"Lăng Thông, tiểu tử ngươi quả nhiên ở trong này!" Vương Sung hấp tấp hướng Lăng Thông đi tới, Lăng Thông thấy Vương Sung trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ: "A! Lão Vương ngươi nhanh như vậy đã có thể trở về? Nam Hoang cách Lạc Dương không dưới vạn dặm! Chẳng lẽ ngươi mọc cánh mà bay về hay sao?". Nhìn biểu tình giật mình của Lăng Thông, Vương sung đắc ý nói: "Đúng vậy ta chính là phi hành trở về, nhanh nhanh mang ta đi gặp Lý Nhạc Phàm nào". "Trước tiên không vội a! Đến đây,đến đây, ngươi chạy về vất vả như vậy, uống trước li rượu để giải khát đã." Lăng Thông nâng chén đưa qua, Vương Sung không có hai lời trực tiếp nhấc chén rượu lên một hơi uống cạn, sau đó lau miệng nói: "Rượu ta đã uống xong rồi, ngươi đừng có mè nheo nhiều lời vô nghĩa, Lý Nhạc Phàm hiện ở nơi nào? Ta muốn thấy hắn! Lão tử đã tìm hắn mười năm, tiểu tử này rốt cục cũng chịu đi gặp mặt mọi người, lúc này xem ta hảo hảo thu thập hắn như thế nào." "Hắc hắc hắc!" Lăng thông cười tủm tỉm nói: "Ta nói này lão Vương, nhìn bô dáng vội vã của ngươi vừa rồi, thật giống như là hình dáng của một tiểu tức phụ đánh mất nam nhân của mình vậy, không, phải nói là giống như một oán phụ khuê phòng vậy. Ngươi yên tâm, lý đại ca bậy giờ đang ở bên trong nhà ta, tạm thời sẽ không đi đâu cả, ngươi gấp gáp cái gì? Đến đây, chúng ta uống chút rượu." "Hừ!". Vương sung tự biết nếu đấu võ mồm mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lăng Thông, rõ ràng lựa chọn thông minh là im lặng không nói, chỉ là vẻ cấp bách trên mặt một chút cũng chưa biến mất. Nhìn vào dáng vẻ tranh hơn thua của hai người. Tư Mã Quân Hành chỉ cười đứng ở một bên. Bất quá khi hắn liếc mắt nhìn thấy cây ngân thương loang lổ rỉ sét phía sau lưng Vương Sung, trong mắt liền hiện lên một chút thần thái khác thường. "Xin hỏi, vị huynh đài này chính là thương tà? Nghe được có người đặt câu hỏi, Vương Sung nao nao, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người khác. Đến thời điểm này mà còn cùng Lăng Thông tại nơi đây uống rượu nói chuyện phiếm, tuyêt đối là bằng hữu mà hắn cho là đáng tin cậy, quả thực lúc xông tới do nóng lòng cũng sơ xuất không chào hỏi người ta một câu, quả thực là vô cùng xấu hổ. "Đúng là Vương mỗ." Tư Mã Quân Hành còn chưa kịp mở miệng, Lăng Thông đã cướp lời trước hồi đáp: "Lão Vương vị mỹ nam tử này chính là một thế hệ cầm bút mới của Tư Mã gia, con trai của lão Tư Mã Như Tư Mã Quân Hành, mọi người sau này nên thân cận nhiều hơn a, hắc hắc hắc!" "Tư Mã gia? Thương thiên giám?". Vương sung rùng mình một cái, lập tức nghiêm nghị kính nể lên tiếng: "Thì ra các hạ là Tư Mã huynh đệ vừa rồi có chỗ chậm chễ thỉnh huynh đài bỏ quá cho". Bởi vì bản thân từ nhỏ đã là kẻ túng bấn, bần hàn, hành vu thảo mãng, bởi vậy Vương Sung đối với mấy vị văn nhân thư sinh không có bao nhiêu hảo cảm. Nhưng đối với Tư Mã gia, Vương Sung hắn cũng khâm phục từ trong tâm khảm. Từ việc Tư Mã Phủ chỉ là một văn hào thế gia, không có bất luận một thứ lực lượng cường đại gì, nhưng nhiều thế hệ Tư Mã Gia đều lấy việc biên soạn "Thương Thiên Giám" làm nhiệm vụ của mình, chí công vô tư, thực sự cầu thị ghi lại những sự việc trọng đại trong giang hồ, truyền lại cho hậu nhân biết. Cống hiến lớn lao như thế, có thể nói là đứng đầu trong những kẻ viết thiên hạ sử kí đáng để người khác tôn kính. Tư Mã Quân Hành nghe vậy nói "Đai danh Vương huynh Quân Hành đã sớm được biết đến, mọi người đều là người trong nhà, thì cần gì phải để ý đến những cái những cái lễ tiết rắc rối kia. Chỉ cần các người không ngại Quân Hành quấy rầy nhiều là tốt rồi. "Nói rất đúng, hay chọ một câu "Người trong nhà"! Tư Mã huynh đệ thật hào sảng" Vương sung còn định khách khí một hai câu nữa, Lăng Thông đã cưỡng ép ngắt lời nói: "Được rồi mà lão Vương ngươi là một tên đại quê mùa, lúc nói chuyện cần gì văn vẻ như vậy, ta nghe mà muốn nổi hết cả da gà " "Lăng mập, ngươi giỏi lắm ". Vương Sung lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: "Quên đi! Ta đại nhân đại lượng không có cùng tên quỷ ngươi co kéo. Nhanh mang ta đi tìm Lý Nhạc Phàm, nếu để ta tự mình động thủ, cẩn thận ta đem vốn liếng của ngươi xốc hết lên đấy!". "Oa nha nha! Lão Vương ngươi lại còn dám uy hiếp ta nữa a? Lăng Thông kêu lên một tiếng quái dị giống như là bị người khác giẫm lên đuôi vậy "Mỗi lần ngươi đến nhà ta đều ăn không ở không, đã không có trả ta một xu nào, còn lấy không bao thứ, bây giờ lại còn uy hiếp ta , quả thực là không còn thiên lí a. Tư Mã huynh đệ ngươi phải phân xử cho ta a. Lão Vương này chẳng phải là đang hiếp đáp đám những người thành thật như chúng ta, ngươi nhất định phải rèm pha để hắn nhớ kĩ, làm cho hắn tiếng xấu muôn đời!" Vương Sung tức giận nói: "Tư Mã huynh đệ đừng nghe tên mập mạp chết bầm này nói bậy, ta mỗi lần đến chỉ là ăn uống không trả tiền mà thôi, nào có lấy không cái gì nữa? Ta nói là trả tiền thì đạ muội tử lại kêu không cần, ta còn biện pháp nào? Còn nữa, người trong thiên hạ đều biết Lăng Thông ngươi là một tên đại gian thương, còn dám nói mình là người thành thật? Nếu ngươi là người thành thật thì trên đời này đã không còn kẻ xấu cũng không cần công lý nữa rồi". "Vương Sung ngươi thúi lắm!" Lăng Thông hung hăng phản bác nói: "Ngươi biết rõ rằng Uyển Nhi tính tình hào phóng lại hay mềm lòng, mới cố ý ở trước mặt nàng làm ra vẻ một phen, ngươi cho rằng đại gia ta không biết hả?" "Đó là muội tử hào phóng, cùng Lăng thông ngươi có liên quan gì?". "Đó là lão bà của ta, như thế nào không liên quan chuyện của ta!" Hai người tranh chấp không ngớt, Tư Mã Quân Hành bưng chén rượu một bên cười mà không nói cái gì. Hắn thật sự cảm thấy hai người trước mặt này vô cùng thú vị. Một trận ồn ào qua đi, hai người Lăng Vương cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại "Lăng mập, ngươi thật khốn kiếp". Vương Sung căm hận bất bình, cuối cùng cũng phải không cam lòng mà ngồi xuống. Hắn vốn là muốn đi tìm Lý Nhạc Phàm, ai ngờ lại cùng tên Lăng béo này ồn ào một hồi, tâm tình nôn nóng của mình ngược lại trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều "Cố ý! Tiểu tử này tuyệt đối là cố ý!" Vương sung ác ý nghĩ thầm. Lăng Thông thấy thế, lộ ra bộ dáng thắng lợi mỉm cười nói: "Lão Vương, ngươi như vậy là được rồi. Ta không mang ngươi đi gặp Lý đại ca kì thực là có nguyên nhân, chỉ sợ là các ngươi vừa gặp mặt đã đánh nhau, đồ đạc trong nhà hỏng hết thì sao? Vả lại cho dù không làm hỏng đồ đạc nếu tên gia hỏa xấu xa nhà ngươi bị thương cũng không phải là sự tình tốt a! Ngươi nên biết, trong nhà ta ngươi đã chiếm tiện nghi rất nhiều thứ rồi a!" Nhìn vào ánh mắt bất thiện của Vương Sung, Lăng Thông cười gượng hai tiếng nói: "Được rồi, được rồi ta sẽ nói thật cho ngươi. Kì thực là mười năm trước, Lý đại ca bị trọng thương và mất trí nhớ". "Cái gì! ? Ngươi nói Lý Nhạc Phàm bị trọng thương, còn mất trí nhớ ! ?" . Vương Sung biến sắc, bất ngờ đứng lên: "Tình huống hiện tại của hắn như thế nào?" Lăng Thông thở dài nói: "Tuy rằng hiện tạ trí nhớ khôi phuc rất nhiều, nhưng có khả năng năm đó đại ca bị thương tổn đến tâm thần, thẳng đến bây giờ vẫn không có khỏi hẳn, cho nên thương thế rất không ổn định. Đại ca đã đến Y thần Bạch gia, đáng tiếc là bạch gia cũng không có cách nào chữa trị cho Lý đại ca được. Hôm nay Tư Mã huynh đệ cùng Lý đại ca Hàn huyên rất lâu, cảm xúc hiện tạ của hắn đang vô cùng bất ổn, cần lẳng lặng tu dưỡng một lần, cho nên ta mới không cho ngươi đi tìm hắn." Tư Mã Quân Hành gật gật đầu nói: "Việc này tại hạ xin nhân trách nhiệm, Vương huynh muốn trách tội thì nên trách tại hạ!" Thấy Vương Sung trầm mặc không nói, Lăng Thông vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Được rồi, ta hiểu được tâm tình hiện tai của ngươi. Vương sung ngươi cũng đã chờ được mười năm, nhiều hơn một buổi tối cũng chả xá gì" "Sự tình nặng nhẹ ta đều có thể hiểu được, ngày mai thì ngày mai, dù sao hắn trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi a!" Vương Sung chậm rãi ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu nói: "Vậy các ngươi nói cho ta nghe một chút trong những năm này đến tốt cùng là hắn phát sinh sự tình gì? "Chuyện xảy ra trong những năm này vô cùng rối răm, chúng ta vừa lúc một bên uống rượu một bên đàm luận" Lăng Thông nhìn Tư Mã Quân Hành cười cười, hai người lần lượt ngồi xuống theo. Quyển 13: Thiên đạo chi tranh
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT