Có điều, lo thì lo vậy thôi chứ trong thâm tâm, Thi Quỷ thực cũng chưa tới mức đối với Lạc Mai Tiên sợ sệt mà kính nhi viễn chi đâu.
Hơn trăm năm trước, khi bản thân mới chỉ là một tên tiểu tu sĩ Linh châu cảnh vô lực chống đỡ hắn còn bình tĩnh đối mặt được thì huống hồ hôm nay, thời điểm hắn đã có đầy đủ vốn liếng?
Lạc Mai Tiên nàng nếu quả có ý thao túng hắn... vậy khẳng định là nàng chọn lầm đối thủ rồi.
Tâm tình thầm buông lỏng, học theo Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ cũng bày ra bộ dáng điềm nhiên mà đưa chân tiến về con suối nhỏ. Hắn chọn một hòn đá ven bờ, ngồi xuống, nhìn Lạc Mai Tiên nhưng lại chẳng nói điều chi.
...
"Róc rách...".
"Róc rách...".
Hoà trong tiếng nước chảy, qua một hồi tỉ mỉ băng bó vết thương, Lạc Mai Tiên kéo xuống tay áo, vừa kéo vừa nói:
"Một đại nam nhân lại ngồi nhìn chằm chằm một nữ nhân, còn là lúc họ vén áo liệu thương... Thi Quỷ, một chút phong phạm thân sĩ ngươi dường như cũng không có nhỉ?".
"Đại công chúa, thân sĩ suy cho cùng thì cũng là người. Đừng nói ta không, dù có phải thân sĩ chân chính đi nữa, ánh mắt ta như cũ vẫn tự tìm đến ngươi thôi".
"Tự tìm?".
Lạc Mai Tiên cười nhạt: "Ta có sức hấp dẫn lớn đến thế sao?".
"Tuyệt đối chẳng cần bàn cãi".
Thi Quỷ mau chóng tiếp lời: "Đại công chúa ngươi thực sự rất đẹp. Nhất là đôi chân ngươi, mắt ta dẫu nhìn cả đời thiết nghĩ cũng sẽ không thấy nhàm chán".
Một lần nữa, Thi Quỷ đã không hề nói dối. Trong cảm nhận của hắn, đôi chân Lạc Mai Tiên thật là hấp dẫn lắm. Còn nhớ hơn trăm năm về trước, tại Đại La, phủ thành chủ, cái ngày nàng đưa hắn từ mật thất bên dưới Đông phòng lên, theo mỗi bậc thang, qua cả đoạn đường u ám, mắt hắn, nó đã luôn dán chặt trên đôi chân rất mực yêu kiều kia.
"Một tấc không đi, một li không dời", năm đó, Thi Quỷ hắn đã "say mê" như vậy rồi. Bây giờ, hắn chỉ là đang tiếp nối lại hành vi của quá khứ mà thôi.
...
"Ồ, ra vậy".
Thái độ khác hẳn năm xưa, lần này đôi chân mặc dù vẫn bị người chăm chú ngắm nhìn nhưng Lạc Mai Tiên lại chẳng có vẻ gì là khó chịu. Nàng chỉ đơn giản rút chân ra khỏi làn nước mát, kế đấy thì mang giày vào, đạp nhẹ tung mình lên không trung, từ từ đáp xuống mặt đất.
Nghiêng mình bên một nhành hoa dại, nàng thoáng ngửi, ngửi xong thì nhận xét:
"Hoa rất thơm".
"So với người thưởng hoa làm sao bì được".
Bên kia, Lạc Mai Tiên nghe vậy thì hứng thú liếc qua.
Vừa lúc, Thi Quỷ ngâm lên:
"Mỹ nhân như hoa, bại quần hùng
Mỹ nhân như hoạ, bại cả giang san".
...
"Mỹ nhân như hoa, bại quần hùng
Mỹ nhân như hoạ, bại cả giang san".
Lạc Mai Tiên lặp lại, trên mặt ý cười mà hỏi:
"Mỹ nhân làm bại quần hùng, hay quần hùng vì nữ nhân mà bại? Mỹ nhân làm bại giang san hay giang san tự bại dưới gót giày mỹ nhân? Thi Quỷ, ta nên hiểu theo nghĩa nào đây?".
"Đại công chúa, trong lòng ngươi câu trả lời vốn dĩ đã có, hà tất phải hỏi ta?".
"Sao lại không? Câu trả lời của ta thì bất quá cũng chỉ của riêng ta. Còn ngươi...".
Lạc Mai Tiên nói ra bấy nhiêu thì bỏ dở. Nàng thu lại tiếu ý trên mặt, giọng nghiêm túc lên hẳn: "Được rồi, lời thừa chẳng cần nói thêm nữa. Thi Quỷ, ta nghĩ đã tới lúc ngươi cho ta một vài lời giải thích thoả đáng".
"Đại công chúa, ngươi muốn biết điều gì?".
"Tất cả".
"Như thế là quá nhiều".
Lạc Mai Tiên không thấy ngoài ý muốn lắm. Nàng thừa hiểu Thi Quỷ sẽ chẳng dễ gì mà hoàn toàn thoả hiệp, nhất là khi hắn lại đang nắm giữ một lực lượng mạnh mẽ hơn người.
Tay thon vuốt nhẹ mái tóc màu vàng kim óng mượt, nàng nói: "Thi Quỷ, ngươi thực cho rằng tiếp ta được một trận liền có thể xếp ngang hàng với ta? Ngươi thực cho rằng Lạc Mai Tiên ta chỉ có bấy nhiêu bổn sự?".
"Thi Quỷ, nếu quả ngươi đang nghĩ như thế thì ta khẳng định với ngươi rằng: Ngươi sai rồi".
...
"Đại công chúa, ta há là hạng vô tri tầm nhìn thiển cận?".
Thi Quỷ tiến sát tới bên cạnh Lạc Mai Tiên, đưa tay ngắt xuống đoá hoa mà nàng đã ngửi qua ban nãy, nói tiếp: "Đại công chúa quên ta nói gì sau trận chiến rồi sao? Thực lực của đại công chúa thâm sâu khó lường, đấy... không phải những lời khách sáo".
...
"Thi Quỷ, ngươi quả nhiên vẫn chưa xuất ra toàn lực". - Qua vài giây im lặng, Lạc Mai Tiên chợt mở miệng thốt ra.
Vốn dĩ nàng không muốn thừa nhận, nhưng trước thái độ điềm nhiên từ nãy giờ của Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên nàng dẫu có tiếp tục chối bỏ cũng chả để làm gì. Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa nàng phải nhượng bộ thoái lui một cách dễ dàng.
Đôi chân yêu kiều lại lần nữa chuyển dời, Lạc Mai Tiên tiến thêm hai bước về phía trước; kế đấy, nàng nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Thi Quỷ, đi vòng ra sau lưng hắn...
"Thế gian này chẳng có thứ gì là tuyệt đối. Đừng nói trường tồn vĩnh cửu, đôi ba tháng, vài ba năm thôi cũng đã lắm những đổi thay...".
"Thi Quỷ, một mối quan hệ bền vững nên bắt đầu từ sự chân thành, hoặc ít ra là sự thật. Ngươi giữ khư khư nhiều bí mật như vậy... Ngươi nói ta làm sao có thể tin tưởng mà giao phó muội muội cho ngươi đây?".
"Đại công chúa hình như đã nghiêm trọng hoá vấn đề rồi".
"Ngươi cho là thế?".
Thi Quỷ không trực tiếp trả lời mà gợi nhắc: "Đại công chúa, theo ta được biết thì đối với La Ti, ngươi nhận thức cũng chẳng nhiều lắm".
Chân mày khẽ cau, Lạc Mai Tiên đem bàn tay đang đặt trên vai Thi Quỷ thu hồi, giọng lạnh đi vài phần:
"Là Nghinh Tử nói với ngươi?".
"Quan trọng ư?".
Thi Quỷ tiếp tục: "Đại công chúa, nếu năm xưa ngươi đã có thể tiếp nhận một La Ti bí ẩn, hôm nay tại sao lại không thể tiếp nhận thêm một Thi Quỷ đồng dạng?".
"Dựa vào cái gì?".
Lạc Mai Tiên bật cười, chậm rãi lắc đầu: "Thi Quỷ, ngươi biết thời điểm La Ti tự tìm đến ta, hắn đã dâng lên cho ta thứ gì không?".
"Pháp bảo trân quý? Thánh dược khó cầu? Đều không phải. Thứ mà năm đó La Ti mang tới cho ta là "giá trị". Rất lớn".
"Còn Thi Quỷ ngươi... Ta công nhận ngươi rất mạnh, tiềm năng rất lớn, so với La Ti năm đó lợi hại hơn gấp mấy lần. Tuy nhiên, "giá trị" nếu phải đem ra so sánh... khá chênh lệch đấy".
...
"Quả đúng là một nữ nhân xảo quyệt, hơn nữa còn hết sức tham lam".
Sau khi âm thầm dành cho Lạc Mai Tiên một câu đánh giá như vậy xong, Thi Quỷ lúc này mới cất tiếng:
"Ra là đại công chúa cảm thấy giá trị của ta còn quá nhỏ".
"Tốt thôi. Đã vậy, tại sao không để ta dâng tặng cho ngươi một chiến tích làm quà nhỉ?".
"Chiến tích? Thi Quỷ, ý ngươi là gì?".
Thi Quỷ xoay người nhìn về phương nam, đều đều cất giọng:
"Trên đường đến thành Lang Cơ, ta có nghe Thác Đán tóm lược qua thế cục của Hồng Uy Thiên Quốc hiện giờ. Liên quân của Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm và Kỷ Vương Lạc Ninh chẳng phải là đang sắp đánh tới đây sao?".
"Thế nào, Thi Quỷ ngươi muốn cùng đại quân của ta ra trận lập công?".
"Không".
Nhận được cái lắc đầu phủ định nọ, Lạc Mai Tiên không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn. Dạ đầy nghi hoặc, nàng thăm dò:
"Ngươi vừa bảo sẽ dâng tặng ta một chiến tích lại vừa không định cùng đại quân của ta xông trận... Thi Quỷ, đừng nói với ta là ngươi muốn một mình đối chọi với cả liên quân của đế đô và Ô Nha đấy".
"Tại sao lại không?".
...
Mãi một lúc lâu cũng chưa thấy Lạc Mai Tiên nói năng gì. Nàng chỉ đứng yên đó, nhìn chằm Thi Quỷ.
Trong lòng nàng, một trận sóng gió đang nổi lên.
Câu nói của Thi Quỷ, nó có nghĩa gì? Hắn vậy mà thực sự có ý định một mình đối chọi với liên quân của đế đô và Ô Nha. Chuyện này...
Hai chữ "điên cuồng" cũng chả đủ để hình dung!
Nghĩ đi. Một đội quân được cử đến với mục đích tiêu diệt thế lực của Lạc Mai Tiên nàng, nó sẽ yếu sao?
Lạc Mai Tiên nàng nắm giữ bao nhiêu lực lượng, Chiêu Hoàng Thánh Đế Lạc Cẩm và Kỷ Vương Lạc Ninh kia, bọn họ há lại không chút tường minh? Mười thì cũng phải biết rõ bảy, tám phần chứ.
Trong hàng ngũ quân binh được điều tới tham chiến kia, chắc chắn sẽ có rất nhiều cường giả, chân nhân tin tưởng cũng không ít. Hơn nữa, theo như thám báo truyền về, kẻ thống lĩnh lại chẳng phải ai khác mà chính thị Kỷ Vương Lạc Ninh - tam hoàng thúc của Lạc Mai Tiên nàng - người từ lâu sớm đã đạt tới cảnh giới Linh anh đệ bát trọng.
Thi Quỷ, hắn dựa vào cái gì mà ngông cuồng như vậy, bất quá một tên Thiên hà đệ cửu trọng lại muốn một mình đấu cả mấy mươi vạn quân binh, hàng ngàn cường giả, hàng trăm chân nhân?
Lý giải hợp lý nhất vừa hiện ra trong đầu Lạc Mai Tiên chỉ có một: Thi Quỷ, hắn phát điên rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT