"Thi Quỷ, năm năm qua ngươi đã luôn giữ khoảng cách với nàng, nhiều lần còn cố tình dùng ta để hòng dập tắt tình cảm của nàng. Nhưng kết quả thì sao?".
"Thi Quỷ, nữ nhân một khi đã thực sự yêu thích ai đó sẽ rất khó thay đổi. Tình yêu đơn phương... đôi lúc càng khó đổi thay hơn...".
"Được rồi. Những gì cần nói ta đều đã nói hết, quyết định thế nào tùy thuộc ở ngươi. Xét cho cùng, giữa ta và nàng cũng chả có quan hệ gì; nàng sống hay chết với ta mà nói...".
Tới đấy thì Khổng Lăng thôi không nói nữa. Cử chỉ dứt khoát, nàng xoay lưng hướng bên ngoài bước ra. Từ đầu đến cuối mắt chẳng ngó lại dù chỉ một lần...
...
"Tiểu Quỷ... Tiểu Quỷ...".
"Tiểu Quỷ...".
Cúi nhìn làn môi ướt át, trong những tiếng gọi khao khát nỉ non của Lạc Lâm, qua thêm một đỗi, Thi Quỷ mới đưa tay nâng đầu nàng dậy.
"Lạc Lâm. Lạc Lâm".
Chừng như nghe được, Lạc Lâm dần hé mở đôi mắt. Hàng mi chớp động, nàng rướn người lên.
"Tiểu Quỷ sư phụ... Ta... ta khó chịu quá...".
"Tiểu Quỷ sư phụ... Giúp ta...".
"Ngươi muốn ta làm gì?".
Cùng với cái vòng tay ra sau đầu Thi Quỷ, Lạc Lâm vừa ôm lấy hắn vừa khẩn khoản: "Hãy hôn ta... Hãy hôn ta đi...".
"Ngươi nhận thức được bản thân mình đang làm gì không?".
Đáp lại Thi Quỷ như cũ vẫn là giọng nói đứt quãng nhưng chân thành tha thiết: "Ta biết... Ta biết... Ta muốn ngươi...".
"Ngươi yêu ta?".
"Ừm... Rất yêu... Thật sự rất yêu...".
Lời còn chưa kịp dứt thì Lạc Lâm đã lại rướn người tới thêm một chút. Trông bộ dạng, khỏi cần nghĩ cũng biết nàng đang muốn hôn lên môi Thi Quỷ.
Đáng tiếc, Thi Quỷ lại không để điều đó xảy ra. Hai tay hắn, chúng đã đem đầu Lạc Lâm giữ lại.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ta muốn ngươi...".
Bất chấp bị người kiềm giữ, Lạc Lâm vẫn tiếp tục đòi hỏi. Một cách vụng về, nàng điều khiển những ngón tay, đưa chúng len lỏi vào trong áo Thi Quỷ. Nàng vừa sờ soạng vừa thều thào khe khẽ:
"Ta thật sự rất yêu ngươi... Nhiều lắm ngươi biết không...".
"... Ta ghét ngươi... Ta rất khó chịu khi thấy ngươi... thấy ngươi cùng Khổng Lăng... Ta không biết...".
"... Ta không hiểu... Tại sao ta lại như vậy?... Ta không biết... Thật không biết... Hức... ức...".
Càng nói Lạc Lâm lại càng trở nên kích động. Sau cùng, rốt cuộc thì nàng đã bật khóc. Dẫu vậy, động tác xâm chiếm của nàng lại vẫn cứ tiếp tục, so với trước thậm chí còn muốn mạnh bạo hơn.
Về phần Thi Quỷ...
Chẳng rõ tự bao giờ hắn đã buông tay, không còn kiềm giữ Lạc Lâm nữa. Hắn để mặc cho nàng đặt đôi môi ướt át kia lên khuôn mặt mình.
Là bởi tiếng nức nở đầy thương cảm? Hay do những lời nói chân thành? Hành vi vụng dại?
Tường tận cũng chỉ mỗi mình hắn. Mà hắn thì dường như lại chẳng muốn chia sẻ với bất kỳ ai...
Trong âm thanh hổn hển vội vàng của Lạc Lâm, hắn ngồi yên đấy, mặc cho nàng hôn hít, sờ soạng. Nơi đáy mắt hắn, một cái nhìn xa xăm kéo dài như vô tận...
Có điều... rồi cũng kết thúc.
Tầm vài phút sau đó, ánh mắt Thi Quỷ dần thanh tỉnh. Và, thay vì bị động ngồi yên thì hắn đã bắt đầu đáp lại.
Đôi tay nhẹ nâng, hắn đem đầu Lạc Lâm giữ lấy, kế đấy thì chiếm trọn đôi môi nàng, rồi ngực nàng, lưng nàng,... Cứ thế, từng chút một, hắn đã hôn khắp người nàng. Y phục nàng mặc, toàn bộ hiện cũng đã sớm được hắn cởi ra.
...
"Lạc Lâm...". - Tới bước sau cùng, Thi Quỷ chợt tạm đình chỉ. Đáy mắt hiện lên một tia giãy giụa, hắn thấp giọng gọi. Không biết là gọi người hay gọi mình.
Tuy nhiên, dẫu đấy là ai, người nào thì lời hồi đáp cũng chỉ có một: nụ hôn. Miệng hắn, nó đã vừa mới bị người chiếm trọn.
Lạc Lâm hiện tại vô cùng tham lam. Giống y Khổng Lăng trước đó, nàng cũng đang hoá thân thành một nữ nhân hoang dại. Sự đòi hỏi, nó gần như vô tận. Không hề biết đủ...
"Tiểu Quỷ sư phụ, cho ta...".
"... Xin ngươi...".
Đến nước này, trước những lời nỉ non van nài nọ, Thi Quỷ dù muốn ngưng cũng chẳng được nữa. Tình trạng của Lạc Lâm hiện đã cấp bách lắm rồi. Nếu hắn còn chần chừ thêm nữa, chỉ e nàng sẽ thật sự xảy ra chuyện...
"Là ý trời sao?".
Khép mắt rồi lại mở ra, Thi Quỷ ngầm thở nhẹ, chính thức buông thả.
"Lạc Lâm, xin lỗi...".
Dứt câu, Thi Quỷ vòng tay ôm lấy thiếu nữ trong lòng, từ từ hạ xuống.
"Tiểu Quỷ sư phụ, chậm!".
Cảm nhận được dị vật đang chậm rãi tiến vào hạ thân mình, Lạc Lâm nhất thời lấy lại chút thanh tỉnh. Nàng lo lắng nói: "Ta sợ...".
"Không sao đâu".
"... Rất đau phải không?".
"Sẽ qua nhanh thôi".
"Vậy... nhẹ nhàng... nhẹ nhàng một chút".
"Được. Ta sẽ nhẹ nhàng".
...
Quả như đã hứa, Thi Quỷ thực sự đã rất nhẹ nhàng, chậm rãi. Tất nhiên là ở giai đoạn khởi đầu. Nhưng dù là vậy, dù động tác của hắn có dịu dàng, từ tốn thì nữ nhân nằm dưới thân hắn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng thống khổ.
Vào giây phút từ thiếu nữ biến thành nữ nhân, Lạc Lâm đã bật khóc. Đau đớn? Hẳn rồi. Đây là lần đầu tiên của nàng kia mà. Nhưng, trừ bỏ đau đớn ra thì bên trong những giọt nước mắt kia, nó còn có cả hạnh phúc nữa.
Phải, là hạnh phúc.
Sau biết bao nỗi buồn giấu kín, rồi trông đợi, rốt cuộc hôm nay Lạc Lâm nàng cũng được như nguyện, đã chính thức trở thành nữ nhân của Thi Quỷ - nam nhân nàng yêu.
...
Ái ân qua đi, nằm trong vòng tay Thi Quỷ, Lạc Lâm quên đi e thẹn, cất tiếng hỏi:
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi có xem thường ta không?".
Thừa biết nàng đang bận tâm điều gì, Thi Quỷ lắc đầu, bảo: "Lạc Lâm, ngươi quá tốt để ta có thể xem thường. Không xứng nếu có thì đấy cũng là ta, chẳng phải ngươi".
"Đừng nói như vậy". - Lần này thì tới lượt Lạc Lâm phủ nhận - "Đối với ta, Tiểu Quỷ sư phụ ngươi rất tốt".
"Dù ta đã lạnh nhạt, cố tình không để ý đến ngươi?".
"Vậy... sau này ngươi hãy quan tâm tới ta nhiều hơn một chút".
...
"Tại sao... lại im lặng vậy?".
"Lạc Lâm". - Thi Quỷ chợt hỏi, giọng có phần khác lạ - "Tại sao lại là ta? Tại sao lại yêu thích ta?".
"Không biết. Chỉ là yêu thích thôi".
Câu trả lời ấy, nó hoàn toàn là thật tâm. Hai chữ "tại sao" kia Lạc Lâm nàng cũng đã từng tự hỏi mình rất nhiều lần. Và, mười lần như một, đáp án vẫn cứ là không biết... Cảm xúc, nó đến với nàng rất đỗi tự nhiên. Theo tháng năm trôi, cùng sự trưởng thành, tình cảm nàng dành cho Thi Quỷ cũng ngày một lớn lên. Những giấc mơ, bao cơn mộng mị, từ mông lung đã dần rõ nét. Thi Quỷ, hắn cứ thế mà ngự trị giữa tim nàng.
Tại sao? Ai biết là tại sao. Yêu, làm sao lý giải được rõ ràng.
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi thì sao?".
"Ta?".
"Phải, là ngươi". - Lạc Lâm nói rõ hơn - "Tại sao ngươi cứ luôn tỏ ra hờ hững, cố tình lãnh đạm với ta?".
"Bởi vì... ta còn tâm nguyện chưa thể hoàn thành".
"Tức là ngươi cũng không phải chán ghét ta? Không chút yêu thích ta?".
"Ừ".
Nhận được đáp án, Lạc Lâm vô thức mỉm cười. Nàng đã lo lắng Thi Quỷ sẽ nói ra một câu nào đó khác. Những ngón tay bắt đầu nhích động, nàng vừa vẽ lên ngực Thi Quỷ những vòng tròn nho nhỏ vừa thăm dò:
"Tiểu Quỷ sư phụ, đối với ta... ngươi có chút cảm giác nào không?".
"Một chút".
"Như vậy là đủ rồi".
Lạc Lâm khá hài lòng, bảo: "Mỗi ngày, không thì mỗi năm ngươi lại yêu thích ta nhiều thêm một chút, ít thôi cũng được. Ta sẽ đem chúng gom góp lại, giữ gìn thật kỹ, chờ cho chúng lớn lên... Ta có thể đợi...".
"Lạc Lâm, có những thứ ngươi sẽ không đợi nổi đâu...".
"Không, ta sẽ... Ta sẽ đợi. Bao lâu ta cũng sẽ đợi...".
...
"Liệu có quá ngốc nghếch không?".
Lạc Lâm chẳng đồng tình: "Thực tâm ước mong, vì nó mà cố gắng lại có gì không phải?".
"Từ bao giờ ngươi lại có những suy nghĩ thế này? Thật chẳng giống ngươi chút nào".
"Ta nói rồi. Ta từ lâu đã không còn là một đứa trẻ nữa. Không thấy là tại vì ngươi chả bao giờ chịu để ý...".
...
Qua thêm một đỗi im lặng, Lạc Lâm khẽ cựa mình, cầm tới một lọn tóc của Thi Quỷ, vừa nghịch vừa bình phẩm: "Tiểu Quỷ sư phụ, ta rất thích tóc ngươi, rất mượt".
"Nhưng đã bạc trắng cả rồi".
"Ta biết. Nhưng ta vẫn rất thích...".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT