Bên ngoài nha môn, Lý Đàm cùng Tô Phóng Hào đứng ở cửa một hồi lâu nhưng không ai chú ý đến họ. Sau khi Tô Phóng Hào dùng một ít bạc "mãi lộ" mới có thể nhờ gửi lời đến tri phủ đại nhân. Trong phòng làm việc của nha môn, Lý Đàm và Tô Phóng Hào ngồi một bên chờ đợi, cứ cầm chén trà lên rồi lại bỏ xuống, trong lòng lo lắng phi thường. "Ồ! Không phải là Tô lão bản của Tô Kí trà lâu hay sao? Sao lại rảnh rỗi đến thăm ta thế này, thật là hứng thú mà". Tri phủ mặt vui vẻ đi từ bên trong ra. Tô Phóng Hào đứng dậy chắp tay nói: "Tri phủ đại nhân khách khí rồi. Thảo dân hôm nay đến có chuyện muốn thỉnh cầu, mong đại nhân có thể giúp đỡ". Nói xong lão rút từ tay áo ra vài tấm ngân phiếu nhét vào tay tri phủ. Tri phủ vừa thấy liền nghĩ thầm: "Sáu tấm ngân phiếu, mỗi tấm cũng một trăm hai, đây tuyệt không phải là con số nhỏ. Xem ra việc Tô lão bản này nhờ vả có chút phiền phức a". Vì vậy lão đưa tay đẩy ra nói: "Tô lão bản có chuyện gì cứ trực tiếp nói ra, nếu ta có thể giúp thì sẽ không chối từ". Lời nói ra đã có ý rằng, bản thân năng lực có hạn, có một số việc không nhất định có thể giúp được, cho nên số tiền đó cầm trước thật không hay, làm không được thì thật xấu hổ. Tô Phóng Hào hiểu ra, vì vậy đưa tay nhận lại, mỉm cười nói: "Đại nhân thật là sảng khoái, vậy ta nói thẳng luôn. Mấy hôm trước trên đường lớn có một thiếu niên tóc bạc gây sự, sau lại bị quan sai nha môn bắt đến đây. Không biết đại nhân đối với việc này có ấn tượng gì không?" Tri phủ giật mình, nghi hoặc hỏi: "Đúng là có chuyện này, nhưng mà có liên quan gì tới ngươi?" Tô Phóng Hào chỉ Lý Đàm giới thiệu: "Vị này chính là bằng hữu của thảo dân, tên Lý Đàm, chính là phụ thân của thiếu niên tóc bạc đó". Lý Đàm tiến lên hành lễ nói: "Thảo dân Lý Đàm, là cha của Lý Nhạc Phàm, xin ra mắt tri phủ đại nhân". Tri phủ lúc này mới chú ý Lý Đàm đứng bên cạnh. Lão nhìn từ trên xuống đánh giá một lượt, thầm nhủ: "Người này da dẻ ngăm đen, thân mặc áo thợ săn, nhìn qua thấy tinh thần lão luyện, vẻ mặt cũng rất giống Lý Nhạc Phàm, chỉ là so với hắn thì cương nghị hơn nhiều. Xem ra hắn đúng là cha của tên nhóc cường tráng đó". Lão nhớ lại lúc Lý Nhạc Phàm đại náo công đường hung hãn như thế nào, lại thấy hình ảnh của phụ thân hắn hiện tại, nghĩ rằng khả năng của Lý Đàm tuyệt đối không thua nhi tử. Trong lòng nghĩ như thế, lão liền trở nên khẩn trương. Tri phủ vẻ mặt khó xử nói: "Lý Nhạc Phàm hắn đắc tội với hai người quyền quý nhất vùng. Bọn họ đã định tội Lý Nhạc Phàm thì ta không dám đắc tội. Vậy nên hai người nên về đi, ta không thể giúp được". So với lúc trước thì thái độ của tri phủ không tốt lắm. "Nhưng..." Lý Đàm vừa muốn nói, Tô Phóng Hào lập tức chen vào: "Đại nhân không cần khó xử, chúng ta thật không có ý đó. Ta và Lý Đàm chỉ muốn thăm Tiểu Phàm một chút, tuyệt đối không gây phiền phức cho đại nhân. Hy vọng đại nhân có thể châm chước". Lão nói xong liền đưa ra mấy tấm ngân phiếu vừa rồi. Tri phủ nhìn chằm chằm vào xấp ngân phiếu, trong lòng thầm nghĩ: "Dù sao nhị vị công tử chỉ là muốn xử tội tiểu tử đó, cũng không cấm cho người khác vào thăm, nếu có biết được, nghĩ cũng không hỏi tội ta đâu". Tô Phóng Hào thấy tri phủ không lên tiếng, lại đưa ra thêm sáu tấm ngân phiếu nữa. Tri phủ lập tức mặt mày hớn hở, thầm nghĩ: "Tô lão bản này thật là biết chuyện mà, bất quá không nên lộ liễu quá như thế, ha ha..." "Tô lão bản quá khách khí rồi, mặc dù không giúp được Lý tiểu huynh đệ, nhưng cho các người vào thăm, chuyện nhỏ này ta có thể giúp được, ha ha..." Lão mồm miệng dẻo quẹo đầy thủ đoạn gây khó dễ người khác, thu liễm tiền tài của cả hai bên, thật đúng với tiêu chuẩn của quan tham. Thấy biểu hiện của tri phủ như thế, Tô Phóng Hào trong lòng thầm chửi nhưng vẫn khách khí nói: "Vậy phải làm phiền đại nhân rồi". Trong thiết lao, Lệ Vân giống như một ông thầy giáo, không ngừng giảng giải cho Nhạc Phàm về trận pháp biến hóa và tình thế chiến đấu trên chiến trường... Lão đang giảng giải hứng thú, đột nhiên Nhạc Phàm đứng dậy nhìn về phía cửa nhà giam. Lệ Vân sững người, thấy hành vi Nhạc Phàm như vậy liền biết rằng nhất định có chuyện xảy ra. Vì vậy lão tò mò hỏi: "Tiểu Phàm, có chuyện gì thế?" "Có ba người đang đến, trong đó có hai người là cha con và Tô gia gia". Lệ Vân nói có vẻ ngoài ý muốn: "Vậy mà con có thể nghe ra được ư? Ha ha! Xem ra người thân của con đến thăm con, nếu có thể đem con ra ngoài thì quá tốt rồi". Nhạc Phàm nhẹ lắc đầu nói: "Con sẽ ở lại đây chăm sóc người". Lệ Vân sững người, trong lòng rất cảm động, lão đương nhiên biết Nhạc Phàm ở lại là muốn ở bên cạnh lão trong những ngày cuối đời lão. Lão thở dài nói: "A! Ta biết tâm ý của con, nhưng có thể ra thì cứ việc đi, dù sao sớm muộn gì con cũng rời khỏi đây mà". Nhạc Phàm không trả lời, nhưng trong ánh mắt đã có đáp án chắc chắn. Chỉ trong chốc lát, cửa ngục mở ra, ngục tốt nói: "Vào nhanh đi, chỉ có thời gian nửa khắc thôi, nói nhanh rồi sớm mà đi ra đấy". Lý Đàm tiến vào, phát hiện ra nơi này cũng không quá khổ cực như mình tưởng tượng, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng ông thấy quần áo con mình rách nát, tóc trắng xổ ra rối bời, lập tức cảm thấy đau xót. Nhạc Phàm cứ đứng yên, thấy phụ thân tiến lại, lời vừa lên đến miệng nhưng lại không biết nói ra như thế nào, chỉ yên lặng đứng đó mà nhìn. Lý Đàm cũng lặng yên đứng đó, thấy hài tử của mình như thế thì không biết hắn tốt hay xấu nữa. Tô Phóng Hào thấy cứ như thế thì chẳng ra sao, nên ho khan hai tiếng rồi nói: "Tiểu Phàm, chuyện của con chúng ta đều biết rồi. Chúng ta đang tìm cách cứu con ra". Nhạc Phàm áy náy nói: "Cám ơn Tô gia gia! Con có phải là đã mang phiền phức cho mọi người rất nhiều không?" Lý Đàm phẩy tay nói: "Con không có gì sai cả. Cho dù có lỗi cũng không cần hối hận, chúng ta hiện giờ nên tính kế hoạch sau này". Thấy con mình vô sự, ông cũng hồi phục lại sự tỉnh táo của một thợ săn. Tô Phóng Hào nói: "Chúng ta đã nghe tri phủ nói, lần này con đắc tội với đám quyền quý, trừ phi chúng buông tha cho con, còn không muốn cứu con thập phần khó khăn. Cho nên con phải có kế hoạch tính toán mà hành động cho tốt". Nhạc Phàm nói: "Sung quân bốn năm cũng không có gì, coi như là một loại khổ luyện thôi. Chỉ là..." "Không cần nói thế, ta biết con muốn gì". Lý Đàm ngắt lời nói: "Tiểu Phàm, nếu con không muốn đi, ta cũng cố tìm cách cứu con ra. Cho dù có chạy trốn chân trời góc biển cũng không sao". Ngữ khí rất kiên định khiến cho Nhạc Phàm thấy phát run sợ. "Cha, Vạn tiên sinh và Tiểu Nhã cũng cần người chiếu cố, chúng ta không thể bỏ rơi họ". Lý Đàm trầm mặc... Trong một lúc ngục giam chợt trở nên yên tĩnh. Tô Phóng Hào phá vỡ sự yên lặng: "Tiểu Phàm, theo thói quen ở nơi này, chúng có dùng hình với con không?" Nhạc Phàm cười nói: "Con ở đây cũng tốt lắm, hơn nữa bữa ăn cũng rất ngon". "Bình!" Lý Đàm hung hăng đấm mạnh hắn một cái, hơi đùa làm ra vẻ tức giận nói: "Vậy thằng ngốc ngươi ở đây cả đời luôn đi". Lập tức không khí nặng nề trở nên nhẹ nhàng đi rất nhiều "Ha ha..." Lệ Vân cười nói: "Lão nhân ta đã lâu không thấy tình cảnh ấm áp như thế". Mọi người giật mình, Nhạc Phàm lập tức giới thiệu: "Lão nhân gia đây là Lệ Vân gia gia, mấy ngày nay chẳng những chiếu cố cho con, lại còn chỉ dạy con rất nhiều". Lý Đàm lập tức bước lên hành lễ nói: "Đa tạ". Lệ Vân lắc đầu nói: "Ha ha, hài tử này khiêm tốn quá. Mấy hôm nay toàn là nó chiếu cố chăm sóc ta, bằng không ta lão cốt đầu này đã sớm tiêu mất rồi". Sau khi bàn chuyện, Lý Đàm và Tô Phóng Hào liền đi khỏi. Nhưng Lý Đàm trong lòng không cam chịu, thầm nghĩ: "Vẫn còn thời gian vài ngày, để nghĩ biện pháp khác xem". Đợi hai người Lý Đàm và Tô Phóng Hào rời khỏi, Lệ Vân mới nói: "Con có một người cha rất tốt!" "Dạ, cha chính là niềm tự hào của con". Nhạc Phàm kiêu hãnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT