- "Thiên Địa Chí Tình Sách" là cái gì?
Không phải là người trong cuộc, vĩnh viễn sẽ không biết giá trị chân chính của nó.
Vào thời kỳ thượng cổ, tu sĩ vì mưu cầu lợi ích mà không ngừng tranh đấu, vì lực lượng của bọn họ quá mức cường đại, khiến cho muôn dân thiên hạ không sao thừa thụ nổi, cuối cùng dẫn đến một tràng đại kiếp.
Một tràng kiếp nạn lớn chưa từng có này đã dẫn đến sự tiêu hủy của vô số văn hiến kinh điển, chỉ còn lại một ít pháp quyết tàn khuyết lưu truyền lại đời sau, mà "Thiên Địa Chí Tình Sách" chính là một trong những bộ điển tịch được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, nó cùng với "Cửu Huyền Diệt Thần Đồ", "Quy Nguyên Tiên Khí", "Thiên Ma Dẫn", "Tử Loan Chân Long Giám" đều được gọi là "Thượng cổ ngũ đại kỳ thư".
Theo truyền thuyết, ngũ đại kỳ thư chính là sự tập trung tinh hoa trí tuệ từ thượng cổ, phía trên được ghi lại tường tận về pháp môn tu hành thiên đạo, luyện đến trình độ phá toái hư không, trở thành tồn tại vĩnh hằng.
Mặc dù đây chỉ là truyền thuyết, nhưng cũng không có ít người tin tưởng, dã tâm độc chiếm không sao áp chế được. Mõi lần ngũ đại kỳ thư xuất thế đều kéo theo một hồi tinh phong huyết vũ, đừng nói là người trong giang hồ, cho dù là tu sĩ cao cao tại thượng cũng vì nó mà ra tay, dẫn đến sinh linh đồ thán.
Mà giờ khắc này, Thiên Địa Chí Tình Sách trong truyền thuyết lại xuất hiện ở trước mắt, phảng phất như có thể chạm tay vào.
Tham lam, kích động, nóng bỏng, tha thiết, hâm mộ, suy tư, nghi hoặc.
Nhiều ánh mắt chiếu vào trên người Tạ Tiểu Thanh, nội tâm bị phóng đại tới vô hạn. Giờ khắc này, trước mặt mọi người không chỉ là một bản bí tịch, mà còn là một con đường thông thiên.
- Thiên Địa Chí Tình Sách?!
- Đó... Đó chính là một trong ngũ đại kỳ thư!?
- Ta nếu tu luyện nó, ai còn có thể khi dễ ta?
- Ngũ đại kỳ thư có thật có lợi hại như vậy?
- Vô địch thiên hạ, ta muốn vô địch thiên hạ?
- Nhất định phải cướp được nó, nhất định phải cướp được nó!
- Nó là của ta, nó là của ta...
Từ trong đám người truyền đến trận trận hơi thở gấp rút, lý trí cùng với sợ hãi đều bị tham lam thay thế, nếu như không có gì ngăn cản, bọn họ chắc chắn sẽ làm ra cử động điên cuồng!
Mắt thấy cục diện sắp mất đi khống chế, Vong Tình công tử cùng với Thống Ba tiên tử cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức làm ra quyết định.
- Các ngươi còn không dừng lại!
Một tiếng quát lớn như dòng suối băng lạnh, dập tắt tâm hoả của mọi người.
Thống Ba tiên tử lập tức hướng về Tạ Tiểu Thanh nói:
- Cô nương thật là thông minh, thật là thủ đoạn! Chỉ bất quá tâm địa của cô nương quá ác độc. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một quyển sách cổ kỳ quái, là có thể khơi mào lên sự đại loạn trong giang hồ ư? Hừ! Ngươi không khỏi có phần quá ngây thơ rồi.
Tiên tử vừa nói, nhất thời có không ít người được thức tỉnh.
Hiện tại tính thật giả còn chưa được xác định, nếu mình ra tay thì khác nào tự tìm đường chết, huống chi còn có tu sĩ đang nhìn chằm chằm bên cạnh. Bọn họ đừng nói là nghĩ tới chuyện ăn thịt, cho dù là nước súp cũng còn không có mà húp nữa là.
- Ngươi nói ta ngây thơ sao? Hừ hừ! Buồn cười, quá buồn cười...
Tạ Tiểu Thanh châm chọc nói:
- Cuốn "Thiên Địa Chí Tình Sách" này có phải là thật hay không, ta nghĩ rằng tên họ Bộ kia hẳn là rõ ràng hơn ta.
- Ngươi...
Bộ Vân Thiên tức giận định phản bác, nhưng Tạ Tiểu Thanh đã cắt ngang:
Hơn nữa nói đến sự ác độc thì ta cũng không bằng với tu sĩ được, họ Bộ kia vì chiếm đoạt một vật mà diệt cả nhà người ta, có thể nói là súc sinh còn không bằng, mà các ngươi chẳng những bao che đồng môn, còn muốn dồn ta vào chỗ chết.
- Câm mồm!
Bộ Vũ Tình nhịn không được, đâm một kiếm về phía mi tâm của Tạ Tiểu Thanh, hiển nhiên là muốn đem đối phương giết chết trong một kiếm.
Nguy hiểm trước mặt, Tạ Tiểu Thanh cũng không kịp né tránh, sách cổ trong tay tùy ý vung ra.
"Phác!"
Sách cổ tiếp xúc cùng với kiếm quang, Tạ Tiểu Thanh bình yên vô sự, kiếm ảnh tiêu tán vô tung.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như thế, mọi người trong quảng trường đều cảm thấy mờ mịt, mà Bộ Vũ Tình thì lại vừa sợ vừa giận.
Phải biết rằng tu sĩ hơn xa so với người bình thường, một kiếm một lòng muốn dồn người ta vào chỗ chết, căn bản là không thể yếu được, Tạ Tiểu Thanh há có thể tùy tiện đón đỡ? Chẳng lẽ là do tác dụng của bản sách cổ?
Ý niệm khẽ động, Bộ Vũ Tình lộ ra ánh mắt tham lam, thầm nghĩ: Nếu như ta đem cuốn sách này giao cho sư phụ, chẳng lẽ không phải là một cái công lớn? Nói không chừng còn có thể đề thăng địa vị trong Thánh Vực.
Trong mắt Bộ Vũ Tình lúc này chỉ còn có cuốn sách cổ kia, lúc nàng đang muốn ra tay lần nữa, Vong Tình công tử đột nhiên cản ở trước mặt nàng:
- Ai khiến ngươi động thủ!
- Ta, ta...
Cảm nhận được sự tức giận của đối phương, Bộ Vũ Tình có chút sợ hãi, nhưng lợi ích trước mắt, nàng cũng không cam tâm buông bỏ:
- Dịch Phong Tình ngươi tránh ra, đừng tưởng rằng mình nhập môn sớm hơn mấy năm liền là ngươi đặt biệt hơn người, chuyện ta muốn làm, không cần ngươi phải quản.
Vong Tình công tử lạnh lùng nói:
- Chuyện của ngươi, ta vốn không muốn quản, nhưng Tạ Tiểu Thanh chính là muội muội của Lý Nhạc Phàm, mà Lý Nhạc Phàm lại là bằng hữu của mấy vị sư huynh Ngũ Tử, Thạch Càn. Dịch mỗ há có thể để cho ngươi tùy ý sát hại.
- Hừ! Lý Nhạc Phàm cũng không phải bằng hữu của ta, ta tại sao phải cố kỵ? Chỉ là một con tiện tỳ, ta đã muốn giết, Ngũ Tử sư huynh cũng không có quyền quản ta, cho dù là sự phụ biết được cũng sẽ không có ý kiến gì.
Bởi vị thù đã thương cha, Bộ Vũ Tình đối với Lý Nhạc Phàm vẫn luôn có hận ý, cộng thêm chuyện hôm nay liên quan đến tiền đồ của huynh trưởng, như thế nào có thể để cho Tạ Tiểu Thanh còn sống. Đương nhiên, lý do chủ yếu chính là "Thiên Địa Chí Tình Sách" trong tay Tạ Tiểu Thanh.
Sát tâm nổi lên, Bộ Vũ Tình âm thầm truyền âm cho Bộ Vân Thiên:
- Đại ca, người giúp ta bám trụ họ Dịch, ta ra tay giết chết tiện tỳ kia, đem kỳ thư hiến tặng cho sư phụ, đây chính là một cái đại công...
Bộ Vân Thiên kẽ nhích tai, trừng trừng mắt tỏ ý minh bạch.
Khi hai người đang truyền âm, một đạo thanh quang từ xa vọt tới, rơi thẳng xuống trước mặt Tạ Tiểu Thanh.
Mọi người hướng mắt nhìn lại, thì thấy một gã nam tử trẻ tuổi, dáng người cũng không tính là khôi ngô, nhưng lực bộc phát lại khiến cho người ta không dám không coi trọng.
Chưa rõ người ta là ai, Bộ gia huynh muội cũng tạm thời chưa dám vọng động, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Thanh nhi, muội không sao chứ?
Người vừa tới ân cần nhìn Tạ Tiểu Thanh, hơi trách cứ:
- Nha đầu nhà ngươi, sao không nói tiếng nào đã bỏ đi báo thù? Ta cùng bọn người Long huynh đệ đều rất lo lắng cho muội a. Muội cũng không phải không biết sự lợi hại của tu sĩ. Nếu như muội có mệnh hệ nào, chẳng phải là ta đã phụ sự phó thác của Tạ bá bá sao? Chuyện báo thù cần bàn bạc kỹ lưỡng, sao lại có thể lỗ mãng như vậy được.
Tạ Tiểu Thanh giờ khắc này đang bị cừu hận che mắt, cũng không để ý tới lời khuyên của người khác.
- Thù diệt gia bất cộng *** thiên, kẻ thù ở trước mắt mà huynh lại làm như không thấy, huynh không sợ làm cho Tạ bá bá thất vọng sao, không sợ những huynh đệ vì tiêu cục chết đi thất vọng sao?
Tạ Tiểu Thanh giống như phát cuồng nói:
- Tốt tốt tốt! Huynh đã muốn làm con rùa rúc đầu thì cứ tiếp tục làm, Tạ Tiểu Than ta cho dù tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Dứt lời, Tạ Tiểu Thanh liền muốn lao lên liều mạng, Tông Lạc Thần một tay giữ chặt lấy nàng:
- Thanh nhi, huynh hiểu rõ tâm tình của muội. Huynh sao có thể không hận không khổ? Trên đời này có mấy người có thể buông bỏ cừu hận được? Tông Lạc Thần ta vĩnh viễn sẽ không quên một chiều kia của sáu tháng trước... Một kẻ ma quỷ phá hủy cuộc sống của chúng ta, khiến cho máu nhuộm khắp thiên địa! Thân nhân, bằng hữu đều chết đi, trong khi chính mình lại bất lực...
Lúc này, trong lòng Tông Lạc Thần thật hận thật hận, nhưng hắn phải nỗ lực quên đi, thậm chí còn xem như không thấy cừu nhân trước mắt, hắn sợ rằng nếu mình nhịn không được thì có thể vọng động, vĩnh viễn đánh mất đi cơ hội báo thù.
Tạ Tiểu Thanh dần dần ổn định lại tâm tình, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
- Thanh nhi, biên quan hiện tại đang chiến loạn, bọn Long huynh đệ không sao rút ra được, lấy lực lượng đâu để báo thù?
Tông Lạc Thần vỗ vỗ bả vai của nàng, trấn an nói:
- Bất quá muội yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ không để cho cha và Tạ bá bá chết vô ích.
Tạ Tiểu Thanh bướng bỉnh lắc đầu, không nói một lời đứng nguyên tại chỗ.
Tông Lạc Thần thần sắc phức tạp, bất đắc dĩ nói:
- Thanh nhi, nếu muội hiện tại muốn báo thù, vậy thì để cho ta giúp muội, ta không hi vọng muội bị tổn thương. Về sau đừng nghĩ tới cừu hận nữa, cố gắng sống cho tốt...
- Lạc Thần đại ca...
Tâm thần Tạ Tiểu Thanh chấn động, có một loại dự cảm không tên, tựa hồ như đối phương sắp rời xa mình.
- Vạn Tương Chiến quyết!
Rống to một tiếng, toàn thân Tông Lạc Thần được bao phủ bởi thanh quang, phảng phất như một đóa hỏa diễm hừng hực.
Dữ dội! Điên cuồng! Phẫn nộ!
Sát khí nồng đậm tỏa ra khiến cho mọi người trong quảng trường đều phải kinh hãi thất sắc, người này là dã thú đến là địa ngục sao?
Đây là võ công gì?
Bốn vị tu sĩ hơi trầm xuống, âm thầm cảnh giác.
Ngay sau đó, Tông Lạc Thần phảng phất như lệ quỷ lao thẳng tới Bộ Vân Thiên.
Bộ Vân Thiên đầu tiên là ngẩn ra, rồi lại cười lạnh không thôi:
"Đang lo không có cơ hội hạ thủ, đây chính là ngươi tự tìm chết!"
Tốc độ cực nhanh, mọi người còn chưa kịp nháy mắt thì song phương đã so đấu được mấy chiêu.
"Phanh! Phanh!"
Kình khí chấn động, tiếng vang như lôi đình phía trên cự đỉnh, hai đại cao thủ quyền qua cước lại, mọi người phía dưới nhìn như say như mê.
Tông Lạc Thần tấn công dũng mãnh bưu hãn, thủ đoạn của Bộ Vân Thiên lại càng tinh diệu tuyệt luân, vô chiêu vô thức, tùy tâm động thủ.
Nhìn khách quan mà nói, tất nhiên là Bộ Vân Thiên đang chiếm thượng phong.
"A! Mặc dù đã tôi luyện trên chiến trường, nhưng mình so với tu sĩ vẫn chênh lệch rất lớn a! Long huynh đệ nói đúng, nửa năm quả nhiên là không đủ."
Tông Lạc Thần âm thầm kêu khổ, thực lực chênh lệch làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cừu hận lại khiến cho hắn không cam lòng.
Nghĩ tới cũng đúng, Bộ Vân Thiên dù sao cũng là tu sĩ, hơi xa tiên thiên cao thủ, nếu như không phải vì công kích của Tông Lạc Thần cường hãn cùng với sát ý lăng lệ thì chỉ sợ hắn ngay cả mười chiêu cũng đỡ không nổi.
Tông Lạc Thần cảm thấy mình sắp chống đỡ hết nổi. Kỳ thực, Bộ Vân Thiên giờ khắc này thì tâm tình phức tạp hơn Tông Lạc Thần rất nhiều. Sáu tháng trước, đối phương chỉ là một cao thủ phổ thông trong giang hồ, nhưng hiện lại lại có thể cùng mình giằng co bất bại...
"Sáu tháng ngắn ngủn, hắn đến tột cùng là đã làm gì? Chẳng lẽ hắn đã lĩnh ngộ được "Thiên Địa Chí Tình Sách"! Không đúng, nếu hắn làm được điều này sao chẳng thấy nửa điểm khí tức của chân nguyên? Nó chính là tu hành chí bảo mà!"
Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, lực đạo của Bộ Vân Thiên càng ngày càng lớn, hắn hoàn toàn vứt bỏ chiêu thức huyền diệu, lấy khí thế cường đại áp chế đối phương.
- Tiểu tử thúi, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của tu sĩ!
Hét to một tiếng, khí tức quanh thân Bộ Vân Thiên đột biến, mượn thiên địa lực lượng vững vàng vây khốn Tông Lạc Thần, khiến cho lực lượng trong cơ thể của đối phương không thể điều động.
