Thư Thư rơi xuống tinh cầu này bị nội thương, đứa nhỏ trong bụng bị ảnh hưởng, trải qua nhiều ngày tu dưỡng cẩn thận, hiện tại đã khôi phục, đứa nhỏ trong bụng cũng yên tĩnh lại, chỉ là phát triển hơi chậm, cho nên bụng cậu vẫn chưa lộ ra.
Hài tử không sao, Edgar đã bắt đầu tự tu luyện, Thư Thư mấy ngày nay sống rất thoải mái, linh lực trong cơ thể vừa kiểm tra thân thể Renault nên mất đi khá nhiều, nhưng dùng hết lại tu luyện lại khá nhanh.
Hồi phục xong, cậu bắt đầu dằn vặt vảy Edgar và vỏ trứng của hài tử.
Vảy quá cứng rắn, Thư Thư căn bản không đập vụn được, nhưng còn vỏ trứng... Thư Thư cuối cùng dùng vảy Edgar đập cho vỏ trứng vỡ vụn.
Thấy Thư Thư đang chơi đùa với vỏ trứng, Edgar mới dỗ hài tử ngủ tiến lại gần, dùng đuôi viết sang bên cạnh: "Em đang làm gì vậy?"
"Em muốn nghiền vỏ trứng thành bột cho Renault ăn." Thư Thư đáp, nghĩ đến Edgar còn thông minh hơn mình nhiều, cậu bèn nói hết cho Edgar nghe, bao gồm cả nội dung phương pháp.
Trước kia Edgar cứ tưởng cậu tính dạy đọa thú tu luyện, không ngờ còn có phương pháp này... Không thể không nói, hắn cảm thấy phương pháp này thật vừa đúng với tình hình trước mắt.
Thông qua tu luyện để đọa thú biến thành người, sẽ giúp thú nhân sống lâu và mạnh mẽ hơn, nhưng nếu để lộ ra ngoài, nói không chừng những thú nhân đang yên đang lành lại tự phá hủy thú hạch của mình rồi đi tu luyện, đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, thú nhân tu luyện càng nhiều, xã hội càng thêm bạo loạn.
So sánh với đó, phương pháp này của Thư Thư ổn hơn, cũng dễ giải thích với công chúng, đồng thời đảm bảo được những thú nhân bình thường sẽ không đi ghen tị với đọa thú.
"Phương pháp này khá hay, chúng ta có thể cùng nhau nghiên cứu một chút." Edgar liền viết.
Thư Thư được khen cười híp mắt, sau đó giải thích cặn kẽ cho Edgar nghe, nói xong nhìn Edgar chằm chặp, mong chờ hắn đề xuất điều gì.
Edgar nhìn Thư Thư như vậy muốn bật cười, nhưng giờ là rắn nên không cười được, đuôi giật giật, lại viết: "Em cứ làm bột vỏ trứng đi đã, ta sẽ nghĩ cách ngày mai ứng phó thế nào giúp em."
"Được!" Thư Thư tươi cười gật đầu.
"Còn có một việc phải nghĩ, con của chúng ta chưa có tên." Edgar viết xong, bất động.
Edgar nhắc cậu mới nhớ, con cậu còn chưa có tên kìa!
Nhân loại thực phiền phức, ai cũng phải có tên mới được, tự dưng người ta làm sao mà nghĩ ra tên cho một con rắn được đây!
Hạo Nhiên Hạo Hiên Tử Hiên Vũ Hiên Tử Duệ Tử Mặc?
Trên Trái Đất thì sẽ như vậy, nhưng ở đế quốc Thú Nhân thì do khác ngôn ngữ nên tên đều nghe như tiếng Tây, gọi không tiện, nếu dựa theo ngôn ngữ ở đây mà đặt thì...
Thư Thư có chút xoắn não.
Nhìn rắn nhỏ, thật sự cậu có kích động muốn đặt là "yêu chuột" để nhắc nhở nó nhớ phải bảo vệ chuột đồng.
Thư Thư càu mày, xoắn xuýt nghĩ mãi, rắn con đang ngủ đột nhiên biến thành thành một đứa bé.
Thú nhân mới sinh đều ở trạng thái kém ổn định, lúc là người lúc là thú... Thư Thư hơi sợ thú hình của con trai, nhưng không sợ hình người của nó, thậm chí trong lòng biến hóa vi diệu.
Nhìn khuôn mặt nho nhỏ, tay chân mũm mĩm, trắng trẻo xinh xắn cưng không chịu được! Thư Thư không lo nghĩ nữa, bế bé con lên – đứa nhỏ tùy tiện ngủ trên cỏ dại, thật tội nghiệp, cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt mới được!
Hài tử ngủ vừa tụt từ người Edgar xuống xong chơi mệt rồi lăn ra ngủ, còn ngủ rất say sưa, bị Thư Thư ôm cũng không tỉnh giấc, còn cọ cọ đầu vào ngực cậu... Thư Thư đụng ngón tay lên mặt nó, hôn lên trán nó một cái, lại hôn hai bên má hai cái, cuối cùng hôn lên miệng nhỏ một cái, đột nhiên cảm thấy con trai mình là đứa nhỏ đáng yêu nhất trên đời.
Cẩn thận ôm bé cưng vào lòng, Thư Thư mãn nguyện làm sao, tiếc là mới được một lát, hài tử trên tay lại biến thành rắn.
Thư Thư sợ cứng người, Edgar liếc thấy, dùng đuôi cuốn rắn nhỏ trong lòng cậu đi, lại đặt nó lên thảm cỏ.
Thư Thư thấy hơi mất mát, kỳ thực cậu rất yêu Edgar, cũng rất yêu hài tử, chỉ là bản năng mấy trăm năm ăn vào máu khiến cậu khó mà dễ chịu cho nổi... Nghĩ thế Thư Thư lại càng hổ thẹn hơn.
Cậu tìm một cái chăn và một khăn tắm mềm mại tới, cuộn chăn thành cái ổ để Edgar cho hài tử nằm, sau đó may khăn tắm thành một cái túi.
Cậu học may vá từ hồi ở với chủ nhân cơ, may xong cắm kim lên nhánh cây mà cậu hay gặm, quấn chỉ, cứ vậy giấu vào trong túi ăn.
Cây kim này vốn là để làm vũ khí khi biến hình, ai dè cuối cùng lại thành kim khâu.
May xong túi, lại làm thêm cái đai lưng, treo túi lên người, Thư Thư hỏi Edgar: "Anh thấy sao? Bỏ con vào, nó sẽ không chạy loạn nữa!" Quan trọng là... như vậy rắn sẽ không chạm được tới thân thể cậu, cậu sẽ không quá sợ hãi.
Hài tử là thú nhân, đâu cần nuông chiều như thế? Edgar có chút không cam lòng, cuối cùng viết: "Treo lên cổ ta."
"Anh có cổ đâu, treo chỗ nào chớ?" Edgar tuy có mọc móng vuốt nhưng khoảng giữa người, treo cái là trượt xuống bụng ngay...
Ta không phải không có cổ, rõ ràng là cổ quá dài! Edgar rướn lên cho Thư Thư nhìn, rồi buồn bực nằm bẹp xuống.
Ngày hôm sau, rắn con bị bỏ vào túi khăn, sau đó Edgar cắn chặt một góc, đi đâu mang theo đó.
Thư Thư vẫn chưa nghĩ ra tên phù hợp cho đứa nhỏ, nhưng có tên ở nhà là Bảo. Thú nhân mới sinh ăn rất nhiều, nhưng phần lớn thời gian vẫn là ngủ, bị Edgar bỏ túi xách đi càng vùi mình trong túi ngủ xuyên ngày xuyên đêm.
Đám đọa thú nhìn cảnh này đều lấy làm lo ngại, đó là một tiểu thú nhân đi? Sao cưng nựng như bảo bối vậy? Khi còn bé, cha bọn họ chưa từng tốt như vậy, hơi lớn một tí còn bị cha quăng ra xa cơ.
Đương nhiên, á thú nhân thì khác, cha bọn họ đều nghe lời á thú nhân của mình răm rắp, càng không dám đánh đuổi á thú nhân bảo bối bao giờ.
Về phần buổi tối vẫn phải kéo bảo bối ra xa... Còn không phải vì muốn sinh thêm á thú nhân bảo bối nữa sao?
Edgar mang rắn nhỏ đi dạo khắp nơi, Thư Thư thì đã lo xong phấn bột vỏ trứng.
Bây giờ cậu còn chưa chắc chắn có biến Renault thành người được không, nhưng dù sao cũng phải thử. Thư Thư gọi Renault tới.
"Cậu có cách?" Renault viết ngoáy.
"Ừm." Thư Thư gật đầu: "Chưa chắc đã thành công, ông thử trước đi."
"Được, ta nhất định sẽ cố gắng." Renault gật gù viết.
"Edgar!" Thư Thư hô một tiếng.
Nghe tiếng cậu, Edgar nhanh chóng qua đây, sau đó duỗi người quây lấy Thư Thư và Edgar, nhắm mắt lại tu luyện.
So với Thư Thư thì Edgar đúng là máy hút linh lực, mới vừa khởi động, linh lực tứ phía đã dồn về đây, Thư Thư và Renault đều thấy thư thái lẫn phấn chấn.
Ngay cả rắn nhỏ trong túi Edgar đang ngậm cũng mở mắt, theo bản năng vẫy vẫy đuôi cố hấp thu linh lực chung quanh.
Hút linh lực tới đây mà không hấp thụ, Edgar tính làm Tụ linh trận a! Thư Thư cảm thán một câu, lấy bột trắng cho Renault: "Ông ăn đi!"
Bột trắng này căn bản không nhìn ra là cái gì, nhưng Renault vẫn không do dự nuốt vào, vừa ăn xong, Thư Thư vỗ lên đầu hắn nói: "Nghĩ ông muốn biến thành người!" Sau khi nói xong, Thư Thư còn dẫn dắt linh lực của mình vào lưu chuyển trong người Renault.
Từ lúc ăn thứ bột trắng kia, Renault đã thấy bụng nóng lên, như có thứ gì muốn phá xá mình chui ra, mà hắn cũng nhanh chóng nhận ra, đó là một nguồn năng lượng.
Điều này tựa hồ có thể cải tạo thân thể hắn, nhưng lúc này cái hắn cần không phải thân thể cường kiện, mà là biến thành người.
Nhất thời, trong đầu hắn ý muốn biến thành người mãnh liệt tới mức át hết những suy nghĩ khác, mà luồng linh lực kia bay tới bay lui trong cơ thể hắn, khiến cho cơ xương trên người hắn đều biến đổi.
Renault cảm giác có gì kỳ lạ lắm, đúng lúc đó, linh lực của Thư Thư tiến nhập cơ thể hắn.
Suốt khoảng thời gian này, Renault đã có chút mơ hồ, chỉ có một ý nghĩ cường liệt duy nhất – hắn muốn biến thành người, hắn nhất định phải biến thành người!
Năng lượng trong cơ thể mới đầu rất dồi dào, sau đó ít dần, Thư Thư cảm thấy kế hoạch của mình sắp thất bại tới nơi, nhưng không ngờ mới xuất hiện ý nghĩ ấy, trên người Renault lại lóe lên một tầng hào quang nhàn nhạt.
Năng lượng biến mất trong cơ thể Renault tụ lại thành một hạt châu nho nhỏ, khác với thú hạch, càng khác với nội đan, nhưng nó là kết tinh năng lượng.
Một con sói rõ ràng đang nằm phục trên đất bỗng hóa thành người.
"Thành công rồi?" Thư Thư kinh ngạc nhìn Renault, lần đầu tiên thử nghiệm, vì trong bụng còn con nhỏ nên không dám dồn hết toàn lực, cứ tưởng sẽ thất bại, vậy mà lại thành công.
Cũng chẳng biết nguyên do... Không lẽ vì Renault từng là người nên quen đường xe chạy?
Thư Thư lấy làm hiếu kỳ, to tròn mắt nhìn Renault, kết quả chưa kịp nhìn rõ người đã bị đuôi rắn chắn ngang che khuất tầm mắt.
"A!" Thư Thư giật mình kêu lên, phát hiện đó là đuôi Edgar xong mới thấy xấu hổ - cậu thật kém cỏi, lại bị Edgar hù, Edgar nhất định sẽ đau lòng lắm đó.
Edgar cũng biết mình dọa sợ cậu, nhưng hắn không hối hận, dùng đuôi cuốn Thư Thư lên, hắn mang cậu chạy ra xa – Renault còn đang trần truồng kia, quyết không thể để Thư Thư nhìn thấy!
"Renault!" Thư Thư vừa bị mang đi, Jones đột nhiên chạy lại.
Đám đọa thú nhìn thấy Renault biến thành người sờ sờ đứng đó thì đều ngây ngẩn cả người, giờ nghe tiếng Jones kêu mới tỉnh táo lại chút, rồi lại ngây người tập 2.
Renault biến thành người rồi, á thú nhân kia thực sự có cách giúp họ trở lại làm người!
Bọn họ... Còn có cơ hội lấy lại cuộc sống bình thường!
Ngây ngốc hồi lâu, một con hổ rống lớn một tiếng, chạy ra xa, đủ loại đọa thú trên đường đều bị dọa chạy té khói.
"Bọn họ sao vậy?" Thư Thư hỏi.
"Chắc là vui quá hóa rồ, đi phát tiết đó mà." Ian nói, lúc trước khi Chris biết mình có hài tử cũng là bộ dáng này, tự dưng chạy biến, đánh vài trận xong mới mò về.
Đám người kia kéo nhau chạy như điên, Renault thì không, hắn đang bận vồ lấy Jones liếm mặt Jones liên tục, chỉ là lúc là sói thì Jones không ý kiến, nhưng giờ biến thành người rồi, còn trần trùi trụi, làm thế này có hơi bất bình thường.
Jones ôm lấy Renault, kích động không nói nên lời, hận không thể ôm đến thiên trường địa cửu, rồi ôm ôm, lại thấy có cái gì sai sai.
Thứ cứng rắn đè trên đùi mình kia, Jones là bác sĩ đương nhiên không thể không biết. Y nghiêng đầu, thấy Ian đứng gần đấy đang nhìn mình cười...
Đẩy Renault trần truồng trên người mình ra, Jones đỏ mắt mắng: "Sắc lang!"
"Đúng vậy, ta là sắc lang mà." Renault che chỗ nhạy cảm, vui vẻ thừa nhận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT