"Gary, rốt cuộc là sao vậy?" Vừa vào phi hành khí Thư Thư đã lo lắng nhìn con trai, máy liên lạc của Gary réo liên tục, tin nhắn tới đều của Edgar và Fred.

Trong lòng Gary chua xót, cậu... lại làm người nhà mình phải lo lắng thì phải?

"Mẫu phụ, không sao đâu, tên Green kia ngoại tình bị con vứt bỏ thôi." Gary mau chóng điều chỉnh cảm xúc, cười đáp.

"Cái gì? Tên kia dám bắt cá hai tay? Quá đáng giận!" Thư Thư nghe xong liền nổi sung.

"Hắn ngoại tình bây giờ đỡ hơn là kết hôn rồi mới ngoại tình mà mẫu phụ." Gary giúp Thư Thư nguôi bớt.

"Đã quen nhau 10 năm còn dám làm thế?" Thư Thư nhíu mày, đột nhiên nói: "Tình cảm mong manh vậy sao? Con nói liệu cha con có ngoại tình sau lưng ta không?"

Gary: "..." Cậu mới ấn nhận tin nhắn từ cha xong.

Edgar bên kia đầu dây: "..." Hắn trông không đáng tin cậy vậy sao? Hắn đối với Thư Thư là toàn tâm toàn ý, huống chi nào có ai thương Thư Thư được bằng hắn?

"Nhưng mà ta vừa trẻ vừa đẹp, còn tài giỏi như vậy, phụ thân con chắc chắn không nỡ ngoại tình đâu." Thư Thư lại nói.

Gary nhìn phụ thân bên kia gật gù, hiển nhiên ủng hộ suy nghĩ tự kỷ của mẫu phụ, trong lòng lại càng hâm mộ hơn.

Phụ thân quen biết mẫu phụ xong một lòng một dạ chưa từng thay đổi, dù mẫu phụ có là thú nhân vẫn thực kiên định ở bên, còn Green...

Cha mẹ yêu thương nhau bao năm nay, cậu cũng hi vọng tình cảm giữa mình và Green mãi mãi không thay đổi, nhưng Green thay lòng đổi dạ, còn Louis...

"Gary con yên tâm, con giống ta, nhất định sẽ tìm được thú nhân tốt." Thư Thư an ủi con trai, rồi chợt nhớ tới Louis: "Đúng rồi Gary, Louis kia là sao nữa? Cậu ta theo đuổi con?"

"Ừm." Gary trả lời.

"Từ nhỏ con hành hạ cậu ta thảm vậy mà cậu ta còn thích con tới tận giờ, cũng đã là kỳ tích." Thư Thư cảm khái vỗ vai Gary.

Lần đầu Gary thấy Louis, cho hắn ăn bậy xém ngộ độc chết, sau đó càng nghĩ đủ trò nghịch ngợm... Louis có thú hình bạch hổ, nhưng lúc bé quá nhỏ gầy, nhìn cứ như mèo trắng, Gary coi như thú cưng, ôm tới ôm đi còn kéo đuôi...

Vì Gary lăn lộn Louis quá tay, trong lòng Thư Thư rất áy náy, càng ra sức chữa trị, sau đó...

Khi ra viện Louis khỏe mạnh rắn rỏi, Meillet và Calvin đều rất cảm kích.

"..." Gary kỳ chỉ muốn kéo Louis đi chơi, không có ý hành hạ hắn.

Nhưng mà, Louis thích cậu tới giờ, thật tốt...

"Có điều nếu hai đứa bên nhau thật, ta nhất định sẽ thấy bứt rứt lắm..." Thư Thư lại bổ sung, tuy Meillet chưa từng làm gì thất lễ, nhưng cậu vẫn chưa quên tình địch này từng gây áp lực tới mình thế nào đâu.

"Vì sao chứ?" Gary thắc mắc: "Là vì chuyện của tổ mẫu phụ của Louis?" Meillet từng thích Edgar nhưng chưa thể hiện ra ngoài, gần như bí mật chôn sâu trong lòng, hoặc ít nhất là Gary không biết.

"Cũng không có gì." Thư Thư đáp, đã là chuyện hơn 30 năm trước, cho qua được thì nên cho qua đi.

Hai người chuyện trò, thoáng cái đã về tới hoàng cung, Edgar đang chờ sẵn.

"Phụ thân!" Nhìn thấy Edgar, Gary hơi kích động, đã lâu lắm rồi cậu chưa về thăm người nhà.

"Về là tốt rồi." Edgar vỗ vỗ bả vai con, tiện thể ôm Thư Thư vào ngực: "Vào ăn cơm nào."

Fred và á thú nhân Laura của hắn đang chờ bên trong.

Mọi người cùng ngồi vào bàn, Fred bắt đầu hỏi thăm em trai.

Gary và Laura biết nhau từ bé, trước mặt Laura cậu không cần giấu giếm gì, mau chóng kể rõ đầu đuôi.

Cuối cùng, người một nhà vừa dùng cơm vừa thảo phạt Green làm niềm vui.

Bữa cơm mới đầu thực vui vẻ, sau đó...

Phụ thân mình chiếu cố mẫu phụ, ca ca chiếu cố Lauro, chỉ mình cậu đơn côi lẻ bóng...

Mới vừa bị Green phản bội, cậu từng nghĩ sẽ không muốn yêu thú nhân khác nữa, nhưng ngay lúc này cậu lại cần một vòng tay yêu thương.

