Trong rừng, cuồng phong nổi lên làm cát bay đá chạy. Tiểng binh khí chạm nhau vang lên chói tai! Tình cảnh vô cùng hỗn loạn. Sau khi đựơc Long Vệ trợ giúp, cục diện của Tam công chúa đã đổi khác, chiếm thế thượng phong. Một tên hắc y nhân đã bị giết, hai người trong đám sát thủ của Ảnh Sát môn cũng bị Phó Suất phế đi. Văn Bân trông thấy tình cảnh diễn ra như thế liền hốt hoảng, ngẫm lại lần này nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì hậu quả sẽ khó mà gánh nổi, cho dù có Thái tử bảo vệ, nhưng sợ là sau này khó có dịp được xuất đầu nữa. "Hây…" Nghiến răng một cái, Văn Bân hét lên cuồng loạn, vận dụng toàn lực bức lui Thiết Nam, sau đó lùi lại khoảng vài trượng. Tại sao hắn lui lại? Mọi người đều cảm thấy nghi hoặc, còn Chu Tĩnh Nguyệt thầm cảm thấy đối phương sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như thế. "Thiết Nam… Thiết Nam, chàng không sao chứ?" Trông thấy hai người tách ra, Tư Đồ Yến phóng tới bên cạnh Tthiết Nam, nắm chặt tay hỏi. "Ta không sao, không bị thương, chỉ cảm thấy hơi mệt mà thôi, hiện tại đã đỡ hơn một chút. Ha ha…" Thiết Nam cảm thấy trong lòng ấm áp, không khỏi cười khúc khích, mọi mệt mỏi dường như tan biến đi. "Ừm" Tư Đồ Yến gật gật đầu ra vẻ an tâm, rồi chợt nhớ tỉnh ra, vội buông hai bàn tay đang nắm chặt ra, thẹn thùng cúi đầu nói: "Ta sợ chàng gặp chuyện không may, rời khỏi ta, thì sau này ta phải thế nào?" "Không… không có chuyện đó đâu, ta đã nói sẽ chiếu cố nàng đến hết cuộc đời mà". Hai người hiện tại đang đắm chìm trong tình yêu. Thấy màn kịch xảy ra, Chu Tĩnh Nguyệt dở khóc dở cười, nhìn Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi hai người, thấy họ cũng không phản ứng. "Các ngươi làm gì vậy, sao không mau hộ giá công chúa?" Trương Xuyên thân là người đứng đầu Long Vệ, trong lòng khó tránh khỏi tự cao, bất giác nhìn không lọt mắt bọn người Thiết Nam. Cũng may Thiết Nam là người bản tính hiền hậu, thiết nghĩ chính mình sai trước nên cũng không phản bác, tuy nhiên Tư Đồ tiểu thư đứng bên dùng ánh mắt đầy ác ý nhìn đối phương. "Trương đại nhân không được vô lễ, bọn họ là bằng hữu của ta" Chu Tĩnh Nguyệt thấy Trương Xuyên nổi nóng, trong mắt loé ra một tia quang mang rồi nói thêm: "Trước tiên phải thoát hiểm rồi hãy nói". "Vâng, thưa công chúa!" Trương Xuyên không dám chậm trễ, đang muốn hạ lệnh thì bỗng nhiên từ xa một loạt âm thanh truyền tới. "Xông lên". "Giết!" "Giết! Giết! Giết" Trong lúc đoàn người đang bị phân tâm, thì từ bốn phương tám hướng xuất hiện một toán hắc y nhân nữa! Nhìn quanh thì thấy cả khu rừng đều bị bao phủ bởi một màu đen, so với số người trước, không chỉ là hơn gấp mười lần. "Sao… xuất hiện nhiều người thế này!!" Trông thấy tình cảnh xảy ra, Thiết Nam không khỏi nhớ tới Nhạc Phàm lúc trước đại náo Tư Đồ phủ, hào khí ngút trời. Nhất thời tâm trạng kích động, toàn thân nhiệt huyết sôi trào. Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi tập trung tinh thần, vũ khí trong tay cũng đã rút ra. "Nguy rồi! Đối phương chắc chắn còn hậu chước" Trương Tĩnh chứng kiến tình cảnh như vậy, cảm thấy lạnh cả người, giống như đang đứng ở chiến trường chém giết vậy. "Mọi người chớ hoảng sợ, chuẩn bị phá vòng vây…" Trương Xuyên kinh nghiệm lâm trận phong phú, trong khốn cảnh không hoảng hốt, vẫn bình tĩnh nói: "Long Vệ chia thành hai đội, một đội xông về phía trước mở đường, còn một đội hộ giá công chúa đột phá từ phía Bắc". "Rõ!" Hơn chục tên Long Vệ cũng đều là người trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mệnh lệnh vừa phát ra thì lập tức thi hành không sơ sót. "Chạy? Có khả năng không? Hắc hắc… Tống Vương đã phái "Lôi Hỏa Doanh" tới đây, hôm nay các ngươi mọc cánh cũng khó thoát" Văn Bân đang cố gắng dằn nén huyết khi xuống, cười lạnh không ngừng. Hắn đã bỏ công bố trí như thế, lẽ nào cam tâm để đối phương chạy thoát! Văn Bân đánh giá những người nọ và đám sát thủ này, vẫn biết là nếu muốn giết Tam công chúa, mà thực lực bản thân không hơn được đối phương, huống chi là còn có Long Vệ hộ giá. Trong tình thế như vậy, Văn Bân không thể làm gì khác hơn là phải hy sinh tinh anh dưới tay, bao vây lấy đối phương, rồi sau đó mới tiêu diệt! Mặc dù rất tiếc những cao thủ mà bản thân đã tự tay bồi dưỡng, nhưng đánh đổi với Long Vệ cũng đáng giá. Trong lòng nghĩ xong, Văn Bân phất tay ra hiệu: "Giết hết cho ta, không chừa một ai!" Người của 'Lôi Hỏa Doanh' chỉ biết tuân theo quân lệnh mà làm việc, sau khi nhận đựơc lệnh, hơn hai trăm người liền xông lên, giương cung lắp tên chuẩn bị. "Không hay! Là Lôi hỏa tiễn!" Phó Suất nhìn thấy tình thế hung hiểm, vội vàng hét lớn: "Mọi người mau dùng chân khí bảo hộ thân thể". "Lôi hỏa tiễn" chính là một trong những loại vũ khí sát thương lớn nhất của vương triều Đại Minh, mặc dù không bì kịp uy lực của "Lôi hỏa đạn", nhưng được sử dụng rộng rãi và phổ biến trong quân sự, hiệu quả mạnh mẽ vô cùng. Nhan Nguyệt Thi vừa nghe cảnh báo của Phó Suất liền vội vàng vận xuất cương khí hộ thể. Trương Xuyên cùng mấy hộ vệ vây quanh bên cạnh công chúa, chỉ có Thiết Nam là hiện lên sắc mặt lo lắng. Tư Đồ Yến thường ngày không chăm lo luyện công thì lúc này làm sao có thể vận xuất chân khí hộ thể được? Nếu như bị trúng lôi hỏa, hậu quả chắc không cần nói cũng biết. Không chút do dự, Thiết Nam liền kéo Tư Đồ Yến nằm áp xuống mặt đất rồi nằm lên trên dùng thân thể che chắn. "Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!" "Oành đùng" "Bùng! Bùng! Bùng!" Hàng trăm quả Lôi hỏa tiễn bắn đến như mưa, mũi nào chạm đất cũng đều nổ mạnh! Cát bay đá loạn, cỏ cây bị tàn phá văng tứ phía, không còn biết phương hướng nữa. Văn Bân đứng trên đồi cao nhìn xuống, khuôn mặt không có chút hưng phấn, vì hắn không nhận ra được cao thủ đối phương đã chết hay chưa, vả lại người của mình thì đã tổn thất không ít, khó tránh khỏi đau lòng. "Để ta xem các ngươi kiên trì được bao lâu!" Nói xong khóe miệng của Văn Bân lộ ra một nụ cười âm hiểm, sau đó lại tiếp tục hạ lệnh công kích! "Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!" "Oánh đùng" "Bùng! Bùng! Bùng!" Một làn sóng chấn động mãnh liệt làm cho người khác huyết khí sôi trào, ngay cả cao thủ như Phó Suất cũng cảm thấy không chịu nổi nữa, Nếu oanh tạc thêm một hồi nữa thì sợ rằng không một ai có thể còn sống mà rời khỏi đây. Trong tình huống này có lẽ không còn biện pháp nào. Trừ phi là thiên đạo cao thủ thì họa may mới có thể thoát khỏi Lôi hỏa tiễn trận này? Không lẽ lần này phải chôn thây ở đây sao?. "Ài!" Chu Tĩnh Nguyệt cười khổ, tựa hồ tất cả vinh hoa phú quý đều không còn lưu luyến nữa, trong lòng đột nhiên bình lặng vô cùng. Trương Xuyên đứng bên nhìn thấy liền nói: "Xin công chúa an tâm, chúng ta sẽ không có việc gì đâu, người của Ám Kiếm sắp đến rồi". "Ám Kiếm?!" Chu Tĩnh Nguyệt nao nao, nghi hoặc nói: "Có phải là Ám Kiếm các, một trong ba tổ chức sát thủ mạnh nhất trên giang hồ không? Sao lại đến cứu chúng ta?" "Đúng vậy!" Trương Xuyên tự tin cười nói: "Công chúa có điều không biết, kỳ thật Ám Kiếm các chính là một quân cờ do Hoàng tộc chúng ta an bài trên giang hồ, hiện tại do Ngao thủ lĩnh phụ trách. Nhiệm vụ lần này là phải mang công chúa trở về bình an". "Quân cờ...?!" Chu Tĩnh Nguyệt kinh ngạc, cô không thể nào nghĩ ra được Ám Kiếm các tại sao lại là quân cờ của Hoàng tộc, rốt cuộc trong Hoàng tộc còn có bao nhiêu bí mật mà mình không biết. "A a…" "Không ổn, lại có địch nhân tập kích". "A!" Không hiểu vì sao, phía bên ngoài đột nhiên truyền ra một âm thanh thảm thiết, thể hiện sự thống khổ vô cùng, làm cho mọi người xung quanh cảm thấy lạnh người, xao động không nhỏ. "Đến rồi , rốt cuộc cũng đến rồi!" Trương Xuyên lộ vẻ hoan hỉ, còn bọn Long Vệ thì phấn chấn cười nói: "Mọi người chuẩn bị phá vòng vây!" "Biến cố! Sự việc xảy ra quá đột ngột làm cho Văn Bân hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy ở bốn phía hàng chục thân ảnh đột nhiên xuất hiện tại "Lôi hỏa doanh" không ngừng trảm sát, trong nháy mắt đã giết rất nhiều người. Binh lính trong "Lôi hỏa doanh" vốn có thói quen tác chiến từ xa, nhưng hôm nay lại gặp phải thích khách đánh cận chiến như vậy, thử hỏi làm sao có khả năng chống lại được. Khi mọi người định thần lại, thì có một đám người ẩn trong lòng đất xuất hiện. Nhóm người này chính là người của Thần Ky các bảo hộ cho Thiết Nam, vì thấy tình thế nguy cấp, không muốn xuất hiện cũng không được. Đội ngũ của "Lôi hỏa doanh" loạn lên, trận thế bị phá, người kêu thảm, kẻ ngã xuống, bỏ chạy tán loạn …… Một tràng hỗn lọan xảy ra như thế làm Văn Bân không biết xoay sở ra sao, vì hắn không có kinh nghiệm chinh chiến sa trường. "Văn công công chớ lo lắng". Một bóng đen lướt qua, rồi thân ảnh dừng lại bên cạnh Văn Bân. Khi thấy rõ nhân ảnh, Văn Bân liền vội vàng hành lễ nói: "Văn Bân ra mắt Ly Tổng quản". Người đến chính là Ly Hận, trợ thủ đắc lực của Tống vương Chu Khang Cảnh, thân phận cao cùng với võ công thần bí, vì thế Văn Bân nào dám làm càn trước mặt. "Ly Tổng quản, đối phương còn có thực lực ẩn tàng, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?" "Tống vương điện hạ đoán thế nào cũng xảy ra biến cố, cho nên mới bảo ta đến tương trợ". "Vậy tốt quá quá, có mặt Ly Tổng quản tại đây, đám nghịch tặc chắc chắn sẽ bị đánh cho tan tác". "Là Long Vệ, Ám Kiếm các… Cũng vừa lúc muốn nhổ cái đinh này để khỏi vướng mắt. Đáng tiếc, Ngao Nghĩa cùng lão gia hỏa kia không tới, không thì… Hắc hắc!" Thấy người của "Lôi hỏa doanh " tử thương vô số, Ly Hận không biểu hiện gì , ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ tàn nhẫn Lúc này tại Kinh thành, có thể nói là rất an tĩnh. Bốn cửa ra vào thành đều bị phong tỏa, ai cũng không được phép rời thành. Trên tường thành vệ binh trấn thủ, đội ngũ tuần tra khắp nơi. Cửa sổ quán trà, tửu lâu đóng chặt, dân chúng qua lại vội vàng trên đường cái, cho dù là gặp mặt người quen cũng chỉ là bắt chuyện một chút thôi, không dám dừng lại lâu. Trước đó vài ngày, lại thêm một trọng thần trong triều đã bị xét nhà diệt tộc, hiện tại không ai dám lên tiếng phản kháng. Cả tòa Hoàng thành trong ngoài bao phủ một tầng âm u! Bóng tối trầm trọng, dù cho là ai cũng mơ hồ cảm thấy được một sự kiện rất đáng sợ đang xảy ra… Đại Minh sẽ có thay đổi! Nội viện Hoàng cung ca múa yên bình, khắp nơi cười đùa vui vẻ. Trong đình, Thái tử Chu Khang đang ôm tuyệt sắc mỹ nhân trước ngực, tay cầm cốc vàng, vẻ mặt vui sướng nẳm nằm nửa ngồi trên ngọc y, cuộc sống như vậy thật không thể nào sung sướng tiêu dao hơn nữa. Chỉ bất quá ngồi ở vị trí này, có đôi khi cuộc sống tốt đẹp này sẽ không biết mất đi lúc nào, nhất là đối với một vị trí cao như vậy. Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, phá tan sự hài hòa trong nội viện. Thái tử Chu Khang thần sắc chuyển lạnh nhạt, chậm rãi buông mỹ nhân trong lòng ra, ra hiệu cho toàn bộ lui xuống. "Vi thần Tổng quản Cẩm y vệ Trịnh Hoa Hùng…" "Vi thần Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt…" "Vi thần Chỉ huy sứ Quân vệ Trần Phạm…" "Vi thần Tổng quản Lục phiến môn Khổng Tất…" "… tham kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế" Đồng thanh bái hạ, đó là những thống lĩnh binh lực của cả Kinh thành. "Tốt lắm, các ngươi đều đứng lên đi". "Tạ điện hạ" Bốn người đứng dậy, vẫn cúi đầu như cũ. "Bổn cung đã nói qua, chỉ cần theo bổn cung làm việc, bổn cung tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi…" Thái tử Chu Khang không nhanh không chậm đánh giá bốn người nói: "Bây giờ, các ngươi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?" Bốn người nhìn nhau, rồi lại cùng bái hạ nói: "Chúng ta nguyện vì Thái tử điện hạ mà nguyện làm khuyển mã". "Tốt tốt tốt! Ha ha ha ha…" Thái tử Chu Khang tinh thần phấn chấn, đứng lên nói: "Nhất thống thiên hạ, giang sơn trong tay, bổn cung tất nhiên sẽ không quên công lao của bốn vị khanh gia. Khi thành sự, các ngươi chính là nhất phẩm công thần của Vương triều Đại Minh ta". "Vi thần tạ ơn điện hạ, nguyện vì Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Bốn người vội vàng cho thấy tâm tính, vẻ mặt cũng không đồng nhất, có bất đắc dĩ, có kích động, có bình tĩnh, duy chí có một điểm giống nhau là trong mắt bọn hắn lộ ra một chút sợ hãi. "Ha ha ha ha…" Đợi bốn người lui xuống, lại có người đến. "Lão thần tham kiến Thái tử điện hạ". "Tần thừa tương miễn lễ". Thái tử Chu Khang thấy người đến, mặt lộ vẻ mừng rỡ, đem chuyện phát sinh vừa rồi báo cho đối phương. "Xem ra thật sự là trời phù hộ Thái tử điện hạ" Tần thừa tướng cười nói: "Lão thần vừa nhận được tin tức của Tống vương truyền tới, tất cả đều được an bài thỏa đáng, chúng ta có thể ra tay rồi". "Ừm!" Thái tử Chu Khang cảm thấy kích động, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Ta cũng muốn ra tay nhưng tên Ngao Nghĩa kia lại canh gác Hoàng cung quá nghiêm ngặt, mỗi ngày đều bố trí thủ hạ theo lão gia nầy không rời nửa bước, ta cũng vô phương khống chế! Thật là đáng hận. Lão bất tử đáng ghét đó ngày nào không chết thì ta không yên". "Thái tử điện hạ cần gì phải buồn rầu" Tần thừa tướng nói: "Tống vương đã chuẩn bị hết rồi, hiện tại trong ngoài Hoàng cung trong ngoài đều là người của chúng ta, việc gì phải bận tâm đến một nhúm người như vậy… Huống hồ, lần này Tống vương còn phái đến một vị dị thuật sư tới tương trợ, đại sự sẽ thành thôi!" "Có chuyện này thật sao?" "Đúng vậy, thưa thái tử" Vẻ mặt Thái tử Chu Khang chuyển sang mừng rỡ, hưng phấn nói: "Vậy chúng ta lập tức hành động, một bước định thiên hạ, ha ha ha…" Tần thừa tướng cũng cười theo nói: "Đúng như vậy". Vua không thấy, sinh tử vốn là chuyện tầm thường, trong loạn thế mạng không bằng heo chó. (quân bất kiến, sanh tử bổn thị tầm thường sự, loạn thế mệnh tiện trư bất như) Vua không thấy, thiên địa xem người như cỏ rác, hồng trần chỉ là như tro bụi (quân bất kiến, thiên địa bất nhân giai sô cẩu, hồng trần nhất thế hóa hôi hôi) Lạc Dương, tại biên giới Tây Lĩnh, chim không bay, thú không chạy! Một âm thanh tuyệt vọng vang vọng núi rừng! Máu chảy khắp nơi, thi thể chất đầy đất, mùi máu tanh tràn ngập bầu không khí, từ trong rừng bốc lên một màn sương máu dày đặc, bao phủ toàn bộ nơi đây. "Thiết Nam?! Thiết Nam!? Thiết Nam…" Chấn động kịch liệt đã hết, Tư Đồ Yến sau khi trở người đứng lên thì thấy Thiết Nam áo rách nát, máu chảy không ngừng từ trên lưng, không còn nguyên vẹn. Chứng kiến cảnh như thế, Tư Đồ Yến vạn phần lo lắng chạy đến ôm lấy Thiết Nam, nước mắt rơi như mưa. "Không xong rồi! Hắn đã bị nội thương" Chu Tĩnh Nguyệt thấy Thiết Nam thương thế nghiêm trọng, vội vàng lấy ra Hoàng cung bí dược "Bách lộ hoàn" đưa cho Tư Đồ Yến rồi nói: "Mau cho Thiết Nam uống đi". "Ừm". "Bách lộ hoàn" quả nhiên kỳ diệu, sau khi Thiết Nam nuốt vào, thương thế lập tức bình ổn. Phó Suất cũng đến bên hỗ trợ hành khí vận công, làm cho dược lực mau chóng phát huy. Sau một lúc, Thiết Nam đã tỉnh lại, nhìn thấy Tư Đồ Yến bình yên vô sự, không khỏi mừng rỡ nói: "Tốt, không sao là tốt rồi". "Huynh thật là khờ quá!" Tư Đồ Yến vừa khóc vừa nói, rồi nhào vào trong lòng Thiết Nam. Người sau chỉ có thể cười khổ nói: "Ta không sao, mọi người cũng vậy. Ha ha…" "Hai tiểu oan gia các người cũng thiệt là, hết khóc rồi lại cười…" Nhan Nguyệt Thi vẻ mặt hài hước nhìn Thiết Nam, thỉnh thỏang trêu chọc đôi câu, Chu Phượng vẻ mặt cũng quái dị, làm cho hai người cảm thấy xấu hổ không thôi. "Ha ha ha…" Mọi người trong lòng thở ra một hơi, mọi nguy hiểm đã qua. "Được rồi, được rồi ……" Phó Suất cười rồi lên tiếng: "Mọi người đừng ồn nữa, hãy đi xem tình hình trước cái đã". Cảnh vật xung quanh đều tan hoang và hỗn loạn, bây giờ muốn tìm đường ra cũng không dễ. Sau khi quan sát xung quanh, Chu Tĩnh Nguyệt lên tiếng nói: "Trương đại nhân, có phải những người đó là thích khách của Ám Kiếm không?" "Đúng vậy" Trương Xuyên gật đầu nói: "Những người đeo đai màu trắng đều là người của Ám kiếm, nhưng đám người phục kích kia thì không biết lai lịch ra sao?" "Không biết lai lịch?" Chu Tĩnh Nguyệt do dự nói: "Nhìn hình dáng, có lẽ bọn chúng không phải địch nhân". Trương Tĩnh ngắt lời nói: "Công chúa điện hạ, hiện tại tình huống nguy hiểm, chúng ta nên thoát ra rồi hãy nói". "Được rồi". Sát lục! Tuyệt vọng! Thống khổ! Hối hận! Binh lính thuộc "Lôi hỏa doanh" từng người một chết đi, nhưng Ly Hận trên mặt lại lộ ra nụ cười, giống như là đang xem một vở kịch đặc sắc vậy. Và quả đúng như vậy, nhiều tánh mạng mất đi chính là màn trình diễn đặc sắc nhất. Xem ra, những người này vô tình đã bị từ bỏ. Tình huống hôm nay vượt khỏi khả năng khống chế của Văn Bân, vì vậy hắn chỉ có thể đứng nhìn mà thôi! Mặc dù đám binh lính này này không phải là thuộc hạ của hắn, nhưng cũng là người mà! Hắn mặc dù cũng là hạng người lòng dạ độc ác, nhưng cũng tự nhận mình không thể bằng đối phương được. Vừa nghĩ đến việc sau này phải cùng tên độc lang này hợp tác, toàn thân Văn Bân cảm giác lạnh lẽo dâng lên, thật sự là bây giờ có hối cũng không kịp! Sau khi lấy ra cái khăn tay lau mồ hôi trên trán, Văn Bân mở miệng nói: "Ly … Ly đại nhân, tình hình như vậy có ổn không?" "Hừ?" Ly Hận lạnh lùng liếc đối phương một cái, lạnh lẽo nói: "Chết thì cũng đã chết rồi, có cái gì không ổn. Dù sao một ngày nào đó bọn chúng cũng chết thôi, bây giờ chết như thế còn có giá trị hơn, không phải rất tốt sao?" "Tốt… Rất tốt" Cảm nhận được áp lực, Văn Bân nào dám nói cái gì nữa, đành ngậm miệng không nghe không hỏi, dù sao nên làm cũng đã làm rồi, trách nhiệm này cũng không phải quy vào hắn. "Ồ? Các ngươi muốn chạy sao?" Nhìn thấy đám người của Tam công chúa đang tìm đường thoát đi, Ly Hận khinh thường nói: "Mặc dù có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng lần này các ngươi chạy không thoát đâu. Kiến hôi vẫn là kiến hôi, không thể làm gì được… Tuy nhiên, có thể nhìn thấy ta thi triển ma đạo đại pháp, coi như các ngươi rất may mắn. Hắc hắc! Ha ha ha…" Không có ai cảm giác được thời gian dần trôi, trong phút chốc, bầu không khí tựa hồ trở nên tĩnh mịch. Chốc lát qua đi, binh lính của "Lôi hỏa doanh" cũng đã chết đi hơn phân nửa, máu đỏ nhuộm khắp rừng, trông giống như là địa ngục. "Đã đến lúc rồi". Ly Hận cười nói: "Văn công công, ngươi cảm thấy kỳ quái khi thấy ta để cho nhiều người chết như vậy, có đúng không?" "Cái gì?" Văn Bân ngẩn người, vội vàng phản ứng đáp lại: "Ồ… vậy, đúng vậy". "Ngươi hãy nhìn lên trời xem". Ly Hận chắp tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thì thấy phía trên khu rừng là một màn sương mù mông lung, hơn nữa màn sương mù này ngày càng dày ra, dường như bao phủ cả bầu trời. "Đó là cái gì vậy?" Văn Bân nhìn bầu trời, tò mò, trong tâm cảm thấy hoảng sợ. Tiên thiên cao thủ mà cũng hoảng sợ sao? Trong ý thức của Văn Bân dường như biết có chuyện kinh khủng sắp phát sinh. "Đây là bí mật…" Ly Hận tâm tình lúc này không tệ, có thể nói là rất tốt, vì vậy nói trực tiếp luôn: "Trước khi các ngươi động thủ tập kích Tam công chúa, ta đã bố trí tất cả. Cái này chính là ma đạo đại pháp Huyết quỳ tỏa hồn trận". "Ma đạo đại pháp? Huyết quỳ tỏa hồn trận?!" Văn Bân tronng tâm thất kinh khi nghe được cái tên này. "Đúng, là ma đạo đại pháp. Vì vậy ta cần máu, thật nhiều máu để bố trí trận pháp này" Ly Hận khẽ khép hai mắt, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng: "Lấy máu để dẫn, luyện thành tuyệt trận, khiên thần tỏa hồn, diệt tận sanh linh… Đại trận này nếu bố trí thành công, thì tất cả mọi người ở trong trận pháp sẽ không một ai sống sót. Thậm chí…" Ly Hận chưa nói hết câu nhưng Văn Bân đã có thể tưởng tượng được sự kinh khủng trong đó! Tim hắn ngày càng đập mạnh, mồ hôi lạnh tuôn ra không ngừng. Không biết có phải là sát khí quá nặng hay không làm cho Tam công chúa cảm thấy tâm thần bất ổn, đầu cảm thấy nặng dần …… Mệt mỏi! Mê loạn! Ảo mộng… Thật sự là ảo mộng… Chân của mọi người bắt đầu bước chậm lại, dường như mất hết tất cả sức lực để bước đi. "Không ổn rồi!" Phó Suất với kinh nghiệm hành tẩu giang hồ nhiều năm, có kiến thức phong phú, nhìn mọi người xảy ra tình huống dị thường, liền có đáp án là: "Mê tâm thuật". "Tất cả mọi người hãy tập trung tinh thần!" Một tiếng nhắc nhở làm cho Tam công chúa và mọi người thức tỉnh, đề cao cảnh giác. Ly Hận đứng ở phía trên nhìn thấy tình huống xảy ra như thế, lạnh lùng cười nói: "Các ngươi nghĩ còn có cơ hội thoát thân sao? Hừ hừ!" Nói xong, trên tay liền xuất ra một viên huyết tinh, rồiung nó lên không trung. "Huyết tinh" ở trên không trung không ngừng xoay chuyển, phát ra màu máu nhàn nhạt, dẫn động màn sương máu tụ trên khu rừng. Sợ hãi! Một nỗi sợ hãi không lời bao phủ tâm can mọi người. Mặt trời đang lặn dần về Tây, hoàng hôn phủ xuống. . Xa xa trên sườn núi, một lão đầu đang đứng cùng một trung niên nam tử. "Lỗ sư thúc, bất quá chỉ đến đây xem thôi sao?" "Tên tiểu tử ngươi cùng với sư phụ của ngươi đúng là cùng một dạng người, đừng làm ồn nữa, đợi lát nữa đi, hiện tại vẫn chưa phải lúc". Trong lúc hai người nói chuyện thì từ trong rừng hiện tượng kỳ dị xuất hiện. Một khối tinh thể màu máu đang treo lơ lửng trên không trung, nó không ngừng hấp thu màn sương máu, dần trở thành một khối máu khổng lồ. "Huyết quỳ tỏa hồn trận?!" Sắc mặt trung niên nam tử đại biến nói: "Lỗ sư thúc, là người của Ma môn". "Thật nghĩ không ra thật sự là người của Ma môn đã xâm phạm vào Thần Châu!" Lão đầu sắc mặt nghiêm túc, tay bắt quyết nói: "Trận pháp còn chưa thành hình, đừng nên lo lắng, hãy để cho bọn chúng cố gắng cái đã. Dù sao sau này bọn họ cũng sẽ gặp bọn chúng, gặp sớm chút cũng hay". "Đúng vậy!" Trung niên nam tử thở dài, sắc mặt buồn bả nói: "Thần Châu lần này gặp kiếp nạn, không biết có bao nhiêu sinh linh đồ thán nữa đây". Sau khi nói xong, hai người lại yên lặng quan sát, phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Cảnh tượng viên huyết tinh hấp thu màn sương máu, làm cho mọi người chấn động vô cùng. Ly Hận cười điên cuồng, "Trận ấn" trong tay như nước chảy mây trôi xuất ra… Trong chớp mắt, màu hồng của máu ngày càng mở rộng. "Oành đùng…" Trên không trung, một âm thanh lớn vang vọng, làm cho trời đất cũng đổi màu, nhật nguyệt vô quang, núi non trong khoảnh khắc như tan vỡ. Thời gian ngừng trôi! Không gian cũng lặng im! Mọi tiếng thở cũng không còn. "Nhanh! Chạy mau…" "Cứu mạng!" "Không! Ta không muốn chết!" "Cứu ta! A…" Chu vi của huyết khí càng lúc càng lớn, binh lính của "Lôi hỏa doanh" không thể so với cao thủ giang hồ được, họ không có chân khí duy trì cho nên không thể chống chọi lại được lực thôn phệ vô hình, từng người một ngã xuống, quằn quại, đau đớn, thất khếu chảy máu, toàn thân vô lực, ngay cả việc chạy trốn cũng không thể. "Trương… Trương đại nhân, thế này là thế nào?" "Thuộc hạ cũng không biết!" Áp lực ập tới càng lúc càng lớn, đám người Tam công chúa ngày càng chịu không nổi. Chu Tĩnh Nguyệt nhìn lên không trung mà kinh hãi, huyết mạch toàn thân căng lên, dường như muốn nổ tung, đám người Trương Xuyên ở bên cạnh cũng không hơn gì. Nhan Nguyệt Thi thấy tình hình nguy hiểm, đến bên cạnh bảo hộ tiểu nha đầu rồi nói: "Lão Phó, huynh có biện pháp gì không, mau nói đi, đừng đứng đó nhìn trời nữa". "Bầu trời…" Phó Suất nhíu mày lại rồi vận ra tiên thiên cương khí, cười khổ nói: " Đây hình như là một trận pháp rất lợi hại, xem ra lần này chúng ta hết đường thoát rồi". "Nhanh, mau nói ra biện pháp đối phó đi?" "Còn biện pháp nào nữa, cầm tặc thì tiên cầm vương, phá trận thì trước hết phải phá tâm trận…" Vừa dứt lời, Phó Suất hướng màn sương máu ở trên đánh ra một luồng thiên cương kiếm khí. "Phụp…" Tất cả mọi người đều nghe được một âm thanh vang lên, nhưng màn sương không có phản ứng. "Lão Phó, muội giúp huynh một tay!" Nhan Nguyệt Thi nói xong bước đến, dùng chân nguyên trong người truyền cho Phó Suất, sau đó Phó Suất lại toàn lực nhắm màn sương máu đánh ra một luồng kiếm khí nữa, nhưng vẫn không có một chút hiệu quả nào. "Để ta thử xem!". Trương Xuyên không phục, cùng với nhóm Long vệ xuất chiêu tấn công màn sương, nhưng kết quả vẫn như cũ. "Không lẽ tất cả chúng ta đều phải bỏ mạng tại đây sao?" Một cảm giác tuyệt vọng thấm vào tâm can làm cho mọi người cảm thấy vô kế khả thi. "Đó là… Cửu tuyệt huyền âm mạch!?" Ly Hận đột nhiên ngẩn ra, đưa mắt nhìn vào Tư Đồ Yến, khuôn mặt vui mừng như điên! Văn Bân đứng bên thấy vậy hiếu kỳ hỏi: "Ly đại nhân, có chuyện gì phát sinh sao?" "Ha ha ha…" Ly Hận cười to nói: "Cửu tuyệt huyền âm mạch! Lão phu rốt cuộc cũng tìm được một thượng phẩm để luyện lò rồi". "Cửu tuyệt huyền âm mạch? Luyện lò?" Văn Bân dường như đoán được cái gì đó nhưng lại không dám lên tiếng, vì vậy đành im lặng quan sát tiếp. Ở phía dưới, Tư Đồ Yến cũng cảm giác được trong người khí hư thể nhược, cả người vô lực, cũng may mỗi lần chịu không nổi thì quanh thân bỗng phát ra một luồng khí nhàn nhạt đối kháng với tà khí mà bức nó ra, nhờ vậy mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo. "Yến nhi! Yến nhi… Muội không sao chứ?" Thiết Nam biết công lực của Tư Đồ Yến không cao, trong tâm biết không đủ khả năng bảo vệ nàng, cho nên không thể làm gì khác hơn là hỏi thăm nàng. Tư Đồ Yến nghe xong lắc lắc đầu, ra hiệu vẫn ổn, để cho Thiết Nam yên tâm "Huynh sẽ không để muội có chuyện gì đâu… Tuyệt đối không!" Thiết Nam tự biết khó mà bảo hộ Tư Đồ yến, vì vậy nói với Phó Suất: "Phó đại ca, xin giúp ta chiếu cố cho nàng…" "Ngươi… Ngươi muốn làm chuyện gì? Ta sẽ cố gắng tìm ra biện pháp, ngươi đừng làm gi bậy bạ" Phó Suất khuôn mặt ngưng trọng, dường như hiểu tâm tình quyết tử của Thiết Nam. "Thiết Nam, huynh…" Tư Đồ yến thì thào một cách vô lực, vẻ mặt thống khổ nhìn Thiết Nam tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của hắn ta. "Ta sẽ thử xem" Thiết Nam ngẩng đầu lên, kiên định nói: "Yến nhi, muội biết không? Ta vốn là một tiểu nhân vật, tương lai không còn hy vọng gì cả. Vẫn giống như trước đây, ta vẫn yêu thầm muội…" Nói đến đây, khuôn mặt Thiết Nam thoáng hồng lên, còn Tư Đồ yến thì lại càng lo lắng. "Ta biết mình rất ngu xuẩn, rất vô dụng, bất luận làm chuyện gì cũng thua người ta… Mãi đến sau này gặp được Lý đại ca… Lý đại ca, huynh ấy là một người rất tuyệt vời, là người mà ta tôn trọng nhất. Trong lòng ta, huynh ấy là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, dù cho ta không thể giống như huynh ấy được, nhưng ta cũng phải học tập theo huynh ấy. Kỳ thật, Lý đại ca đã dạy cho ta rất nhiều điều, còn cụ thể là gì ta khó mà nói hết được, có tự tin, có kiên cường, còn có dũng cảm… Huynh ấy nói với ta , mỗi một sinh mạng đều rất trân quý, bởi vì trên đời còn có người để bảo vệ, huynh ấy nói cả đời huynh ấy chưa từng hối hận điều gì cả…" Dừng lại, Thiết Nam đưa mắt nhìn người mình yêu rồi tiếp tục: "Ta muốn nói, ta cũng sẽ không hối hận, bởi vì, ta hy vọng nàng phải sống, phải sống!" Dứt lời, Thiết Nam xông tới hướng quả cầu máu. "Trở lại đây! Trở lại đây ngay đi! Huynh có nghĩ đến không có huynh bên cạnh, muội sẽ sống sao đây? Thiết Nam… Huynh hãy quay lại đi…" Tư Đồ yến gào lên từ tận đáy lòng, nhưng lại không thể mở miệng nói chuyện, nước mắt tuôn như mưa. Tam công chúa cũng cảm thấy cảm động, tuy nhiên Phó Suất và Nhan Nguyệt Thi hai người hiểu được, đây gọi là ái tình, vì người mình yêu có trả bằng giá nào cũng đáng. Thấy Thiết Nam bước đến quả cầu máu, Ly Hận cười nói: "Tên tiểu tử đó vừa mới cùng ngươi giao thủ, phải không?" "Vâng, đúng vậy" Văn Bân mặt hồng lên, giải thích: "Tên tiểu tử thúi đó võ công rất là cổ quái, vì thế nên thuộc hạ mới bị hắn cầm chân". "Phải không?" Ly Hận khinh thường nói: "Văn công công, một tên tiểu tử con con mà ông cũng đối phó không được, vậy một thân võ công của ông đem cho chó nó gặm rồi sao? Hừ!" Bị chế nhạo, Văn Bân cảm thấy ảo não, hết lần này tới lần khác không dám lên tiếng, chỉ đứng im mà nghe thôi. "Bùng…" Giữa không trung, quyền của Thiết Nam đánh vào quả cầu máu, người bị phản chấn bay ra xa, miệng chảy đầy máu, hiển nhiên là đã bị nội thương nặng. Phó Suất đang muốn tiến lên khuyên bảo hắn thì hắn đột nhiên lại đứng dậy, tụ lực, vẻ mặt trở nên dữ tợn vô cùng. "Phụp!" Lần này, lực phản chấn làm cho áo của Thiết Nam rách thành từng mảnh nhỏ, kinh mạch trong người hiện rõ ra từng lớp, trông giống như dây thừng bao bọc toàn thân. Nhan Nguyệt Thi cả kinh, liên tiếng "Lão Phó, đó… đó là cái gì vậy? Nhìn thật là khủng khiếp!" Phó Suất nhíu mày lại nói: "Có thể là Thiết tiểu huynh đệ thi triển một loại cấm pháp gì đó, mới xảy ra tình trạng như thế" "Vậy làm thế nào để giúp hắn đây?" "Cái đó… Ta cũng không biết nữa!" Phó Suất than vãn. "Hắn muốn đánh tan trận tâm sao?" Ly Hận nhìn tình huống phát sinh, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng một tên tiểu tử tu vi chưa đạt đến tiên thiên chi cảnh có thể làm được điều này. Bầu không khí xung quanh tựa hồ sắp đọng lại, nhưng Thiết Nam vẫn kiên trì, tụ lực, sử dụng cấm kỵ chi thuật "Chiến thương" của Vũ kinh tổng cương. Dĩ chiến dưỡng thương, dĩ thương phá lực! Đây là điều mà Bạch Tố Vân đã ghi lại trong chương cuối của Vũ kinh tổng cương về cấm kỵ chi thuật này, nếu không gặp nguy hiểm đến tính mạng, tuyệt không thể sử dụng. Bời vì nếu sử dụng thuật này, thương tổn ngày càng chồng chất, cuối cùng khó tránh khỏi tử vong! "Hây a…" Thiết Nam điên cuồng hét lên, lần nữa công tới. "Oành đùng… oành đùng… oành đùng…" Một âm thanh nhức óc vang lên , rốt cuộc quả cầu máu cũng đã có chuyển động! "Chuyển động rồi!" Trương Xuyên nhìn thấy tình cảnh xảy ra phấn chấn không thôi, vội vàng tập hợp Long vệ, chuẩn bị mang công chúa mở đường máu thoát ra… Về phần những người khác, hắn cũng không thể quản được. "Hừ!" Ly Hận mày nhướng một cái, không còn khi dễ đối phương nữa, tay lại xuất ra ấn quyết không ngừng. "Ài! Vẫn không có kết quả? " Huyết mạch trong thân nghịch lưu, kinh mạch vỡ tan, hiện Thiết Nam toàn thân đầy máu. Trong khi Thiết Nam đang tận dụng hết lực lượng sinh mạng của mình, thì đột nhiên bên cạnh hắn lại xuất hiện một gã trung niên bận đồ thư sinh… Mọi người chưa kịp phản ứng, người đó đã dùng tay trái nhẹ nhàng khống chế Thiết Nam, sau đó huyết khí toàn thân của hắn trong chớp mắt đã phục hồi, dần dần chìm vào giấc ngủ. "Chuyện gì xảy ra vậy?!" Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cho nhóm người Tam công chúa ngạc nhiên không thôi, kể cả Ly Hận và Văn Bân cũng cùng tâm trạng. "Bụp!" Trong không gian, một âm hưởng thanh thúy đột ngột vang lên. Chỉ trong chốc lát, màn sương máu phía trên khu rừng đã bay mất, bầu trời trong xanh lại hiện ra trước mặt mọi người. "Không!" Đại trận bị phá, Ly Hận giận dữ, nhìn người mới đến hét lớn: "Ngươi là ai? Sao lại dám phá huyết trận của ta, phá hoại đại sự của ta!" Trên không trung có một bóng ảnh lướt qua, một vị lão đầu hiện ra nói: "Hay cho ngươi tên Ma môn kia, dám đến địa bàn của ta làm loạn. Hôm nay lão phu phải cho ngươi biế bông hoa tại sao có màu hồng" Vừa nói xong, tay phất một cái làm cho Ly Hận bay ra xa, vô lực phản kháng. "Các ngươi là người của Thánh vực?" "Hắc hắc, ngươi cũng có chút kiến thức đó" Lão đầu nói, toàn toàn không để đối phương vào mắt. Ly Hận trong lòng tức tối vạn phần. Đã dày công bố trí như thế, cuối cùng lại không thành công, hắn làm sao cam tâm, bất quá hắn còn chưa mất đi lý trí, biết mình không thể nào đấu lại đối phương? "Phụt…" Ly Hận tự biết đại thế đã qua, làm sao mà dám ở lại lâu hơn nữa, miệng phun ra một búng máu, rồi trong chớp mắt đã cùng Văn Bân biến mất. "Muốn chạy? Ma môn bí pháp 'Huyết Độn Thuật'…" Lão đầu nhìn sững nơi Ly Hận biến mất, rồi vò đầu nói: "Ta để hắn trốn mất… Ta đế hắn trốn mất… Ta thật sự là ngu mà!" Tiếng la thê thảm vang vọng cả núi rừng, đám người Tam công chúa củng thấy lạnh cả người! Cũng may mọi người cũng hiểu chuyện, từ từ bình tâm. Mọi người đang muốn trở về thì… "Ngao…" Trên bầu trời bay đến một con chim ưng lớn, bay quanh một vòng rồi đậu xuống. "Ồ? Là phi ưng truyền tin của Long vệ! Làm thế nào mà tìm được chúng ta nhỉ?" Trong lòng Trương Xuyên bỗng có cảm giác không hay. Quả nhiên, khi nhìn vào thư tín, sắc mặt của Trương Xuyên liền đại biến. Trương Tĩnh khẩn trương hỏi: "Đại nhân, Kinh thành xảy ra chuyện gì sao? "Kinh thành, tốt nhất chúng ta đừng nên hồi kinh" Trương Xuyên lắc lắc đầu, cầm thư đưa cho Chu Tĩnh Nguyệt nói: "Mời công chúa xem qua". Chu Tĩnh Nguyệt ngạc nhiên tiếp lấy bức thư, trên đó có tám chữ: "Hoàng thượng giá băng, công chúa mạc hồi". Hoàng thượng băng hà rồi, công chúa đừng nên trở về… Hoàng thượng băng hà… "Phụ hoàng đã chết… Không! Không thể… Không đâu… Không!!" Chu Tĩnh Nguyệt hét lên một tiếng, cảm thấy thiên hôn địa ám, xung quanh dần dần cảm thấy yên tinh đi, người đã hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT