh hoạt hoang dã mấy trăm năm giúp nó có kinh nghiệm đào bới, tất nhiên làm tốt công việc này, dù trời có mưa, hang động cũng sẽ không ẩm ướt, còn chỗ này...
Hẳn trước kia đây là một khe núi nứt ra, bị rắn bự chiếm cứ, qua bao năm tháng tất nhiên sẽ thấm ẩm, có khi còn bị xối nước ầm ầm ấy chớ.
Ẩm ướt sinh vi khuẩn, cũng là môi trường lý tưởng cho nhiều sinh vật kinh dị... Mùi thì khó chịu, trên vách mọc rêu xanh, con rết với sâu nhỏ ở bên cạnh bò tới bò lui... Nơi này mà cũng ở được à?
Thư Thư bò từ cửa động ra ngoài, vẩy vẩy móng vuốt đào lâu đã tê dại, ghét bỏ nhìn xung quanh.
Bỗng dưng cậu có chút thông cảm cho con rắn bự, tuy rằng nó rất mạnh, nhưng chỉ có thể ở chỗ như thế này, còn không sánh được với cậu!
Khe núi rắn bự ở nhỏ hơn phòng khách của Thư Thư rất nhiều, cậu còn phải khom người mà đi, vừa đi được một đoạn đã đạp phải vảy rắn.
Nhìn thấy đám vảy này, Thư Thư lại tê cả da đầu, nhớ ra con rắn kia không có ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với chuột hoang mà nói, rắn tuyệt đối là động vật đáng sợ nhất, nỗi sợ hãi đã ở trong máu rồi... So với nó, Thư Thư lại không sợ mèo đến vậy, tới đây rồi cũng chưa từng gặp mèo, cú mèo thì có quan sát cậu ghê lắm... Chủ nhân trước đây cũng từng nuôi mèo, mèo kia chỉ ăn thức ăn riêng cho nó, mặc dù có hứng thú nhìn lồng quay cậu chạy, nhưng chắc chỉ coi cậu là đồ chơi, chứ không phải là muốn ăn cậu.
Đương nhiên, cậu không sợ mèo, không đồng nghĩa cậu thích chúng nó, qua sự việc ngày hôm qua cậu thấy con hổ giống giống với mèo kia đặc biệt đặc biệt đáng ghét!
Cậu quyết định từ này về sau sẽ ghét hổ.
Thư Thư tức giận bất bình đạp lên vảy rắn mấy cái, kết quả chân của cậu lại bị tê đau... Thư Thư nhấc chân lên nhìn, phát hiện chân mình bị vảy cắt ra một vết thương.
Thân thể nhân loại quá yếu ớt, nếu là trước đây, dù có chạy tới chạy lui trên đá cũng chẳng thể rách được miếng da nào.
Thư Thư định liếm liếm chân mình, nhưng nhìn mặt đất bẩn thỉu, dẹp luôn ý định, bỗng dưng cậu phát hiện, bên cạnh có một cục đá đẹp đẽ trái ngược hoàn toàn với khung cảnh xung quanh.
Cục đá bóng loáng này rõ ràng cần phải xuôi theo nước vào hồ nhỏ mới có, lại xuất hiện ở đây, nhất định là con rắn kia dụng tâm làm ra, mà hắn mang một tảng đá như thế về... Thư Thư nhìn vị trí của nó, liền đoán tảng đá này hẳn là mang về che chắn đây.
Thư Thư đẩy tảng đá kia, quả nhiên đằng sau có ngách nhỏ, bên trong thực sạch sẽ, tựa hồ chứa đồ này kia.
Đồ ăn của rắn a? Hay là bảo bối gì?
Liếc mắt nhìn vào trong một cái, đột nhiên Thư Thư cảm thấy có cái gì không đúng lắm.
Trong hang nhỏ kia, sao lại có váy cỏ lần đầu cậu đan?
Từ lúc biến thành người chưa có làm bao giờ, trước kia bên váy cỏ mất bao công sức, đan rồi bỏ biết bao nhiêu lần, cuối cùng hoàn thành vui ơi là vui, nhưng đáng tiếc lần đầu gặp rắn bự thì đánh mất.
Chiếc váy cậu cực nhọc bện thành, con rắn kia nhặt được mà không chịu trả lại, còn dùng để lót ổ bên trong!
Thư Thư rút váy cỏ ra, không quản trên đó có vụn vặt này kia, trước đây cậu còn áy náy với rắn bự, giờ bắt được nhược điểm của nó rồi, tự dưng thấy dương dương tự đắc.
Edgar vừa về đến cửa động nhà mình, đúng lúc thấy tiểu á thú nhân đòi về váy cỏ, bộ dáng đắc ý, cả mình rắn đều cứng ngắc.
Lúc trước thật hắn cũng không biết làm sao lại mang váy cỏ về, đã vậy thì thôi đi, lại còn để tiểu á thú nhân bắt được!
Edgar lăng lăng nhìn tiểu á thú nhân, nhất thời quả thực không biết nên làm thế nào mới phải, vạn phần ăn năn hối lối về hành vi của mình.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy trong động Thư Thư, không thấy tiểu á thú nhân đâu có hơi tiếc nuối, sau đó nhận ra thân thể mình nghỉ ngơi một đêm đã khỏe hơn nhiều rồi.
Tối qua tuyệt đối là giấc ngủ thoải mái nhất của hắn, phải biết dù bản thể là rắn, nhưng đâu phải rắn nước, hắn cũng không thích chỗ ẩm ướt chút nào... Cho nên hắn định về động lấy đồ đạc dọn qua nhà tiểu á thú nhân ở, sau đó định cư bên đó luôn.
Kết quả... Tiểu á thú nhân mới vừa không thấy đâu đang ở trong động của hắn, còn lục được đồ trong hang nhỏ kia!
Tiểu á thú nhân sẽ nghĩ gì về hắn đây?
Lớn đến từng này tuổi, lần đầu tiên Edgar kích động muốn đào cái lỗ chui xuống cho rồi.
Đương nhiên, hiện tại không tay không chân, hắn không cách nào làm vậy được... Cuối cùng, Edgar chỉ có thể tiếp tục cứng đơ nhìn Thư Thư thôi.
Thư Thư bị Edgar nhìn chằm chằm, ý nghĩ trong đầu bay sạch không còn một mống, đầu óc hỗn loạn cả lên... Con rắn này đáng sợ quá đi!
"Ta không cố ý... Ta thật sự không cố ý mà... Xin lỗi..." Thư Thư theo bản năng bắt đầu xin lỗi rối rít, rắn bự nhìn mình xin lỗi bằng đôi mắt lạnh băng đó, cậu quả thực muốn khóc luôn, thân thể vô thức run theo.
Ném nhanh váy cỏ trên tay, Thư Thư đột nhiên nhảy dựng, sau đó chui vào hang động đã đào trốn mất dạng.
Edgar vốn đang chột dạ, thấy cảnh này bất giác sa mạc lời.
Hành vi chạy trối chết của tiểu á thú nhân khiến hắn không nhịn được cười, thế mà lại không cười được, so với việc tiểu á thú nhân bị hắn dọa sợ chạy mất, hắn càng hi vọng cậu có thể chỉ vào mũi hắn răn dạy đủ điều...
Nhưng bây giờ đang trong hình dáng loài rắn, tiểu á thú nhân sợ hắn là đương nhiên, nào có gan la lớn a.
Nghĩ tới đây, Edgar nhất thời không còn tinh thân.
Tiểu á thú nhân đã chạy rẽ đất, Edgar chăm chú nhìn thông đạo kia một hồi, đột nhiên cảm thấy chuyện mình làm có chút quá phận.
Hắn biết rõ tiểu á thú nhân sợ hắn, thế mà còn chiếm nhà cậu, cho nên tiểu á thú nhân mới bỏ trốn suốt đêm dài...
Edgar tìm nơi khô ráo nằm xuống, rõ ràng tình hình chuyển biến tốt lại thành ra bết bát hơn... Bỗng, hắn ngửi thấy mùi máu tanh.
Mùi tiểu á thú nhân, cậu bị thương sao?
Edgar nhất thời bối rối, hắn xoay người rời khỏi hang động, tìm chút thảo dược, bò tới chỗ tiểu á thú nhân.
Lúc này Thư Thư đã về đến phòng ngủ của mình, hôm qua ban ngày thì kinh hãi, bận rộn suốt buổi trưa, đã muốn mệt bở hơi tai rồi, rốt cuộc buổi tối còn phải đào động không dám nghỉ...
Chịu không nổi nữa, trước còn cứng rắn chống đỡ, giờ đành vùi mình vào cỏ khô mềm mại mà nghỉ thôi.
Tay đau, chân cũng đâu, sớm biết biến thành người sẽ nát như vậy, cậu thà làm chuột còn hơn...
Thư Thư thấy khóe mắt cay cay, tựa hồ có nước mắt chảy ra, nhưng cậu đang mơ mơ màng màng, căn bản không mở mắt ra được, thậm chí cũng không quệt nổi nước mắt nữa.
Lạnh quá đi... Chủ nhân lần này không chuẩn bị ổ bông ấm áp cho cậu sao? Thư Thư cuộn mình tròn một cục, có chút nháo không hiểu tình huống trước mắt.
Edgar mang thảo dược về, nhưng chờ trong phòng khách Thư Thư thật lâu cũng không thấy tiểu á thú nhân đâu, đang tính rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng cậu rên rỉ.
Trong lòng nhói lên một cái, Edgar lo lắng quên mất có thể hù dọa đến tiểu á thú nhân, vội vàng dùng đuôi cạy cục đá chặn cửa hang nhỏ, phát hiện cậu đang phát sốt, người nóng hừng hực bắt đầu mê man.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT