Edgar mệt mỏi chừng mấy ngày, vốn đang mơ màng muốn ngủ thiếp đi, trong nháy mắt đuôi bị quăng di, lập tức tỉnh táo lại.

Tiểu á thú nhân đã hôn mê 3 ngày, 3 ngày nay hắn luôn túc trực bên người cậu, sợ cậu có chuyện gì, giờ tiểu á thú nhân tỉnh rồi, đương nhiên là hắn sẽ thấy vui hơn ai hết.

Vui thì có vui, nhưng Edgar cũng hiểu, đã đến lúc mình nên rời đi rồi.

3 ngày nay tiểu á thú nhân vẫn gặp ác mộng, cả ngày lẩm bẩm "đừng ăn ta", tuy hắn không hiểu ngôn ngữ cậu nói vậy nghĩa là chi, nhưng trước kia khi thấy hắn, cậu cũng từng hô lên như vậy.

Tiểu á thú nhân trong mộng run lẩy bẩy, thậm chí có lúc cả người cứng ngắc, đều vì sợ hãi, mà đối tượng cậu sợ hãi, chính là hắn.

Biết được điều đó, Edgar không khỏi đắng lòng, nếu không phải tiểu á thú nhân cần có người chăm sóc, còn hết lần này tới khác nắm đuôi hắn không cho đi, hắn nhất định sẽ không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa.

Hiện giờ tiểu á thú nhân đã tỉnh lại, hắn cũng nên đi thôi... Thu hồi đuôi mình, Edgar bò ra khỏi hang động.

Thư Thư hoàn toàn không chú ý tới rắn bự đang đi khỏi, giờ cậu vẫn còn hơi mơ màng, bởi vì lúc tỉnh dậy chưa hết kinh hãi, trong đầu đột nhiên hạt ngọc hồng lại truyền tin tức cho cậu.

Hạt ngọc hồng vẫn thường như vậy, tỷ như phương pháp bắt đầu tu luyện, hay những thứ linh tinh cần chú ý khi tu luyện, thế nhưng từ lúc tới thế giới này, viên hồng ngọc hoàn toàn không động tĩnh, tới tận giờ mới truyền thông tin, Thư Thư cũng coi như biết tại sao mình lại gặp ác mộng, tại sao lại biến thành bộ dạng này.

Hóa ra, cậu căn bản chưa vượt qua được "độ kiếp người".

Yêu tinh muốn hóa thành người, hay còn gọi là độ kiếp, phải qua 2 bậc. Một là lôi kiếp, Thư Thư bị đánh cháy đen thui, miễn cưỡng vượt qua, nhưng cái còn lại cậu suýt chút đã thất bại, bị hồng ngọc cưỡng chế dừng lại, cho tới giờ vẫn chưa vượt qua, đó chính là kiếp tâm ma.

Thân là một con yêu tinh, tuy nói Thư Thư rất vô dụng, nhưng không đến nỗi mệt mỏi liền hôn mê, theo lý ngủ 2 ngày là hồi phục, cho nên trước cậu phát sốt rồi mơ thấy ác mộng, kỳ thực là do hồng ngọc mô phỏng cảnh tượng này kia, muốn rèn luyện cho cậu nhiều một chút, mau chóng vượt qua kiếp tâm ma... Không sai, tâm mà của cậu chẳng liên quan miếng nào tới tình yêu đâu, cũng chả phải ân oán báo thù gì đó, mà, nó chính là nỗi sợ hãi.

Tức là muốn qua kiếp tâm ma thì nhất định phải để rắn đuổi a? Thế thì thê thảm quá đi! Thư Thư nghĩ vậy, không nhịn được muốn khóc, muốn biến thành người sao mà khó vậy không biết!

Rõ đầu đuôi sự tình rồi, Thư Thư cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại, sau đó mới phát hiện rắn bự đâu không thấy nữa.

Con rắn to kia biến mất, Thư Thư đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm tim – trước kia hình như cậu thấy... Vết thương của hắn hoại tử rồi?

Thế không phải con rắn kia nên đi tìm thảo dược sao? Sao lại để vết thương trở nặng như thế?

Thư Thư nhíu mày, quãng thời gian mê man ngủ xong thân thể cậu khá hơn nhiều rồi, dứt khoát bò ra phòng khách, sau đó đột nhiên phát hiện tình hình không ổn.

Trái cây cậu hái bị khô quắt hết rồi a!

Cậu... Rốt cục hôn mê mấy hôm rồi? Nếu không hôn mê mấy ngày mà chỉ ngủ một hôm thôi, chắc vết thương rắn bự cũng không đến mức thối rữa.

Cho nên, rắn bự chăm sóc cậu tận mấy ngày rồi cơ à?

Thư Thư đột nhiên có chút đứng ngồi không yên.

Cậu sợ rắn là do bản năng rồi, kỳ thực rất cảm kích nó, lúc không biết rắn bự là người tốt bụng kia, cậu thậm chí còn yêu thích lẫn muốn thân cận người kia, cảm thấy coi người tốt bụng như chủ nhân mình cũng không có vấn đề gì.

Rắn bự vốn đã bị thương nặng, giờ vết thương còn nghiêm trọng hơn, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Thư Thư không khỏi lo lắng, thế mà cậu lại không biết đi đâu để tìm rắn kia bây giờ.

Đẩy má phun ra hạt dẻ trong túi, Thư Thư vừa gặm, vừa thở dài, con rắn to kia sao cứ phải là rắn a! Nếu nó mà là người, cậu nhất định sẽ rất thích nó...

Không phải rắn mà là người?

Thư Thư nghĩ tới đây, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, đó chính là, rắn bự thực ra có thể tu luyện thành người a!

Trước kia cậu là một con chuột đồng, hiện tại đã tu luyện thành người... một nửa rồi, rắn bự hẳn cũng có thể đi!

Thư Thư nhất thời thông suốt.

Chờ rắn bự biến thành người, cậu cũng đâu cần sợ hắn nữa! Lúc đó cho hắn ở trong phòng khách cũng được! Cho hắn làm chủ nhân mình cũng không tồi... Không không, giờ cậu là người, đâu thể lại tìm chủ nhân chứ.

Rắn bự thông minh lắm, còn biết làm nhiều chuyện, có lẽ linh trí đã mở, tu luyện sẽ nhanh thôi, khẳng định không quá khó khăn như chuột đồng mãi mới câu thông đâu, rắn bự thích bộ dáng nửa người nửa chuột của cậu hiện giờ, chắc vì muốn biến thành người đây mà...

Thư Thư cân nhắc, cảm thấy quyết định của mình không có vấn đề, chờ cậu bắt đầu giáo dục rắn bự làm sao để tu luyện, trở thành sư phụ hắn, cậu nói gì mà hắn chả phải nghe!

Thư Thư lại đắc ý, đúng lúc này, rắn bự đột nhiên xuất hiện ở cửa động.

Đầu rắn to đùng thò vào trong động, phản xạ có điều kiện đầu tiên của Thư Thư chính là hét lên một tiếng, nhảy dựng chui vào phòng ngủ.

Phát hiện tiếng Thư Thư, Edgar lại cười khổ, nhưng không còn quá thương tâm.

Vốn định đi rồi, không quay lại đây nữa, nhưng đột nhiên hắn nhớ tới tấm da hổ kia.

Bây giờ khí trời càng lúc càng lạnh, tiểu á thú nhân lại sợ lạnh, sau này chắc chịu không nổi mất... Edgar lo tiểu á thú nhân bị đông cứng, suy nghĩ một chút liền đi tới hồ nước, đem da hổ ngâm tròn 3 ngày không còn thịt nát vớt lên.

Da hổ giờ vẫn chưa thể dùng, phải xử lý thêm... Nhưng vì lo cho tiểu á thú nhân, hắn vẫn cầm sang.

Tiểu á thú nhân trước vẫn luôn hôn mê, nói không chừng giờ còn đang ngủ trong ngách nhỏ, hắn chỉ cần lặng lẽ xử lý nốt da hổ là được...

Edgar nghĩ kỹ rồi mới đến hang tiểu á thú nhân cư trú, ai dè cậu đã tỉnh dậy, còn bị hắn hù thêm lần nữa.

Làm thú nhân đáng lẽ nên cố gắng bảo vệ á thú nhân mới phải, thế mà hắn lại năm lần bảy lượt "dọa sợ" tiểu á thú nhân...

Tiểu á thú nhân trốn trong ngách rồi, Edgar ngậm da hổ đến bên đống lửa.

Mấy ngày tiểu á thú nhân luôn kêu lạnh, cho nên hắn đốt sẵn đống lửa, cuối cùng nung được nhiều than, hiện tại đã đến lúc phát huy tác dụng rồi.

Đem da hổ đặt trong đống tro than, Edgar dùng đuôi quất tung lên, để tro dính đều lên da hổ.

Trong rừng sâu không có thuốc khử trùng, chỉ có thể xử lý đơn gian chút... Edgar sớm đoán trước, cho nên đã đốt sẵn củi lửa, lấy than thay thế.

Thoa tro đều lên da hổ, dùng đuôi nắn bóp, chà chà, đuôi Edgar càng ngày càng không khí lực, đột nhiên thấy trước mắt có hơi chút lao đao.

Hắn bị thương nặng tuy đã đắp thuốc ngủ một giấc nhưng rồi lại phải gấp rút chạy ngược chạy xuôi mấy lần, 3 ngày nay trông chừng tiểu á thú nhân không dám ngủ, hiện tại dĩ nhiên không trụ nổi nữa.

Lảo đảo hai cái, Edgar đột nhiên ngã lăn vào đống tàn tro.

Thư Thư tuy trốn vào phòng ngủ, nhưng vẫn tỉnh táo lắm, ít nhất... Cậu còn dám nhô đầu ra ngó rắn bự mà.

Lúc cậu bị hôn mê rắn bự không ăn cậu còn chăm sóc cậu, điều này làm cậu càng cảm thấy hắn sẽ không thương tổn cậu đâu.

Lúc đầu thấy đại xà dùng tro xoa nắn da hổ, Thư Thư còn thấy kỳ quái, rất nhanh sau đó liền đoán ra là hắn đang xử lý tấm da kia.

Hóa ra da động vật phải xử lý như vậy, biết thế, đống da thỏ trước đó cậu đã chẳng bỏ đi!

Rắn bự... không, đồ đệ tương lai của cậu thật thông minh, không chỉ biết săn hái thảo dược, da lông xử lý làm sao cũng am tường, tương lai có một người như thế bên mình, nhất định cậu có thể sống thật thoải mái đi.

Đáng tiếc bây giờ vẫn còn là rắn...

Thư Thư nhìn chằm chằm rắn bự mà thở dài, dự định tiếp tục học làm lông, liền thấy rắn bự đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

"Rắn bự! Này! Ngươi làm sao thế?" Thư Thư kêu lên vài tiếng, nhưng rắn bự vẫn hôn mê, một chút phản ứng cũng không có.

Tuy rằng còn sợ sệt, nhưng Thư Thư cuối cùng ngồi không yên, nhảy ra khỏi phòng ngủ, đi tới bên người rắn, lúc này mới phát hiện tình trạng của hắn còn tệ hơn tưởng tượng nhiều.

Mấy vết thương do chiến đấu giờ mưng mủ rồi.

Chân cậu nhỏ bôi thuốc còn được, vết thương của rắn lớn thế kia dĩ nhiên không kín thuốc... Hơn nữa đã bị thương thành như vậy còn đi mò da hổ làm gì, để vết thương bị dính nước!

Thư Thư vừa tức vừa gấp, đi đến kiểm tra vết thương rắn.

Tới gần một con rắn lớn như vậy, Thư Thư sợ lắm chứ, nhưng trước đây từng đắp thuốc giúp rắn bự một lần rồi, cho nên cũng tạm thích ứng được.

Nhiều vết thương như vậy, rắn bự có biết không đây? Sao còn đi chăm sóc mình? Trong lòng Thư Thư phi thường khó chịu, suy nghĩ một hồi, quay người ra ngoài hái thuốc.

Lần trước từng hái rồi, lần này coi như quen đường quen lối, nhanh chóng hái mang về rất nhiều thảo dược, sau đó hung dữ dùng móng vuốt cắt xuống một miếng thịt thối rữa trên vết thương của rắn kia.

Rắn bự run rẩy cả người, Thư Thư theo bản năng định chạy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

"Đây là đồ đệ ta, đây là đồ đệ ta..." Không ngừng niệm chú, Thư Thư một lần nữa giúp rắn bự bôi thuốc, hoàn đem linh lực không đáng kể của mình truyền vào miệng vết thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play