"Oành!"
Một quyền của Bộ Vân Thiên nặng nề giáng vào bả vai của Tông Lạc Thần, phát ra một tiếng va chạm rung động lòng người!
Đây chính là lực lượng của tu sĩ!
Thiên địa lực lượng, đại uy đại thế; cảm thụ được rõ ràng, nhân sĩ giang đồ đều có vẻ mặt hoảng sợ.
- Lạc Thần đại ca!
Tạ Tiểu Thanh thấy Tông Lạc Thần thụ trọng thương, vẻ mặt nhất thời tái nhợt. Nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, trong lòng hối hận không thôi. Nếu không phải mình cố chấp thì chuyện hôm nay sao có thể phát sinh?
"Khụ khụ khụ!"
Tông Lạc Thần ho ra một ngụm máu bầm, cố nói:
- Thanh nhi, chỗ này của ta còn có một viên "Tử Mẫu Độc Hỏa Lôi", ta sẽ dùng nó bám trụ bọn họ, ngươi hãy nhân cơ hội này chạy xuống núi, sẽ có người tiếp ứng ở đó.
- Không! Ta không đi, là ta đã hại người! Chúng ta nếu chết thì sẽ chết chung một chỗ!
Tạ Tiểu Thanh như thế nào không rõ Phương Sinh muốn liền chết? "Tử Mẫu Độc Hỏa Lôi" so với "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" chỉ khác nhau một chữ, nhưng uy lực của nó lại cường đại hơn gấp mấy lần. Lấy trạng thái của Tông Lạc Thần lúc này mà dùng tới nó, cũng chẳng khác đồng quy vu tận là bao.
- Muội đi mau, muội nhất định phải vì những người đã chết mà sống sót.
Tông Lạc Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng đối phương càng như vậy, hắn càng cảm thấy nguy hiểm cận kề.
- Công tử hạ thủ lưu tình.
Bộ Vân Thiên đang muốn tiếp tục ra tay, thì ở xa xa Diệp Thiên Tầm và Diệp Thiên Hằng đang chậm rãi đi tới.
- Bộ công tử, biên quan cùng với Thiên Địa Minh chúng ta vẫn luôn giao hảo, kính xin công tử nể mặt Thiết Huyết minh chủ buông tha cho hai người bọn họ đi!
Thân là gia chủ, hắn tự nhiên cũng không thể đứng yên không quản.
Lão nhân càng nói nhỏ nhẹ, Bộ Vân Thiên lại càng khinh thường:
- Ta cùng với Thiết Huyết không có qua lại, tại sao ta phải cấp mặt mũi cho hắn? Hừ!
"..."
Diệp Thiên Tầm tức giận mà không dám nói, biểu tình lúng túng dị thường.
Diệp Thiên Hằng thấy gia gia chịu nhục, trong lòng cũng vô cùng tức giận, nhưng chuyện này can hệ quá lớn, nếu như xử lý không tốt thì có thể phá vỡ sự cân bằng giữa các đại thế lực.
Diệp Thiên Hằng cố nén giận nói:
- Bộ công tử, Thánh Vực tổng tuyển cử đã tới gần, không nên phát sinh thêm sự cố, kính xin Bộ công tử nghĩ lại.
Bộ Vân Thiên liếc mắt nhìn đối phương, ngạo nghễ nói:
- Ngươi là người nào? Dám quản chuyện của bọn ta?
- Tại hạ Diệp Thiên Hằng, chính là ngoại sứ của Thiên Địa Minh, phụ trách những việc có liên quan đến Thánh Vực tổng tuyển cử lần này.
Diệp Thiên Hằng không hèn không ngạo mà nói, toát ra khí chất hờ hững, không thể không khiến người ta có vài phần kính trọng.
Bộ Vân Thiên trầm mặc không nói. Hắn cũng không phải là một kẻ không biết suy nghĩ, Thánh Vực tổng tuyển cử có tính trọng đại, nếu như có gì sai sót thì mình cũng phải mang tội. Nhưng nếu hiện tại lưu lại tính mệnh của hai người Tông Lạc Thần thì khác nào lưu lại hậu hoạn? Điểm này khiến hắn khó xử vô cùng.
Vong Tình công tử thờ ơ lạnh nhạt, Thống Ba tiên tử cũng không không ra mặt.
Đang lúc này, Bộ Vũ Tình đột nhiên truyện âm tới: Đại ca, hai người này hôm nay nhất định phải chết, bằng không tai họa ngập đầu. Một lát ta sẽ ra tay, đại ca hãy ngăn cản họ Dịch kia, Cổ tỷ tỷ cùng ta có quan hệ rất tốt, chắc hẳn sẽ không làm khó ta.
Bộ Vân Thiên nghe vậy, liền làm ra vẻ không cam lòng thối lui đến bên cạnh Vong Tình công tử.
Mọi người đều cho rằng Bộ Vân Thiên có ý định thu tay, ai ngờ, lúc này Bộ Vũ Tình lại nhảy ra, chỉ vào Tạ Tiểu Thanh giận dữ nói:
- Tiện tỳ này chẳng những đánh lén chúng ta, lại còn dám nói xấu đại ca của ta, hôm nay nếu như ta không giết nàng thì khó lòng ngui giận được.
Lời còn chưa dứt, Bộ Vũ Tình đã vận chuyển chân nguyên, lấy kiếm làm vật dẫn hình thành kiếm quang dài ba trượng, hướng hai người Tạ Tiểu Thanh chém xuống!
- Dừng tay!
Vong Tình công tử muốn ra tay ngăn cản, nhưng Bộ Vân Thiên đã sớm có chuẩn bị, đem một chiêu của hắn ngăn cản. Về phần Thống Ba tiên tử lại càng không nghĩ tới Bộ Vũ Tình sẽ ra tay nên cũng không có chuẩn bị. Hết thảy đều đúng như dự đoán của Bộ Vũ Tình.
Kiếm thế đã phủ xuống, mọi người ai cũng cho rằng hai người Tạ Tiểu Thanh phải chết là không thể nghi ngờ.
Song, kỳ tích cuối cùng cũng phát sinh.
Không có bất kỳ va chạm dữ dội nào, kiếm quang khổng lồ cứ như vậy mà treo lơ lững giữa hư không, thật lâu cũng không chịu hạ xuống.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là Bộ Vũ Tình đổi ý? Hay là, có một nhân tố bên ngoài mà nàng không thể kháng cự?
"Phác!"
Khẽ run lên, kiếm thế tiêu tán đi, Bộ Vũ Tình cả kinh nhìn quanh:
- Ai? Là ai phá rối, lăn ra đây cho ta!
Biểu tình của Bộ Vũ Tình cho thấy, xem ra còn có cao thủ ở chỗ này!
Về phần Tạ Tiểu Thanh cùng với Tông Lạc Thần thì lại vừa kinh hỉ, lại vừa mờ mịt. Bọn họ cũng không nghĩ tới lại có người giúp đỡ mình.
- Dịch sư huynh, mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao "Lăng Tiêu kiếm quyết" Của Vũ Tình sư muội lại đột nhiên tan rã?
Thống Ba tiên tử hướng Vong Tình công tử hỏi, đối phương lạnh lùng liếc Bộ Vân Thiên một cái nói:
- Có người âm thầm thi triển đại thần thông, đem thiên địa lực lượng đảo loạn. Đối phương thật sự là hảo thủ đoạn, cả ta cũng nhìn không ra nửa điểm, xem ra người định không bằng trời định.
Nghe ngữ khí đùa cợt của Vong Tình công tử, lửa giận của bây giờ lại muốn bùng cháy lên, khư khư hết lần này tới lần khác đều bị người ta phá rối, áp lực cho tới bây giờ đã lên tới cực điểm.