Đang nghĩ miên man thì Louis nhắn tin tới: "Gary, em đã tố cáo cánh phóng viên đưa tin sai sự thật với đám người Green rồi, anh yên tâm, em sẽ kiếm vài luật sư cho bọn họ chịu hình phạt thích đáng!"

"Ừm." Gary nhắn lại.

Nhận được hồi đáp, dù chỉ là một chữ, Louis cũng vui mừng ra mặt, tâm trạng tốt hẳn lên.

Các phóng viên gần đây còn đang buồn thúi ruột như nhà có tang, mới được chốc lát bọn họ đã nhận được thông báo từ luật sư bên đó, Louis quá nhanh tay đi.

Emir không chỉ bị tố cáo mà còn bị cảnh sát còng tay áp giải đi.

Green quan sát Louis, trong mắt tràn đầy thống khổ, Gary là hoàng tử, lại nguyện ý vào quân đội cùng hắn, hi sinh vì hắn rất nhiều, nhưng hắn đã vuột mất người yêu mình thật lòng ấy rồi.

Cảm giác sa ngã này, cho tới khi cảnh sát còng tay hắn, hắn cũng hoàn toàn không phản kháng.

Emir và Green lần lượt bị quân bộ thẩm tra.

Emir giữa lúc chiến tranh tự tiện hành động rời vòng bảo hộ, hại chết nhiều chiến hữu, mưu đồ vu hại người khác, cuối cùng bị phán đi đày tới tinh cầu khoang sản khai hoang... Kỳ thực hạn tù rất ngắn, dù vậy đối với á thú nhân vẫn là cực hình khó tiếp thu.

Thế nhưng đây vẫn là việc nhỏ, đối với Emir, chuyện làm y thống khổ hơn là những ngày kế tiếp kia.

Cha mẹ y có tiền, nhưng chưa sánh được với thương nhân đại phù hào gì, giờ lại đắc tội hoàng thất, đối tác đều đòi hủy hợp đồng, cha mẹ y cũng chẳng buôn bán nổi nữa, e là sắp phá sản tới nơi.

Bọn họ rất thương yêu y, nhưng gặp loại chuyện này, khó tránh khỏi nổi hận ý...

Tiền đồ bị hủy hoại, người nhà thì xa lánh...

Emir ôm mặt khóc thống khổ cực kỳ. Y không biết sao mình lại tới mức đường này nữa. Lúc mến mộ Green, y cứ ngỡ hắn cũng sẽ thích mình, cho nên cứ lao vào như thiêu thân. Khi gặp kiến tấn công, ỷ vào mình là á thú nhân, thú nhân đều phải liều mình giải cứu, bọn họ có chết cũng là do bọn họ kém cỏi...

Green cứu y bỏ lại Gary, y đã rất đắc ý, chỉ chờ Gary bị kiến ăn sạch.

Y còn bày kế hại Gary người gặp người ghét... Ai ngờ tới cuối cùng, Gary chẳng hề gì, y lại gậy ông đập lưng ông?

Emir bị tù đày, Green lại được miễn, chỉ bị giáng chức – công sức bỏ ra vất vả lắm mới lên trung tá, giờ lại xuống thiếu tá, với lỗi kỷ luật chỉ huy sai lầm trong trận chiến với kiến vũ trụ, gây thương vong quá lớn, cũng vì tác phong trong lúc chấp hành nhiệm vụ có vấn đề.

Hình phạt nghe qua không nghiêm trọng lắm, kỳ thực đã hủy hoại tương lai hắn.

Cha mẹ hắn biết nguyên soái Mullen rất vừa ý Green, nghe hình phạt liền tới tìm nhờ giúp đỡ, nhưng kết quả...

Nguyên soái Mullen biết rõ thân phận của Gary, coi trọng Green đa phần là vì Gary, hiện tại... Green và người nhà hắn đã hết giá trị sử dụng.

Tất cả chuyện này Louis đều báo lại cho Gary.

Mấy ngày nay Gary không ra khỏi cửa, cùng lắm là lên mạng đọc tin tức, nhưng giờ đa phần đều đề cập tới cậu.

Đa số mọi người đều đồng cảm, số ít lại anti.

"Là hoàng tử liền muốn làm gì thì làm? Kể cả á thú nhân Emir kia không phải người tốt, nhưng cậu ta là thú nhân lại đánh á thú nhân thế là không được!"

"Đánh tới 2 lần! Xem video thấy lúc phá cơ giáp của Green còn kinh khủng hơn!"

"Green và Emir đều đã chịu bị pháp luật trừng trị, thế mà cậu ta đánh người lại chẳng bị gì, chỉ vì cậu ta là hoàng tử?"

"Chẳng lẽ là thú nhân hoàng thất thì được tùy tiện đánh á thú nhân chắc?"

...

Sự kiện kia hoàn toàn công khai, ai cũng hiểu lúc đó cậu cứu chứ không phải hại Emir, nhưng người ta vẫn tìm được điểm đen của cậu.

Cậu đánh Emir.

"Khi đó em giận mất khôn." Khi Fred hỏi, Gary ảo não trả lời.

"Qua rồi, đừng lo lắng quá. Cậu ta không bị thương, không có báo cáo khám nghiệm, càng chẳng làm gì được em. Tin trên mạng... sẽ được áp xuống mau thôi." Fred nói.

Quả nhiên tin trên mạng đều bị trấn áp – Edgar đã xác định thời điểm cử hành lễ thoái vị và truyền ngôi cho Fred xong xuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play