Năng lực phục hồi của thú nhân rất nhanh, đặc biệt là những vết thương ngoài da, không chỉ thế, sức chịu đựng của họ cũng rất phi thường.
Nếu là trước đây, Bruno dù có bị thương lúc đi săn hay là nói linh tinh bị Renault dạy dỗ, hắn chắc chắn cũng sẽ không kêu đau, yên lặng chịu đựng hai ngày là đỡ rồi, nhưng hôm nay, hắn lại nằm bên người Kiệt Tây rên rỉ rầm rì hô to gọi nhỏ, liên mồm nói chỗ này không ổn chỗ kia bị đau...
Kiệt Tây cũng không chê hắn phiền, lần lượt giúp hắn liếm láp vết thương.
Bruno đột nhiên cảm thấy mình bị thương như vậy thật đáng giá, đồng thời cũng áy náy với Thư Thư, người ta là á thú nhân, mình lại đi dọa nạt người ta thật không phải phép... Nghĩ thế, Bruno hừ hừ kể cho Kiệt Tây nghe sự tình.
"Cậu biết là tốt rồi." Kiệt Tây nói, vốn hắn muốn sớm biến thành thú nhân để giúp đỡ phần nào, mong Thư Thư mau mau chữa khỏi thú hạch cho Bruno, kết quả Bruno hôm qua gầm một tiếng, làm hỏng bét kế hoạch của hắn, cũng không biết Thư Thư có để bụng không.
Nhưng thôi việc đã đến nước này, hối hận vô ích, nên nghĩ cách cứu vãn tình hình thì hơn... Kiệt Tây nói với Bruno: "Nếu biết sai rồi, ngày mai chúng ta sẽ đi xin lỗi."
"Tôi biết rồi." Bruno ngoan ngoãn gật đầu, chuyện trong lòng sáng tỏ xong, hiện tại hắn không ghét Thư Thư nữa, thậm chí vì Thư Thư là á thú nhân của Edgar, người quân sư đã nghĩ kế cho bọn họ, còn thấy có hảo cảm với cậu.
Bruno nằm cạnh Kiệt Tây chán chê một hồi, liền thấy trước mắt xuất hiện một đôi đọa thú giống bọn họ, bắt đầu ra vẻ khoe khoang dạy dỗ: "Kiệt Tây đã tặng thú châu cho ta rồi đó, các người thì sao? Trao thú châu cho nhau chưa?"
Cái dáng điệu đắc ý của Bruno thiệt đúng là muốn ăn đòn mà...
Thế nhưng, nhờ có hắn ba hoa một vòng, mấy đôi đọa thú đã chung sống lâu bên nhau đều trao đổi thú châu, xem như quyết định bên nhau trọn đời.
Nhóm đọa thú bên ngoài túm năm tụm ba hoặc nói chuyện hoặc chiến đấu, còn Edgar trong động đang cố luồn chóp đuôi đào móc Thư Thư ra khỏi hang nhỏ.
Hắn là rắn, ngoại trừ "tê tê" ra không phát ra được âm thanh nào khác, không thể gọi Thư Thư được, mà thanh âm này có khi còn dọa cậu nữa, chỉ đành dùng chóp đuôi cố gắng kéo chuột nhỏ ra ngoài.
Nhưng mà, Thư Thư đào hang tuy nhỏ mà rất sâu, cho nên dù đuôi hắn đã kẹt lại rồi vẫn không với tới.
Edgar buồn bực trừng con trai mình, nếu không phải tại nó "đuổi bắt" linh tinh, á thú nhân của hắn nào có bị dọa chạy như vậy?
Rắn nhỏ căn bản không hề biết cha đang tràn ngập oán niệm mình, còn vặn vẹo cơ thể muốn chạy qua bên kia – nó có thể cảm nhận được rõ ràng mẫu phụ ở chỗ đó, nó muốn đi tìm mẫu phụ! Là một tiểu thú nhân dựa vào mùi để tìm kiếm đối tượng khác, lúc đuổi theo mẫu phụ, kỳ thực chỉ là vì muốn ôm một cái thôi mà...
Edgar đương nhiên không thể để thằng con hư đi hù dọa vợ yêu lần nữa, nhét rắn nhỏ vào trong túi, sau đó cắn chặt miệng túi lại, không cho nó bò ra ngoài, tính dạy cho nó một bài học.
Sau đó... đứa nhỏ này cứ thế ngủ mất tiêu.
Edgar ngậm túi đựng con trai, mắt thì chăm chăm dòm chờ mẫu phụ con trai chui ra khỏi động nhỏ.
Thư Thư một mình chui vào động xong, mới đầu thấy hơi bất tiện, chưa kịp thăm dò địa chất là đào loạn, sau đó lại thấy tịch mịch, rất nhớ Edgar.
Chui ra khỏi hang động, Thư Thư cẩn thận ngó trước ngó sau, sau đó thấy một cái đầu rắn cực lớn đang nhìn mình chằm chằm.
Theo bản năng cậu hơi rụt lại, rồi nhớ ra đây là Edgar, liền không sợ nữa, trực tiếp biến thành người, bắt đầu cáo trạng: "Edgar, hùng sư tên Bruno kia bắt nạt em! Em muốn chữa trị cho cậu ta sau cùng, còn con trai anh nữa đó, nó đuổi bắt em, thật xấu xa!"
"Vậy thì xếp Bruno cuối danh sách, còn con trai..." Edgar khựng lại, đuôi cuốn lấy túi vải đưa cho Thư Thư.
"Em có thể đánh nó một trận cho hả giận." Edgar lại dùng đuôi viết.
Đánh con nhỏ? Thư Thư cả kinh, rồi chuyển sang giận dữ: "Anh lại dám đánh con nhỏ! Có biết đây là bạo lực gia đình không? Trẻ con phải dạy dỗ từ từ, không thể hơi chút là động chân động tay được."
Thư Thư cảm thấy mấy đứa trẻ con cậy lớn bắt nạt nhỏ là rất đáng ghét, dù sao trước kia khi còn là chuột đồng đã từng bị mấy lần, có người "mua" cậu làm sủng vật, chỉ đơn thuần là làm vật cho trẻ con dằn vặt, cậu còn bị nó đùa bỡn thê thảm... Lúc đó cậu liền tàn nhẫn cắn nó một cái rồi bỏ chạy.
Nhưng mà, con trai mình đâu phải mấy đứa nhỏ xấu xa đó! Nó mới ra đời được có mấy ngày? Đuổi theo cậu chắc là thấy vui quá, sao có thể tùy tiện đánh đòn? Nếu cậu không phân biệt tốt xấu mà đánh nó, con trai cậu lại học theo thì sao?
Tuy là sợ đấy, nhưng Thư Thư thực sự muốn dạy nó nên người giống như Edgar vậy!
Thư Thư túm lấy Edgar, buồn bực: "Hai chúng ta đều không biết cách dạy dỗ con cái, hài tử trưởng thành thế nào được, ngày mai em nhất định phải chữa trị cho Kiệt Tây, nhờ hắn cho ý kiến."
Kỳ thực có thể Ian cũng biết, nhưng khi đó sinh hoạt trong hoàng cung, đâu đâu cũng có sản phẩm công nghệ cao và người máy hỗ trợ, còn có bảo mẫu giúp đỡ chăm sóc Edgar, y chỉ cần chơi cùng Edgar thôi, có nhiều chuyện quả thực không rành rẽ lắm.
"Đúng là như vậy, nhưng còn chuyện này." Edgar viết: "Vỏ trứng đã dùng hết một nửa, còn tiếp tục kéo dài, em liệu có thể cứu được mấy người đây?"
Vỏ trứng của rắn nhỏ vốn không nhiều, chính nó còn ăn mất một nửa, còn có nhiêu đó, Thư Thư lại sợ thất bại, không dám cho Renault và Ball ăn ít, bột vỏ trứng còn lại có chút xíu thôi.
Thư Thư nhớ ra rồi mới cuống lên!
Kỳ thực trong tay cậu có nhiều thứ có thể thay thế, ví dụ như vảy của Edgar, nhưng mấu chốt là không nghiền nhỏ được, tạm thời vỏ trứng là phương án duy nhất.
Nhưng sắp hết rồi.
Thôi, ngày mai đi giúp Kiệt Tây dùng ít lại là được... Thư Thư cân nhắc đắn đo, cuối cùng chỉ chuẩn bị một lượng bằng nửa so với hai người đầu tiên.
Loay hoay mãi mới đi ngủ, hôm sau dậy trễ, lúc đi ra ngoài thì người khác đều đã ăn rồi, báo hoa Ball giữ lại một phần ăn cho cậu, còn nóng hôi hổi.
Tuy là rơi xuống một tinh cầu nguyên thủy, nhưng hiện giờ ngày qua ngày cũng rất tốt.
Báo hoa Ball có tài nấu nướng còn hơn cả Ian và Jones, Thư Thư ăn đến hài lòng, mà vừa ăn xong, Kiệt Tây đã dẫn Bruno qua đây.
Sợ hù đến Thư Thư, hai con hùng sư không dám tới gần, chỉ là cùng biết lên đất: "Xin lỗi."
Nói xin lỗi là xong sao? Thư Thư có hơi không vui, nhưng nhìn Bruno bị thương khắp mình mẩy, hơi hả hê, không tức giận nữa.
Bruno kia trông thật thảm... Thư Thư không nhịn được nhìn thêm mấy lần, nhìn lần nào cười lần nấy.
Thư Thư cũng biết họ áy náy, đồng thời theo kế hoạch ban đầu chuẩn bị chữa trị thú hạch cho Kiệt Tây.
Lần này tương tự như hai đợt trước, chỉ là phần bột cho Kiệt Tây có ít hơn nhiều. Tuy nhiên số lượng không ảnh hưởng tới chất lượng, Thư Thư vẫn thành công biến Kiệt Tây thành một nam nhân trần trụi dưới chăn.
Dung mạo Renault anh tuấn, mang theo chút gì đó âm trầm, vô cùng thu hút người khác, báo hoa Ball thì quá bình thường, làm người ta gặp qua liền quên, còn Kiệt Tây...
Kiệt Tây lớn lên chẳng hề đẹp đẽ như bạn đời Bruno của hắn đã mường tượng, nhưng trên người mang theo một loại khí chất ôn nhã như gió xuân ấm áp, khiến người khác đều muốn tới gần.
Bruno vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, thấy Kiệt Tây khoác một bộ quần áo xong ngồi xuống, lập tức hưng phấn nhào qua, định lè lưỡi liếm liếm Kiệt Tây – hai người bọn họ biến thành đọa thú rồi mới quen nhau, hắn chưa từng thấy dáng dập Kiệt Tây khi thành người, hiện giờ cảm thấy khuôn mặt này thật mới lạ làm sao!
Mặt mày nhẵn nhụi thế kia, không biết liếm lên sẽ có cảm giác thế nào... Đầu lưỡi Bruno vừa mới liến lên, liền phát hiện trong miệng toàn là lông.
Kiệt Tây mới vừa biến thành người đã trở lại thú hình.
"Rống!" Bruno bất mãn: "Sao chưa gì đã biến lại rồi? Tôi còn muốn nhìn dáng dấp của cậu mà."
"Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra nữa." Kiệt Tây cũng buồn bực, mới rồi hắn chợt mất kiểm soát...
Báo hoa Ball thấy cảnh này, mơ hồ nghĩ tới điều gì... Hắn cũng có từng bị vậy rồi, nhưng chưa tới mức nghiêm trọng như Kiệt Tây...
"Chuyện này là sao?" Thư Thư sững sờ, vẫy vẫy tay với Kiệt Tây: "Tới đây, tôi kiểm tra giúp anh xem đã."
Kiệt Tây lập tức đi tới bên Thư Thư đang được Edgar che chở, Thư Thư dùng linh lực kiểm tra một chút, lập tức nhíu mày: "Thú hạch hơi nhỏ."
Kiệt Tây chẳng hiểu gì.
"Đại khái là ăn ít vỏ trứng quá, thú hạch hơi nhỏ, như rắn con ấy... Nhưng không hề chi, sau này lớn lên là hết." Thư Thư vỗ vỗ đầu Kiệt Tây, thú hạch có thể chậm rãi phát triển, người khác cậu không biết, nhưng cậu mới phát hiện thú hạch của rắn nhỏ lớn thêm một ít rồi.
Cho nên... Kiệt Tây giờ đang giống như thú nhân sơ sinh, không khống chế được thân thể mình? Người chung quanh đều kinh ngạc, dù vậy họ vẫn thấy ghen kị với Kiệt Tây lắm đó.
"Vậy lúc trước thứ cậu cho tôi ăn là vỏ trứng à? Vỏ trứng tiểu Bảo sao?" Renault đột nhiên hỏi.
"Phải a." Thư Thư gật gật đầu.
Vỏ trứng rắn nhỏ có thể chữa trị thú hạch cho họ? Đọa thú xung quanh nghe xong kinh ngạc, rồi lại tin sái cổ.
"Tiếc là không còn nhiều, cho nên chỉ dùng ít một được thôi." Thư Thư nói.
Lúc mới sinh vỏ trứng nhỏ cỡ nào ai cũng đều thấy, tự nhiên biết Thư Thư không nói dối, sau đó thì bối rối – nếu vỏ trứng dùng hết, bọn họ còn chưa tới lượt chữa trị thú hạch, vậy phải làm sao?
Nghĩ vậy, mọi người ai cũng nhìn bụng Thư Thư. Trong đó hình như còn một quả đó, bọn họ có nên cầu mong cậu sẽ sinh thêm vài quả nữa không?
"Nhưng mọi người yên tâm, chờ Edgar khôi phục, sẽ không cần dùng tới vỏ trứng nữa, nhất định sẽ có thể giúp chữa trị thú hạch cho mọi người." Thư Thư lại nói, Edgar lợi hại hơn cậu, nhất định sẽ nghĩ ra cách, dù không có, Edgar vẫn có thể giúp đập vụn vảy của hắn mà!
Edgar còn lợi hại hơn cả Thư Thư? Đọa thú nhất thời hưng phấn, cũng không căng thẳng như ban nãy nữa, đã chờ bao nhiêu năm rồi, chờ thêm chút cũng có sao đâu.
Mấy ngày kế tiếp, Thư Thư lần lượt chữa trị cho ba người nữa, sau đó, bột vỏ trứng hết sạch.
Ba người này đều có biểu hiện giống Kiệt Tây, không kiểm soát được việc biến hình, nhưng dù vậy đã là tốt rồi, đọa thú bắt đầu thay đổi chiến thuật lấy lòng Thư Thư. Edgar không biết tới lúc nào mới khôi phục được, giờ bọn họ chỉ còn biết trông chờ vào quả trứng trong bụng Thư Thư thôi!
Vỏ trứng có nhiêu đó, chắc chắn không thể giúp hết tất cả mọi người, đương nhiên phải đặt hàng trước!
Đọa thú thì tranh nhau lấy lòng Thư Thư, Kiệt Tây thì tỏ vẻ muốn hỗ trợ chăm sóc rắn nhỏ. Bây giờ tuy chưa không chế được thuần thục, không thể mang hài tử đi chơi cả ngày, nhưng thỉnh thoảng tới vui đùa thì vẫn được.
Edgar đồng ý, Thư Thư còn hơi đắn đo nhưng vẫn chấp nhận. Hài tử tuy rất muốn chơi với cha mẹ, nhưng có thêm người chơi thì càng vui, hơn nữa nghe Kiệt Tây dỗ dành, tiểu thú nhân tinh lực dồi dào, hẳn là muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Vì vậy, rắn nhỏ cứ thế giao cho Kiệt Tây.
Đương nhiên, nói là để Kiệt Tây chăm sóc, chứ không phải hoàn toàn ném cho Kiệt Tây, vẫn phải có người để mắt, Renault rồi báo hoa Ball, cùng với Jones lẫn Ian đều theo cùng.
Bọn họ làm như vậy không phải là đề phòng Kiệt Tây, mà là nhàn rỗi quá hết việc để làm, hài tử là của hiếm lạ, ai mà chẳng muốn bảo vệ đây.
Ian rất yêu trẻ nhỏ, luôn theo sát nó, nhưng được một lúc lại mất dấu...
Hết cách, rắn nhỏ trốn quá nhanh, Kiệt Tây, Renault và Ball đều là thú nhân còn theo kịp, Jones ngồi trên lưng Renault nên mới bắt kịp, chỉ có y là chân không nhanh liền bị bỏ lại phía sau.
Đứa con này của Edgar thật hoạt bát quá sức, chạy thật nhanh! Ian cực kỳ bất đắc dĩ, đồng thời nhớ tới Chris – nếu Chris ở đây, hắn sẽ chở y đuổi theo...
Mà chung quanh chẳng có Chris ở bên, chỉ có báo hoa Ball bồi tiếp y.