Thống Ba tiên tử cúi đầu không nói, mặt lộ vẻ ngưng trọng!
Đột biến ngoài ý muốn khiến cho khắp quảng trường trở nên trầm tĩnh!
Không có ai nguyện ý hứng nhận cơn giận dữ của tu sĩ.
- Cô nương còn trẻ, thật không ngờ lại tâm ngoan thủ lạt như vậy!
Một thanh âm trong trẻo đánh vỡ sự trầm mặc, chỉ thấy một gã thiếu niên áo trắng hướng giữa sân đi tới. Sau lưng hắn còn có hai gã nam tử trẻ tuổi và một đầu tiểu thú lông đỏ.
- Mau nhìn, có người bước ra chịu chết kìa!
- Ta dám chắc, bọn họ khẳng định có chỗ để dựa vào.
- Hừ hừ, cũng không nhất định! Xem bọn hắn tuổi còn trẻ, như thế nào có thể có năng lực gì lợi hại?
- Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, tránh cho tí nữa trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!
- Bọn họ là ai? Sao lại kiêu ngạo như vậy!
- Ai biết được, nói không chừng là đồ đệ của một vị cao nhân ẩn thế nào đó.
- Dù sao cũng khẳng định là hạng người chúng ta có thể trêu chọc.
- Sao cũng được.
- Này, phía sau đừng có đẩy lên nữa, để cho lão tử thối lui lại một chút.
- Con mẹ nó, tên kia ngươi dám dẵm chân ta.
- Đừng có đẩy đại gia ngươi.
- Mau lui lại.
Ba người một thú bước tới, người người xung quanh nhao nhao nhường đường.
Bộ Vũ Tình thấy người tới chỉ là ba tiểu tử, cơn giận dữ lập tức bộc phát:
- Bổn tiểu thư không phải là các ngươi có thể nghị luận? Ta thấy các ngươi đúng là chán sống rồi!
- Muội muội chớ vọng động!
Bộ Vân Thiên kéo Bộ Vũ Tình lại, thấp giọng nói:
- Người này không đơn giản, nói không chừng mới vừa rồi chính là trưởng bối của hắn ra tay, ngàn vạn lần không được khinh thường.
Bộ Vũ Tình khó chịu gật gật đầu, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm tới:
- Tiểu tử thúi, các ngươi là ai? Dám đến nơi đây quấy rối!
Thích Minh Hữu suy nghĩ một chút nói:
- Chúng ta là người tốt.
- Người tốt? Người tốt cũng có thể khoe khoang?
Bộ Vũ Tình châm biếm.
- Đương nhiên!
Thích Minh Hữu lẽ thẳng khí hùng đi lên phía trước nói:
- So sánh với các ngươi lạm sát kẻ vô tội, xem mạng người như cỏ rác, súc sinh giả tình giả nghĩa, chúng ta tự nhiên được cho là người tốt.
- Ngươi muốn chết!
Bộ Vũ Tình giận run lên, đại tiểu thư như nàng chưa từng bị người ta vũ nhục như vậy!
Nén giận bất chấp lời cảnh báo của đại ca, giận dữ đánh ra một đạo kiếm khí lăng lệ!
"Xuy!"
Tiểu Hỏa nhảy tới trước mặt kiếm khí, một ngụm đem nó nuốt trộng vào!
- Đây... Đây là quái vật gì?
Nhìn một màn này, mọi người đều sững sờ tại đương tràng... Bọn họ phát thệ, mình sống cho tới bây giờ, cũng chưa từng thấy qua một màn đáng ngạc nhiên như vậy, đây quả giống như là một giấc mơ vậy.
Vong Tình công tử và Thống Ba tiên tử đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra mấy phần cảnh giác. Cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa rõ ý đồ đến của đối phương, nhưng hiện tại cũng đã cho thấy tính nguy hiểm.
Bộ Vũ Tình tựa hồ cũng ý thức được chính mình đã đá trúng thiết bản, từ từ tỉnh táo lại. Chỉ bất quá, nàng nhìn bộ dáng của Tiểu Hỏa cảm thấy có chút quen thuộc.
Bộ Vân Thiên vẫn bảo trì sự bình thản, lên tiếng hỏi:
- Các hạ đến tột cùng là ai? Vì sao phải đối nghịch với chúng ta?
- Đối nghịch với Thánh Vực, chụp cái mũ thật lớn...
Thích Minh Hữu cười lạnh nói:
- Ngươi bất quá cũng chỉ mới bước vào thiên đạo sơ cảnh mà thôi. Có thể có tư cách gì mà đại biểu cho cả Thánh Vực? Đừng nói là ngươi, coi như là sư phụ của ngươi đi nữa cũng không có tư cách này, muốn cùng ta đối kháng thì phải hỏi xem Thánh Vực có năng lực lớn như vậy hay không?
Lớn tiếng không chút xấu hổ, kiêu ngạo ngất trời, cuồng vọng tự đại!
Đây chính là ấn tượng mà thiếu niên này lưu lại trong lòng người ta.
Từ nhỏ đã chịu qua nhiều cực khổ, tính cách của Thích Minh Hữu không khỏi bị ảnh hưởng. Đừng thấy hắn thường ngày hòa khí, nhưng khi nổi giận lên thì không khác nào lôi đình, còn lời nào mà không dám nói? Đương nhiên, sau lưng hắn còn có Thủ Lăng nhất tộc ở Tần Hoàng Đảo hậu thuẫn, hắn tính ra cũng có đủ tư cách nói ra những lời này.
- Tốt tốt tốt!
Bộ Vân Thiên cười giận dữ, cho dù hắn tâm tư cẩn mật cũng là nhịn không được.
- Đảm lượng và khí phách của các hạ thật lớn! Nếu như các hạ kiên quyết muốn cùng Thánh Vực đối nghịch, bốn người chúng ta thân là đệ tử của Thánh Vực, nếu như không xử lý chuyện này...
Vừa nói xong, Bộ Vân Thiên đưa ánh mắt về phía Vong Tình công tử nói:
- Dịch sư huynh, Cổ sư muội, các người nói sao?
- Đại ca nói rất đúng!
Bộ Vũ Tình tất nhiên là phụ họa theo.
"Tốt cho một kẻ Bộ Vân Thiên, chính mình đã gây ra tai họa, còn muốn đem chúng ta kéo xuống nước."
Vong Tình công tử âm thầm cười lạnh, cũng không rãnh để ý tới, vẫn duy trì bộ dạng hờ hững.
Thống Ba tiên tử thì không thể nhìn người khác châm biếm Thánh Vực được, cho nên cũng nặng nề gật đầu.
Không khí tràn ngập chiến ý nồng đậm, lại khẩn trương thêm vài phần.
Tranh đấu giữa tu sĩ, Diệp Thiên Tầm căn bản không thể xen vào, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng:
- Hằng nhi con nói xem bây giờ nên làm gì cho tốt? Nếu như bọn họ đánh nhau, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
Diệp Thiên Hằng phe phẩy quạt xếp, thần tình lạnh nhạt nói:
- Gia gia không cần đa tâm, dù sao chuyện này cũng đã vô pháp khống chế, cứ để nó tùy ý phát triển đi, chúng ta chỉ cần thu thập tàn cuộc là được, hơn nữa, những tu sĩ này quá mức kiêu ngạo, cũng nên để cho bọn họ chịu chút đau khổ.
- Nga?
Diệp Thiên Tầm hiếu kỳ nói:
- Ngươi đã phát hiện ra điều gì?
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Gia gia chẳng lẻ không cảm thấy ba người này cùng với người mà Phùng quản sự nhắc tới có chút tương đồng.
- Nguyên lai là bọn họ!
Diệp Thiên Tầm chợt hiểu ra, cũng không có nhiều lời thêm.
- Muốn chiến đấu sao?
Thích Minh Hữu vuốt ve bộ lông của Tiểu Hỏa nói:
- Trên thế gian, luôn luôn có những kẻ mắt để trên trời mà tay ở dưới đất, tự cho rằng mình có chút điểm bản lãnh đã là rất giỏi rồi, kỳ thực... so với cái rắm cũng không bằng!
- Càn rỡ!
- Câm mồm!
Bộ gia huynh muội không cách nào nhịn được đồng thời xuất thủ. Chỉ tiếc, hai người còn chưa kịp vận chuyển chân nguyên, một thân ảnh màu đỏ đã vọt tới trước mặt bọn họ.
"Tri đông đông!"
Hai tiếng trầm đục, Bộ gia huynh muội va chạm mãnh liệt với mặt đất, bốc lên đầy tro bụi.
Cả đỉnh núi đều lặng ngắt!
Mọi người nhịn không được hít một ngụm lương khí, mồ hôi lạnh ứa ra khắp người!
Đây là tốc độ bực nào? Đây là cường đại bực nào?
Tiểu Hỏa rống lên một tiếng rung chuyển trời đất, giống như một vương giả cao cao tại thượng, rồi lại trở về bên cạnh Thích Minh Hữu, căn bản không đem những người khác để trong mắt.
Rúng động!
Hai tu sĩ lại thua bởi một thú vật, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn. Bọn họ không thể tin được vào mắt của mình, bao gồm cả Vong Tình công tử và Thống Ba tiên tử!
Đường đường là tu sĩ, như thế nào lại không chiu được một kích?
"Không có khả năng, không có khả năng..."
Thống Ba tiên tử tâm tư bất định, Vong Tình công tử vội vàng che ở trước người của nàng nói:
- Sư muội bình tĩnh một chút, phải biết rằng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi phải đem tầm mắt của mình đặt cao hơn một chút, nếu không sau này khó mà tiến xa hơn.
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm.
Tâm tình bình phục, Thống Ba tiên tử hướng Bộ gia huynh muội đi tới.
- Đây, đây là dã thú gì?
- Chưa từng gặp qua!
- Thực... thực sự quá bưu hãn đi! Ngay cả tu sĩ cũng phải chịu thiệt, khó trách thiếu niên kia lại dám kiêu ngạo như vậy.
- Hắc hắc, cái này gọi là ác nhân tự có ác nhân trị.
- Đáng đời!
Thích Minh Hữu liếc mắt nhìn đám người Bộ Vân Thiên cách đó không xa, cũng không có ý tiếp tục động thủ, chỉ đưa mắt nhìn về phía Vong Tình công tử, bộ dáng hờ hững.
"Ba người này đến tột cùng có lai lịch ra sao, trên người rõ ràng không có nửa điểm khí tức của chân nguyên, nhưng lại tạo ra được một loại áp lực dị thường, còn có kỳ thú kia, ta chưa từng thấy qua...
Vong Tình công tử âm thầm phỏng đoán, đám người Thích Minh Hữu vốn có xuất thân là thợ săn, thủ đoạn đương nhiên hắn không thể lý giải, còn về Tiểu Hỏa, thì lại càng huyền diệu.
Không khí trở nên khẩn trương, giống như cung đã lên dây. Nhưng làm mọi người không nghĩ tới chính là, Thích Minh Hữu cư nhiên lại thu hồi, hướng sang phía hai người Tạ Tiểu Thanh.
- Đại tỷ yên tâm đi, vị đại ca này chẳng qua là bị thương gân cốt, không có việc gì đâu.
Đợi Thích Minh Hữu xem qua thương thế của Tông Lạc Thần, Thiên Sinh lập tức đem một lạp đan hoàn màu xanh bỏ vào trong miệng của Tông Lạc Thần, trợ giúp hắn hấp thu.
"Bách thảo đan" chính là đan dược cổ truyền của Tần Hoàng Đảo, có tác dụng nối gân nối cốt, điều dưỡng thương thế.
Linh đan vừa vào miệng, Tông Lạc Thần đã cảm giác được có một cổ hàn lưu di chuyển khắp thân thể, khiến cho hắn cảm thấy thư sướng, ngay cả bả vai huyết nhục mơ hồ cũng dần dần khôi phục tri giác.
- Lạc Thần đại ca...
Tạ Tiểu Thanh mừng quá ứa nước mắt, hướng về phía Minh Hữu vái lạy:
- Tạ ơn, tạ ơn tiểu huynh đệ có ân cứu mạng, xin nhận Tiểu Thanh một lạy.
- Mau đứng lên!
Thích Minh Hữu vội vàng đỡ lấy đối phương nói:
- Đại tỷ nói như vậy, đúng là khiến cho Minh Hữu ta tổn thọ.
Tạ Tiểu Thanh lắc đầu, kiên trì nói:
- Tiểu huynh đệ đã cứu tính mạng của chúng ta, Tiểu Thanh ta tự nhiên phải vái lạy.
Tông Lạc Thần cũng phụ họa nói:
- Thanh nhi nói không sai, phần nhân tình này của tiểu huynh đệ, Lạc Thần ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
- Các người tất cả đứng lên đi!
Thích Minh Hữu đỡ lấy hai người, hơi phiền muộn nói:
- Nhạc Phàm đại ca đối với ta ân trọng như núi, cũng là người thân duy nhất trên đời của ta, cho nên bằng hữu của hắn dĩ nhiên cũng là bằng hữu của ta. Lại nói tiếp, hôm nay có thể gặp hai người thì cũng là duyên phận, chuyện ân đức sau này không cần nhắc lại.
- Người nói cái gì?
Tạ Tiểu Thanh trợn mắt hốc mồm nhìn đối phương, giọng run run nói:
- Tiểu huynh đệ, người nói Nhạc Phàm đại ca, có phải là Lý Nhạc Phàm hay không?
Thích Minh Hữu gật đầu cười nói:
- Trừ bỏ Nhạc Phàm đại ca ra, ai còn có thể làm huynh trưởng của ta.
- Lý đại ca, Lý đại ca...
Tạ Tiểu Thanh kích động không thôi, trong mắt ứa ra hai dòng lệ. Nàng vĩnh viễn sẽ không quên được bóng lưng đã trở thành ấn ký trong tâm hồn của mình. Nhưng hồi ức ngây ngô, mông lung lại vừa sùng kính xoẹt qua trong đầu. Lau đi nước mắt, Tạ Tiểu Thanh cười sáng lạn:
- Tiểu huynh đệ, người làm sao biết được Lý đại ca? Huynh ấy giờ ở đâu? Có khỏe hay không?
- Đại ca...
Thích Minh Hữu có chút buồn bả, nói tránh đi:
- Những chuyện này về sau ta sẽ kể lại tỉ mỉ. Trước tiên phải xử lý chuyện nơi này đã.
Lời nói như gáo nước lạnh, đem Tạ Tiểu Thanh trở về thực tế, mục quang của nàng lại trở nên lạnh lẽo, hướng về phía một phương kia. Bộ gia huynh muội lúc này lại nhếch nhác thêm vài phần, cũng may là chỉ chấn thương phủ tạng, chưa có nguy hiểm đến tánh mạng.
Ăn vào đan dược của Thống Ba tiên tử, khí tức của Bộ gia huynh muội cuối cùng cũng ổn định lại.
- Khụ khụ khụ... Con súc sinh chết tiệt, tiểu nhân ti bỉ chết tiệt, cư nhiên lại dùng thủ đoạn hạ lưu đánh lén.
Bộ Vũ Tình oán độc nhìn nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống đối phương. Tuy rằng chịu thiệt thòi không nhỏ, nhưng nàng vẫn chưa nhận thức được sự lợi hại của đối phương, khư khư cho rằng đối phương đây là dùng thủ đoạn.
Bộ Vân Thiên không chút đổi sắc, ánh mắt âm lãnh nhìn đám người Thích Minh Hữu. Hắn nguyên bản là một người tâm cơ thâm trầm, nhưng lúc này ai cũng có thể cảm thụ được sát ý và oán niệm nồng đậm trên người hắn!
"A!"
Một tiếng kêu sợ hãi đột nhiên phát ra, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Chỉ thấy ngón tay của Bộ Vũ Tình đang chỉ vào Tiểu Hỏa, sắc mặt tái nhợt nói:
- Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ ra rồi, là nó, chính là nó... Quái vật lông đỏ này chính là thứ Lý Nhạc Phàm lúc trước thường hay mang theo, chính là nó!
Bộ Vũ Tình như thế nào quên được, lúc trước chính vì tiểu thú lông đỏ này mà nàng bị Lý Nhạc Phàm đã thương. Không nghĩ tới, hôm nay nàng đồng dạng là bị tiểu thú lông đỏ này hạ nhục, quả nhiên là oan nghiệt quá sâu!
Lý Nhạc Phàm? Quái thú lông đỏ!?
Ba người trẻ tuổi này có quan hệ thế nào với Lý Nhạc Phàm?
Không ít người nhìn lẫn nhau, đều không có chút đầu mối!?
"Lại là Lý Nhạc Phàm! Vì cái gì lại là Lý Nhạc Phàm!"
Bộ Vân Thiên cắn chặt hàm răng, trong lòng phẫn hận nghĩ:
"
Đi tới chỗ nào cũng có bằng hữu của thằng nhãi này, thật là âm hồn bất tán! Chẳng lẽ hắn đã trở lại? Chẳng lẽ hắn không có chết? Hắn có ở chỗ này hay không? Mới vừa rồi ra tay chẳng lẽ chính là hắn? Hiện tại ta nên làm gì? Làm sao bây giờ?"
Lý Nhạc Phàm mười năm không thấy xuất hiện, giờ khắc này đột nhiên lại có tin tức của hắn, điều này có phải là biểu thị cho nhân vật truyền kỳ sắp trở về?
Diệp Thiên Tầm và Diệp Thiên Hằng đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc, rồi lại chuyển sang hưng phấn:
- Gia gia, tôn nhi đã nhiều lần nghe hội chủ nhắc về Lý Nhạc Phàm, hắn đúng là lợi hại như trong truyền thuyết sao?
- Đương nhiên lại lợi hại, mười năm trước trên giang hồ có ai không biết tới cái tên Đao Cuồng Lý Nhạc Phàm, hắn là nhân vật tài ba chân chính a...
Diệp Thiên Tầm kích động nói:
- Không nói trước lực ảnh hưởng của hắn đối với giang hồ, riêng về thực lực thì thiên hạ ít có người có thể so sánh với hắn, nhớ năm đó Lý Nhạc Phàm một chiêu liên tiếp đánh bại ba vị cao thủ thiên đạo trung cảnh, mới khiến cho giang hồ ngày hôm nay có được quyền tự chủ. Theo ta được biết thì hai vị là tu sĩ của Nguyệt Nhuận Sa Phong, còn vị còn lại là trưởng bối của sư môn Vong Tình công tử. Quả thực là một chiến tích ngạo thị thiên hạ.
- Ba vị cao thủ thiên đạo trung cảnh?
Diệp Thiên Hằng động dung nói:
- Trước kia tôn nhi chỉ nghe qua một chút tin đồn về hắn, không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy.
- Đúng a!
Diệp Thiên Tầm cảm thán nói:
- Hắn xác thực là rất mạnh, chỉ tiếc là sau đại hội võ lâm hắn cũng biến mất tăm, đã mười năm, hội chủ cũng đã nhiều lần cho người tìm kiếm nhưng không có chút tin tức.
Diệp Thiên Hằng trầm ngâm nói:
- Lý Nhạc Phàm và hội chủ của chúng ta là bằng hữu sinh tử chi giao, nếu như hai người liên thủ, chắc chắn có thể cải biến được bố cục thiên hạ, đưa Thiên Địa Minh thoát khỏi khốn cảnh.
- Những người này có quan hệ không cạn với Lý Nhạc Phàm, chúng ta nhất định phải lấy lễ đối đãi.
- Gia gia nói rất đúng, Thiên Hằng sẽ an bài thích đáng.
Định luận xong, hai ông cháu liền muốn hướng đám người Thích Minh Hữu đi tới, không ngờ lúc này thị phi lại nổi lên.
- Tiểu tử thúi, ngươi đến tột cùng là có quan hệ gì với họ Lý kia?
Bộ Vũ Tình trợn mắt hỏi, Thiên Sinh bước ra một bước nói:
- Một nữ nhân xấu xí như ngươi cũng xứng để hỏi thiếu chủ chúng ta sao? Tự mình soi gương đi thôi, hừ!
Mọi người nghe lời nói ngoan độc của Thiên Sinh đều á khẩu không trả lời được. Mặc dù Bộ Vũ Tình có chút chật vật, nhưng phong tư trác tuyệt của nàng cũng không vì thế mà vị che mất. Nếu như ngay cả nàng cũng gọi là nữ nhân xấu xí thì trên thế gian này có bao nhiêu người được coi là đẹp.
Đương nhiên, A Đồ thì có thể lý giải được ý nghĩ của Thiên Sinh, hai người dù sao cũng sinh ra ở Tần Hoàng Đảo, ở trong mắt bọn hắn, thì nữ nhân cường trán mới được gọi là "đẹp".
- Ngươi... các ngươi... tốt tốt tốt lắm!
Bộ Vũ Tình giận dữ đến phát cuồng: Bộ Vũ Tình ta, cùng với các ngươi không chết không ngừng!
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều đại biến, ngay cả Vong Tình công tử cũng nhịn không được nheo mắt lại.
Nữ nhân này quả thật điên cuồng, quả thật liều lĩnh, hiện tại làm sao còn có thể kết thúc tràng xung đột này đây?
Hiển nhiên, lời của nàng cũng không có đe dọa đến đám người Thích Minh Hữu, Thiên Sinh lại khinh thường liếc nhìn đối phương nói:
- Ngươi cho mình là ai? Còn muốn không chết không ngừng, ngươi có bản lãnh đó sao?
- Khinh người quá đáng!
Bộ Vũ Tình nắm chặt kiếm trong tay, giọng căm hận nói:
- Đừng tưởng rằng núp sau lưng con thú vật kia thì ta không làm gì được các ngươi. Đại ca, Linh Phong muội muội, chúng ta cùng nhau động thủ, ta cũng không tin không đối phó được bọn họ.
Thống Ba tiên tử nhướng mày, đang muốn mở miệng thì Bộ Vân Thiên đã nói trước:
- Đủ rồi Vũ Tình, còn ngại chính mình mất chưa đủ thể diện hay sao? Chúng ta trở về.
- Nhưng đại ca...
- Trở về!!!
Bộ Vân Thiên cũng thật quyết đoán, mặc dù rất không cam lòng, nhưng hắn biết hôm nay đã không có bất kỳ cơ hội hạ thủ nào.
- Hừ! Cái nhục ngày hôm nay, ngày khác bổn tiểu thư nhất định sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm lần...
Bộ Vũ Tình không cam lòng trợn mắt nhìn Thiên Sinh, hừ một tiếng dài. Nữ nhân này rốt cuộc là còn có đầu óc hay không, rõ ràng là đánh không lại, nhưng trước khi đi còn nói lời ngoan độc, có phải là chán sống hay không?
- Đứng lại! Ai cho các ngươi đi?
Hừ lạnh một tiếng, Minh Hữu chậm rãi mở miệng nói:
- Vào nhà cướp của, lại còn giết sạch nhà người ta. Hôm nay nếu không đem chuyện này làm rõ, các ngươi ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi.
Lời còn chưa dứt, A Đồ đã vọt lên trước mặt đám người Bộ Vân Thiên, đem bọn họ ngăn lại. Tiếp theo đó, Thiên Sinh cũng quỷ mị xuất hiện ở bên cạnh A Đồ, không có nửa điểm động tĩnh.
Hảo khinh công!
Mọi người kinh hãi thất sắc, bọn họ nãy giờ vẫn nghĩ chỉ có đầu thú kia là lợi hại, không nghĩ tới hai người trẻ tuổi này đồng dạng cũng không đơn giản. Mà vị thiếu chủ cường thế kia chỉ sợ rằng còn lợi hại hơn.
- Ngươi, các ngươi còn muốn làm gì?
Bộ Vũ Tình có chút bối rối khẩn trương. Thấy được sự lợi hại của đối phương, nàng tự nhiên là sẽ thông minh ra, không còn dám cắn sủa lung tung, chẳng qua là nội tâm kiêu ngạo khiến cho nàng không cách nào nhận sai được.
Về phía Bộ Vân Thiên thì tâm trạng trầm xuống tới cực điểm. Mọi chuyện ở đây đều do hắn mà ra, áp lực không thể bảo là không lớn được.
- Như thế nào, sợ?
Thiên Sinh bẻ bẻ cổ, cười ha ha nói:
- Kẻ xấu xí, ngươi không phải mới vừa nói không chết không ngừng sao? Còn nói cái gì là cái nhục ngày hôm nay, ngày khác hoàn trả gấp trăm lần. Một khi đã muốn báo thù thì cần gì phải đợi ngày sau, không bằng chúng ta bây giờ kết thúc luôn, đỡ phải phiền toái các ngươi...
- Ngươi...
Bộ Vũ Tình không tự chủ được co rút thân hình. Nhìn nụ cười âm lãnh của đối phương, nàng có cảm giác như mình là một con thỏ nhỏ đang bị một con sói già to lớn nhìn chằm chằm.
Mọi người đều trợn trừng mắt, âm thầm phỉ báng. Tính ra thì cũng đúng, Thiên Sinh và A Đồ đều sinh ra ở Tần Hoàng Đảo, một chốn hung hiểm, nếu bọn họ không sát phạt quyết đoán, tâm kiên như sắt, thì sao bọn họ có thể bảo hộ cho thân nhân của mình?
- Hừ! Các hạ không cho là khẩu khí của mình quá lớn sao?
Thống Ba tiên tử tiến tới một bước, lạnh lẽo nhìn Thích Minh Hữu. Lần này nàng đã thực nổi thật, Bộ gia huynh muội đã ra tới nông nổi này, đối phương còn muốn bức bách, tu sĩ Thánh Vực há có thể bị người ta tùy ý vũ nhục.
- Khẩu khí quá lớn?
Thích Minh Hữu thản nhiên nói:
- Ta cũng không cho là mình đang nói giỡn, nếu như ngươi không tin, có thể thử xem.
Trong mắt tinh quang chợt lóe, lực lượng vô hình đột nhiên bộc phát.
- Dị thuật!?
Thống Ba tiên tử hét một tiếng kinh hãi, trong tay nhanh chóng kết ấn pháp "Đại Diễn Trấn Hồn Quyết".
Thần hồn như mệnh, người là căn cơ, nhất niệm thành hình, nhất niệm thành không, bất động như thiên, vạn pháp tự nhiên!
"
Tư!"
Tiếng rung nhẹ vang lên, nhưng lại kích thích đầu óc dữ dội, mọi người vội vàng che đầu lại, biểu tình dị thường thống khổ.
Dị thuật giao phong vô hình vô tướng, hung hiểm ở trong đó ngoại nhân căn bản là vô pháp tưởng tượng. Người xung quanh đã chịu áp lực như thế, Thống Ba tiên tử đầu sóng ngọn gió lại càng phải thừa thụ vô cùng áp lực.
- Ngươi...
Tâm thần Thống Ba tiên tử run lên, sắc mặt không còn chút máu. Đúng lúc này, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở trước mặt nàng, ngăn trở áp lực của tinh thần.
- Sư huynh...
Thống Ba tiên tử đang muốn mở miệng, Vong Tình công tử đã khoát tay áo đem lời nàng cắt ngang, tiếp theo đó chuyển hướng Thích Minh Hữu lạnh lùng nói:
- Các hạ không nên quá đáng như thế!
"Gừ!"
Tiểu Hỏa nhe răng gầm gừ, con ngươi đỏ tươi lóe ra một tia hưng phấn.
- Ngươi cảm thấy ta quá đáng sao?
Thích Minh Hữu ngăn Tiểu Hỏa lại, khẽ cười nói:
- Quá đáng thì đã có sao? Chuyện vừa phát sinh, tất cả mọi người đều chứng kiến, thị phi công đạo là ở nhân tâm. Các ngươi đã không giảng đạo lý lại muốn bao che khuyết điểm, vậy chúng ta hãy dùng nắm đấm nói chuyện. Nhạc Phàm đại ca nói quả nhiên không sai, giang hồ cho tới bây giờ cũng không phải là một địa phương có thể dùng lời để nói chuyện. Nguyên lai tu sĩ cũng không có gì hơn cái này, hôm nay bản thân ta đúng là đã được kiến thức.
Đã ở vị trí lãnh đạo nhiều năm, cách nói năng của Thích Minh Hữu mang theo sự tự tin mãnh liệt cùng với khí thế trầm trọng. Vô hình đã tăng thêm cho đám người Thống Ba tiên tử vài phần áp lực.
Vong Tình công tử triệt để thu liễm tâm tình xao động của mình, tránh cho phải rơi vào thế bị động. Hắn nhanh chóng chuyển đề tài:
- Các hạ hẳn là dị thuật sư?
- Xem như thế đi!
Thích Minh Hữu từ chối cho ý kiến hồi đáp:
- Thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, là phải... cũng có thể là không phải.
Hai người nói chuyện với nhau, đưa tới không ít tiếng xì xào bàn tán.
Những năm gần đây, dị thuật sư thường xuyên xuất hiện trong giang hồ, cũng đã sớm được thế nhân biết đến, nhưng ở trong mắt thường nhân, bọn họ vẫn lộ ra vẻ thần bí như vậy.
Vong Tình công tử nói tiếp:
- Dịch mỗ đã sớm nghe nói, đạo của dị thuật chính là một lối tắt khác, vạn phần quỷ dị, hôm nay vừa lúc cũng muốn kiến thức một phen. Vừa nói xong, hắn cất bước hướng phía trước đi tới.
- Như thế nào? Ngươi cũng muốn cùng ta động thủ?
- Không quản ai đúng ai sai, vì danh dự của Thánh Vực, chúng ta là địch không là bạn, không thể không chiến.
- Bất luận đúng sai sao?
Nhìn đối phương đi tới, Thích Minh Hữu cố ý nói:
- Người có tam dục, đó là luyến tiếc không nỡ, không cầm được thì không buông ra, không thấy thì không tin. Ngươi bây giờ thần ý nội liễm, thanh vân nhiễu đỉnh, hẳn là đã tiến nhập thiên đạo trung cảnh phải không?
- Các hạ đối với tu sĩ thì hiểu biết thật tường tận.
Vong Tình công tử tuy rằng cước bộ vẫn ổn định, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng đang âm thầm kinh hãi. Đối phương như thế nào có thể rõ thực lực mình như vậy. Vô lực như thế nào, người này không thể coi thường được.
Thích Minh Hữu cũng không khiêm nhường thản nhiên nói:
- Những chuyện ta biết xác thực cũng không ít, ta thấy ngươi coi như không tệ, cũng không muốn làm khó ngươi, ngươi hay là lui ra đi...
- Hừ! Đừng vội khoe miệng lưỡi lợi hại.
Cổ tay Vong Tình công tử phiên động, một đạo thanh quang lao ra khỏi vỏ kiếm, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay.
- Hay cho một cái ngự kiếm thuật, đáng tiếc ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới thần ngự vật.
Thích Minh Hữu bình tĩnh nói, thu hồi lại cốt trượng, sau đó lại lấy ra một thanh đoản đao màu ngọc bích, tản ra ánh sáng đỏ nhạt. Đao này chính là Bích Huyết mà Không Văn đại sư tặng cho năm đó.
Vong Tình công tử dừng bước, sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Cho dù là đối mặt với sư phụ mình cũng không có khẩn trương như hiện giờ. Hắn biết, chống lại thiếu niên trước mắt, chỉ sợ mình đã không còn cơ hội thủ thắng.
Tất cả mọi người im lặng cùng đợi, một tràng tỷ thí kinh thiên động địa sắp diễn ra, ở trong sân phảng phất như có thể nghe được nhịp tim.
- Xin chờ một chút!
Diệp Thiên Hằng rốt cục cũng đứng dậy, giờ này khắc này đúng là thích hợp nhất để hắn ra tay chấm dứt trận phân tranh này.
Đối mặt với hàng loạt ánh mắt kinh dị, Diệp Thiên Hằng cũng không có đổi sắc, chỉ chậm rãi nói:
- Nhị vị có thể nghe Diệp Thiên Hằng nói một lời hay không?
Vong Tình công tử bất động thanh sắc, Thích Minh Hữu cũng đứng chắp tay, tựa hồ song phương cũng không có ý định thu tay lại.
- Ngươi muốn nói cái gì?
Đối với người này, Thích Minh Hữu cũng chưa có hảo cảm gì, chỉ bất quá đối phương đã từng cầu tình cho hai người Tạ Tiểu Thanh, khiến cho hắn cũng có vài phần kính trọng. Đương nhiên, lấy năng lực của Thích Minh Hữu thì cứu hai người Tạ Tiểu Thanh cũng không phải là việc khó, cho nên hắn cũng không cho rằng mình nợ nhân tình của đối phương.
Diệp Thiên Hằng cười nói:
- Mặc dù có chút không dễ nghe, nhưng Thiên Hằng không thể không nói, nhị vị sợ rằng đang bị người ta âm thầm điều khiển.
- Cái gì?!
Vong Tình công tử khẽ cau mày, trong lòng vô số ý niệm xẹt qua.
Thích Minh Hữu nghe vậy cũng không kinh ngạc, ngược lại có chút hưng phấn nói:
- Vậy ngươi nói nghe một chút, chúng ta như thế nào bị người ta điều khiển?
Thấy hai người chịu nghe mình nói hết lời, Diệp Thiên Hằng bất giác thở phào nhẹ nhõm. Dù sao đối phương cũng là tu sĩ, nếu như bọn họ không thèn nghe mà tiếp tục động thủ, sợ rằng tình trạng mình lúc này cũng không thể nào tốt được. Diệp Thiên Hằng bộc lộ vẻ trấn, khiến cho tính thuyết phục tăng thêm không ít:
- Đây là một âm mưu, mà Thiên Địa Chí Tình Sách chính là mồi nhử.
Diệp Thiên Hằng trịnh trọng nói, phảng phất như đã nắm giữ chứng cứ rõ ràng.
Ngay sau đó, hắn lập tức nhìn về phía Tạ Tiểu Thanh nói:
- Tạ cô nương, cuốn Thiên Địa Chí Tình Sách kia chắc hẳn nguyên bản không phải là của cô nương phải không?
Tạ Tiểu Thanh cũng không rõ, chẳng qua là gật đầu nói:
- Không sai, đây là kỳ thư do người khác nhờ tứ đại tiêu cục chúng ta vận chuyển.
- Nói như vậy, hẳn là có người trước tiên đem Thiên Địa Chí Tình Sách đưa cho tứ đại tiêu cục, rồi sau đó đem tin tức tiết lộ ra ngoài, thu hút tới không ít cao thủ, dẫn đến tứ đại tiêu cục bị diệt.
- Ngươi là nói...
Tạ Tiểu Thanh đột nhiên cảm thấy nội tâm run lên, giống như đang ở trong Hắc Ám Thâm Uyên.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, Diệp Thiên Hằng nói tiếp:
- Nếu như đây là âm mưu, sự tình lần này cũng không chỉ dừng lại ở tứ đại tiêu cục, mọi người có thể tưởng tượng, nếu như huyết án của tứ đại tiêu cục được chứng thực là do Thánh Vực gây nên, như vậy địa vị của Thánh Vực trong giang hồ lập tức bị rớt xuống ngàn trượng. Từ đó, lấy quan hệ của Tạ cô nương, Phàm Môn và Thánh Vực không thể tránh khỏi xung đột, đến lúc đó, thăng bằng giữa các đại thế lực bị đả phá, thiên hạ lại một lần nữa rơi vào trong hỗn loạn.
- Cho nên ta khẳng định, đây là một âm mưu.
Diệp Thiên Hằng nói một hơi, toàn bộ quảng trường lặng yên không một tiếng động, ngay cả đám người Vong Tình công tử cũng hãm nhập trong yên lặng.
Một lát sau, Thích Minh Hữu đả phá sự yên lặng nói:
- Ta nghĩ ngươi nghĩ sai rồi, ta đây chỉ là muốn vì bằng hữu đòi một cái công đạo, về phần âm mưu quỷ kế gì đó, cùng ta không có bất kỳ can hệ nào. Còn có cái gì là đại tình đại nghĩa, ta cũng không cần đến những thứ này.
Cừu hận là thứ khó giải nhất, Diệp Thiên Hằng cũng biết đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua, cho nên lắc đầu cười khổ nói:
- Thích tiểu huynh đệ thật là làm cho Thiên Hằng không còn lời gì để nói a! Nhưng, tiểu huynh đệ có nghĩ tới hay không, các đại thế lực một khi xung đột, biên quan tất nhiên sẽ không yên ổn, ngươi làm như vầy khác nào đẩy Tạ cô nương về phía vực sâu tộc ác?
- Thật sao?
Thích Minh Hữu cười không đáp, Tông Lạc Thần ở một bên lớn tiếng nói:
- Thích huynh đệ, huyết hải thâm cừu của chúng ta cũng không cần mượn tay người khác giúp đỡ, cám ơn hảo ý của người, xin người hãy thu tay đi thôi. Ta tin tưởng rằng, một ngày nào đó ta có thể thành công.
Tông Lạc Thần dõng dạc nói, Tạ Tiểu Thanh cũng bị kích động không thôi, nước mắt dàn dụa gật đầu.
Khẽ thở dài, Thích Minh Hữu thản nhiên nói:
Các ngươi đã có quyết định, ta cũng không cần quản thêm.
- Thích huynh đệ, chúng ta không phải là có ý như thế...
Tông Lạc Thần còn muốn nói điều gì, Thích Minh Hữu đã khoát tay, hướng về phía Diệp Thiên Hằng cười nói:
- Ngươi rất thông minh, lời nói cũng rất chuẩn. Tuy rằng ta không đồng tình với ngươi, nhưng người khác không phải là cũng như thế.
Kỳ thực Thích Minh Hữu cũng không có ý định giết người, chẳng qua là muốn giáo huấn đối phương một chút mà thôi. Đôi khi, giết người cũng không phải là biện pháp xử lý tốt nhất. Hơn nữa, tu sĩ cũng không phải dễ giết như thế.
Song phương dừng tay, một tràng phong ba cũng theo đó kết thúc.
Ở một chỗ khuất trong đám người, hai cái thân ảnh đang ẩn núp chỗ đó.
- Đường chủ, kế hoạch hiện tại đã bị phá loạn, chúng ta phải làm gì?
- Người thiếu niên kia thực lực không lường được, chuyện này phải mau chóng báo cho sứ giả.
- Vậy nơi này...
- Nơi này tất cả kế hoạch tạm thời gác lại, đợi lệnh của bề trên.
- Chúng ta cần phải đi.
- Đi thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play