Ngạc nhiên? Đây đã không đơn thuần là ngạc nhiên. Nó còn hơn thế nữa. Khi chém xuống một kiếm kia, Lạc Mai Tiên vốn đã lường trước Thi Quỷ sẽ chống đỡ được, chỉ là chẳng thể ngờ lại theo cách như vầy...

Không một vết xước, thậm chí dù là nhỏ nhất... Thi Quỷ mạnh tới tình trạng này rồi sao? Hoặc là nói hắn còn mạnh hơn thế nữa?

"Thi Quỷ, đến cùng là trong hồ lô của ngươi đang đựng thuốc gì?".

Thầm trấn định tâm thần, Lạc Mai Tiên giấu đi rung động trong lòng, tỏ vẻ dửng dưng:

"Thi Quỷ, mai rùa của ngươi coi bộ cũng khá cứng cáp đấy".

Bị mai mỉa là vậy, xong Thi Quỷ như cũ vẫn bình thản đối đáp, trên gương mặt chẳng có tí gì bực bội:

"Đại công chúa, ta sẽ xem đó như một lời khen tặng".

Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: "Kiếm đã xuất, cũng đã chém, không biết bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?".

"Thi Quỷ, ngươi không cảm thấy là vẫn còn quá sớm ư?".

Lạc Mai Tiên khoan thai cất bước, vừa đi vừa dùng tay lướt nhẹ trên trường kiếm mảnh mai, cất giọng mà rằng:

"Tư cách mà ngươi tự cho là, đến lúc này ta vẫn còn chưa được thấy. Vừa xem, bất quá một con rùa co đầu rụt cổ, lại có gì đáng trọng?".

"Tiêu chuẩn của đại công chúa ngươi quả nhiên đủ cao".

Thi Quỷ thoáng nhìn Tinh Hoả Kim Chung, kế đến lại xem qua đám người Tiểu Kiều, chợt đề nghị:

"Đại công chúa, chỗ này hẳn là không thích hợp để cho ngươi xem cái "tư cách" mà ngươi muốn xem. Đã vậy... tại sao chúng ta không tìm một nơi thanh vắng để "trò chuyện"? Một nơi mà chỉ có ta và ngươi?".

"Thế nào? Lại có chiêu trò gì mới mẻ sao?".

"Chiêu trò? Nào có...".

Thi Quỷ lắc đầu, một bộ thành thật: "Chỉ là nhiều năm không gặp, nay muốn cùng đại công chúa ôn lại chuyện cũ ngày trước, tiện thể cho đại công chúa xem một chút tư cách, giải đáp một vài điều nghi hoặc, và thậm chí... biết đâu còn có thể trợ giúp đại công chúa mở rộng thêm con đường đế vương của mình".

Trong câu nói của mình, Thi Quỷ đã cố tình nhấn mạnh hai chữ "đế vương". Tất nhiên là hắn có dụng ý. Và Lạc Mai Tiên, nàng cũng đủ thông minh để hiểu được ý tứ hàm ẩn bên trong.

Chân ngưng bước, Lạc Mai Tiên đem trường kiếm mảnh mai thu hồi, quay sang bảo Thác Bất Thế đang đứng phía xa:

"Thác tướng quân, hãy trông chừng tiểu công chúa".

"Đại công chúa xin cứ an tâm".

"Tốt".

Dời mắt về nơi cũ, Lạc Mai Tiên hướng Thi Quỷ bảo: "Thi Quỷ, chúng ta cũng nên tìn một nơi thanh vắng để "hàn huyên" rồi".

"Đại công chúa hà tất phải nôn nóng như vậy".

Tương tự Lạc Mai Tiên, lần này Thi Quỷ cũng truyền đạt ý niệm của mình cho đám người Tiểu Kiều:

"Tiểu Kiều, Khổng Lăng, các ngươi trước cứ ở đây chờ ta".

"Nhưng công tử...".

"Tiểu Kiều, ta sẽ chẳng việc gì đâu".

...

...

Gần nửa giờ sau.

Vị trí bây giờ đã không phải phủ thành chủ, càng không thuộc nội thành Lang Cơ nữa. Chỗ này là một hoang sơn, khá cao.

Trên đỉnh núi, ngay sát mép vực hiện có một nữ nhân đang đứng. Trong yên lặng, giữa cái nhìn xa xăm vô tận, nàng chủ động mở lời:

"Thi Quỷ, nơi này hẳn đã đủ gọi thanh vắng rồi chứ?".

"Cũng không tệ". - Phía sau Lạc Mai Tiên, cách chừng bảy hay tám bước chân gì đấy, Thi Quỷ hồi đáp.

Kế đó, hắn hỏi: "Đại công chúa, ngươi đối với hoang sơn này dường như có phần quen thuộc?".

"Không phải việc của ngươi, hà tất bận tâm?".

Lạc Mai Tiên xoay người lại, nói tiếp: "Huống hồ, sau hôm nay, biết đâu Thi Quỷ ngươi đã chẳng còn cơ hội để nhìn thấy bầu trời này nữa".

"Đại công chúa đối với ta xem chừng vẫn là sát tâm không đổi".

"Cần phải?".

Thi Quỷ cười nhạt: "Trên đời này đâu có gì là tuyệt đối. Ta tin tưởng ngươi sẽ đổi ý nhanh thôi".

"Dựa vào cái mà ngươi gọi là tư cách ư?".

"Thi Quỷ, cho ta thấy đi!".

Thanh âm còn chưa kịp lắng xuống thì bảo kiếm đã hiện ra nơi tay. Trong hung quang chói loà, Lạc Mai Tiên nhắm Thi Quỷ chém tới.

"Ầm... ầm...!!".

"... ầm... ầm!!".

...

Hiện thân tại một vị trí khác, với thánh thủy chi anh đã được điều động, Thi Quỷ kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại cùng nhau, chỉ thẳng về thân ảnh Lạc Mai Tiên đang lao đến.

Lấy tay làm kiếm, xuyên phá sơn hà!

"Ầm... ầm... m... m...!!".

"Quá chậm!".

Sau khi lách mình tránh khỏi kiếm chỉ của Thi Quỷ, Lạc Mai Tiên lập tức đáp lễ bằng một đường kiếm uy lực kinh thiên, so với vừa nãy thiết nghĩ chí ít phải mạnh hơn gấp ba lần có lẻ.

Đế Quyết: Kiếm Đoạn Tam Thiên!

"Ầm!".

"Ầm!".

"Ầm!".

...

"Đại công chúa xem ra đã thật sự nghiêm túc rồi".

"Hừ! Tiếp kiếm!".

"Keng!".

"Keng! Keng!".

...

Một kiếm rồi lại một kiếm, Lạc Mai Tiên cứ thế mà trút hết lên người Thi Quỷ, cường liệt vô cùng. Thực lực của nàng, chỉ sợ so với Nghinh Tử cũng không chút thua kém.

"Chỉ mới hơn trăm năm cách biệt mà nữ nhân này đã gần như thoát thai hoán cốt, thật chẳng biết nhờ vào cơ duyên gì".

"Thế lực của nàng, chỉ e cũng không đơn giản như bề ngoài. Coi bộ sau này phải bỏ công điều tra một chút...".

Thi Quỷ vừa ngăn đỡ những đường kiếm vừa âm thầm nghĩ ngợi. Mặc dù hắn đang liên tục bị Lạc Mai Tiên dồn ép nhưng từ đầu tới cuối, như cũ vẫn có thể biến nguy thành an.

Lạc Mai Tiên mạnh, điều đó không giả; thế nhưng là... Thi Quỷ hắn há đâu lại yếu? Ít nhất, so với thực lực mà nàng đang thể hiện thì hắn vượt trội hơn rất nhiều.

Phần mình, Lạc Mai Tiên tất nhiên cũng thừa biết điều đó. Chính vì biết rõ nên lúc này đây, sau một hồi giao đấu, nàng đã lại một lần nữa gia tăng áp lực.

Tạm tách mình khỏi Thi Quỷ, nàng gọi ra thêm một thanh bảo kiếm nữa.

Khác hẳn trường kiếm mảnh mai được dùng để giao đấu từ nãy giờ, thanh kiếm vừa được Lạc Mai Tiên gọi ra này trông khá thô kệch. Nó dài hơn bốn thước, rộng tầm gang tay, không sắc mà trái lại còn rất cùn.

Nhìn vào thanh kiếm cùn kia, Thi Quỷ vậy mà nhận xét: "Hảo kiếm".

Mỉa mai?

Nào có. Lời của Thi Quỷ, nó hoàn toàn là thật tâm khen tặng. Thi Quỷ hắn đâu phải hạng cô lậu quả văn, há lại chẳng nhìn ra sự lợi hại ẩn tàng bên trong thanh kiếm nọ. Theo đánh giá của hắn thì nó thậm chí còn vượt trội hơn hẳn trường kiếm sắc bén được Lạc Mai Tiên sử dụng từ nãy giờ.

Thần tình chuyển từ điềm nhiên sang ngưng trọng, Thi Quỷ cấp tốc điều thêm lực lượng từ tiểu linh anh của a di mình, chuẩn bị ứng phó. Hắn biết, đợt công kích tiếp theo của Lạc Mai Tiên sẽ rất ư khủng bố.

Thực tế quả là như vậy. Đúng như Thi Quỷ suy đoán, Lạc Mai Tiên sau khi nắm lấy thanh tử kiếm thô kệch kia thì liền phát động tấn công với một sức mạnh khác xa hoàn toàn trước đó. Áp lực, nó thật sự vô cùng lớn.

...

"Keng! Keng!".

...

"Keng!".

...

"Thi Quỷ! Ngươi chỉ được tới đó thôi sao?!".

"Keng!".

"Oành...!!".

...

Trước thế công như vũ bão từ Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ liên tiếp bị khiến cho phải thoái lui, chống đỡ hết sức chật vật. Tuy nhiên, tất cả vẫn chỉ mới là màn dạo đầu...

Thi Quỷ không phải kẻ ngốc thích chui đầu vào chỗ chết. Hắn nếu đã dám tự mình theo Lạc Mai Tiên tới chốn hoang sơn này thì đã lường trước mọi chuyện rồi. Thực lực của chân nhân cảnh giới thứ tám, hắn hoàn toàn ước lượng được.

Bấy nhiêu lực lượng đã nghĩ đàn áp hắn, mơ tưởng!

Hắc quang lập loè trong đáy mắt, Thi Quỷ mượn thế kiếm bay ngược về phía sau. Bằng động tác cực nhanh, hắn vẽ ra một vòng tròn với những hoa văn tối nghĩa. Xong xuôi đâu đấy, hắn thao túng vòng tròn cổ quái vừa được tạo ra kia, đánh thẳng lên không trung.

Ngay lập tức, một góc trời trở nên u ám. Trong khoảng không lập loè lôi điện, từ giữa vòng tròn đầy rẫy hoa văn tối nghĩa hiện đã bành trướng hơn hai mươi thước nọ, một hư ảnh lao ra.

Vừa xuất hiện là một người lực lưỡng toàn thân phủ kín khôi giáp màu lam, sau lưng có bốn kiện binh khí khác nhau liên tục xoay vòng bao gồm: trường thương, kim bát, đại đao và ngân câu.

Tay chỉ về phía Lạc Mai Tiên, Thi Quỷ hô lớn:

"Đi!".

Nhận được mệnh lệnh, hư ảnh cao lớn được vũ trang nọ tức thì chuyển mình lao đi. Bốn kiện binh khí vốn đang xoay vòng sau lưng nó cũng theo đó mà đồng loạt nhằm vào Lạc Mai Tiên công kích.

Chiêu này... chính là Vu Thần Hiện Thế trong Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết - thứ công pháp mà Thi Quỷ buộc phải tu luyện theo sự sắp đặt của Hoan Vương hơn trăm năm qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play