Tìm được Ian xong, Chris cho dùng kênh liên lạc khẩn cấp của quân đội truyền tin tới thủ đô tinh, thuật lại tình hình hiện tại, nhưng chưa trở về ngay được.
Hẳn đổ bệnh.
Thú nhân ít khi sinh bệnh, nhưng Chris tuổi đã khá cao, đã chịu kích thích rất lớn, còn cố chịu đựng tới tận giờ, dĩ nhiên không còn nổi nữa, sự tình tạm ổn, hắn liền gục ngã.
Mới đầu chỉ là uể oải thôi, nhưng rất nhanh cả người dều đau đớn mệt mỏi, đồng thời vài vết thương cũ cũng phát tác, bắt đầu sốt nhẹ.
Chris dù sinh bệnh nhưng vẫn chịu đựng được, dù sao Ian đang ngày đêm chăm sóc bên giường hắn.
Cảm giác được chăm sóc này thực hiếm có, phải biết rằng, thân là thú nhân, trước nay đều là hắn chăm sóc Ian chứ không phải y chăm sóc hắn.
Thậm chí ngay cả khi chăm sóc Ian... Hắn quá bận rộn, cho nên không có nhiều thời gian chăm sóc Ian, thậm chí đã lâu chưa từng ở chung.
"Em nấu canh, anh ăn một chút đi." Ian từ ngoài tiến vào, trên tay bưng một bát canh cá: "Con cá này cũng chẳng là giống gì, chỉ là đo thấy giàu dinh dưỡng, anh ăn nhiều một chút nha."
Thấy Ian, Chris nở nụ cười, đột nhiên nhớ lại thuở những ngày đầu gặp gỡ. Khi đó bọn họ chỉ là một cặp đôi bình thường, Ian nấu cơm cho hắn, sau đó...
Tài nấu nướng của Ian người máy có bắt chước thế nào cũng không tới, bọn họ lại bận rộn, dần dần đến cả Ian cũng không có thời gian vào bếp, mãi tới tận giờ, hắn mới lại được thưởng thức tay nghề của Ian lần nữa.
Canh cá kỳ thực mùi vị không tốt lắm, nhưng đây là do chính tay á thú nhân của mình làm... Chí bưng bát lên uống một hớp lớn, sau đó cầm đũa, gắp đồ ăn.
Á thú nhân khi ăn đều cẩn thận từng tí một, chỉ sợ mắc xương, nhưng thú nhân không để ý nhiều như vậy, con cá Ian nấu không lớn, Chris nhai cả xương, nuốt ực một hơi hết nguyên con cá.
Có người đang núp góc phòng nhìn Chris ăn mà thèm thuồng kia! Một chú rắn nhỏ mon men lại gần tới trước mặt Chris, đột nhiên biến thành một đứa bé béo trắng, sau đó lom lom nhìn Chris, rồi nhìn bát canh cá đầy thèm thuồng.
Chris dưỡng bệnh không nhàm chán chút nào, ngoài Ian luôn ở bên, còn một nguyên nhân khác, cháu trai luôn quanh quẩn bên hắn.
Hắn gần gũi với con trai cỡ nào thì còn cưng cháu nội hơn thế nữa, chỉ nhìn thôi cũng thấy khoan khoái cả người. Tới khi nghe Thư Thư còn một đứa nữa trong bụng, tâm tình càng tốt khỏi phải nói.
Vốn cứ tưởng hoàng thất sẽ tuyệt hậu, không ngờ còn sinh được những 2 đứa.
"Tiểu Bảo cũng muốn uống canh?" Chris tươi cười, dùng muôi múc một muỗng thổi cho nguội, đưa tới trước mặt đứa bé, nó liền hé miệng, rất nể mặt ông nội uống cạn, rồi lại lom lom nhìn Chris như trước.
Lúc Thư Thư và Edgar qua đây, đứa nhỏ này không chỉ uống canh cá, còn ăn rất nhiều thứ khác rồi, đang sờ sờ bụng mình thỏa mãn nằm ngửa trên giường, tay chân mũm mĩm nhìn thật đáng yêu.
"Tiểu Bảo!" Thư Thư rất quý trẻ nhỏ, nhìn thấy đứa bé là muốn ôm hôn mấy cái, tiểu Bảo ôm lại Thư Thư, cũng hôn hôn cậu, còn gọi "Mẹ" – nó còn nhỏ, chưa nói chuyện được, hiện giờ chỉ phát âm được vài từ đơn giản.
"Tiểu Bảo đã nói được rồi, giỏi quá đi!" Thư Thư ôm hài tử, thưởng cho nó mấy cái hôn nữa.
Tiểu thú nhân rất dễ nuôi, ít khóc nháo, giờ được Thư Thư ôm hôn, nó cười khanh khách, còn ôm Thư Thư hôn trả một cái.
Edgar theo sau tiến vào, vẫn duy trì hình rắn nên hắn không làm ăn được gì, thấy cảnh này càng thấy thiệt chướng mắt: "Thư Thư, em đừng cưng chiều tiểu thú nhân đó."
"Em nào có?" Thư Thư không phục nhìn Edgar, cậu chỉ ôm ôm hôn hôn con trai mình thôi mà.
"Edgar, với trẻ con không thể quá nghiêm khắc được." Ian nói: "Trẻ nhỏ phải dạy dỗ từ từ, làm chuyện sai thì nhất quyết không nuông chiều, nhưng đâu thể bỏ mặc nó... Có nhiều chỗ trong cách dạy con của thú nhân mấy người có mấy người ta vẫn luôn không ủng hộ." Tiểu Bảo đáng yêu cỡ nào a! Y cũng muốn ôm mấy hồi đây.
Edgar chỉ có thể trông chờ hướng về phụ thân, hắn nhớ hồi còn bé phụ thân thường nói không thể nuông chiều hắn, tiểu thú nhân hư là sưng mông, thầm mong ông ấy sẽ đứng về phe hắn lần này.
Kết quả... Chris ho khan hai tiếng: "Hài tử còn nhỏ, chờ khi nào 3 tuổi thì cẩn thận dạy dỗ sau, tiện thể mang tới quân doanh rèn luyện mấy ngày."
Edgar: "..." Thú nhân biết nhận thức từ rất sớm, trong ký ức hồi còn bé của hắn, Chris khi đó không có nói vậy a!
"3 tuổi đã tới quân doanh?" Thư Thư tròn mắt kinh ngạc, định phản bác, đột nhiên lại nhớ ra tốc độ phát triển của thú nhân hình như khác với con người.
E rằng thú nhân thực sự có thể đi lính từ khi còn nhỏ... Ngẫm lại, chuột đồng bình thường có đứa nào sống nổi tới 3 năm đâu.
"Thú nhân 3 tuổi đã có thể làm rất nhiều chuyện." Ian mỉm cười nhìn Thư Thư: "Chờ khi về thủ đô tinh, ta sẽ gởi cho con video quay lúc Edgar 3 tuổi."
"Được a." Thư Thư gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Mọi người đều phải về sao?"
"Chúng ta mấy ngày nữa phải trở về." Ian gật đầu, Edgar giờ còn là đọa thú, chưa thể theo cùng, y và Chris phải về, dù sao còn rất nhiều chuyện đang chờ họ giải quyết.
Sau mấy ngày thì Chris và Ian rời đi, Thư Thư ở lại cùng Edgar trên đọa thú tinh cầu, đồng thời, hạm đội hoàng gia cũng để lại vài chiếc.
Thủ đô tinh nhiều sự vụ, ai ai cũng bận bịu, thông thường sẽ có người sẽ tìm một tinh cầu xa xôi nghỉ dưỡng, không lo nghĩ gì nữa, cách ly internet, nhưng chỉ vài ngày thôi, nếu là thời gian dài, bọn họ tuyệt đối chịu không nổi.
Người đã quen có thế giới ảo, đâu thể chịu đựng được cuộc sống mà không có wifi?
Hoàng thái tử và Thái tử phi là bất đắc dĩ phải trụ lại tinh cầu này một thời gian dài nữa, nhiều người đều cảm thấy đau khổ thay cho họ, thực tế, bất kể là Edgar hay Thư Thư đều thích ứng và hài lòng với cuộc sống như thế này.
Trước kia điều kiện sinh sống còn khắc nghiệtt hơn, bây giờ có hạm đội hoàng gia, cuộc sống đã dễ chịu hơn rất nhiều.
Tu luyện rồi chơi với hài tử, một ngày chớp mắt liền qua, còn lên mạng... Thư Thư hiện tại chỉ cần một cái Palm-top có download sẵn mấy bộ phim truyền hình là có thể thư giãn rồi, có lên mạng hay không mặc kệ.
Thời gian trôi, Edgar khôi phục thực lực nhanh chóng, cùng lúc đó, tin tức chấn động đã truyền đi – Hoàng thái tử và Thái tử phi còn đang trên đọa thú tinh cầu, Thái tử còn có thể giúp đọa thú phục hồi thú hạch!
Đọa thú tinh cầu vô cùng lớn, mới đầu chuyện này chỉ có đám đọa thú lân cận nơi Edgar ở biết tin, nhưng dần dần, tin tức bắt đầu lan truyền ra ngoài, sau đó ngày càng có nhiều đọa thú biết tới, kéo sang đây nườm nượp.
Có đọa thú nào lại không mong một lần nữa được trở lại làm thú nhân?
Dù có là đọa thú thần chí đã không còn tỉnh táo, bọn họ cũng muốn trở lại làm người.
Đế quốc Thú nhân hàng năm, số thú nhân biến thành đọa thú không nhiều, nhưng mỗi năm một ít, chẳng mấy chốc nay đã bảy, tám trăm mạng, có thời điểm nhiều còn lên tới hơn 2000, đã vậy, đọa thú tinh cầu ngày càng khan hiếm đồ ăn thức uống.
Khi Renault còn chưa tới đọa thú tinh cầu, đọa thú vẫn đang mải mê chém giết lẫn nhau, đã qua 30 năm, sự tình như vậy lại trở nên hiếm thấy.
Bây giờ đọa thú tinh cầu đã hơn 3 vạn đọa thú sinh sống, hiện tại, gần như ai ai cũng biết chuyện Edgar và Thư Thư cứu người.
Một đọa thú nhỏ gầy hình chó từ nơi rất xa trong rừng rậm, đánh hơi một đống đất trước mặt.
"Mic, bên ngoài có chuyện gì à?" Một con rắn lớn từ trong đống đất chui ra, nhìn về phía con chó kia, đuôi cuốn lấy cành cây viết lên đất, bọn họ sống trong rằng rậm, ít tiếp xúc với bên ngoài, nhận được tin tức cơ bản đều dựa vào loài chó... Đương nhiên, ở đọa thú tinh cầu thường cũng không có tin tức trọng yêu gì cho cam.
Chó rừng hú lên một tiếng, lo giải thích không rõ ràng, cuối cùng dùng móng vuốt viết, kể hết đầu đuôi thật tỉ mỉ.
Từ dưới lòng đất, rất nhiều đọa thú lục tục kéo nhau bò lên, đủ chủng loại, nhiều nhất là rắn. Bọn họ đều đọc được dòng chữ trên đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm trầm thấp hay phun lưỡi phì phì. Có người có thể giúp đọa thú phục hồi thú hạch? Thật sao?
"Tất cả mọi người đều đã qua đó xem, tôi cũng muốn đi." Chó rừng viết.
Đọa thú chui từ lòng đất đều hưng phấn nhìn nhau, bọn họ cũng muốn đi, muốn phục hồi thú hạch để trở lại làm thú nhân!
Rắn lớn chui lên đầu tiên đột nhiên quật đuôi lên thân cây, trực tiếp đốn ngã nó, khiến cho đám đọa thú đang hưng phấn phải trật tự.
"Đừng quên vì sao chúng ta lại phải đợi ở chỗ này, các ngươi cảm thấy bọn họ sẽ giúp chúng ta sao?" Rắn lớn viết câu tiếp theo, khiến người khác đều phải im lặng.
Đúng đấy, dù biết có cơ hội, nhưng bọn họ vẫn không có cửa, những người kia làm sao lại nguyện ý vì một đám tội phạm mà phí sức chứ?
Nhưng là, chẳng lẽ vì như vậy mà bọn họ phải tiếp tục trốn ở đây chờ chết hay phát điên hay sao?
Trong mắt đám đọa thú đều không cam lòng, thú nhân hình rắn lại viết: "Trước tiên theo dõi tình hình đã rồi nói."
Chỗ Edgar bây giờ đang có vô số đọa thú tụ tập, chỉ là có Renault dẫn người đi giữ trật tự, lại bị hạm đội hoàng gia kinh sợ, hoàn toàn không để ảnh hưởng tới Thư Thư.
Dù vậy, Thư Thư vẫn cảm thấy thực áp lực.
Nhiều đọa thú như vậy, dù cậu có đủ vỏ trứng, nhưng muốn chữa trị cho nhiêu đây người chắc phải tốn 10 năm mất!
Thư Thư đột nhiên thực hối hận bản thân không biết giữ bí mật, vừa thấy Renault được chữa khỏi đã công khai... Sớm biết có nhiều đọa thú như thế, cậu đã khóa miệng lại rồi!
Có lẽ giờ hối hận đã muộn...
Thư Thư nôn nóng vô cùng, tâm tình này Edgar cũng cảm nhận được, suy nghĩ một chút, hắn giao phó thủ hạ, đi chuẩn bị một bữa tối có ánh nến.
Thư Thư rất dễ dụ, cho cậu ấy ăn ngon miệng, biết đâu lại vui lên thì sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT