Độ tâm ma kiếp sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều rắn đáng sợ, còn nhiều nguy hiểm khác, muốn đi thật sao?

Đương nhiên muốn!

Cậu đã sống lâu như thế rồi, vẫn luôn là đực rựa, bị thú nhân theo đuổi chịu sao nổi? Huống chi... Cậu sẽ không chịu sinh con đâu!

Những thú nhân kia nếu đang theo đuổi rồi phát hiện ra cậu cũng là thú nhân, hoặc không sinh nở được, nhất định sẽ tiêu! Khéo khi còn muốn đánh chết cậu mất!

Thư Thư cân nhắc rất lâu, cuối cùng quyết định – phải mau mau vượt qua tâm ma kiếp, biến thành thú nhân, tới lúc đó...

Thư Thư vốn muốn nói tìm á thú nhân kết đôi rồi sinh sống, nghĩ kỹ lại thì, lại cảm thấy vô lý quá. Nếu cưới á thú nhân, vậy lại phải nuôi gia đình, chăm sóc á thú nhân thật tốt... Người sau không thành vấn đề, người trước...

Hiện tại cậu căn bản không hề có bản lĩnh nuôi gia đình mà.

Hơn nữa, thú nhân ở đây cao lớn hơn cậu nhiều, tựa hồ còn chuộng mẫu hình thú nhân càng uy mãnh càng tốt... Cậu chỉ là một chú chuột đồng nho nhỏ chắc sẽ bị khinh bỉ mất?

Mặc kệ, cùng lắm thì không lấy vợ, để đồ đệ nuôi đi.

Thư Thư nghĩ thông, đột nhiên nhớ tới là Edgar đưa mình tới đây đọc sách, chẳng lẽ đồ đệ muốn gả cậu đi, bỏ rơi cậu?

Không không, học phí đắt như vậy, Edgar khẳng định không tới nỗi xài cục tiền lớn thế rồi bỏ rơi cậu đâu... Vậy đến cùng là vì sao lại đưa mình tới đây? Nói là học tập, ở đây còn không bằng ở nhà tự học cho rồi.

Càng nghĩ càng loạn, Thư Thư rối rắm ngồi cạnh Cynthia lo lắng hết giờ nghỉ trưa.

"Thư Thư, cậu sao vậy?" Cynthia nhìn chằm chằm Thư Thư hồi lâu, rốt cục không nhịn được đưa tay chọt chọt.

"Không có gì..." Thư Thư lấy lại tinh thần, rồi lại phờ phạc thở dài, đột nhiên nhớ ra cái gì: "Cynthia, cậu có tính toán gì cho tương lại chưa?"

Cynthia hờn dỗi liếc Thư Thư một cái, trên mặt lại ửng hồng: "Đương nhiên là tìm một thú nhân cao lớn anh tuấn thích tôi, sau đó gả cho hắn!"

Cao to đẹp zai a... Thư Thư buồn bực, á thú nhân thấp bé như Cynthia còn nhìn mình không ưng nổi nói chi tới các á thú nhân khác... Hơn nữa... Kỳ thực cậu cũng không thích á thú nhân lắm, kể cả Cynthia, chỉ thấy lớn lên xinh đẹp vậy, không ghét, nhưng nếu nghĩ tới đây cũng là nam nhân liền không dám nghĩ ra cái gì mà kiều diễm vân vân nữa.

"Tôi thích nhất là Hoàng thái tử cao lớn lại có bản lĩnh! Tiếc là chẳng có thú nhân nào để mắt tới tôi..." Cynthia kết luận.

Hoàng thái tử? Thư Thư bỗng hơi "hồi hộp", không biết tại sao có chút không thoải mái.

Tiết đầu buổi chiều là nghệ thuật thường thức.

Thư Thư chỉ cảm thấy vẽ tranh trừu tượng chính là vẽ bậy lên vài nét, yêu tinh không hề có cơ sở hay mắt thẩm mỹ gì, khóa này nghe không hiểu, hơn nữa trong lòng đang có tâm sự, càng nghe chẳng lọt, cuối cùng hồ đồ hết tiết.

May là á thú nhân trong lớp cũng thế, giáo viên không phiền, cho nên lừa gạt qua loa trót lọt.

Nhưng tiết cuối hôm nay lại là "Nhận biết thú nhân" do Jones đảm nhiệm.

Trước đây Thư Thư cho là môn học này giới thiệu về thú nhân, nhưng giờ biết rồi, môn này căn bản là giúp á thú nhân tìm bạn đời a.

Jones là giáo sư mới tới, trước kia còn có tiếng, nhưng đại thể học sinh trong lớp đều không biết y, đổi giáo viên từ lúc nào cũng không thèm để ý, bởi vậy Jones chỉ đơn giản giới thiệu về mình liền trực tiếp bắt đầu bài giảng.

"Tiết này chúng ta học về thú nhân hình rắn." Jones cười với đám học trò.

Á thú nhân bên dưới có chút phờ phạc, dùng máy truyền tin nhắn tin này nọ, bàn bạc xem tan học thì làm gì, vừa lúc đó, Jones lại nói: "Mọi người đều biết, Hoàng thái tử Edgar là một thú nhân hình rắn."

Á thú nhân nháy mắt dựng lỗ tai nghe.

Jones mỉm cười, bắt đầu giảng giải sở thích cùng nhược điểm, rồi một số chuyện liên quan, còn nhắc tới Edgar mấy lần, khiến cho đám học sinh hết sức tập trung chú ý, thậm chí còn có á thú nhân cười nói: "Giáo sư, chuyện ngài kể về Thái tử điện hạ mọi người đều biết cả rồi, tốt nhất là kể cho chúng tôi nghe chuyện gì chúng tôi chưa biết đi!"

Hết thảy học sinh đều nghe rõ rành rành, còn có người thảo luận nho nhỏ, suy đoán Hoàng thái tử liệu có ngủ đông không... Thấy cảnh này, Thư Thư mơ hồ có chút buồn bực, đồ đệ của cậu sao cứ được hoan nghênh như vậy chứ?

Bất quá, Edgar không phải là rắn bình thường, hắn mọc chân, là rồng, không có ngủ đông đâu!

Jones nói dứt, tìm một ít video thú nhân hình rắn, hình ảnh lập thể hiện lên trước mắt để các á thú nhân tiện quan sát.

Thư Thư ngồi ngẩn ngư, chợt giật mình tỉnh táo lại, đúng dịp thấy một con rắn to đang lăn lộn trong phòng.

Đột nhiên thấy con rắn to như thế, Thư Thư phản xạ có điều kiện muốn chạy, may sao phát hiện ra con rắn kia chỉ là hình ảnh mô phỏng... Cậu thở phào nhẹ nhõm, nằm nhoài trên mặt bàn.

Phát hiện Thư Thư thất thần nguyên tiết học, Jones kinh ngạc liếc qua. Y chuyên nghiên cứu về thú nhân, giải phẫu cho thú nhân đã nhiều năm, hiểu rõ thú nhân vô cùng, giảng bài còn thêm nhiều cố sự... Thư Thư lại không thích nghe? Bây giờ ngay cả đầu cũng không thèm nhấc?

Không, không phải không thích nghe, lẽ nào sợ rắn?

Jones đột nhiên có chút thương cảm cho Edgar.

Thư Thư không nghe giảng, nhưng các á thú nhân khác trong lớp đều nghe chăm chú.

Kỳ thực á thú nhân trong lớp tài nghệ chẳng hề chuyên tâm nghe giảng, phần lớn là vì giáo viên có giảng bọn họ cũng không làm được, hoặc là sớm đã hiểu rồi.

Tỷ như thường thức mỹ thuật, không thích hay không có năng khiếu nghe cũng như không, còn những ai có năng khiếu... Hơn nửa đã học qua kiến thức này rồi.

Jones lần này lên lớp nói nhiều tri thức mới mẻ, còn thêm vào những hiểu biết của mình, thậm chí tìm được cả video thú nhân tác chiến, bọn họ tự nhiên thích thú nghe, tan học còn chưa thấy đã, chỉ có Thư Thư là buồn bã ỉu xìu.

Á thú nhân khác đều ra về hết, chỉ còn Thư Thư vẫn yên tại chỗ, không hăng hái lắm nhìn máy truyền tin.

Edgar nhắn tới, nói chờ hắn một lát, tan việc sẽ tới đón cậu. Thư Thư đọc xong, tâm trạng chả khá hơn tẹo nào.

Cynthia cũng không trọ ở trường, có người nhà tới đón, tan học liền lưu luyến ra về, chỉ còn mình Thư Thư ở lại trong phòng.

"Sao lại chán nản vậy?" Jones đi tới, cười hỏi.

"Lúc trước tôi không biết đây là lớp tân nương!" Thư Thư nghiến răng bất mãn.

"Vậy thì sao? Lẽ nào tới lớp tân nương thì không thể học được gì?" Jones nói: "Lúc trước ta ngay cả đại học cũng không thèm đi, vẫn học được bao nhiêu tri thức đó thôi?"

"Nhưng là..." Nhưng tôi không phải á thú nhân! Thư Thư mới mở miệng, liền đem lời kia nuốt trở vào, cậu không giống người ở đay, điểm này nói cho Edgar thì được, Jones thì không.

"Học viện hoàng gia rất khó thì, muốn qua lớp khác thì phải thông qua thi cử." Jones lại nói.

Thư Thư sững sờ, lập tức càng không vui nổi, kỳ thực Jones nói cũng có lý, có theo lớp khác học thì cũng nghe không hiểu, nhưng ở đây... Tốt xấu gì cũng học được một ít.

"Nếu cậu thực sự muốn học thêm, có thể đi nghe giảng nơi khác, cũng có thể tới thư viện, đâu ai ngăn cản đâu."

Hóa ra là vậy... Nhưng bị người ta xem là á thú nhân vẫn không tốt... Thư Thư ngẩng đầu hỏi: "Thầy Jones, tôi rất sợ rắn, thầy thấy tôi nên làm thế nào mới khắc chế được nỗi sợ hãi của mình đây?"

Sợ hãi và chán ghét khác nhau, ví dụ có mấy người chỉ ghét sâu lông, nó có dính lên người thì hét lên mấy cái, cũng không dám chộp lấy ném xuống, nhưng còn người sợ hãi sâu lông thì... Bọn họ rất có thể sẽ trống rỗng đầu óc, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

Đối với rắn mà nói, Thư Thư chính là sợ hãi do bản năng cộng với quá trình lớn lên sau này dưỡng thành thói quen.

Edgar đã cứu cậu, giúp cậu rất nhiều, giờ giờ còn mọc chân nữa, đã không còn là rắn, còn chắc chắn sẽ không tổn thương cậu, kể cả thế nhìn thấy nguyên hình của hắn cậu vẫn thấy sợ, rắn thường đương nhiên khỏi nói.

"Cậu sợ rắn thương tổn mình? Kỳ thực không cần lo lắng, rắn thông thường chỉ cần trên người có vũ khí, không đi vào khu vực nguy hiểm thì sẽ tránh được bị xúc phạm thân thể, còn thú nhân thì không bao giờ làm tổn thương á thú nhân cả." Jones nói: "Còn về phần cậu muốn khắc phục nỗi sợ hãi... Có muốn lập không gian ảo không?"

"Lập không gian ảo?" Thư Thư ngạc nhiên.

"Hiện nay có một game mô phỏng, có thể dùng để giải trí, lập ra vài không gian ảo, người chơi dùng nó tưởng tượng mình đi vào một không gian đầy rắn, chém giết xong, chắc chắn không còn sợ rắn nữa." Jones cười nói.

"Còn có vậy nữa ư? Nhưng tôi không dám giết rắn đâu." Thư Thư nói.

"Vậy cậu tự thiết kế, hay là làm sao để rắn thấy cậu liền bỏ chạy, hay là làm cho chúng nó kỳ dị quái đản đi, làm sao thì làm." Jones gợi ý.

Chơi vậy cũng được? Thư Thư thấy như được khai sáng.

Tán gẫu qua lại một hồi, tâm trạng Thư Thư tốt hẳn lên, lấy một quyển sách tham khảo, bắt đầu đọc nhận mặt chữ.

Edgar tan việc vội vàng tới trường học thì bắt gặp cảnh này.

Tiểu á thú đang chuyên tâm đọc sách, hai bên tai dựng đứng phủ kín lông xù, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, khiến hắn không khỏi muốn sờ sờ... Hít sâu một hơi, Edgar nín nhịn, bước nhanh tới trước mặt cậu: "Về thôi nào."

"Ừm." Thư Thư gật gật đầu, đứng dậy.

Edgar đứng đó, bộ dáng trưởng thành thận trọng, nếu để cho á thú nhân trong lớp nhìn thấy, chắc sẽ nhào tới bám riết mất... Thư Thư trừng Edgar một cái.

"Em không vui?" Edgar hỏi. Thấy Thư Thư yên ắng lòng hắn đã loạn cả lên, hiện tại lại còn bị trừng, hắn bắt đầu thấy lo lắng.

"Anh còn hỏi tôi! Anh lại đưa tôi tới học lớp tân nương!" Thư Thư nói, kết quả lên án xong, nhớ tới lời Jones nói, đột nhiên cảm thấy Edgar làm vậy cũng không sai, lập tức đổi thành: "Còn nữa, tại sao anh lại được hoan nghênh như vậy, bạn bè trong lớp đều thích anh!"

Edgar nghe câu trước có chút chột dạ, rồi nghe tới câu sau, trái tim đập thình thịch – tiểu á thú nhân không lẽ đang ghen sao?

"Sao lại như vậy chứ, á thú nhân yêu thích anh, nếu là tôi... Cynthia nói tôi sớm muộn gì cũng có thú nhân theo đuổi..." Đều là yêu tinh với nhau, khác biệt sao lại lớn như thế! Thư Thư nghĩ tới cảnh mình như bông hoa chờ người tới hái thiệt muốn khóc thét.

Thư Thư phiền muộn không thôi, Edgar thấy vậy cũng cuống lên, chân mày cau lại. Hắn cảm thấy Thư Thư còn nhỏ, bởi vậy chưa từng nghĩ nói nhiều chuyện cho cậu nghe, chỉ muốn để Thư Thư có 2 năm đọc sách... Nhưng hắn lại quên mất rằng, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều thú nhân!

Lúc trước Jesis kia đã có ý đồ với Thư Thư, hiện tại học viên còn có nhiều học sinh là thú nhân như vậy...

"Ta không thích á thú nhân khác, chỉ thích em." Edgar đột nhiên nghiêm túc nói.

Thư Thư như bị sét đánh, hồi lâu mới hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"

"Thư Thư, ta thích em. Em còn nhỏ, không nhất định phải đồng ý, nhưng xin em cho ta một cơ hội theo đuổi em." Edgar nói, nghe đâu phụ thân hắn vừa ngắm trúng mẫu phụ liền tỏ tình, sau đó hai người kết hôn ngay tắp lự, hắn không được kết hôn còn phải chờ, đặt chỗ trước không thú nhân khác lại giành trước thì nguy.

Tôi coi anh như đồ đệ, thế mà anh lại muốn thượng tôi! Thư Thư sững sờ, tùy tiện nói: "Tôi là thú nhân!"

Edgar nhìn Thư Thư một hồi: "Em có là thú nhân tôi vẫn thích." Hắn lớn từng này rồi mới đem lòng yêu một người, dù cho Thư Thư tới từ nơi không gian khác đi chăng nữa, hắn vẫn yêu.

Thư Thư lại chỉ nghĩ hóa ra từ đầu tới giờ Edgar chưa từng tin lời mình nói, nhất thời có cảm giác mình đã nhìn lầm người rồi.

Nhưng mà, dù vậy, cũng không thể tiếp tục đã sai càng thêm sai a!

Edgar muốn theo đuổi cậu, kết quả phát hiện ra cậu không phải á thú nhân mà là thú nhân, căn bản không thể sinh con, sẽ xui xẻo lắm đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play