"Mẫu thân, con nghe tứ nương bảo phụ thân đã quyết định ngày rời mật cảnh, là thật hả?".

Tại một góc nhỏ, trên một cành cây, Tiểu Vương trong bộ bạch y thanh nhã, vừa đong đưa đôi chân vừa mở miệng hướng Tiểu Kiều hỏi.

Thực lòng thì hắn đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi. Không phải do hắn không thích nơi này, chỉ là... Tiểu Vương hắn muốn được nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Ngẫm lại thì từ lúc bắt đầu nhận thức cho tới bây giờ, Tiểu Vương hắn quanh qua quẩn lại cũng chỉ ở bên trong phạm vi của mật cảnh mà thôi. Cảnh có đẹp đến đâu đi nữa, nhìn mãi rồi cũng sinh ra nhàm chán mà.

"Tiểu Vương".

Đối với tâm tư của Tiểu Vương, Tiểu Kiều không khó để hiểu được. Nàng cười hiền lành, hỏi:

"Con có phải đã thấy rất buồn chán nơi này rồi đúng không?".

Tiểu Vương hơi cúi đầu, biểu cảm có chút ngại ngùng giống như một đứa trẻ. Bằng thanh âm được hạ thấp đi nhiều so với ban nãy, hắn nói:

"Tiểu Vương cũng không phải không thích ở đây, chỉ là... Trong mật cảnh này, mọi ngóc ngách Tiểu Vương đều đi qua hết rồi, chẳng còn thứ gì mới lạ nữa...".

Nói đoạn, Tiểu Vương ngước mắt nhìn lên, đột nhiên hỏi:

"Mẫu thân, mẫu thân không cảm thấy buồn chán một chút nào hết sao?".

Đối với việc này bấy lâu hắn vẫn luôn thắc mắc đấy. Theo như quan sát lẫn những lần trò chuyện cùng các nương, hắn rõ ràng thấy bọn họ... Chung quy là khác với mẫu thân Tiểu Kiều.

Nhị nương Âm Cơ, tam nương Lạc Lâm, hay kể cả tứ nương Khổng Lăng, ai nấy đều ít nhiều mong ngóng, hoặc không thì tưởng niệm thế giới bên ngoài. Riêng phần đại nương Nghinh Tử, mặc dù thờ ơ nhưng tâm thái so với vị mẫu thân Tiểu Kiều này của hắn cũng là rất sai biệt.

Nói thế nào nhỉ? Vị mẫu thân này của hắn kiểu như trong lòng đã chính thức xem nơi đây là nhà mình ấy.

Tại sao chứ? Ngay cả bản thân hắn là người đã sinh ra từ đây còn không thể như vậy...

Tiểu Vương, hắn thật là không tài nào hiểu được.

May cho hắn, nỗi nghi hoặc ấy đã chẳng kéo dài lâu thêm nữa. Bên cạnh hắn, Tiểu Kiều đã lên tiếng giải đáp.

"Tiểu Vương". - Nàng nói - "Mẫu thân không thấy buồn chán một chút nào. Chỉ cần được ở gần công tử thì dù là nơi đâu mẫu thân đều nguyện ý...".

"Nói vậy... tất cả đều là phụ thuộc vào phụ thân rồi".

"Ừm, thêm Tiểu Vương con nữa. Lạc Lâm, Nghinh Tử tỷ, Âm Cơ tỷ và cả Khổng Lăng tỷ...".

"Thế là tất cả rồi".

"Ừm".

...

"Tuy rằng mẫu thân nói tất cả nhưng trọng yếu nhất thì khẳng định vẫn là phụ thân".

Trong khoảnh khắc suy tư ngắn ngủi, Tiểu Vương thầm nghĩ. Chuyện mẫu thân Tiểu Kiều đối với phụ thân Thi Quỷ có tình cảm sâu đậm, Tiểu Vương hắn đương nhiên hiểu được. Chỉ là... hắn chưa biết quá rõ.

Cái cảm xúc mà mẫu thân và các nương vẫn thường gọi là "yêu" đó, hắn hoàn toàn mù tịt.

"Ài... Các nương vẫn thường bảo đợi sau này mình gặp được một nữ nhân thích hợp thì tự khắc sẽ biết tình yêu là gì. Thật khiến người ta vừa khó nghĩ lại vừa ngóng trông mà...".

"Thế giới bên ngoài, nó hẳn là nhiều màu sắc lắm...".

...

Mấy câu hỏi han, đôi lời tâm sự, chúng hiện đều đã lùi lại phía sau. Tiểu Kiều cũng như Tiểu Vương, cả hai từ lâu đã rời khỏi cành cây cao. Vị trí mà bọn họ đang đứng lúc này là một thảm cỏ xanh, trước một nấm mộ được đặt vài đoá hoa tươi thắm.

Lại nói, hiện hữu đây cũng không chỉ riêng mỗi hai người bọn họ; trừ bỏ bọn họ ra thì Lạc Lâm, Âm Cơ, Khổng Lăng, Nghinh Tử đều đang có mặt.

Tay lướt bia mộ, Thi Quỷ mở lời:

"Phụ thân, mới đó mà đã ba năm rồi".

Mắt nhắm lại rồi cũng mau chóng mở ra, Thi Quỷ khẽ động thần niệm, tay phải nhẹ nâng. Theo động tác nâng tay của hắn, từ bên trong thể nội, một dòng nước chậm rãi đi ra.

Đích xác là thánh thủy chi anh của Cao Chính.

So với lúc trước, thời điểm còn chưa chữa trị cho Na Trát thì thánh thủy chi anh bây giờ quả đã có nhiều sai biệt. Từ màu ngọc bích, dòng nước hiện đã chuyển thành màu lam, nhạt đi trông thấy.

Cúi nhìn dòng nước chập chờn dao động, Thi Quỷ nói tiếp:

"Phụ thân, người hãy an lòng. Việc người căn dặn, hài nhi nhất định sẽ làm được. Thánh thủy chi anh này, hài nhi sẽ tận tay trao lại cho mẫu thân...".

...

Trải qua thêm một hồi im lặng, khi mà thánh thủy chi anh đã được thu vào bên trong thể nội, Thi Quỷ chợt thở nhẹ, bảo với mọi người:

"Cũng không còn sớm nữa, chúng ta rời đi thôi".

Dời sang bia mộ, hắn khẽ giọng: "Phụ thân, đến lúc hài nhi phải đi rồi. Xin người hãy an nghỉ".

Dứt câu, Thi Quỷ xoay người bước đi, đầu không ngoảnh lại.

...

Từng chút... từng chút..., bóng dáng Thi Quỷ cùng đám người Lạc Lâm, Tiểu Kiều cứ thế mà xa dần... xa dần...

Thân ảnh mờ đi, thanh âm xa hẳn, còn rõ duy mỗi tiếng gió. Thổi ngược, rồi lại thổi xuôi...

...

...

Từ mật cảnh ra đến tế đàn Thiên Vu, rồi từ tế đàn Thiên Vu ra khỏi vực Tử Vong, hành trình xét kỹ cũng chả có gì đặc biệt. Cây vẫn là cây, ma thú thì vẫn là ma thú, dẫu trưởng thành thêm, đối với Thi Quỷ và chúng nữ bất quá hết thảy chỉ là hạng tép riu, rơm rạ. Muốn diệt, bất quá một cái nhấc tay.

Trong số bảy người ở đây, cảm thấy mới lạ, sinh lòng hứng thú thiết nghĩ duy mỗi một mình Tiểu Vương mà thôi.

Phải. Tiểu Vương đã rất tò mò trước những gì mình trông thấy được. Với hắn, cây cối lẫn ma thú, đại đa số đều là thứ đáng để lưu tâm.

Khỏi phải nghĩ, Tiểu Vương hắn tất nhiên là đã liên tục hỏi, liên tục chỉ trỏ. Hơn bao giờ hết, trong bộ dạng hắn lúc này thật giống y như một đứa trẻ. Trăm năm thọ nguyên, đối với hắn xem chừng là qua hết cũng chỉ bằng không...

...

Tiểu Vương là thế, đang sắm vai một cậu bé ham học hỏi. Phần những người khác...

Như đã từng nói, ngoại trừ Tiểu Kiều luôn toàn tâm toàn ý với Thi Quỷ và Nghinh Tử một bộ thủy chung thờ ơ ra thì ba nữ nhân còn lại là Âm Cơ, Lạc Lâm, Khổng Lăng, các nàng ít nhiều đối với thế giới bên ngoài mật cảnh đều có chút trông mong hoặc tưởng niệm. Nhất là Lạc Lâm. Kể từ khi chính thức đặt chân lên trên vực Tử Vong, tâm tình nàng đã âm thầm thay đổi, còn là khá lớn.

Nàng đang nghĩ đến rất nhiều thứ. Hồng Uy Thiên Quốc, phụ hoàng, Đại La, Thác Bất Thế, Thác Đán, Đại - Tiểu nhị đầu,... Nhưng trên tất cả, nhiều nhất thì vẫn là tỷ tỷ nàng: Lạc Mai Tiên.

Hơn trăm năm dài xa cách, Lạc Lâm nàng thực rất nhớ tỷ tỷ. Giờ phút này đây, nàng chỉ muốn chạy thật nhanh về Đại La, sà vào lòng tỷ tỷ rồi ôm chặt lấy, thoả sức khóc một trận như mưa...

Trên thế gian này, kể từ lúc mẫu hậu nàng mất thì tỷ tỷ chính là người thân duy nhất yêu thương, chăm sóc cho nàng, vì nàng mà lo nghĩ... Đối với nàng, Lạc Mai Tiên không chỉ đơn thuần là thân tỷ tỷ mà giống như một người mẹ vậy. Tình cảm giữa đôi bên, nó hết sức sâu đậm.

Chính vì như thế, bởi do là đậm sâu nên Lạc Lâm nàng mới phải từng sầu muộn, từng sợ hãi... Nàng sợ cái thời khắc tỷ muội đoàn viên ấy sẽ diễn ra theo chiều hướng tồi tệ.

Đừng hỏi nguyên do. Nó chẳng phải đã quá rõ ràng rồi ư? Từ lâu Lạc Lâm nàng đã trở thành nữ nhân của Thi Quỷ, mà Thi Quỷ thì thân phận lại là...

Dị Chủng, họ chưa bao giờ được xem trọng cả. Hoàn toàn ngược lại, trong nhận thức của thế nhân thì Dị Chủng thậm chí còn không bằng một tên Dịch Ma ti tiện cấp thấp nữa.

Đành rằng trong mắt Lạc Mai Tiên Thi Quỷ đặc biệt, không như những Dị Chủng khác, thế nhưng chỉ bấy nhiêu thôi là chưa đủ. Nên nhớ, tính tới thời điểm hiện tại Thi Quỷ vẫn mới chỉ là một thân sĩ của Lạc Mai Tiên, một vị sư phó trên danh nghĩa của Lạc Lâm mà thôi. Đó là địa vị chính thức của hắn.

Trong khi Lạc Lâm đâu này?

Dẫu bị ruồng bỏ thì thân phận vẫn cứ là tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc. Dẫu chịu lưu đày thì địa vị vẫn cứ là một "tiểu bá vương" dưới một người trên vạn người của thành Đại La.

Một tên thân sĩ xuất thân Dị Chủng lại cùng một vị công chúa phát sinh quan hệ, chuyện này thật sự đã quá ngoài sức tưởng tượng rồi. Một khi để cho Lạc Mai Tiên biết được, để cho vị hoàng đế của Hồng Uy Thiên Quốc biết được, bọn họ nếu lập tức vung kiếm giết chết Thi Quỷ thiết nghĩ cũng không có gì là lạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play