"Thấp hơn một hai cảnh giới thì sao? Vương Chi, ngươi nên nhớ công pháp mà ngươi đang tu luyện là một loại rất cao cấp, há có thể đánh đồng với những tu sĩ tu luyện công pháp bình thường khác? Hừ! Chỉ cần ngươi biết vận dụng thì dù tu vi thua kém một hai cảnh giới cũng chẳng là gì hết, vẫn có khả năng thắng được. Huống hồ, cách thời điểm diễn ra Ngũ phong chi chiến vẫn còn ba tháng nữa, từ đây đến đó lẽ nào ta lại không giúp ngươi đề thăng được một hai cảnh giới...".

Lần này Vương Chi không thể không công nhận là từng câu từng chữ của sư phụ mình đều rất đúng. Còn chưa lâm trận, còn chưa nhìn thấy đối phương có bao nhiêu lực lượng thì đã thu cờ thoái lui, cái này đúng là hèn nhát, thiển cận... Bình thường sư phụ cũng hay rầy la hắn, tuy nhiên hầu hết đều theo kiểu cưỡng từ đoạt lý, thế nhưng lần này thì khác, hắn bị mắng không oan.

Kèm một chút xấu hổ và tự trách, Vương Chi hơi cúi đầu: "Sư phụ, xin lỗi, là ta hồ đồ".

"Hừ".

Hừ khẽ một tiếng, Lăng Mị quay mặt sang hướng khác, chẳng thèm nhìn.

Thấy nàng vẫn chưa chịu nguôi giận, suy đi nghĩ lại một hồi, Vương Chi đành nói:

"Sư phụ, người đừng tức giận nữa. Cùng lắm... cùng lắm thì ta sẽ tham gia Ngũ phong chi chiến...".

Như chỉ chờ có thế, Lăng Mị quay mặt lại, xác nhận: "Ngươi nói thật chứ?".

Nhận được cái gật đầu của Vương Chi, nàng bảo: "Vương Chi, đây là ngươi tự nguyện đó nhé. Ta không hề ép buộc ngươi đó nhé".

"Sư phụ, ta...".

Vương Chi còn chưa kịp ý kiến ý cò gì thì đã bị Lăng Mị cắt ngang: "Được rồi, không cần nói thêm nữa, cứ quyết định như vậy đi. Ba tháng sau ngươi sẽ cùng với năm đệ tử khác đại diện cho Thiên Đan Phong chúng ta tham gia Ngũ phong chi chiến. Để chuẩn bị cho cuộc thi đấu này, thời gian tới các ngươi sẽ có một cuộc thí luyện đặc biệt. Nội dung cụ thể thế nào thì sáng mai khi bắt đầu thí luyện ngươi sẽ biết. Còn bây giờ... ta về ngủ đây".

Vừa dứt câu, Lăng Mị liền xoay người bước đi. Vừa đi vừa che miệng ngáp dài: "Thật là mệt chết đi được".

Mắt thấy nàng đã sắp đi xa, Vương Chi khẩn trương hô lên:

"Sư phụ!".

Ngoảnh đầu lại, Lăng Mị nghi hoặc: "Ngươi kêu ta làm gì?".

"Cái kia... Sư phụ, vừa nãy người nói có thể giúp ta đề thăng một hai cảnh giới trước khi Ngũ phong chi chiến diễn ra".

"Vương Chi, ngươi nghe nhầm rồi. Ta chỉ nói là giúp ngươi học thêm một hai thuật pháp mới thôi".

Nói xong, Lăng Mị tiếp tục cất bước, lần này thì nàng lại thi triển cước bộ thần kỳ như lúc xuất hiện. Chớp mắt, thân ảnh nàng đã hoàn toàn tiêu thất.

Bằng vẻ mặt ngơ ngác, Vương Chi nhìn vào khoảng không vô định, hồi lâu mới thốt ra một câu:

"Sư phụ, người thật vô sỉ".

...

...

Sáng hôm sau.

Vương Chi đứng trước động phủ của Lăng Mị, hết đi qua rồi đến đi lại, cứ chốc chốc lại đảo mắt nhìn quanh một vòng.

"Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ bắt đầu thí luyện mà, sao lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?".

"Động phủ thì không ở, rốt cuộc là chạy đi đâu chứ?".

"Chẳng lẽ sư phụ gạt mình, thật chất vốn không hề có cái gọi là cuộc thí luyện đặc biệt gì?".

"Chắc không đâu. Mặc dù thường ngày nàng rất hay gạt người, nhưng bộ dáng hôm qua đích thực là rất nghiêm túc...".

...

Đứng lẩm bẩm một đỗi, trong lúc lơ đễnh, ánh mắt Vương Chi bắt gặp một thân ảnh đang ngự kiếm bay về phía hắn.

Chờ cho thân ảnh kia đáp xuống, Vương Chi nhìn kỹ thì thấy đó là một cô gái tuổi độ hai lăm hai sáu, mặc bộ y phục màu trắng, không hoa văn, da trắng nhợt, mũi thẳng, cằm thon, tóc dài ngang hông,...

"Tú Anh sư tỷ?".

"Vương sư đệ, đã lâu không gặp". - Hoàng Nữ Tú Anh khẽ gật đầu đáp lại, đang định nói tiếp thì ánh mắt chợt đổi. Nàng không kiềm được mà quan sát kỹ Vương Chi thêm một lúc, đến khi hắn bắt đầu nghi hoặc thì mới hỏi:

"Vương sư đệ, ngươi đã bước vào Linh tuyền cảnh?".

"Ừ. Ta vừa mới đột phá cách đây ít hôm".

Nghĩ ngợi trong giây lát, Hoàng Nữ Tú Anh lại hỏi tiếp:

"Chắc là ngũ trưởng lão đã giúp đỡ ngươi rất nhiều trong việc tu luyện?".

Giúp đỡ sao? Hình như phần lớn đều là nàng ném cho hắn một ít đan phương, ngọc giản linh tinh rồi bắt hắn tự học thì phải.

Có nên nói thật không nhỉ?

Hay là thôi đi. Chê bai sư phụ mình trước mặt người khác cũng chẳng hay ho gì lắm.

Sau một hồi cân nhắc, Vương Chi quyết định không nên vạch áo cho người xem lưng. Mặt không đổi sắc, hắn đáp:

"Sư tỷ nói đúng. Sư phụ, người đã giúp đỡ ta rất nhiều".

Hóa ra là vậy. Nghe Vương Chi xác nhận xong, thần sắc Hoàng Nữ Tú Anh rốt cuộc cũng trở lại bình thường. Lúc nãy, khi phát hiện tu vi của hắn đã là Linh tuyền cảnh thì nàng đã bị làm cho rung động. Trong vòng bốn năm, từ một tu sĩ Khai nhãn trung kỳ nhỏ nhoi lại có thể liên tục đột phá hai đại cảnh giới, tốc độ này chỉ có những kẻ được gọi là thiên tài mới có khả năng làm được.

Nhưng còn Vương Chi? Hắn là thiên tài ư? Không phải. Tư chất của hắn rất thấp. Mặc dù trước kia hắn đã từng luyện thành Lưu Tinh Chỉ trong vòng một tháng, ngộ tính có thể nói là cực kỳ kinh người, tuy nhiên tuyệt kỹ và tu vi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Muốn tu vi tăng tiến thì không phải chỉ cần ngộ tính là đủ, đan điền và kinh mạch mới là thứ mấu chốt. Mà đan điền, kinh mạch là gì? Chính là tư chất - thứ kém cỏi của Vương Chi. Hoàng Nữ Tú Anh tuyệt không tin tưởng hắn có thể bằng vào tư chất thấp kém của mình mà tu luyện tới Linh tuyền cảnh chỉ trong khoảng thời gian bốn năm mà không có ngoại lực trợ giúp.

Trên thực tế, có rất nhiều cách để đề thăng tu vi một người. Ví như đơn giản nhất là dùng đan dược chẳng hạn. Có điều, cái gì cũng đều có hai mặt của nó. Đúng là có không ít loại đan dược có thể giúp tu sĩ Khai nhãn cảnh đề thăng lên Linh tuyền cảnh trong thời gian ngắn, thế nhưng nó cũng mang lại một vài tác dụng phụ không mong muốn. Điển hình nhất là khiến cho căn cơ tu sĩ phục dụng thiếu bền vững, chân nguyên thiếu tinh thuần, từ đó dẫn đến linh lực thi triển ra cũng trở nên yếu kém. Lại nói, đó mới chỉ là ảnh hưởng ở hiện tại, xét đến tương lai thì nó còn gây ra trở ngại không nhỏ trong việc đột phá cảnh giới của tu sĩ.

Nói vậy thì đan dược là thứ cản trở tu sĩ sao?

Hoàn toàn không phải. Đan dược có rất nhiều loại, tốt có, xấu có, cao cấp có, thấp kém có... Thường thì chỉ có những loại đan dược có tác dụng nhanh chóng đề thăng tu vi cho tu sĩ mới gây ra trở ngại cho quá trình đột phá cảnh giới sau này, về phần những loại khác thì gần như là chẳng ảnh hưởng gì cả. Tuy nhiên, mọi thứ trên đời đều luôn có ngoại lệ, đối với tu đạo giới thì lại càng nhiều. Theo nhận thức của Hoàng Nữ Tú Anh thì có một số loại đan dược có thể giúp cho tu sĩ dễ dàng đề thăng cảnh giới mà lại không hề gây tác dụng phụ gì. Chỉ là... chúng rất trân quý, phẩm cấp thường là từ lục phẩm linh đan trở lên, giá trị ít nhất cũng là ngàn vạn linh thạch, tuyệt không phải thứ mà một tu sĩ bình thường có thể lấy ra được.

Về phần Vương Chi, mặc dù hắn đúng thật là một tu sĩ bình thường nhưng sư phụ hắn - ngũ trưởng lão - thì không. Thân là một Linh đan sư cao cấp, thiết nghĩ cầm ra vài viên linh đan lục phẩm trợ giúp Vương Chi âu cũng chẳng có gì lạ.

Tóm lại thì Hoàng Nữ Tú Anh đã dành cho Vương Chi một kết luận: Tu vi của hắn là nhờ ngũ trưởng lão đề thăng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play