Thư Thư sinh trứng xong, Jonathan mưu hại Edgar bại lộ bất thành, Edgar tất nhiên rất bận rộn, suốt đêm ở bên chăm sóc Thư Thư xong, ngày hôm sau hai người không có nhiều thời gian bên nhau lắm, hôm đó hắn tận tối mịt hắn mới về tới nhà.

Thư Thư là chuột thành tinh kỳ thực có thể không ngủ, nhưng thói quen đến giờ là lên giường, còn ngủ rõ lâu... Khi Edgar trở về thì thấy cậu đã ngủ từ lâu.

Nhìn Thư Thư nằm gọn trên giường lớn, Edgar thấy lòng mình mềm nhũn, hôn gương mặt cậu một cái, rồi lại hôn trứng mấy lần, xong mới rón rén đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm xuống cạnh bên Thư Thư.

Mới vừa đặt lưng, Thư Thư liền lăn vào trong ngực hắn, chọn cái tư thế thoải mái nhất rồi mới an ổn ngủ tiếp, Edgar khẽ cười, hôn trán cậu thêm cái nữa, lòng càng ấm áp ngọt ngào.

Đây là người hắn thương yêu nhất.

Hôm sau lúc Edgar thức giấc, Thư Thư còn chưa tỉnh ngủ, như thường lệ, nhẹ nhàng rời giường.

"Mang con tới đây cho em ôm một cái." Tối qua Thư Thư ngủ rất ngon, thấy bên cạnh có động tĩnh thì nhấc mi nói.

Máy ấp trứng cài đặt nhiệt độ gần với thân nhiệt á thú nhân sinh trứng nhất, nhưng tổ chức sức khỏe ở đế quốc vẫn khuyến khích nên tiếp xúc thân mật với trứng mỗi ngày, cho nên mọi người hầu như chẳng ai để trứng trong máy cả ngày đâu.

Edgar ôm trứng ra, truyền cho nó chút linh lực, đặt vào trong ngực Thư Thư.

Thư Thư ôm ôm, nhắm mắt lại ngủ mất.

Edgar cúi đầu, hôn cậu và trứng xong mới quay người đi làm.

Thư Thư ngủ một giấc tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh hẳn, ôm cục cưng vừa đi vừa truyền linh lực, xuống tới phòng khách thì thấy Ian và Jones đang ngồi nói chuyện trên ghế salon.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Thấy Thư Thư, Ian liền nói, còn tiến tới đỡ lấy trứng trong ngực Thư Thư: "Có nặng lắm không? Để ta ôm giúp con."

"Không nặng chút nào, còn nhẹ nữa ý." Thư Thư đáp, trứng này 4-5 kg là cùng, nào có đáng kể chi.

"Dù con không thấy nặng cũng phải cẩn thận mới được, vừa sinh xong phải nghỉ ngơi cho tốt." Ian nói, vốn định giảng giải phương pháp điều dưỡng cơ thể cho á thú nhân sau sinh, nhưng thấy Thư Thư khỏe khoắn có sức sống như vậy, đột nhiên cảm thấy phương pháp của mình, có lẽ chẳng có mấy tác dụng với Thư Thư đâu.

Hôm qua y còn đi tìm dược sĩ phối thuốc chữa lành vết rách do sinh nở cho Thư Thư, cuối cùng Thư Thư lại nói là trên người cậu chẳng có vết thương nào hết.

"Con khỏe lắm rồi mà." Thư Thư nói, đồng thời đưa trứng cho Ian ôm. Ánh mắt Ian nhìn trứng quá mức cháy bỏng, có vẻ rất muốn ôm.

Ian đúng là muốn ôm lắm, á thú nhân không ai chịu cho người lạ xem trứng của mình, ngoài Edgar ra, y còn chưa được bế quả trứng nào khác đâu!

Nhớ tới Edgar, Ian lập tức nói với Thư Thư: "Thư Thư, ta có nhiều ảnh Edgar lúc mới ra đời, con có muốn xem không?"

"Muốn!" Thư Thư đáp ngay.

Ian cười, lập tức lấy máy truyền tin, sau đó lấy ra cho Thư Thư xem.

Edgar sinh ra trong bệnh viên, các bức ảnh đều chụp ở đó, Ian trên giường bệnh có hơi tiều tụy, nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong ngực y còn ôm quả trứng, chính là Edgar.

Quả trứng kia không giống trứng Thư Thư sinh, nhưng không khác lắm, dù sao đều là trứng.

Mới đầu là ảnh, sau đó tới video.

Thư Thư mở một video trong đó, đoạn đầu là trứng yên tĩnh trong máy ấp, một lát sau, quả trứng đột nhiên giật giật, còn lật một vòng.

"A!" Thư Thư có chút hưng phấn, rõ ràng chỉ là một quả trứng, nhưng cậu cảm thấy nó vô cùng vô cùng đáng yêu!

"Phía sau còn có video quay lúc Edgar phá vỏ nữa đó." Ian cười, mở video tiếp.

Trong video, quả trứng rung lắc kịch liệt, lắc lư rõ lâu, trên vỏ đột nhiên có vết nứt, rồi qua rất lâu sau, vết nứt mới lớn hơn chút, rồi thêm mấy lỗ hổng.

Video này rất dài, thời lượng một tiếng, trên vỏ trứng mới xuất hiện lỗ thủng nhỏ mà thôi, nhưng Thư Thư vẫn háo hức lắm, chẳng mất kiên nhẫn chút nào.

Trứng của cậu sau này cũng sẽ có một sinh mệnh như thế ra đời!

Thư Thư xem video chăm chú, sau đó đột nhiên nhìn thấy một con rắn to chừng hai ngón tay chụm lại chui ra.

"..." Thư Thư cảm thấy lòng mong đợi lẫn sự yêu thích của mình nháy mắt biến mất không còn miếng nào.

Tại sao chui ra từ trong trứng đáng yêu lại là rắn, loài cậu ghét nhất?

Tại sao cậu lại lấy một con rắn làm bạn đời?

Mà thôi, tuy ghét rắn, nhưng cậu vẫn yêu Edgar lắm...

"Edgar lúc đó rất đáng yêu phải không?" Ian quay sang nói với Thư Thư.

Thư Thư lắc đầu, tuy giờ không tới nỗi xem video mà cũng sợ hãi, nhưng rắn rết đối với cậu chẳng đáng yêu tí nào hết!

"Được rồi... Ta cũng cảm thấy xấu xí." Ian nói, dứt khoát nhảy qua ảnh lúc Edgar đã biến được thành người.

Nhìn đứa bé trong hình không biết tại sao nhìn như đang cau mày kia, Thư Thư thật muốn đến gần hôn một cái.

Ian mang ảnh Edgar khi còn bé cho Thư Thư xem hết một lượt, Thư Thư thích nhất hình Edgar khi là đứa bé con, còn lúc hóa rắn... Có vài ảnh như vậy, cậu cũng khá thích.

Nói thí dụ, trong video nọ, Chris làm phụ thân mà lại túm hai đầu Edgar, Edgar chỉ có thể khó khăn uốn một cái éo một cái, thật lâu sau mới được thả ra, Thư Thư liền thấy thật thú vị... Thật muốn thử xem!

Xem hồi lâu, 3 người đều đói, Ian lập tức liên hệ đầu bếp đưa đồ ăn tới.

Thư Thư mới vừa sinh xong, phòng bếp chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu nướng, một nồi món hầm còn đang sôi sùng sục... Đầu bếp đáp một tiếng liền bận rộn liên tay, nửa giờ sau, bảy, tám người máy bưng đồ ăn tới cho họ.

Những người máy này đều nâng hộp cơm trên tay, đặt lên bàn, sau đó lấy từ trong hộp bày ra một bàn đầy các món ăn.

Nhiều món ghê! Thơm thiệt thơm! Thư Thư nhìn bao nhiêu món ăn bày trước mắt, thèm khát nuốt nước miếng.

Ian thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Thư Thư đã luyện tập trong khoang mô phỏng rất lâu, chỉ cần muốn thì có thể làm bộ cao ngạo lịch thiệp, nhưng bình thường vẫn rất hồn nhiên... Đương nhiên, y không hề ghét điểm này chút nào, còn thích là đàng khác.

Bọn họ lớn tuổi rồi, thích những đứa nhỏ giàu sức sống, trẻ trung hồn nhiên.

Bế trứng trên tay, Ian và Jones cũng đi tới bàn ăn.

Bọn họ vừa tới gần, mấy người máy bưng đồ ăn tới đột nhiên chấn động, trên người nhả khói phun sương mù.

Hầu hết là hướng về phía Thư Thư, Ian và Jones, bọn họ bị bất ngờ không đề phòng kịp, ai cũng hít vào không ít.

Ian là trung tâm được "chăm sóc" đặc biệt, tố chất cơ thể y kém nhất trong ba người, mới hít vào một ngụm khí, lập tức hôn mê, ngã xuống đất, nhất thời chỉ kịp che chở cho quả trứng, không đoái hoài gì khác.

Jones tuy có chút kinh nghiệm do sống lâu trong quân doanh, tố chất thân thể không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một á thú nhân, chạm tới bàn rồi ngã xuống, cũng không thể làm gì nhiều, còn Thư Thư...

Với kinh nghiệm chạy trốn kẻ thù lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu lại ít ỏi, tính cảnh giác kém, bởi vậy cũng ăn đủ, chống đỡ được tới đó đều nhờ có linh lực.

Trước mắt quay cuồng, Thư Thư giống như muốn ngã xuống ngất xỉu, nhưng cậu biết không thể ngất vào lúc này được.

Nỗ lực vận chuyển linh lực, Thư Thư không chút nghĩ ngợi, đá thẳng vào một người máy trong số đó, quả thực trúng ngang bụng nó.

Bị đạp một cước, người máy kia lùi lại mấy bước, kim loại trên bụng lõm vào hình dấu chân, nó tựa hồ còn muốn công kích Thư Thư, nhưng "răng rắc răng rắc" một tiếng, đã ngã không đứng dậy nổi.

Thư Thư không thèm để mắt tới nó nữa, lập tức nhắm tới một người máy khác, định đạp con người máy đang định túm lấy Ian ra ngoài, chỉ là hụt mất, không kịp phòng vệ, cuối cùng lại bị một người máy khác đánh vào bụng, lảo đảo lùi ra sau, ngã nhào trên mặt đất.

Bụng đột nhiên ăn đau, cũng khiến Thư Thư tỉnh táo thêm chút ít, nhưng bởi vậy mới thấy rõ Ian và Jones đã bị người máy khống chế, còn có một người máy muốn cướp lấy trứng nhỏ trong tay Ian.

Thư Thư cả kinh, lập tức phóng tới chỗ người máy kia, rồi lại bị cản lại – hai người máy bị cậu đá văng lúc nãy đột nhiên đánh tới, tuy đã hỏng, nhưng chúng nó vẫn cố động đậy, giữ chân Thư Thư.

"Khốn kiếp." Thư Thư choáng váng đầu óc, bụng lại đau, liều mạng giằng co.

"Ngươi có chút bản lãnh đó chứ." Bất ngờ, một giọng nói vang lên.

Thư Thư đá văng một người máy ra, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, liền thấy Jonathan đứng cách đó không xa.

Trước kia Jonathan thoạt nhìn so với Meillet còn tinh xảo cao quý hơn, hiện giờ lại có chút chật vật, vẻ mặt âm trầm.

"Là ngươi!" Thư Thư nhớ chuyện Edgar nói Jonathan muốn hại hắn, nhất thời hận y thấu xương, vung tay chém một tia linh lực về phía y.

Đáng tiếc đang đầu váng mắt hoa, căn bản không ngắm trúng mục tiêu, linh lực kia bay sượt qua đầu Jonathan, cuối cùng đập lên bức tường phía sau Jonathan, khoét thành một cái động, nhưng Jonathan lại chẳng hề hấn gì.

Thư Thư thấy vậy định xông tới, nhưng lại có một con người máy quấn lấy chân cậu...

Jonathan đưa mắt nhìn Thư Thư, vẻ mặt khó coi, sau đó chạy vụt ra ngoài không ngoảnh lại.

Y vốn muốn bắt hết tất cả người ở đây, nhưng Thư Thư này thực sự quá khó đối phó, chỉ đành tạm bỏ qua.

Những người máy kia thấy Jonathan chạy ra ngoài, cũng chạy theo, cuối cùng lên phi hành khí đậu trên bãi đất trống phía trước nhà.

Jonathan nhìn nơi ở của Edgar từ trên cao, lạnh mặt nở nụ cười, y chưa bắt Thư Thư, đối với cậu chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.

Người máy ngăn cản Thư Thư và người máy bị cậu làm hỏng, đột nhiên cùng lúc nổ tung!

Thư Thư ở giữa vụ nổ, không ai thấy rõ tình trạng của cậu, cùng lúc đó, còi báo động vang dội cả hoàng cung, thậm chí toàn bộ thủ đô tinh.

Hoàng cung bị tập kích!

Hộ vệ phụ cần trong thời gian cực ngắn chạy tới, nhìn thấy tình hình bên trong, tất cả đều biến sắc.

Nơi ở của Hoàng thái tử phát nổ! Tội phạm bị truy nã Jonathan bắt cóc hoàng hậu và bạn bè của người, cùng tiểu vương tử còn trong trứng!

"Các ngươi tốt nhất đừng tới đây, trên người ta có thuốc nổ, các ngươi mà tới, ta liền cùng bọn họ đồng quy vu tận." Nhìn những hộ vệ trước mắt, Jonathan cười thật quái dị.

"Jonathan, ngươi muốn làm gì?" Có hộ vệ hô, người kêu gọi y đầu hàng là một thú nhân từng thầm mến y khi còn trẻ, khi biết tin Jonathan là chủ mưu hại Hoàng thái tử, còn tưởng là tin giả, là ai đó hãm hại Jonathn, không ngờ lại nhanh bị cảnh tỉnh như vậy.

Bộ dạng Jonathan bây giờ trông vô cùng khủng bố, á thú nhân cao quý trong ấn tượng của hắn từ khi nào thành ra thế này?

"Kêu Chris tới đây." Jonathan kéo tay Ian qua, nhìn hộ vệ đối diện.

"Ta tới rồi." Giọng Chris vang lên, đồng thời trước mắt Jonathan, hai phi hành khí xuất hiện, còn chưa dừng hẳn, Chris và Edgar đã nhảy xuống.

Bọn họ cài ít thiết bị trên người Ian và Thư Thư, trong phòng cũng trang bị giám sát, bởi vậy khi Ian và Thư Thư bị đánh lén xong, bọn họ đã phát hiện ra ngay, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới, nhưng hình như vẫn chậm một bước.

"Ngươi đã làm gì y?" Chris siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chặp Jonathan.

"Thư Thư đâu?" Edgar càng nắm tay chặt hơn. Ian tuy là hôn mê nhưng ít ra còn ngay trước mắt họ, còn Thư Thư? Thư Thư ở đâu rồi?

"Thái tử phi vẫn còn trong đó, hiện giờ chắc là... biến thành một đống thịt nát rồi chăng?" Jonathan nhìn Edgar cười rộ lên, lộ răng trắng như tuyết.

Đồng tự Edgar đột nhiên co rút thành sợi chỉ như mắt rắn, thân thể nháy mắt cứng đờ, sau đó quay người phóng thẳng tới chỗ phát nổ.

"Điện hạ!" Có thú nhân muốn lao theo, nhưng lại bị Edgar vung một luồng gió đẩy văng trở lại. Biết Edgar hiện giờ khẳng định không muốn có người làm phiền, đi cứu Thái tử phi không dùng quá nhiều người, những thú nhân kia không theo sau nữa, dừng lại cách xa xa.

Jonathan cười khanh khách hai tiếng, nhìn về phía Chris: "Mỗi người máy đều gắn thuốc nổ, người nên cẩn trọng chút, đừng chọc giận ta, nếu không sẽ lại có người biến thành nát đó."

Sắc mặt Chris trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng hỏi: "Hai ngày nay ngươi trốn trong hoàng cung?" Hắn phái rất nhiều người đuổi theo Jonathan, không ngờ y lại ngay dưới mí mắt mình...

"Phải a, nơi này chính là nhà ta mà." Ánh mắt Jonathan vững vàng khóa trên người Chris.

"Đây không phải nhà ngươi, ta cũng không có đệ đệ nào như ngươi hết!" Chris lạnh lùng nói.

Jonathan nhìn hắn, ánh mắt lạnh dần, bỗng y dùng một tay túm lấy cần cổ Ian, siết chặt, móng tay bấm vào da thịt, thậm chí rạch lên da Ian một vết máu.

"Buông tay!" Chris kinh hãi: "Mau thả ra! Jonathan, ngươi thả bọn họ, ta nhất định sẽ xử lý khoan hồng!"

"Ngươi thích y sao?" Sắc mặt Jonathan trở nên cực kỳ khó coi.

Chris nhíu mày, đương nhiên hắn yêu Ian, đây chính là vợ hắn cơ mà!

"Tại sao phải thích y, tại sao lại thích tên đê tiện này?" Jonathan nhìn Chris, gào lên căm phẫn.

"Ngươi mới là kẻ đê tiện!" Chris không nghĩ ngợi lên tiếng.

Ánh mắt Jonathan lóe lóe, ngay lúc đó, một châm gây mê nhắm thẳng người Jonathan phóng tới...

Ngay khi cây châm kia sắp đâm tới cổ Jonathan, đột nhiên dừng, rồi rơi xuống đất, hóa ra Jonathan đã mở lồng phòng hộ cá nhân.

Cây châm này đương nhiên kinh động tới Jonathan, y quay sang nhìn nó, rồi lại nhìn Chris, thần sắc càng lạnh nhạt: "Tìm cho ta một phi thuyền tư nhân tới, phải có tốc độ nhanh nhất hiện nay."

Chris không lên tiếng, Jonathan rút ngay một con dao kề lên cánh tay Jones còn đang hôn mê cắt một đường: "Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên một chút, nếu không sẽ tới lượt hoàng hậu của ngươi nhận nhát dao này đó."

Mặt Chris trắng bệch không còn giọt máu, nhìn Jonathan càng tràn ngập chán ghét, Jonathan chú ý tới ánh mắt này, ngọn lửa trong lòng đột nhiên bùng lên dữ dội.

Không phải như vậy! Chris đáng lẽ phải yêu y chứ không phải chán ghét y, đều tại Ian! Y nhất định phải giết Ian!

Thấy sắc mặt Jonathan đột nhiên dữ tợn bất thường, Chris hô lên: "Nếu ngươi dám làm hại bọn họ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Monde và Calvin!"

Ánh lửa trong mắt Jonathan thế mà lại vụt tắt, y cười lạnh, lại cường điệu nói: "Trong vòng 5 phút phi thuyền còn chưa tới, ta sẽ chặt một cánh tay y."

Vừa nói vừa múa múa dao trên tay Ian.

Hai ngay nay, kỳ thực y vẫn luôn trốn trong hoàng cung.

Từ nhỏ lớn lên ở đây, hết sức quen thuộc từng đường đi nước bước, trước kia có thể tự do ra vào hoàng cung, đã sớm lén đào một phòng có thể trốn được dưới lòng đất, ở đó, mượn hệ thống phòng ngự trong hoàng cung, có thể đảm bảo sẽ không ai tìm được y.

Ngoài ra, y còn động thủ lên một số người máy trong đó.

Vốn luôn được người đời đánh giá là xuất sắc hơn Meillet bây giờ, Meillet còn trẻ đã là đại sư cơ giáp, y đương nhiên cũng không kém, các phương diện khác y đều xếp thứ nhất thứ nhìn ở đế quốc Thú Nhân, ví dụ như chế tạo và khống chế người máy vậy.

Vài ngày trước trốn trong hoàng cung, y đã khống chế lẫn cài thuốc nổ lên người máy, mà tất cả đều trót lọt không để ai phát hiện.

Khi đó chỉ để ngừa vạn nhất, ai mà ngờ được giờ lại dùng tới thật.

Jonathan cùng Chris còn đang đối đầu, Edgar thì vẫn đang tìm kiếm Thư Thư.

Đại khái là vì để tránh bị phát hiện, thuốc nổ Jonathan cài trên người máy không nhiều, chưa đủ để phá hủy toàn bộ các phòng, riêng có phòng khách đổ nát đầy mảnh vỡ, phòng lầu hai thông lên cũng sụt theo.

Edgar ngửi thấy mùi của Thư Thư, nhưng tìm trong đống đổ nát lại không thấy đâu.

Tay hắn run rẩy không kìm được, đột nhiên biến về nguyên hình.

Rồng vàng cực lớn sừng sững giữa phòng khách, hai móng vuốt lật tung những mảnh vỡ... Edgar gần như điên cuồng bắt đầu tìm kiếm Thư Thư.

Hỗn loạn một hồi, một âm thanh nhỏ bé bỗng vang lên.

Edgar sững sờ, quăng mảnh phế tích vướng chân đi, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía âm thanh nọ.

Ngay phía dưới khối phế tích, có một cái hố nho nhỏ, một bé chuột đồng bé xíu đang cuộn mình nằm dưới đáy hố.

Chuột đồng bị lửa thiêu xém mất bộ lông xù, mắt nhắm nghiền lại khẽ run lên, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, nhưng chí ít vẫn còn sống sót.

Edgar nhẹ khều móng vuốt nâng chuột đồng lên, không do dự truyền linh lực.

Nhận được một lượng lớn linh lực truyền vào cơ thể, rốt cục Thư Thư cũng tỉnh lại.

Cậu vẫn vận chuyển linh lực để giữ đầu óc tỉnh táo, còn vết thương...

Vụ nổ kia thật khủng khiếp, dù chỉ bằng lôi kiếp lần đầu của Thư Thư, ngay khi sắp nổ cậu lập tức biến về nguyên hình rồi dùng linh lực bảo vệ chính mình, bởi vậy vết thương không quá nghiêm trọng, giờ có Edgar truyền linh lực cho, càng khá hơn nhiều rồi.

Sau khi tỉnh lại, Thư Thư lập tức biến thành người, trên người còn không ít vết thương, nhưng lại chẳng bận tâm, ôm đầu nói: "Hài tử! Hài tử bị bắt mất rồi!"

Rồng vàng gật gật đầu: "Ta biết, chúng ta đi cứu nó nào." Kim đan không chỉ giúp yêu tinh hóa người mà còn giúp chúng nói chuyện được, có điều động vật và con người có cấu tạo cơ thể khác nhau, cho nên cách nói chuyện của chúng là dùng linh lực dao động không khí tạo âm thanh, giống như một chiêu thức, phải cân nhắc kỹ trước khi sử dụng.

Edgar đã thông, Thư Thư vẫn chưa dùng bao giờ.

"Chúng ta phải làm sao đây?" Thư Thư hỏi, cứu thế nào?

"Nhỏ đi!" Edgar liếc nhìn tình hình bên ngoài, che giấu ánh mắt nôn nóng.

Chris sợ Jonathan hại tới Ian, nhanh chóng điều động phi thuyền tư nhân tới, mà hiện tại Jonathan đã chuẩn bị leo lên phi thuyền rồi.

Nhỏ đi? Thư Thư liếc nhìn Edgar, lập tức hiểu được Edgar có lẽ muốn dùng phương pháp lần trước bắt tinh đạo, lẻn vào phi thuyền kia, lập tức biến về nguyên hình, khống chế linh lực để thu nhỏ thêm nữa, sau đó phóng về hướng phi thuyền, Edgar cũng biến nhỏ lao theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play