Thư Thư là muốn đồ đệ nhanh tiến bộ, cho nên dạy dỗ rất tận tâm, hết thảy đều lặp lại mấy chục lần.
Edgar dù gì cũng từng là người, học qua vài lần là nhớ, căn bản không cần Thư Thư dạy bảo, nhưng hắn thích nghe Thư Thư nói chuyện, ngoan ngoãn cuộn mình lại nằm đấy.
Thư Thư dạy rắn hết đồ vật trong nhà một lượt, nói đến miệng khô lưỡi khô, mới chịu ngưng lại, đang tính ra ngoài xem tình hình thế nào, còn kiếm đồ ăn về, còn động rắn kia...
Rắn bự hình như có cất vài thứ ở đấy, giúp nó mang qua đây luôn đi!
Vốn chuyện như vậy phải để rắn cùng đi, nhưng vết thương còn nặng lắm, không thể lộn xộn được... Liền để sư phụ đi giúp đi!
Thư Thư nghĩ thế, đứng trước mặt rắn bự nhảy loạn lên phất tay phát tay, đi tới đi lui, miệng lẩm bẩm: "Động, động, động,..."
Tiếp đó nhảy thêm lần nữa: "Động động động." Sau đó đứng im: "Bất động bất động."
Như vậy mấy lần, Thư Thư nhảy mệt rồi, mới nói: "Rắn, động."
Edgar đã hiểu ý cậu, nghe xong, lập tức lắc lắc đuôi.
Thư Thư thấy vậy thì mừng rỡ, cậu dạy lâu như vậy là vì sợ rắn không hiểu, bây giờ nhìn lại, kỳ thực nó đâu có ngốc a! Thật tốt quá!
"Rắn, bất động!" Thư Thư lại nói.
Edgar nghe vậy, lập tức dừng.
Thư Thư chưa vừa lòng, liền thí nghiệm: "Nước."
Rắn bự dùng đuôi chỉ chỉ nước bên cạnh.
"Hạt dẻ."
Rắn bự chỉ chỉ hạt dẻ Thư Thư để một bên.
"Lửa."
Rắn bự chỉ chỉ đống lửa.
Thư Thư thấy rắn bự không sai câu nào, vui quá đi mất, lại nói: "Thư Thư."
Rắn bự chỉ chỉ Thư Thư.
"Thật thông minh!" Thư Thư tươi cười, muốn làm gì đó khích lệ rắn bự, nhưng cậu vẫn sợ rắn lắm, không dám tới gần, cuối cùng cân nhắc một chút liền lấy thịt khô trong túi ra, sau đó dùng lá cây bọc lại ném cho hắn: "Thưởng cho ngươi nè!"
Edgar yên lặng gặm thịt khô.
Chờ Edgar ăn xong, Thư Thư lên đường: "Rắn. Bất động. Rắn. Bất động."
Edgar nghe theo, nằm im.
Thư Thư thấy thế, cẩn thận chút một tới gần Edgar, truyền linh lực vào vết thương, còn không ngừng lẩm bẩm phân tán sự chú ý của mình: "Ta phải ra ngoài, ngươi ở yên đây đừng có chạy loạn biết chưa? Nếu ngươi chạy loạn sẽ bị người ta ăn mất, ta liền không còn đồ đệ!"
Thư Thư nói Edgar cũng không hiểu hết, nhưng hắn cảm giác được có một cỗ khí ấm áp lưu thuận từ tay Thư Thư tiến vào thân thể mình, làm cho hắn phi thường phi thường thoải mái.
Edgar liếc nhìn tiểu á thú nhân, vừa vui mừng, vừa lo lắng.
Vui là vì tiểu á thú nhân dù có sợ hắn, cũng vẫn kiên trì vì hắn trị thương, lo lắng lại bởi vì... Tiểu á thú nhân tựa hồ không biết che giấu bản thân thì phải?
Trước kia tiểu á thú nhân có thể giấu được nhiều đồ ăn trong miệng như thế, hẳn là kỹ năng trời ban, hiện tại còn có năng lực trị thương nữa... Cậu không biết giấu mình một chút sao?
Đang nghĩ tới đó thì Edgar liền phát hiện cậu đã dừng lại, trông có vẻ mệt mỏi... Được rồi, tuy tiểu á thú nhân có thể trị thương giúp người, nhưng hiệu quả không tốt lắm, đỡ phải lo bị người dòm ngó đi.
Thư Thư căn bản không biết đồ đệ mới thu nhận không phải là một con rắn tinh mới mở mang linh trí, mà là một thú nhân, tất nhiên không có ý giấu mình, cậu đem tất cả linh lực truyền cho đại xà xong, lại nói vài câu "bất động", lúc này mới chui vào phòng ngủ của mình.
Edgar nằm trên đất, xác thực bất động.
Thư Thư thông qua phòng ngủ đào cái lối đi, không bao lâu đã tới hang ổ của Edgar.
Nơi này vẫn bừa bộn dơ bẩn như thế, váy cỏ lần trước bỏ lại với ít đồ vật vẫn ở chỗ cũ, chắc rắn bự chưa về lần nào... Thư Thư cúi người nhặt đồ lên, lúc này mới phát hiện ngoài váy cỏ của mình ra, bên trong đều là ít kim loại chế phẩm, so với bật lửa kim loại rắn bự từng cho cậu không khác là mấy.
Có lẽ rắn bự nhặt được ít đồ đạc con người đánh rơi, liền đem nó giấu đi bảo bối, nhưng mà công nhận rất hữu dụng đi...
Túi ăn Thư Thư đựng được rất nhiều thứ, bỏ vào không có cảm giác gì, nhưng nó ở trong miệng a... Thư Thư đã sớm quyết định nơi đó chỉ chuyên đựng đồ ăn, nên giờ không đựng mấy thứ này được, mà là dùng váy cỏ bọc chúng lại cõng trên lưng.
Làm xong xuôi Thư Thư chui ra khỏi cửa lớn hang rắn, giờ cậu mới để ý, hang này cách chỗ mình không xa, nhưng bên ngoài cửa động âm trầm, thực vật sinh trưởng nhanh chóng che kín nó, cậu cũng chưa tới tra xét bao giờ.
Rời khỏi hang động, Thư Thư tản bộ xung quanh, thỉnh thoảng ngửi ngửi tìm đồ ăn.
Cuối cùng... Còn thật sự bắt được vài con ếch mập mập, sau đó hái vài trái cây có thể ăn không biết tên.
Trói ếch lại mang theo, giấu trái cây trong túi, Thư Thư cõng váy cỏ đựng đồ sưu tập của rắn bự về tới hang động của mình, sau đó thấy rắn bự quả nhiên còn nằm ở đó, không nhúc nhích chút nào.
Rắn bự thật nghe lời! Thư Thư hơi đắc ý, sau đó đứng xa xa ném váy cỏ tới: "Đồ của ngươi này, ta cầm qua cho ngươi đó."
Edgar nhìn thấy cái váy cỏ kia biểu tình hơi cứng ngắc, thấy bên trong váy cỏ có mấy đồ vật còn dùng được tháo từ cơ giáp ra, mới hiểu, tiểu á thú nhân có lẽ hoàn toàn không biết chuyện thú nhân với á thú nhân, cũng không biết mình cất giữ váy cỏ của cậu là có ý đồ riêng đi...
Tiểu á thú nhân đơn thuần như vậy, càng làm hắn thấy mình có chút xấu xa.
"Cái này cho ngươi ăn. Rắn, ăn đi." Thư Thư lấy con ếch ra: "Con ếch. Con ếch... Rắn, ăn con ếch."
Thư Thư dạy rắn bự con ếch nhiều lần xong, liền thả ếch trên tay xuống, để chúng nó nhảy loạn trong động, chờ Edgar ăn – cửa động đóng kín rồi, chúng nó không trốn cũng không thoát.
Edgar nhìn đám ếch nhảy tưng tưng xung quanh mình, không bị lay động chút nào nghiêng đầu qua chỗ khác.
Trước kia hắn ăn đồ sống vì sinh tồn, nhưng giờ trước mặt á thú nhân mình thích, làm sao còn làm thế được?
Rắn ăn no một lần bỏ đói một năm cũng kệ, hắn không đói, thà không ăn còn hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT