Trong Ứng Thiên thành có một gian trà lâu, có tên là "Hữu gian trà lâu"! Đêm xuống,… Tại trà lâu, âm thanh hỗn loạn, chỗ ngồi kín hết, người thì nói chuyện nhà cửa, người thì nói chuyện thiên hạ. Bất quá, vấn đề được bàn luận nhiều nhất chính là chuyện giang hồ. Bởi vì nơi đó có nhiệt huyết, có hào tình, bởi vì nơi nào có ích lợi, có mỹ nhân, bởi vì nơi đó có rất nhiều chuyện kinh tâm động phách để người ta kể lại. "Cộp!" một âm thanh vang dội, bốn bề im lặng, ánh mắt đều hướng về phía lầu trên.. Nhưng khi thấy lão giả râu bạc phơ mặc trường sam đứng dậy, dáng thư thái, tay cầm quạt đầy vẻ lãnh đạm. Lão tiên sinh đặt tay trên cuốn sách, vừa cười vừa đọc: "Thiên cổ phong lưu giang sơn tú, anh hùng túy quá nhất đàn tửu. Đắc quá thả quá mạc vấn quân, kim nhật hà lai bất tẫn sầu…" "Hay!" Ngồi ở đó đều là giang hồ thảo mãng, một lũ như vậy, sao có thể bình phẩm văn chương gì được, chính là vì hào khí nghênh đón mà hô lên thôi. Lão tiên sinh cũng không vừa ý, sắc mặc chuyển sang lạnh nhạt nói: "Giang hồ nhiều sự việc, gió mây nổi lên, biến ảo vô chừng, ai cũng muốn tranh hùng. Hôm nay tâm trạng khá tốt, huyết khí sung mãn, lão phu sẽ kể cho mọi người nghe câu chuyện "Vũ Tàng Trọng Quang huyết mãn thiên"! "Xuỵt…" Lão tiên sinh thanh âm xót xa, mọi người cũng cảm thấy kinh hãi. "Ba ngày trước, quần hùng giang hồ tụ tập tại Hàng Châu… Chư vị có biết vì sao không?" "Đương nhiên là biết, nghe nói đó là Hán vương lưu lại bảo tàng" Một người ngồi ở hàng đầu nói lên, ngữ khí đầy vẻ hưng phấn. "Không sai, ta cũng nghe nói qua…" một người ở phía sau nói lên. "Khụ…!" Lão tiên sinh ho một tiếng, chậm rãi nói: "Máu tanh! Thật sự là máu tanh! Đỉnh Bình Nham tại Hàng Châu, một nơi phong cảnh tú lệ thiên cổ danh sơn như vậy bị máu nhuộm hồng! Nghe nói, khi ánh trăng chiếu xuống, cả ngọn núi đều nhuộm đỏ máu, không còn bất kỳ ai trong chu vi trăm dặm lại gần được, một miền tử địa…" Lão tiên sinh nói vài câu đã làm mọi người lâm vào không khí khẩn trương, không ai lên tiếng, tất cả đều tập trung tinh thần lắng nghe. "Ngày đó ngoại trừ Tài thần Triệu gia, còn lại mọi người trong giang hồ hầu như đều đến. Hàng vạn người sẽ gặp nguy hiểm, hoàn cảnh thật là kinh tráng. Lần này tập trung cửu phái chánh đạo, lục tông hắc đạo, Thiên Hạ hội, Vũ Lâm minh, Tứ đại thế gia, Cái bang, Thần Kiếm sơn trang, Thanh Vân thành,… hầu hết cả giang hồ đều tập trung một chỗ đích xác là nghiêm trọng. Tất cả đều là vì việc tranh đoạt quyền sở hữu Tàng bảo đồ, các đại bang phái đầu tham gia vào việc tranh đấu, có thể nói đây là sự việc lớn nhất trên giang hồ trong vòng trăm năm nay. "Ồ! Nhiều người tham gia như vậy, trận này nhất định không phải là rất đặc sắc sao?" Một người tò mò hỏi. Lão tiên sinh lắc đầu nói: "Có thể nói là rất là kịch liệt, bất quá lại không đặc sắc". "Tại sao vậy? Nhiều cao thủ như vậy , đấu nhau như vậy mà không đặc sắc?" Người nọ cũng không phải là không tin, chỉ là khá nghi hoặc. Lão tiên sinh tiên không đáp lại, tiếp tục nói: "Tình trạng có thể là không đặc sắc, nhưng mà lại xuất hiện nhiều thiếu niên anh dũng, thân hoài tuyệt thế võ công, không ai rõ lai lịch… Điều quan trọng là, tất cả đều không quá hai mươi tuổi, đều đã đạt tiên thiên chi cảnh!" "Cái gì!!" Âm thanh nhạc nhiên không ngừng, mọi người đều nhìn lão tiên sinh với vẻ mặt khó tin. Chưa tới hai mươi đã đạt tiên thiên chi cảnh! Đó là khái niệm gì? Khắp giang hồ, phóng tầm mắt nhìn lại cũng bất quá chỉ khoảng trăm người, đều là giang hồ tiền bối. Cho dù thập đại cao thủ trẻ tuổi trên giang hồ cũng chỉ mới đạt tụ đính kỳ mà thôi… chẳng lẻ thế đạo đã thay đổi? Lão tiên sinh bất đắc dĩ nói: "Hiện tại toàn bộ đều là tin đồn, bất quá, ta cũng nghĩ là tin đồn trên giang hồ cũng có thêm thắt ít nhiều". "Nhiều cao thủ như vậy, tranh đấu sao lại không đặc sắc?" người vừa rồi hỏi lại. Lão tiên sinh cười mỉm nói: "Cao thủ đương nhiên là nhiều, thậm chí các cao thủ ẩn danh cũng đã xuất hiện tham gia. Nhưng trận đấu giữa Lý Nhạc Phàm với tiểu hoà thượng Không Thiên mà nói, đã thấy nhiều điều đáng buồn". Mọi người đều ngạc nhiên, lão tiên sinh cũng đã thuật qua một lần chuyện Lý Nhạc Phàm đấu với Không Thiên, mặc dù ngắn gọn nhưng không kém phần đặc sắc. Một lúc sau, mọi người lại trầm ngâm trong mông ảo nhớ lại câu chuyện đặc sắc tuyệt luân đó, như là những cảnh tượng đó xuất hiện trong đầu. "Cốp!" âm thanh lại vang lên, lão tiên sinh thức tỉnh lại mọi người tiếp tục nói: "Nói vào chính truyện, các bang phái có thực lực, dĩ nhiên là Thiên Hạ hội, Vũ Lâm minh, hắc đạo lục tông thực lực mạnh nhất. Bất quá, lại có quy tắc chia ba người thành một nhóm, do vậy đã có nhiều cơ hội cho các bang phái nhỏ. Thật ra còn có những người khác tham gia, bang phái quật khởi trên giang hồ là Huynh Đệ hội, tập trung lãnh đạo cả trăm bang phái trên giang hồ, tham gia tranh đoạt Vũ tàng, đến cả Thanh Vân thành cùng Cái bang tắc còn bị đẩy ra ngoài…" lão tiên sinh uống một ngụm nước để tiếp tục giảng truyện. "…trải qua một ngày một đêm tỷ thí, tàng bảo chi đồ rốt cục rơi vào tay người đứng đầu hắc đạo Quan Mạc Vân. 'Vũ Tàng Trọng Quang' giết chóc tái hiện! Khi bốn mảnh bản đồ hợp lại cũng là lúc giết chóc bắt đầu… Trong đám đông, đột nhiên truyền ra một âm thanh thê thảm, cảnh tỉnh tất cả những người đang chìm đắm tại bảo tàng. Sau đó, từng nhóm rồi lại từng nhóm hắc y cao thủ ăn mặc lạ lùng đột nhiên tập kích… Lúc đó những người trong giang hồ tìm cách chống trả, nhưng họ phát hiện ra bản thân không có lực phản kháng! Đúng vậy, tất cả bọn họ đều trúng độc, mấy vạn người trong giang hồ ngã, chỉ có những người có công lực tuyệt cao mới có thể duy trì được…" Những người ngồi nghe xung quanh kinh ngạc, không kềm được hỏi ngay? "Bọn họ là ai vậy?" Lão tiên sinh sắc mặt ngưng trọng nói: "Bọn họ mặc trang phục rất lạ, bọn họ hẳn là không phải là người Trung Nguyên… Không, có giả thuyết rằng bọn họ không phải là người! Tất cả đều là ma quỷ! Bọn họ gặp người thì giết, gặp phải cao thủ thì điềm nhiên dùng hỏa dược mang bên người cùng đồng quy vu tận. Tiên thiên cao thủ bị kềm chế, những người còn lại bị trúng độc không thể phản kháng… giết chóc! Máu tươi tràn đầy chết chóc! Trong khoảng khắc, họ cảm thấy mạng sống của họ thật là mong manh, thậm chí còn kém hơn cả cỏ cây. Người thì hô hoán, người thì kêu cứu, không một ai hồi đáp. Chỉ một lúc sau, hàng vạn người trong giang hồ đã chết hết ba phần…" Toàn bộ yên lặng, thậm chí ngay cả hít thở cũng không dám lớn tiếng, không khí trầm trọng của sự tuyệt vọng vây lấy mọi người. Lão tiên sinh tiếp tục kể: "Khi mà mọi người đã tuyệt vọng, một tiên nữ đã đến! Không sai, trong ánh mắt tuyệt vọng của mọi người, nàng đích thị là tiên nữ. Không một ai có thể quên được tên của nàng - Tuyền Thanh. Nàng Tuyền Thanh này theo lời mọi người kể lại, mới mười bảy mười tám tuổi đã đạt đến tiên thiên chi cảnh. Không chỉ như thế, nàng y thuật cao minh, đúng là nàng có phương pháp giải độc mới có thể giúp cho người trong giang hồ khôi phục lại… Chỉ bất quá, sau lại cuộc chém giết càng trở nên kinh hoàng hơn! Song phương mắt đỏ rực, không sợ chết, không hung hãn, đơn giản chỉ là chém giết… Một người ngã xuống, máu tuôn khắp nơi, máu tươi phun ra, thấm vào lòng đất, làm đỏ hồng cả một vùng đất"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT