...

"Rốt cuộc cũng về tới".

Vương Chi đem Nhược Hy đặt xuống đất, thở phào một hơi, hướng đám người Ni Na, lên tiếng:

"Chào các ngươi, ta về r... r...".

Còn chưa kịp nói xong chữ "rồi" thì Vương Chi đã đem nó nuốt trở vào lại. Hắn phát giác mấy vị đồng môn của mình hình như không được bình thường lắm. Nhất là Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh và Ni Na kia, bọn họ... gương mặt bọn họ hình như đang có sát khí ẩn hiện...

Bất giác, thay vì tiếp tục tiến lên thì Vương Chi thụt lùi lại.

"Các ngươi... các ngươi sao lại nhìn ta như vậy?".

Sắc mặt âm trầm, Ni Na vừa bước lại gần Vương Chi vừa hỏi: "Vương Chi, lúc nãy ngươi vừa mới nói gì?".

"Ta nói cái gì?".

"Ngươi bảo ai là heo?".

Heo?

Thoáng hồi tưởng, Vương Chi thuận miệng đáp: "Lúc nãy ta nói nữ nhân đều là heo".

Sau khi nói xong, lúc này Vương Chi mới phát giác có điều không ổn. Câu hỏi của Ni Na, bộ dạng âm trầm và gương mặt ẩn hiện sát khí kia... Xâu chuỗi lại tất cả, cuối cùng hắn đưa ra kết luận: lời ví von nữ nhân giống heo nọ đã khiến các nàng tức giận.

Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, hắn vội "thanh minh":

"À không, ý ta không phải như vậy. Ni Na sư tỷ, các ngươi đừng hiểu lầm. Đó là một câu nói hàm ý, các ngươi hiểu không. Heo cũng rất đáng yêu, cũng có nhiều đức tính tốt...".

Mặc dù Vương Chi đã cố gắng giải thích, đã đem toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của một con heo ra kể, tuy nhiên, nó chẳng có hiệu quả mấy. Hoàng Nữ Tú Anh và Hà Linh sao thì chưa rõ chứ Ni Na thì càng nghe hắn giải thích trong lòng nàng lại càng khó chịu. Cái gì mà hàm ý? Cái gì mà đức tính? Tất cả đều là ngụy biện!

"Hừ! Hết ví ngực ta là dưa hấu giờ lại đem gom ta so sánh với heo. Ngươi đúng là muốn kiếm chuyện mà".

Trong mắt Ni Na bây giờ, Vương Chi sao mà đáng ghét, bộ mặt hắn sao mà khó ưa đến kỳ lạ, thậm chí ngay đến lời nói hắn khi lọt vào tai nàng cũng chẳng khác gì tiếng con chó con mèo kêu cả. Càng nhìn hắn nàng lại càng thấy bực bội. Mà bực bội thì sao? Phải giải tỏa.

Và thế là trong lúc Vương Chi đang cố gắng "sửa chữa lỗi lầm", Ni Na âm thầm đưa tay về phía sau, lặng lẽ lấy ra một cây châm dài chừng bốn tấc, màu trắng ngà rồi tiến lại gần hắn.

"Sư tỷ, chuyện gì vậy? Có gì... ". - Mắt thấy Ni Na chỉ còn cách mình chưa đầy ba bước chân thì Vương Chi không khỏi cảnh giác lên tiếng. Tiếc rằng... đã muộn. Ni Na đã xuất thủ. Cánh tay thon của nàng lúc này tựa như một con độc xà nhắm vào cổ hắn đánh tới, tốc độ có thể nói là cực nhanh.

Dưới tình thế cấp bách, linh lực trong người Vương Chi cấp tốc chuyển động. Hắn nghiêng người ra sau, đến khi thân thể chỉ còn cách mặt đất chừng một gang tay thì bỗng dừng lại, tiếp đó thì bàn chân liên tiếp đạp đất thoái lui, động tác thật sự là hết sức kỳ diệu.

Thật ra động tác giúp Vương Chi biến nguy thành an vừa rồi cũng chẳng phải do hắn "sáng tạo" nhất thời mà đã được rèn luyện từ trước. Nó chính là "Bộ" trong cuốn công pháp Xà Kiếm Bộ - thứ hắn đã từng tập luyện trong một khoảng thời gian dài trước khi trở thành đệ tử nhập thất của Lăng Mị. Xà Kiếm Bộ, từ khi Vương Chi có điều kiện tiếp xúc với những công pháp cao cấp, đặc biệt là Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì hắn đã gần như quên mất bộ công pháp thấp kém ấy. Thật không nghĩ hôm nay nó lại cứu hắn thoát khỏi "ma trảo" của Ni Na kia.

Nếu là lúc khác, có lẽ Vương Chi sẽ đọc lên ba chữ "Xà Kiếm Bộ" rồi cúi đầu cảm tạ nó một tiếng, nhưng là bây giờ thì không. Hắn chẳng có thời gian để làm cái việc vô nghĩa ấy vào lúc này, nhất là khi Ni Na kia vẫn còn cầm khư khư cây châm nhỏ nọ trong tay.

Có chút tức giận, hắn hướng Ni Na chất vấn: "Sư tỷ, ngươi sao lại ra tay với ta?!".

"Vậy mà có thể né được". Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Ni Na đem cây kim châm nọ cất đi, nhìn Vương Chi đáp một cách thản nhiên:

"Vương Chi, ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng không có ra tay với ngươi nha".

"Rõ ràng ngươi vừa mới dùng kim châm tấn công ta, giờ ngươi lại phủ nhận hả? Sư tỷ, ngươi có biết...".

"Cắt".

Ni Na cướp lời: "Ta phủ nhận cái gì? Ta đã nói không có là không có mà. Vừa rồi ta thấy có con muỗi đậu lên cổ ngươi cho nên mới định giúp ngươi bắt nó thôi".

Con muỗi?

Có quỷ mới tin!

Vương Chi chưa chịu bỏ qua, tiếp tục truy hỏi: "Ngươi nói là giúp ta bắt muỗi, vậy tại sao từ đầu tới cuối ta đều không có nhìn thấy nó?".

Ni Na đảo mắt một vòng, tỉnh bơ đáp:

"Con muỗi kia rất nhỏ, có chút xíu thôi, làm sao mà ngươi thấy được".

Ngụy biện! Rõ ràng là ngụy biện!

"Đồ Dưa hấu chết tiệt! Tối nay ta nhất định sẽ đem tài sản trên người của ngươi vay mượn hết cho xem!".

Ý định của Vương Chi là vậy, còn Ni Na thì... không biết. Vừa rồi nàng đã thất bại trong việc dạy cho Vương Chi một bài học. Nàng không muốn tiếp tục ra tay bây giờ, nó quá vô vị. Tất nhiên, nàng cũng chẳng thích phải tiếp tục nghe Vương Chi càu nhàu nữa. Gạt hắn sang một bên, nàng chỉ vào Nhược Hy hiện đang ngồi dựa vào gốc cây gần đó, hỏi:

"Vương Chi, cô ta là ai?".

"Không biết". - Vương Chi đáp cộc lốc.

"Chính ngươi mang cô ta về mà lại bảo không biết, Vương Chi, sao ngươi ngu như heo vậy?".

"Ngươi...!".

"Khục khục...".

Dường như không muốn chứng kiến cảnh Vương Chi và Ni Na vì mình mà cãi nhau, Nhược Hy lên tiếng:

"Các vị đạo hữu, tiểu nữ tên Nhược Hy, là một tán tu... Khục khục... Trong lúc tiểu nữ đang thu thập một ít linh dược thì bị yêu thú tập kích, tuy may mắn chạy thoát nhưng bản thân cũng bị thương nặng".

Chuyển ánh mắt lên người Vương Chi, nàng nói tiếp: "May mà có Vương đạo hữu đi ngang tốt bụng cứu giúp, bằng không e là...".

Sau khi nghe nàng trình bày, đám người Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh liền quay mặt nhìn về Vương Chi chờ hắn lên tiếng.

"Hừm".

Khẽ hắng giọng, Vương Chi chắp tay sau lưng, một bộ mây trôi nước chảy mà nói:

"Thấy người nguy khốn ta sao có thể thản nhiên coi như không biết. Cùng là con người, chúng ta phải cảm thông và giúp đỡ lẫn nhau. Có câu "Thi ân bất cầu báo"...".

Vương Chi nói được bấy nhiêu thì dừng lại. Là do hắn khiêm nhường ư? Không. Hắn quên. Mấy câu vừa rồi là hắn học được trong sách khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên hắn mang ra dùng, chỉ là lâu quá rồi nên nhất thời không nhớ hết.

Hắn cảm thấy hoàn cảnh hiện tại là thich hợp nhất để đem mấy con chữ kia ra sử dụng. Nói thế nào nhỉ? Ừm, rất có phong phạm cao nhân.

Đó là những gì Vương Chi "cảm thấy", và đáng tiếc nó chỉ dừng lại ở đấy, mỗi mình hắn. Về phần Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Linh, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu, bọn họ lại nghĩ khác.

Sau tất cả thì Ni Na là người đầu tiên lên tiếng:

"Vương Chi, ngươi uống thuốc chưa?".

Trước câu hỏi bất ngờ này, phải mất vài giây Vương Chi mới phản ứng lại:

"Uống thuốc gì? Ta đâu có bệnh".

"Ta hiểu rồi". Tặng cho Vương Chi một cái nhìn thương hại, Ni Na nói: "Thì ra là chưa uống thuốc".

Nói xong, Ni Na đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vương Chi hai cái xem như an ủi, sau đó thì tiến lại chỗ Nhược Hy.

"Này... là ý gì?". - Vương Chi nhìn xuống vai mình, vô thức tự hỏi. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Mang theo nghi hoặc, hắn quay đầu nhìn sang Ni Na. Chính lúc này, dị biến nổi lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play