Triệu Trọng Sơn nói xong cũng không nhìn Chu Mạch, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, Chu Mạch nghe xong trong lòng rất là buồn bực, nàng đối với chuyện lúc sáng Triệu Trọng Sơn tự ý quyết định không thương lượng gì với nàng liền cho Lí thị năm lượng bạc vẫn còn có phần buồn bực, hiện giờ lại thấy hắn nói như vậy liền nhịn không được.

"Đông Nhi đang tuổi lớn phải ăn ngon một chút mới phát triển tốt được, hơn nữa huynh xem tôi luôn luôn gầy như thế này, sau khi ở riêng mới có thể được ăn thứ này thứ kia, lúc trước ở nhà huynh tôi phải ăn khô nuốt khan. Hơn nữa lúc sáng huynh đưa cho đại tẩu của huynh năm lượng bạc cũng đủ cho nhà chúng ta ăn ít nhất là một năm." Chu Mạch không dám nói lớn tiếng với Triệu Trọng Sơn, nàng biết đối mặt với loại nam nhân đầy tính gia trưởng này chỉ có thể tỏ ra giả vờ yếu đuối tội nghiệp, vì thế lúc nói chuyện nàng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu. Mặt khác nàng vẫn sợ chuyện bạo lực gia đình, nghe nói ở cổ đại có rất nhiều nam nhân đánh vợ, hiện tại đối với nam nhân trước mắt này, ở chung đã gần một ngày nàng còn chưa đủ hiểu biết về hắn, quan trọng là nàng không dám nắm chắc có thể đánh thắng được hắn hay không.

Quả nhiên cho dù tiếng nói của Chu Mạch nhỏ như vậy nhưng Triệu Trọng Sơn lại nghe rất rõ, hắn vội vàng giải thích với Chu Mạch: "Ta sẽ không cho mẹ con các nàng chịu khổ! Ngày hôm qua ta đã cho nương hai mươi lượng, tam đệ cùng cha mẹ ở chung với nhau, bấy nhiêu cũng coi như là giúp đỡ, tối hôm qua ta cũng có nói cho đại ca bạc, đại ca chết sống không nhận, nhà đại ca cũng không tốt mấy, cũng coi như vì trưởng tôn Triệu gia chúng ta, năm lượng bạc kia cũng coi như là giúp đỡ bọn họ."

Nói xong mọi chuyện, hắn sợ Chu Mạch trong lòng còn hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu: "Đợi lát nữa đến nhà mẹ vợ, ta cũng sẽ cho bà hai mươi lượng, hai bên đều là cha mẹ, cho nên phải như nhau. Nàng đừng nghĩ nhiều."

Nghe mấy chuyện này Chu Mạch thật sự không biết nói gì, ngươi nghĩ ngươi là thằng bé phát tiền à? Phần thưởng Lôi Phong ở cổ đại ngươi có muốn ban phát cho ngươi luôn hay không, nhưng nàng vẫn là cau mày nỉ non: "Nếu như vậy, chúng ta..."

Biết Chu Mạch đang lo lắng cái gì: "Chúng ta còn trẻ tuổi, vẫn còn sức khỏe, nông nhàn ta còn có thể lên núi săn thú đổi tiền, cho nên nàng đừng lo lắng!" Triệu Trọng Sơn vội vàng an ủi nàng.

"Huynh tính toán thì tốt rồi, huynh xem rau dưa chúng ta ăn hôm nay đều là do chúng ta trồng, thịt thì phải đi trấn trên mua, còn có dầu muối tương dấm, tuy những thứ này không tốn bao nhiêu tiền. Huynh buổi sáng đưa cho đại tẩu năm lượng bạc có thể ăn được những bữa cơm trưa như thế này hơn nửa năm đấy." Chu Mạch vẫn cứ nhỏ giọng than thở, nàng thật sự đối với chuyện lúc sáng vẫn còn rất tức giận.

"Nàng..." Triệu Trọng Sơn mặt đanh lại, rõ ràng rất tức giận. Hắn lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm không để ý Chu Mạch. Thấy hắn không nói chuyện Chu Mạch cũng im lặng, chuyên tâm ăn cơm, Đông Nhi có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, nuốt vội mấy miếng cơm nói đã ăn no rồi đi chơi.

Trên bàn chỉ còn lại hai vợ chồng yên lặng không tiếng động ăn cơm, bất quá Triệu Trọng Sơn cơm nước xong buông bát đũa lại quả quyết cam đoan với Chu Mạch: "Tiểu Mạch, không cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện năm lượng bạc kia nữa, về sau nàng muốn ăn gì cứ nấu, bạc không đủ nàng tìm ta lấy là được." Nói xong liếc mắt nhìn Chu Mạch liền đứng dậy rời khỏi, nói là về nhà lớn một chuyến, sẽ nhanh chóng trở về đi Chu gia.

Nhìn bóng lưng rộng lớn kia, Chu Mạch trong lòng chỉ thấy không biết làm sao, nàng đã biết rõ trong lòng Triệu Trọng Sơn, hiếu đạo cùng tình nghĩa huynh đệ chiếm phần rất lớn, hắn cũng thật đem Đông Nhi để ở trong lòng, từ ngày đầu tiên gặp Đông Nhi liền dùng vẻ mặt ôn hoà đối với con gái. Còn ở trước mặt mọi người thì lại tỏ ra xa cách với nàng, bọn họ vốn là vợ chồng, gần trong gang tấc lại tựa như người xa lạ, cuộc sống sau này nên sống như thế nào đây.

Cẩn thận nghĩ lại, Triệu Trọng Sơn đưa Tôn Thị tiền cũng là chuyện đương nhiên, đó là tẫn hiếu, đối với chuyện hắn không ở nhà gần sáu năm coi như bồi thường. Mà đưa tiền cho đại ca đại tẩu hắn thì đó là giúp đỡ, không đành lòng thấy nhà huynh đệ ruột thịt của mình sống kham khổ, đối với những chuyện lúc xưa đều đã là quá khứ, hơn nữa bản thân hắn ở bên ngoài dùng mạng đổi lấy tiền, Chu Mạch biết rõ bản thân nàng đã là vợ người ta thì không có quyền lên tiếng, nhưng vẫn không nhịn được mà thở dài, trượng phu nhà mình không phải là một đại phú đại quý mới nổi mà đã phải đảm nhiệm rất nhiều việc.

Chu Mạch thu dọn bát đũa xong thì Triệu Trọng Sơn đã từ bên ngoài trở về, dường như là hắn đã quên những chuyện không thoải mái đã diễn ra trên bàn cơm vừa rồi, chỉ mãi lo thúc giục Chu Mạch nhanh chóng chuẩn bị, lát nữa sẽ xuất phát đi Chu gia thăm Trần thị. Bởi vì dự định buổi chiều sẽ trở về cho nên bọn họ không mang Đông Nhi theo, sợ đi về gấp rút sẽ làm con bé bị mệt.

Hai người một đường không nói chuyện đi đến nhà Trần thị, bọn họ vừa mới đi vào cửa lớn liền nhìn thấy Trần thị chạy tới, nắm tay áo Triệu Trọng Sơn vui mừng không kềm chế được.

"Thật đúng là đã về, hôm nay sáng sớm có người nói với nương là Trọng Sơn đã về, nương còn không tin nữa đấy, hiện giờ thấy mới tin tưởng, ông trời thật có mắt! Bồ tát phù hộ Trọng Sơn chúng ta bình an trở về!" Trần thị vừa nói vừa chắp tay tạo thành hình chữ thập cầu nguyện.

"Nương, Trọng Sơn đã về thật, nương cứ yên tâm đi!" Triệu Trọng Sơn cũng có chút kích động, đỡ Trần thị vào phòng, mời Trần thị ngồi ở ghế trên, sau đó hắn liền quỳ trên mặt đất dập đầu với Trần thị ba cái.

Chu Mạch nhìn hành động của hắn mà sửng sốt, nàng đã lớn như vậy lần đầu tiên mới nhìn thấy cảnh khấu đầu lạy cha mẹ, nghĩ đến ngày hôm qua buổi chiều ở nhà cũ Triệu gia chắc hắn cũng làm thế với Triệu Đại Ngưu cùng Tôn Thị, tiếc là lúc đó nàng đã đem đồ về nhà, cho nên đã bỏ lỡ cảnh tượng hiếm có như thế.

Trần thị vội vàng đỡ Trọng Sơn đứng lên, nhiệt tình kéo hắn ngồi xuống ghế, lại kéo Chu Bình đứng ở bên cạnh qua chào hỏi tỷ phu, nó cũng đã quên mất Triệu Trọng Sơn là ai, dù sao lúc hắn tòng quân Chu Bình chỉ có bảy tám tuổi. Chu Bình luôn luôn mắc cỡ lại không sợ Triệu Trọng Sơn, nó liền hỏi tỷ phu nó một ít chuyện đánh giặc ở quân doanh, Triệu Trọng Sơn cũng rất có kiên nhẫn trả lời từng câu một, cuối cùng còn nói sau này có thời gian sẽ dạy cho nó chút quyền cước.

Chu Mạch nhìn hai người bọn họ tán gẫu sôi nổi như thế, liền vội vàng lôi kéo Trần thị đi ra ngoài, nàng hiện tại có một bụng câu hỏi rất muốn hỏi Trần thị.

"Nương, lúc trước con có nói với nương chuyện con sau khi bị đụng đầu đã quên hết mọi chuyện trước kia, có phải trước kia Trọng Sơn không đồng ý cưới con phải không?" Chu Mạch vô cùng xác định hỏi.

"Ai!" Nghe được câu hỏi của Chu Mạch, Trần thị đầu tiên là thở dài, sau đó nói: "Chuyện này cũng không thể trách nó, lúc trước nó có đính hôn với một cô nương, là người cùng thôn, chính là con gái thứ hai của nhà Hồ Ma Tử ở phía bắc thôn của các con. Hai đứa chúng nó từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nam lớn lên tuấn tú, nữ lớn lên xinh đẹp. Người lớn hai bên thấy bọn nó từ nhỏ đã gắn bó nhau không rời, liền sớm cho tụi nó đính hôn."

"Vậy, tại sao hai người này lại không thành thân với nhau?" Chu Mạch tỏ vẻ như bản thân là một người nghe chân thành, phụ họa theo đuôi hỏi. Kỳ thực trong lòng nàng nghĩ là, tình cảm thanh mai trúc mã nàng làm sao có thể sánh bằng đây.

"À, thì chính là…, ai biết đứa nhỏ đó bị tỷ tỷ của nó rù quến, lại tình nguyện đi làm người thiếp thứ chín của Vương địa chủ, cũng không đồng ý gả cho Trọng Sơn là một nông dân bán lưng cho đất bán mặt cho trời. Trọng Sơn lúc đó đối với nó rất tốt, nghe nói nếu nó có đi thả lưới bắt chim thì cũng sẽ đưa đến nhà Hồ Ma Tử trước, càng đừng nói đến việc gánh nước ra đồng cho nhà bọn họ. Khi đó bà bà của con cũng vì chuyện này tức giận không ít đâu. Sau khi nhị cô nương Hồ gia gả cho Vương địa chủ làm thiếp, kể từ đó Trọng Sơn luôn luôn im lặng, công công bà bà của con rất tức giận, vốn là trong ba đứa con trai nó là đứa mà họ không muốn thấy mặt nhất nay lại gặp chuyện xấu hổ như thế. Đúng lúc đó đệ đệ của con làm bò của nhà họ chết, mà con cũng đang ở tuổi đợi gả, họ liền yêu cầu nhà chúng ta đem con gả cho nó. Lúc đầu Trọng Sơn chết sống không đồng ý, sau này nghe nói Hồ gia nhị cô nương mang thai, nó mới chấp nhận. Nương cũng vì thấy Trọng Sơn diện mạo anh tuấn, hơn nữa còn thật thà siêng năng nên mới đồng ý, con đó, đã nhặt được của quý rồi."

Chu Mạch nghe xong, trong lòng có chút cảm khái quá mức, tình huống máu chó như vậy mà nàng cũng gặp phải sao trời. Xem ra nàng đã đoán đúng, Triệu Trọng Sơn không thích nàng, còn trong mắt nương nàng thì lại cho rằng nàng nhặt được của quý, nhưng theo thực tế Chu Mạch có thể đoán ra rằng sau khi nàng gả đến Triệu gia, trượng phu của nàng cũng không cho nàng một cái sắc mặt tốt nào.

Xem ra bất luận là ở cổ đại hay hiện đại, đều có chuyện nữ nhân tình nguyện ngồi xe thể thao mà khóc chứ không muốn ngồi trên xe đạp mà cười. Ngươi không thể nói họ tham mộ hư vinh, họ chỉ dựa vào khuôn mặt cùng dáng người, không ăn trộm, không cướp đoạt, cũng không làm chuyện gì sai, họ chẳng qua là sợ phải chịu khổ mà thôi.

Nhìn con gái nhíu mày, Trần thị vội vàng an ủi nói: "Khi đó con vừa đen lại vừa gầy, nó không thích con cũng là đương nhiên, nhưng bây giờ con nhìn con xem, muốn ngực có ngực, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, nếu con thể hiện bản lĩnh một chút, nó cũng không thể lại ghét bỏ con. Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng sinh con trai cho nó đi!"

Nghe được Trần thị nói như thế, Chu Mạch lại do dự, nàng cùng hắn bây giờ có một sợi dây ràng buộc không rõ đó là Đông Nhi. Triệu Trọng Sơn trở về đến bây giờ đã được một ngày một đêm, trong đầu nàng cũng đã thoảng qua trăm ngàn cái ý tưởng, từ cùng cách cho đến tạm khoan nhượng vì lợi ích toàn cục, từ mạnh mẽ cho đến giả trang là một nàng dâu yếu đuối, nàng cũng đều nghĩ qua, đây là lần đầu tiên từ lúc nàng xuyên đến thời đại này lại cảm thấy mờ mịt như thế, nàng không thể tìm không thấy hướng đi để tiếp tục sống.

Bất quá nghe ý tứ Trần thị thì Triệu Trọng Sơn là cái loại si tình, nhưng cái loại si tình này lại không nằm trên người của nàng. Nếu cẩn thận xét lại thì trượng phu này của nàng vẫn có một chút ưu điểm, hắn cần cù lao động, hiếu kính cha mẹ, yêu thương con nhỏ, nếu dụng tâm, hắn tuyệt đối cũng có thể trở thành một trượng phu tốt, tuy nhiên khuyết điểm của hắn là quá tự cho mình là đúng, tư tưởng đàn ông lại quá lớn, thậm chí có chút cổ hủ. Quan trọng là phải xem sau này hắn thế nào nữa, thấy tình huống hôm nay chắc là hắn cũng không dự đoán được nàng sẽ phản bác ý kiến của hắn, cho nên sắc mặt có chút khó coi. Bất quá hắn đã không nghĩ đến, chuyện như thế sau này còn xảy ra nhiều.

Chờ nửa ngày vẫn không thấy câu trả lời khẳng định của Chu Mạch, Trần thị lấy tay khều nàng một cái, "Nghĩ cái gì đấy, nương nói bây giờ chuyện con cần làm là sinh con trai cho Trọng Sơn, con cũng đã có tuổi, nên nắm chặt thời gian!"

"À, được, con đã biết." Chu Mạch vội vàng đáp lời, trong lòng còn đang suy nghĩ về đủ loại tương lai với Triệu Trọng Sơn như thế nào, hắn nếu không trở lại thì thật tốt, nàng sẽ may vá thêu thùa sống tự do qua ngày, nuôi Đông Nhi lớn sau đó sẽ chọn con rể ở rể để hiếu thuận với nàng, có thể bình an thuận lợi sống một đời, nhưng hiện tại lại không giống như thế, nàng phải suy xét một chút kế tiếp nên sống qua ngày thế nào.

Trần thị nghe xong câu trả lời khẳng định của Chu Mạch cũng thấy yên tâm, nắm tay nàng kéo cách xa cửa chính một chút, sau đó lấy túi tiền từ trong tay áo lấy ra ba lượng bạc đưa cho Chu Mạch, Chu Mạch không chỉ nhìn mà còn mỉm cười nói: "Nương, nương đưa cho con ba lượng bạc, lát nữa Trọng Sơn sẽ hiếu kính với người hai mươi lượng đấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play