- Các ngươi là người của Minh Huyễn Đại Tôn?
Nhạc Phàm nhìn từ trên xuống dưới một lượt bốn người đối diện, tức thì phát hiện ra bọn họ chính là bốn vị cường giả thần bí bên người Minh Huyễn Đại Tôn.
Bốn người gật đầu, không hề chút nao núng, một người trong đó mở miệng nói:
- Hóa ra ngươi đã sớm biết sự tồn tại của chúng ta, vì vậy ngươi mới cố ý dẫn chúng ta tới đây.
- Từ khi tiến vào nơi này các ngươi vẫn luôn theo ta, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
Ngữ khí Nhạc Phàm có chút bất thiện, ánh mắt bắn ra hàn quang, hành động của đối phương hiển nhiên chạm tới giới hạn của hắn.
Ở chỗ này, hắn không hy vọng thấy thân nhân bằng hữu của mình lần thứ hai bị thương tổn, dù cho đây chỉ là một thế giới không tồn tại, hắn cũng sẽ lẳng lặng ghi nhớ ở trong lòng, đem nó bảo hộ, coi sóc nó.
Nghe thấy Nhạc Phàm chấp vấn, bốn người nhăn mày, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Bọn họ ở trong Tu Hành Giới có địa vị cao cao tại thượng, chưa từng nghe những lời như vậy, nếu không phải MInh Huyễn Đại Tôn đã dặn dò qua, sợ rằng bọn họ đã sớm xuất thủ giáo huấn đối phương.
- Chúng ta chính là tứ đại hộ pháp dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, phụng mệnh tôn giả, âm thầm giám sát ngươi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Người nói chính là Lôi Vương trong Tứ đại hộ pháp, tiếng như chuông đồng, khiến cho người khác có cảm giác mạnh mẽ cường liệt.
Trong Tứ đại hộ pháp, lấy Lôi Vương dẫn đầu, Thiên Vương cực mạnh, Quỷ Vương vô cùng thần bí, Huyết Vương độc ác nhất. Bọn họ khác với những tu sĩ Thiên Đạo bình thường, đều là đỉnh phong cường giả dưới trướng Minh Huyễn Đại Tôn, cảnh giới viên mãn, chỉ kém nửa bước là tiến vào Đại Tôn chi cảnh. Nếu không phải thiếu cơ duyên, sợ rằng đã sớm tu thành Đại Tôn. THế nhưng cho dù là như vậy, thực lực của bốn người bọn họ kinh thiên động địa, dưới sự hợp lực của bọn họ, cho dù là Đại Tôn cũng có tư cách chống lại. Hơn nữa, Tứ đại hộ pháp chưởng quản tứ bộ, vô luận là thực lực hay quyền lợi đều hơn xa những môn đồ của Đại Tôn.
- Phụng mệnh MInh Huyễn Đại Tôn sao?
Nhạc Phàm nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hắn cùng với Minh Huyễn Đại Tôn không có liên quan gì, thế nhưng không ngờ đối phương lại phái người âm thầm giám thị hắn, hiển nhiên là có ý đồ khác. Hắn nhớ rõ, Vô Danh Đại Tôn từng nói qua, trong mấy vị Đại Tôn thì Minh Huyễn Đại Tôn luôn khiến cho người ta có cảm giác nhìn không thấu, ngàn vạn lần phải đề phòng người này, không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy, khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Cực Kiếm Đại Tôn, Thánh Ngôn Đại Tôn, nếu như tính thêm Minh Huyễn Đại Tôn nữa, Nhạc Phàm có thể nói là gây thù chuốc hận, tình thế khó khăn.
- Các ngươi muốn thế nào?
Nhạc Phàm hờ hững nói, Tứ đại hộ pháp nhìn nhau, không biết nên trả lời ra sao.
Nếu như chỉ đơn giản bắt giữ hoặc giết đối phương thì sự tình lại đơn giản hơn rất nhiều, đáng tiếc bọn họ chỉ phụng mệnh giám thị đối phương, không nhận được mệnh lệnh gì khác, đương nhiên không thể hành động.
Bầu không khí giữa song phương có chút trầm trọng, Thiên Vương đánh vỡ bầu không khí nói:
- Chúng ta chỉ âm thầm giám thị ngươi mà thôi, cũng không có dự định khác, chỉ là chúng ta có chút kỳ quái, ngươi cũng biết rõ nơi này không phải là thực, vì sao lại cam nguyện trầm mê trong đó?
Nhạc Phàm cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Chân thực thì làm sao? Hư ảo thì làm sao? Trong lòng mỗi người đều có một thế giới khác nhau, chỉ cần ngươi nguyện ý tin tưởng, nó sẽ tồn tại.
Trong lòng nghĩ vậy, đột nhiên linh quang trong đầu Nhạc Phàm chớp động, nếu như bản thân đã ngưng tụ thế giới, vì sao không đem nơi này vào trong đó, khi đó, hắn có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này.
Nghĩ vậy, Nhạc Phàm không hề để ý tới bốn người đối diện, mà tinh tế cảm nhận sự biến hóa của thế giới này.
Ngày lên, tháng tới, gió thổi mây trôi, sinh tử luân hồi...
Mỗi một dạng sự vật nhìn như đơn giản, kỳ thực lại mang trong mình định luật bất biến cùng với quy tắc muôn đời.
Thế giới của Nhạc Phàm vừa mới thành hình, còn thuộc về hỗn độn, quy tắc chưa xuất hiện, thế nhưng có thể dung nạp tất cả. Ý niệm khẽ động, hình ảnh của thế giới này dần dần hiện lên trong đầu hắn.
Lực lượng mênh mang, dung luyện vạn hình.
Không gian bắt đầu vặn vẹo, từng đạo bí văn thần bí từ trong mi tâm Nhạc Phàm truyền ra, khuếch tán ra vô hạn, bao phủ toàn bộ thế giới.
...
Bầu trời dần dần mờ đi, đại địa lún xuống, núi sông từng chút từng chút một tan rã, cuối cùng hóa thành một viên sỏi, lóe ra quang mang dung nhập vào bên trong mi tâm Nhạc Phàm.
Thức hải của Nhạc Phàm rộng vô hạn, giống như là bụng một con gà, đang nuôi dưỡng tạo ra một sinh mệnh mới.
Một chiếc lá một cây bồ đề, một hoa một thế giới.
Bản nguyên chính là thiên địa, chính là khởi nguồn của sinh mệnh.
Một thế giới đi tới hồi kết chính là đại biểu cho một thế giới khác bắt đầu, từ nay về sau, thế giới này vĩnh viễn ở trong thứ hải của Nhạc Phàm, cho đến khi sinh mệnh của hắn biến mất.
...
Một trận vặn vẹo qua đi, thiên địa nơi này biến mất, chỉ có năm người Nhạc Phàm đứng trong hư không.
Tịch mịch! Băng lãnh!
Thấy một màn như vậy, Tứ đại hộ pháp hoảng sợ biến sắc, một ý niệm kinh khủng hiện lên trong đầu bọn họ. Thế giới chi lực, thiên địa biến hóa! Lẽ nào Lý Nhạc Phàm đã tu thành Đại Tôn?
- Thế giới lực! Vừa rồi chính là Thế giới lực!
- Không! Không có khả năng! Hắn làm sao có thể...
- Không ngờ hắn lại đem ảo cảnh này dung nhập vào bên trong thế giới của mình?
- Thiên hư vô lượng, Đại Tôn chi cảnh!
...
Tứ đại hộ pháp kinh hải tỉnh lại, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Nhạc Phàm đang lạnh nhạt đứng đó tràn ngập kinh hãi, cảnh giác, cố kỵ.
Bốn người ở bên cạnh Minh Huyễn Đại Tôn tu hành hơn hai trăm năm, không có mấy người có thể hiểu rõ ràng sự lợi hại của Đại Tôn hơn bọn hắn, đó không phải là tồn tại mà lực một người có thể chống lại. Đương nhiên, Tứ đại hộ pháp cũng đã nhìn quen rồi, cho nên mặc dù đối mặt với Đại Tôn cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống chi là vãn bối như Lý Nhạc Phàm. Vì vậy, cố kỵ thì cố kỵ thế nhưng bọn họ cũng không có ý niệm sợ hãi trong đầu, dù sao bốn người bọn họ liên thủ cũng có tư cách chống lại Đại Tôn.
- Lý Nhạc Phàm này có phải điên rồi không? Hắn không ngờ lại đem một ảo cảnh dung nhập vào bên trong thế giới của mình.
Huyết Vương bỗng nhiên mở miệng, những vị hộ pháp khác cũng sửng sốt.
Vừa rồi bọn họ quá mức khiếp sợ cho nên không chú ý tới tình huống này. Thông thường, thế giới là nguồn suối lực lượng cho Đại Tôn, thế giới càng mạnh, lực lượng của Đại Tôn cũng theo đó mà tăng lên, vì vậy không có mấy vị Đại Tôn sẽ đem thứ gì vô dụng nhập vào bên trong thế giới của mình. Tỷ như linh giới của Cực Kiếm Đại Tôn, chính là thu thập những linh kiếm, dung nhập vào bên trong thế giới, đem lực lượng của hắn đề thăng.
Bởi vậy, Nhạc Phàm lại đem một thế giới hư ảo nhập vào trong thế giới của mình, điều này không thể nghi ngờ là một chuyện vô cùng ngu xuẩn, sau này tu vi nhất định sẽ bị hạn chế, không tiến bộ thêm.
Quỷ Vương nghi hoặc lên tiếng:
- Nghe nói Lý Nhạc Phàm này từ khi tu hành tới nay chưa bao giờ bái sư, tất cả đều do chính bản thân hắn lĩnh ngộ, lẽ nào hắn không biết sự quan trọng của thế giới Đại tôn sao?
- Không có khả năng.
Lôi Vương phủ định:
- Lý Nhạc Phàm chính là truyền nhân chỉ định của Vô Danh Đại Tôn, không có khả năng hắn không biết những điều này.
- Nếu vậy thì sao hắn còn muốn làm như vậy?
Thiên Vương hỏi ngược lại, khiến cho mấy người còn lại không biết trả lời ra sao.
Nhạc Phàm đương nhiên biết sự trọng yếu của thế giới, thế nhưng có một số thứ đối với hắn mà nói, so với sinh mệnh càng thêm trọng yếu hơn. Dù cho hắn không thành Đại Tôn, dù cho hắn mất đi lực lượng của thế giới, hắn cũng muốn đem thế giới hư ảo này vào trong thức hải của mình, trong lòng của hắn.
...
- Lôi Vương, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thiên Vương truyền âm, dường như có chút khó xử.
Hiện tại Lý Nhạc Phàm đã bước vào Đại Tôn chi cảnh, thân phận và địa vị không còn như trước, tự nhiên không thấy đối đãi như bình thường, bởi vì Đại Tôn không chỉ là một danh xưng, mà còn là một loại cảnh giới, một loại tượng trưng cho quyền lực chí cao vô thượng.
Tứ đại hộ pháp có thế cừu thị Lý Nhạc Phàm, thậm chí còn động thủ cùng đối phương, thế nhưng cũng không thể không nhìn mặt mũi của Đại Tôn, chuyện này quan hệ tới tôn ti trật tự trong Tu Hành Giới, từ cổ chí kim tới nay không ai có thể vượt qua.
Lôi Vương đáp lại:
- Lý Nhạc phàm này hiện tại đã là Đại Tôn, chúng ta tự nhiên không thể tiếp tục giám thị, tốt hơn nên trở về bẩm báo tôn giả, tất cả đều do người định đoạt.
- Nên vậy.
Sau khi nghe xong Lôi Vương nói, những người khác đều biểu thị tán thành, sau đó cùng rời đi.
Lý Nhạc Phàm thấy vậy cũng không có ngăn cản mà chìm đắm bên trong những biến hóa kỳ diệu.