Cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, từ trong tĩnh lặng, Thi Quỷ dần hồi tỉnh. Mắt hắn vừa hé mở thì ở nơi đối diện, một khuôn mặt diễm kiều liền áp sát.

Giọng quan tâm, Lạc Lâm hỏi han: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi thanh tỉnh rồi phải không?".

"Lạc Lâm...".

Cùng với cái gượng người ngồi dậy, một thân ảnh khác cũng nhanh chóng lọt vào tầm mắt Thi Quỷ. Đích thị Khổng Lăng.

"Cả ngươi cũng ở đây sao...".

"Ừ".

Khổng Lăng nói thêm: "Để biết ngươi chết hay chưa còn tiện tính".

"Hẳn đã làm ngươi thất vọng nhỉ?".

"Cũng chẳng nhiều".

Ngó thấy Thi Quỷ còn định tiếp tục đôi co cùng Khổng Lăng, Lạc Lâm bên cạnh lớn tiếng cắt ngang, giọng ẩn ẩn tức giận: "Ta nói Tiểu Quỷ sư phụ ngươi này, ngươi tạm thời hãy an phận tự xem lại mình đi có được không!".

"Đây này". - Nàng tiếp tục - "Ngươi nhìn thấy chưa?".

Theo hướng tay Lạc Lâm chỉ, Thi Quỷ liếc qua nhìn lọn tọc phía bên trái của mình thì mới hay nó đã bạc trắng tự bao giờ. Số lượng ước tính, thiết nghĩ cũng hơn trăm sợi chứ chả ít.

"Đã thấy chưa? Tóc ngươi bạc trắng cả một đám rồi đây này".

Thanh âm đột ngột hạ thấp, bực tức chuyển về lo lắng, Lạc Lâm dò hỏi: "Tiểu Quỷ sư phụ, có phải thọ nguyên của ngươi đã bị hao tổn đúng không?".

...

Thi Quỷ thoáng trầm mặc một lúc, rồi đáp: "Cũng chẳng nhiều lắm đâu".

Nghe hắn đáp một cách điềm tĩnh như thể người hao tổn sinh cơ là ai khác chứ không phải mình, Khổng Lăng lập tức nhăn mày. Tuy vậy, nàng vẫn tiếp tục bảo trì im lặng. Lên tiếng có chăng là Lạc Lâm:

"Chẳng nhiều? Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... ngươi sao có thể bình thản như thế chứ?! Cái ngươi mất là thọ nguyên, là sinh mạng đó!".

"Lạc Lâm, ta còn chưa chết".

"Tiểu Quỷ su phụ ngươi...!".

Cảm thấy lời nói của mình chả khác gì đàn gảy tai trâu, Lạc Lâm phát dỗi: "... Muốn làm gì thì làm đi! Mặc kệ ngươi!".

...

Trông theo thân ảnh Lạc Lâm đến khi khuất dạng, lúc này Khổng Lăng mới thu hồi ánh mắt, dời sang Thi Quỷ:

"Nàng rất quan tâm ngươi".

Thi Quỷ không tỏ ý kiến mà hỏi lại: "Vậy còn ngươi?".

"Ta xác thực có bận lòng. Nhưng chắc chắc là khác xa với nàng".

"Thế nào? Tò mò sao?".

"Công pháp chủ tu của ngươi, nó chừng như rất quỷ dị".

"Đích xác là quỷ dị. Thậm chí so với những gì ngươi đã thấy, mường tượng còn khủng bố hơn rất nhiều".

"Ta nghe Lạc Lâm nói máu tươi có thể giúp ngươi xoa dịu?".

"Phải".

"Vậy tại sao ngươi không muốn dùng? Của ta, cũng như của nàng?".

Lần này, Thi Quỷ không đáp ngay. Thay vào đó, hắn giữ mình im lặng, tầm sáu bảy giây gì đấy rồi mới thấp giọng nói ra: "Ta cần sự thanh tỉnh".

Câu trả lời nọ, Khổng Lăng thực sự là chưa hiểu được bao nhiêu. Nó như một đoạn của cây cầu bị đứt gãy mà các phần còn lại, nàng muốn tự tìm căn bản là chuyện bất khả thi hành.

Một cách tự nhiên, trong tâm trí nàng, sự nghi hoặc lại càng thêm dày đặc.

Tiếc thay, Thi Quỷ thì lại chẳng muốn giải đáp bất kỳ điều gì cho nàng. Thần tình lạnh nhạt, hắn bảo nàng: "Ngươi ra ngoài đi. Ta cần điều tức một chút".

Và như thế, gian thạch thất lại một lần nữa chìm vào trong yên tĩnh. Thi Quỷ, hắn lại được bao quanh bởi những cặp mắt vô tri vô giác của mười hai bức tượng Ái Hậu...

...

Những ngày sau đó, mọi thứ dần trở lại bình thường, vận hành theo quỹ đạo vốn có của nó.

Mỗi ngày, Thi Quỷ và Khổng Lăng vẫn đều đặn tu luyện. Lúc thì Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, khi lại Càn Khôn Đại Na Di, rất ư chăm chỉ. Riêng phần Lạc Lâm...

Cô gái nhỏ này, nàng như cũ, mười ngày như một, hôm nào cũng đều phải làm một thính giả bất đắc dĩ, bứt rứt ngồi nghe những thanh âm nỉ non đầy ma lực phát ra từ trong cổ họng của Khổng Lăng. Nhưng, nào đã hết. Trừ bỏ vai trò thính giả, thỉnh thoảng nàng lại phải làm một khán giả nữa. Tình nguyện hay là không tình nguyện, lặng im hay kháng nghị, hết thảy... hết thảy đều vô ích. Lạc Lâm nàng chưa bao giờ giành được phần thắng cả.

Người ta căn bản là không thèm để ý tới nàng a!

"Đáng thương", đấy là hai từ luôn thường trực trong tâm trí Lạc Lâm, được nàng dùng để nhận định về bản thân... Lẽ đương nhiên, có vay tất có trả, có nợ tất phải đòi. Lạc Lâm nàng há có thể lặng im chịu đựng mãi?

Không. Nàng chưa bao giờ chấp nhận nếm trải thiệt thòi hết. Nàng đã đáp trả, bằng cách... nguyền rủa.

Đúng, đích xác là nguyền rủa. Phương pháp thì rất đơn giản. Trước tiên, nàng tìm hai viên đá nho nhỏ, sau đấy đem y phục cắt ra hai mảnh rồi quấn quanh, trích thêm tí máu viết lên chúng. Một cái là "Thi Quỷ" còn một cái thì là "Khổng Lăng". Hai hình nhân này, chúng đại diện cho ai thiết nghĩ chả cần phải nói thêm làm gì, tất cả đều hiểu được.

Hằng ngày, hễ mỗi khi bắt đầu nghe thấy những thanh âm nỉ non ai oán của Khổng Lăng là Lạc Lâm lập tức đem hai hình nhân nọ lấy ra, tiếp đấy nhanh chóng cởi xuống chiếc giày, ra sức mà đánh đập. Vừa đánh vừa mắng, đại loại là những câu như vầy:

"Chết này! Cho ngươi rên này! Cho ngươi rên này!".

"Đồ không biết xấu hổ này! Không biết gìn giữ này!".

"Còn Tiểu Quỷ ngươi... Cái thứ ham mê sắc dục! Cái thứ nói không biết vâng lời! Quan tâm cho mà còn dám lên mặt...".

"Này thì lên mặt! Ta cho ngươi lên mặt! Cho ngươi lên mặt...".

Lạc Lâm, nàng đã trút giận theo cách ấy, bằng những hình nhân vô tri nọ. Phương pháp giải toả của nàng, nó thực sự rất ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Hiển nhiên, đấy là trong mắt người khác - Thi Quỷ và Khổng Lăng, chứ với riêng bản thân mình, nàng không thấy có điểm trẻ con nào ở đây cả. Nàng gọi đó là "sự nguyền rủa". Hài lòng được bao nhiêu thì tạm thời còn chưa biết, nhưng chí ít, nàng đã "phản kháng". Và... rất kiên trì "phản kháng".

Những lần đánh đập, những tiếng mắng mỏ, chúng diễn ra đều đặn mỗi ngày, ngang bằng với số lượt Thi Quỷ và Khổng Lăng song tu.

Thế rồi, ngày nối ngày, đêm nối đêm, thời gian dần trôi đi. Rốt cuộc cho tới một ngày kia, tất cả đã tạm đình chỉ. Song tu tạm ngưng, "sự nguyền rủa" cũng tạm ngừng.

Bên trong căn phòng chứa di hài Hoan Vương - Ái Hậu, Lạc Lâm, Thi Quỷ và cả Khổng Lăng, toàn bộ hiện đều đang có mặt. Trông dáng vẻ bọn họ thì hình như là sắp làm ra hành động gì đấy...

"Tiểu Quỷ sư phụ". - Mặt mày phờ phạc, Lạc Lâm nắm tay áo Thi Quỷ, lên tiếng thúc giục - "Ngươi làm ơn nhanh lên có được không. Ta sắp chết đói, chết khát rồi đây này".

"Ai bảo ngươi không chịu tiết kiệm sức lực, mỗi ngày đều ra sức mắng mỏ, đánh đập hình nhân người khác".

Liếc xéo Khổng Lăng - người vừa mới nói, Lạc Lâm hung hăng đáp trả: "Trách ta cái gì? Còn không phải do Khổng Lăng ngươi cứ mỗi lần song tu là lại "ưm ưm", "a a", "ư ư" liên hồi... Ta nghe mà nổi hết cả da gà đấy!".

"Hừ! Ta cũng không có mượn ngươi nghe!".

"Nhưng mà nó đi thẳng vào lỗ tai ta a!".

"Được rồi". - Đứng kế bên, Thi Quỷ ngó thấy hai nữ nhân sắp bùng nổ đại chiến, bất đắc dĩ đành phải can ngăn - "Các ngươi không thể im lặng một chút sao?".

"Tất cả đều tại ngươi!". - Không hẹn mà gặp, ngay khi Thi Quỷ vừa dứt câu thì từ trong miệng Lạc Lâm và Khổng Lăng, một câu giống y như đúc tức thì bật ra.

Trước sự ăn ý này, Thi Quỷ không khỏi âm thầm cảm khái: "Quả là nữ nhân, lớn nhỏ đều y như nhau".

Chẳng muốn kéo thêm ở vấn đề "lỗi tại ai" này nữa, hắn dứt khoát gạt hai vị đại mỹ nhân kia qua một bên, một mình tiến lên phía trước.

Chỗ mà Thi Quỷ tiến lại, nó không phải di hài Hoan Vương - Ái Hậu, càng không phải những bức tường đá kiên cố. Nơi hắn dừng chân là một tấm bia.

Theo di ngôn của Hoan Vương lưu lại thì bên trong tấm bia đá này có cất chứa một ít linh đan, dược thủy các loại, chỉ cần hoàn thành xong phần nhập môn của Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di liền có thể mở ra.

Phải. Hôm nay, Thi Quỷ hắn đã đáp ứng đủ điều kiều cần thiết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play