Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Mạch cùng Triệu Đông Nhi ở trong sân nhà mình cùng nhau phơi cỏ cho heo, chuẩn bị để khi đông đến trộn cùng bột ngô với cám lúa mạch cho heo ăn, Chu Mạch nhớ lúc trước ngoại của nàng đã dùng những thứ này để nuôi heo.

Đang lúc hai mẹ con bận rộn, chợt nghe thấy tiếng gào thét của Triệu Bá Tuyền vọng đến: "Lí thị! Nói đi rốt cuộc bà muốn thế nào?"

Nghe xong lời này, Chu Mạch bắt đầu vểnh tai lên nghe ngóng, tuy nàng không thích cùng người khác tám chuyện, nhưng lại thích nghe nhà người ta ầm ĩ, được tận mắt chứng kiến nàng càng thích.

"Triệu Bá Tuyền, ông thừa dịp tôi không có ở nhà liền lén ăn thịt, ông còn hỏi tôi muốn làm gì? Ông nói đi ông muốn tôi làm gì!" Lí thị cũng lên giọng đáp trả.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, là nhị đệ muội đưa, sao bà cũng không tin!" Nghe giọng của Triệu Bá Tuyền, Chu Mạch có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hắn vừa buồn bực không biết nói gì vừa muốn phát hỏa lại không thể nào phát hỏa được chỉ đành phải kìm nén trong lòng mà mặt đỏ tía.

"Ông muốn gạt ai? Nhà cô ta còn tiền mà mua sao, cô ta vừa xây phòng bếp cùng chuồng heo, nào có tiền mua thịt ăn. Nhất định là ông giấu tiền làm của riêng!"

"Tôi không có!" Triệu Bá Tuyền trả lời vội vàng lại hùng hồn, không chừng là không có thật, xét thấy Lí thị là dạng người đàn bà chanh chua hơn nữa lại vừa sinh con trai, đừng nói là ở Triệu gia, ở trong thôn nàng ta ngang ngược cũng không ai dám nói gì, cho nên hiện tại Triệu Bá Tuyền cũng rất sợ hễ động một chút là Lí thị liền ôm con về nhà mẹ đẻ.

Chu Mạch vểnh lỗ tai nghe ngóng Lí thị nói thế nào nhưng lại thấy im lặng, ngay lúc nàng cho rằng Lí thị đã tin lời Triệu Bá Tuyền, chuyện này chắc đến đây là giải quyết xong thì liền nhìn thấy Lí thị đang túm Triệu Bá Tuyền lướt qua vườn rau nhỏ nhà nàng đi tới trước mặt nàng.

"Đệ muội, thịt ở trong bếp nhà tôi là của cô cho sao?" Lí thị đi đến gần hỏi.

Chu Mạch nghe Lí Thị nói hai chữ "đệ muội", liền gật đầu. Xem như đó là câu trả lời cho câu hỏi của nàng ta. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của nàng ta, Chu Mạch quyết định không gọi nàng ta một tiếng đại tẩu.

"Đệ muội, cô đừng hòng gạt tôi, cô chỗ nào có tiền mà mua thịt? Một mẫu lúa mạch cô thu về cũng chỉ được bốn lượng bạc, cô lại vừa xây phòng bếp cùng chuồng heo, trong tay cô căn bản không thể nào có tiền." Lí thị ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt tràn ngập khẳng định.

"Chuyện này tôi không cần tẩu phải lo lắng cho tôi, tôi không trộm không cướp cũng không làm chuyện phi pháp." Chu Mạch lạnh nhạt nói.

"Hôm nay cô phải nói rõ ràng cho tôi, cô làm sao lại có tiền?" Lí thị nhất quyết không tha kiên trì hỏi tới cùng. Triệu Bá Tuyền đứng bên cạnh nghe hai người đối thoại mà có chút mơ hồ, sao bà Lí thị này có thể dời đi mục tiêu nhanh như vậy, hắn không muốn Lí thị cùng Chu Mạch có xung đột gì xảy ra, dù sao cũng là chị em bạn dâu, liền nắm ống tay áo Lí thị kéo nhẹ, nhỏ giọng nói đừng náo loạn, về nhà. Nhưng Lí thị lại bỏ mặc, vẻ mặt khiêu khích nhìn Chu Mạch, tư thế của nàng như nói hôm nay Chu Mạch nếu không nói rõ tiền mua thịt từ đâu mà có nàng nhất định sẽ không bỏ qua.

Thấy bộ dạng nàng ta như vậy, Chu Mạch trong lòng hiểu rõ, thì ra vị chị dâu này của nàng giăng bẫy chờ nàng nhảy vào, buổi sáng nàng ta cãi nhau với Triệu Bá Tuyền là có dự tính trước, Triệu Bá Tuyền chỉ là đối thủ khách mời, mà nàng mới chính là đối thủ mà nàng ta nhắm đến để so tài.

Chu Mạch cười lạnh một chút, bất luận khi nào thì nàng cũng có một nguyên tắc: "Người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta hà tất dung người."

Nàng đứng lên, dịu dàng nói với Đông Nhi: "Đông Nhi, đi tìm bạn chơi đi con." Triệu Bá Tuyền thấy tình huống này thì hôm nay không chừng đôi chị em bạn dâu này sẽ lưỡng bại câu thương, hắn vội vàng chạy ra ngoài, đi nhà lớn tìm Tôn Thị tới can ngăn.

Triệu Đông Nhi cảm giác được bầu không khí giương cung bạt kiếm trong nhà, nó muốn ở lại với nương nó, tuy rằng nó không biết nó có thể giúp nương nó cái gì. Nhưng nó lại không dám trái lời của nương, liền đi ba bước thì quay đầu lại nhìn một lần cho đến khi đi khuất.

Đuổi đi Triệu Đông Nhi, liếc mắt nhìn nhà bên cạnh nghe được tiếng già trẻ lớn bé nam nữ lão ấu gì cũng có ồn ào kéo đến xem náo nhiệt. Khi ánh mắt nàng quay trở lại trên người Lí thị, thì lóe lên chút hung ác, sau đó bình tĩnh nhấn rõ từng chữ: "Tiền của tôi, không cần cô xen vào!" Nói xong trêu tức nhìn Lí thị.

Lí thị nhìn Chu Mạch chằm chằm, bị chút hung ác trong mắt Chu Mạch làm cho thất thần một chút, nhưng căn bản là nàng không đem vợ của tên lão nhị này để vào mắt, từ lúc nàng ta được gả đến Triệu gia đến nay cũng đã bị nàng bắt nạt không ít, chỉ có một lần duy nhất trước lúc ở riêng có vài ngày nàng bị Chu Mạch làm hại phải giặt quần áo cũng là vì bị khuất phục dưới uy nghiêm của Tôn Thị.

Nghe được Chu Mạch trả lời như vậy, trong lòng nàng có đốm lửa nhỏ xuất hiện: "Chu Mạch, mày là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, đừng ở đây mà giả bộ! Ai chẳng biết nương mày bán mầm đậu là do chủ ý của mày, mày là người không biết xấu hổ, đừng quên mày hiện tại là người của Triệu gia! Tiền nương mày bán mầm đậu cũng phải chia cho chúng tao một phần."

Chu Mạch nghe xong mà nghiến răng, nàng thực rất muốn đi lên cho ả Lí thị này hai bạt tai, nàng sống qua hai đời chưa từng bị người nào mắng như vậy. Nhưng nàng biết ai động thủ trước người đó sẽ thua, dù sao trước mắt bao người mà nàng động thủ trước thì đi đến đâu cũng đều bị mọi người nói là nàng không đúng.

Tuy nàng biết rõ người dân nơi này mạnh mẽ, phụ nữ đánh nhau cũng là chuyện bình thường, nàng xuyên qua đến nửa năm nhiều lắm cũng chỉ thấy qua hai người phụ nữa chỉ vì cãi nhau mà dẫn đến đánh nhau, mọi người đều thấy nhưng không thể trách. Nhưng nếu động thủ đánh người trước thì đều bị mọi người nhận định là không hợp đạo lý.

Cho nên nàng không thể ra tay trước, nàng phải bức Lí thị động thủ trước. Vì thế Chu Mạch tiếp tục mỉm cười hỏi: "Đại tẩu, tôi ăn cây táo rào cây sung thì sao, tẩu là cái thứ gì chứ."

Lí thị không suy nghĩ liền lớn tiếng nói: "Tao không phải là cái thứ gì, mày mới là cái thứ gì."

"Ha ha... Ha ha ha. . . . . Đại tẩu, chúng tôi đều biết tẩu không phải là cái thứ gì, tự mình mắng mình cũng không cần lớn tiếng như vậy." Chu Mạch nói xong cười hết sức khoa trương, những người xem náo nhiệt cũng đều bị lời nói của Lí thị làm cho cười to.

Lí thị khi nào thì phải chịu vũ nhục như vậy, la một tiếng liền đi lên nắm tóc Chu Mạch, nàng tự nhận dáng người của bản thân mập mạp thì Chu Mạch nhỏ nhắn kia sẽ không thể nào đối phó được. Nhưng bản lĩnh của nàng ta Chu Mạch lại không đặt vào mắt, Chu Mạch nghiêng người một chút liền tránh thoát, xoay người cho Lí thị một chưởng trên lưng, Lí thị liền té ngã như chó ăn phân. Người xem náo nhiệt thấy thế càng vui vẻ.

Lí thị bị té nổi điên bò dậy đứng lên chạy lại cào Chu Mạch, Chu Mạch lần này không tránh, chỉ liền hơi lùi người một chút, ngửa đầu về phía sau. Vì thế Chu Mạch bị Lí thị cào trúng trên cổ, máu chảy đầm đìa cùng với năm dấu móng tay. Lần này Chu Mạch yên tâm, nàng đã có lí do chính đáng để chỉnh đốn Lí thị, vì thế nàng bắt đầu tay đấm chân đá chào hỏi trên người Lí thị. Hơn nữa nàng biết đánh nơi nào thì có thể làm Lí thị bị đau nhưng người ngoài lại không nhìn ra, mọi người chỉ nhìn thấy Lí thị vô lực chống đỡ, liền chạy đến can ngăn.

Người trong thôn tuy rằng thật sự yêu thích xem náo nhiệt, nhưng bọn họ chính là loại khi lúc hai bên bắt đầu đánh nhau sẽ tiến lên can ngăn, bọn họ vẫn là tương đối yêu thích nhìn người ta cãi nhau hơn. Nhưng bọn họ chưa từng thấy qua người nào có quyền cước nhanh như Chu Mạch vậy, hơn nữa Chu Mạch đánh người mà trên mặt còn mỉm cười, không thấy chút giận dữ nào.

Trải qua trận đánh này, nữ nhân trong thôn đều không dám cùng Chu Mạch đánh nhau, hỏi chứ ngươi có từng gặp qua người nào vừa ra tay đánh người mà lại còn mỉm cười chưa? Ngay cả nam nhân cũng chưa có khí thế nhàn nhã như vậy.

Thời điểm mọi người kéo Chu Mạch ra thì Triệu Bá Tuyền cùng Tôn Thị cũng đang thở hổn hển chạy tới, khi bọn họ đến nơi thì liền nhìn thấy một Lí thị đang nằm trên đất trên mặt không có một vết thương nào nhưng lại không ngừng rên rỉ, và một Chu Mạch đang đứng ở một bên với máu chảy đầm đìa trên cổ. Cho nên hai người bọn họ đều không biết đến cùng là ai đánh ai vì thế Tôn Thị tức giận rống to: "Hai đứa chúng mày có biết xấu hổ hay không hả, mới ra riêng được mấy ngày đã đánh nhau thế này!"

Nói xong bảo Triệu Bá Tuyền đỡ Lí thị đứng lên, đừng nằm đó giả bộ. Nhưng quả thật Lí thị không giả bộ, Triệu Bá Tuyền nắm tay kéo nàng ta hai lần nhưng nàng ta không đứng lên nổi, hết cách hắn đành phải nửa ôm nửa dìu Lí thị về nhà. Tôn Thị lại đuổi những người xem náo nhiệt về hết, lạnh giọng bảo Chu Mạch đi theo vào nhà.

Vào nhà, Tôn Thị ngồi vào một trong hai băng ghế duy nhất trong nhà, Chu Mạch đứng đối diện với bà, hai người đều không nói một lời.

Tôn Thị tức giận thở hổn hển một hồi lâu mới nói: "Vợ lão nhị, nói đi hôm nay xảy ra chuyện gì."

Chu Mạch liền đem mọi chuyện xảy ra nói với Tôn Thị, đương nhiên trọng điểm là nói Lí thị mắng nàng thế nào cùng ai ra tay trước. Nàng vừa nói vừa đưa vết thương trên cổ cho Tôn Thị xem.

"Những gì Lí thị nói đều là sự thật? Thông gia bên nhà bán thức ăn là chủ ý của con?" Tôn Thị nhìn chằm chằm Chu Mạch hỏi.

"Là con cùng với nương bàn bạc cùng nhau làm!" Chu Mạch khẳng định nói.

"Ừm, mặc kệ thế nào, Lí thị nói như vậy là quá đáng, nhưng như thế nào thì hai đứa bây cũng không được đánh nhau, hai đứa như vậy làm mất hết mặt mũi của hai lão già Triệu gia chúng tôi đấy!" Có nhiều lúc Tôn Thị vẫn là người tương đối hiểu lý lẽ, bà biết từ lúc Lí thị vì Triệu gia sinh một cái nam đinh, nên làm việc gì cũng có chút quá đáng, bao gồm bức bà để được ra ở riêng.

"Nương, là lỗi của chúng con, lần sau con không bao giờ đánh nhau nữa, tẩu ấy muốn đánh con, con sẽ đi tìm nương nhờ nương phân xử." Chu Mạch lấy lòng nói.

Tôn Thị nghe xong tương đối hài lòng, lại góp ý thêm vài câu với Chu Mạch liền đứng dậy đi đến nhà con trai cả, bà còn muốn dạy bảo Lí thị một chút, mặc kệ nói thế nào thì chuyện này rất có thể do Lí thị gây ra.

Nhưng lúc bà đến nhà Lí thị thì Triệu Bá Tuyền lại không có mặt, vừa hỏi thì được biết là đã đi mời đại phu, Tôn Thị nghe xong hừ mũi, chuyện có bây lớn mà phải đi mời đại phu, nhưng khi bà nhìn đến Lí thị thì thấy ả ta nằm ở trên giường không thể nhúc nhích gì được cũng ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, liền không nói Lí thị nửa câu, lẳng lặng ngồi chờ đại phu đến khám bệnh.

Cũng may đại phu khám nói không có chuyện gì, chỉ là bị ngoại thương, liền mở hòm thuốc lấy ra vài miếng cao dán cùng vài thang thuốc để sắc uống.

Tôn Thị thấy vậy cũng không nói gì, nhưng Lí thị lại nước mắt nước mũi tèm lem tố cáo với bà nào là Chu Mạch đánh ả thế nào, bất luận thế nào tiền thuốc men cũng muốn Chu Mạch xuất ra. Tôn Thị thấy nàng đã đến nông nỗi này mà còn nghĩ đến tiền, trong lòng không khỏi thở dài, vì cháu trai yêu quý của bà còn đang bú sữa, đành phải gật đầu đồng ý, nói sẽ bảo vợ lão nhị ra tiền.

Cứ như vậy, Tôn Thị lại một lần nữa quay trở về nhà Chu Mạch, bảo Chu Mạch ra sáu mươi văn tiền trả tiền thuốc men cho Lí thị, Chu Mạch cũng biết bản thân đem Lí thị đánh không nhẹ, một người không biết gì sao có thể so với người biết quyền cước. Chu Mạch nghe xong cũng đồng ý, nhưng nói bà bà phải đồng ý với nàng một chuyện, bà bà phải bảo Lí thị về sau không được vì chuyện này lại đến tìm nàng gây chuyện, đặc biệt cái miệng nên sạch sẽ một chút, nếu về sau còn tái phạm nàng sẽ không nể mặt. Tuy nàng không nói không nể mặt là thế nào, nhưng Tôn Thị bị thái độ nói chuyện của nàng làm cho giật mình một chút, bà nhớ lại trước kia Chu Mạch luôn nghĩ quẩn trong lòng không thoát ra được, nay cảm thấy cô con dâu này đã không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng thì làm ai nấy cũng phải ngỡ ngàng.

Sau ngày bồi thường tiền đánh nhau xong, còn khoảng năm ngày nữa là đến ngày họp chợ ở trấn trên, Chu Mạch dẫn Đông Nhi cùng thực đơn nàng cất trong người đi trấn trên, lần này Lưu tẩu tử do phải vội vàng chuẩn bị đồ cưới cho con gái nên không đi, những gì cần mua lần trước cũng đã mua đủ.

Đến trấn trên Chu Mạch đi tiệm vải trước để mua chút vải bố cùng vải bông, chuẩn bị trở về may vài bộ quần áo mùa đông cho nàng cùng Đông Nhi, dựa theo tốc độ làm quần áo của nàng thì lúc này bắt tay vào làm là vừa. Mua xong nàng vẫn như cũ là gửi đồ ở tiệm của Vương Nhất Đao, kỳ thực Vương Nhất Đao chủ yếu là cạo râu cho người ta mà thôi, cắt tóc cũng không nhiều lắm, dù sao cổ nhân đều là để tóc dài để búi.

Xong xuôi mọi chuyện nàng liền đi đến Phúc Lâm khách sạn, tiểu nhị thấy nàng đến liền vội vàng đưa nàng đến căn phòng trên lầu, Chu Mạch ngồi xuống chỉ thấy nha hoàn Xuân Lan bên người Tào phu nhân nàng nhìn thấy lần trước bước vào phòng, nàng ta nói xin lỗi nói lão gia cùng phu nhân hiện tại đều không ở nhà, phu nhân nói tẩu đem thực đơn đưa cho tôi là được rồi, nói xong còn trình lên năm lượng bạc. Sau đó còn nói với Chu Mạch, lần sau nếu tẩu có món gì ngon thì cứ việc đến đây đưa là được, giá cả sẽ bàn bạc sau.

Chu Mạch nhận bạc liền nắm tay Đông Nhi xuống lầu rời đi, thấy người ăn cơm ở lầu một đã khác với cái cảnh vài người le que lúc trước, hôm nay đã ngồi kín chỗ, còn nhìn thấy trên bàn của họ đang bày hai món ăn của nàng, Chu Mạch rất có cảm giác thành tựu liền mỉm cười rời khỏi.

Lại đi mua chút gạo mễ, nhìn sắc trời không còn sớm, Chu Mạch cùng Đông Nhi đi về tiệm của Vương Nhất Đao để lấy đồ, bước chân nhanh nhẹn khi nàng đến tiệm thì thấy Vương Nhất Đao đang cắt tóc, mà đứng bên cạnh hắn là một nam nhân đứng đưa lưng về phía nàng đang cùng Vương Nhất Đao nói chuyện, bên cạnh dắt một con ngựa già.

Chu Mạch kêu một tiếng Vương đại gia, nam nhân kia nghe được tiếng của nàng vội quay đầu lại nhìn, khi nàng nhìn hắn thì thấy vẻ mặt hắn kích động, hắn lớn giọng kêu: "Tiểu Mạch! Chắc đây là Đông Nhi phải không?!" Lại nhìn về phía Đông Nhi đang đứng bên cạnh nàng, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play