...

Nơi Thi Quỷ dẫn hoàng y nữ tử đến, trái với suy nghĩ của nàng, đấy lại không phải căn phòng bên ngoài, nơi bọn họ bị phong bế lực lượng. Gian thạch thất chứa mười hai bức tượng Ái Hậu mới là chỗ được nhắm tới.

Tại một góc trong cùng, sát vách, hoàng y nữ tử nhìn quanh một vòng, tùy tiện thốt ra: "Trông cũng sạch sẽ đấy. Ta đoán hẳn là có kẻ đã lau dọn qua đi".

Thừa biết là mai mỉa, thế nhưng Thi Quỷ trước sau như một, vẫn trấn định như thường. Cùng cái gật nhẹ, hắn thừa nhận: "Vừa nãy ta đích thị có tự mình lau chùi một chút".

"Sợ bẩn sao?".

"Ta nghĩ nữ nhân các ngươi hẳn phải ưa chuộng sạch sẽ".

"Sạch sẽ?".

Ý khinh càng đậm, hoàng y nữ tử bật cười một tiếng khe khẽ: "Cùng một tên Dị chủng ái ân lại có bao nhiêu vinh hạnh đây?".

...

"Nữ nhân, nào ai ép buộc ngươi? Đây là sự lựa chọn của ngươi".

Hoàng y nữ tử không nói gì, chỉ chậm rãi bước đến nơi đã được người lau dọn sẵn. Lưng xoay ngược, nàng chợt nói:

"Bắt đầu luôn đi".

...

"Vậy thì cứ theo ý ngươi".

Tiếp bước hoàng y nữ tử, Thi Quỷ cũng hướng vách tường đối diện tiến lại. Hết sức tự nhiên, hắn đưa tay hòng cởi bỏ y phục trên mình đối phương. Chỉ là, áo còn chưa kịp động thì đã bị người lên tiếng cắt ngang.

"Để tự ta cởi".

Sau khoảnh khắc dừng bất chợt, Thi Quỷ đem cánh tay thu hồi, chiều theo: "Vậy thì tùy ngươi".

Hết câu, trong lúc ai kia đem y phục trên người cởi bỏ thì phía bên này hắn cũng lần lượt tháo xuống thắt lưng, quần áo...

Chẳng mấy chốc, hai thân thể trần trụi đã hoàn toàn được phơi bày.

"Giờ thì sao?". - Thi Quỷ nhìn hoàng y nữ tử, dò ý - "Ngươi muốn ta chủ động hay tự mình?".

Hoàng y nữ tử chưa vội đáp ngay. Nàng lui về một chút, tựa lưng hoàn toàn vào vách tường phía sau, rồi mới nói: "Muốn làm gì tùy ngươi".

"Được thôi".

Ngay khi lời vừa ra hết thì cũng là lúc Thi Quỷ hướng hoàng y nữ tử tiến qua. Mặc thần tình hờ hững của nàng, hắn nhẹ nhàng đan tay vào mái tóc dài suông mượt, môi hôn lên cổ, một tay đặt lên ngực trong khi cánh tay còn lại thì đưa xuống bên dưới, tìm đến chốn đào nguyên tư mật.

"Ưm...".

Tiếng nối tiếng rên khẽ của hoàng y nữ tử, giọng Thi Quỷ cũng vang lên: "Ngươi thật nhạy cảm".

Không nghe hồi đáp, Thi Quỷ nói tiếp: "Có phải mọi trinh nữ đều nhạy cảm như vậy?".

Lần này, có vẻ bởi hai tiếng "trinh nữ" kia, hoàng y nữ tử đã chẳng im lặng thêm nữa. Cùng với cái cau mày, nàng hơi khó chịu: "Ta có là trinh nữ hay không, lại có ý nghĩa gì? Cũng đâu phải việc của ngươi".

"Sao lại không?".

Thi Quỷ phản bác: "Nữ nhân, ta sắp trở thành nam nhân đầu tiên của ngươi, việc này lại chẳng ý nghĩa ư?".

"Rất tiếc lại không phải với ta".

Hoàng y nữ tử tiếp lời: "Nếu như có được trinh tiết của ta lại khiến ngươi tự hào như thế... Nam nhân, vậy thì cứ giữ cái "vinh hạnh" ấy cho riêng mình. Ta đây cũng chẳng hẹp lượng gì với một chút thiện tâm ban phát đâu".

Vờ như không nghe ra sự chế giễu, Thi Quỷ tiếp tục vuốt ve, sờ soạng. Sự thân mật, nó lại càng thêm thân mật. Nhất là bên dưới, nơi hạ thân hoàng y nữ tử, những ngón tay hắn lại càng trở nên linh động hơn.

"Ư... m...".

Nghe hoàng y nữ tử không kiềm được lần nữa rên khẽ, Thi Quỷ cười nhạt: "Cơ thể ngươi dường như lại không ương ngạnh được như miệng lưỡi của ngươi thì phải".

Hoàng y nữ tử dù nghe rõ nhưng đã chẳng nói gì. Nàng biết, đối với tên nam nhân trước mặt mình, dẫu nói thêm bao nhiêu, châm chọc thế nào cũng vô dụng mà thôi. Môi hắn vẫn lả lướt trên má, trên cổ; tay trái hắn vẫn nắm trọn bầu ngực, tùy ý xoa nắn muôn hình vạn trạng; và tay phải hắn, những ngón tay, chúng hãy cứ...

Nàng biết, nàng thắng không nổi. Lời nói của nàng, nó có thể cứng rắn; nhưng còn thân xác?

Không có lực lượng, nàng bây giờ cũng chỉ tầm thường như những nữ nhân thế tục khác thôi.

Đau đớn, nàng chịu được. Thương tích, nàng nhịn được. Nhưng còn sự đụng chạm này, những động tác quá đỗi thân mật này, thú thực là nàng chẳng biết phải đối phó ra sao. Từ nhỏ đến lớn, nàng đã khi nào trải qua chuyện gối chăn. Tiếp xúc, đụng chạm có chăng là đòn roi, là những cái tát điếng người, đau nhói...

"Cứ xem như... lại một hình phạt nữa dành cho ta...".

Đè nén đắng cay, hoàng y nữ tử âm thầm tự nhủ. Để rồi sau đấy, nàng lặng lẽ khép chặt hàng mi, mặc người khuấy động.

Dường như cũng cảm nhận được một chút tâm tư của nàng, ở nơi đối diện, Thi Quỷ đột ngột ngưng những động tác. Hắn thu cả hai tay, tách khỏi thân thể trần trụi trước mặt.

Có điều, cũng chỉ vài giây. Rất nhanh, mọi thứ đâu lại vào đấy. Khác chăng là thay vì cổ thì lần này, nơi Thi Quỷ tìm hôn lại là bờ môi hoàng y nữ tử.

Không có máu me, chẳng vị tanh nồng, có, tất cả chỉ là nhuyễn ngọc ôn hương. Môi dán chặt môi, lưỡi tìm lấy lưỡi, cả thạch thất xuân sắc lan tràn...

...

Khúc dạo đầu nọ, nó đã diễn ra khá lâu. Nhưng, dù là lâu, thời gian dẫu dài thì rốt cuộc nó vẫn phải kết thúc. Tất nhiên, đấy là tạm thời. Bởi vì ngay sau đấy, một giai đoạn khác đã mau chóng bắt đầu.

Tiếp nối sự thân mật vừa bỏ dở, Thi Quỷ kề miệng sát bên tai hoàng y nữ tử, nói khẽ: "Ta cho vào đây".

Vẫn như cũ, hoàng y nữ tử không hồi đáp.

Và như thế, trong sự im lặng của nàng, Thi Quỷ chậm rãi tiến vào.

"Ư...".

...

...

Cảnh xuân giăng phủ, ái ân lan tràn. Bên trong thạch thất, đôi nam nữ cùng hoà làm một, quấn quýt cùng nhau.

Ai nguyện ý? Ai khiễn cưỡng? Lúc này thật khó để phân định rạch ròi. Nó cũng tương tự như những thanh âm rên rỉ nỉ non phát ra từ trong cổ họng của hoàng y nữ tử vậy, căn bản vốn chả tuân theo qui luật âm tiết nào cả. Hiện tại, hết thảy chỉ đơn thuần là bản năng nhục dục. Tính toan, khúc mắc, toàn bộ đều đã bị gạt đi rồi.

...

Trong phòng là vậy, sắc xuân khắp chốn, mưa phùn ướt át. Khung cảnh, quả dễ đá động lòng người.

Khả năng?

Không. Thực tế thì đã có người bị đá động rồi. Là Lạc Lâm.

Từ nãy giờ, nàng vẫn bứt rứt không yên. Hết đi qua rồi đến đi lại, đi ngược rồi lại đi xuôi, hết đứng lại ngồi, nàng đã liên tục chuyển dời vị trí. Thế nhưng... bất kể có đổi bao nhiêu lần, rốt cuộc thì nàng vẫn bị tác động như thường. Những tiếng rên rỉ nỉ non của người nào đó, mặc dù không lớn nhưng rất có sức truyền cảm đấy.

Lại nói, thạch động này nào có rộng rãi gì cho cam? Huống hồ...

Tuy lý trí thì bảo đừng để ý nhưng trong lòng mình, Lạc Lâm lại rất đỗi tò mò...

"Phi phi! Ta sao lại để ý làm gì chứ? Cái chuyện quỷ này có cái gì hay ho mà xem...".

Tay ôm trước ngực, Lạc Lâm tự nhắc nhở mình: "Tiểu Lạc Lâm à, ngươi tốt xấu gì cũng là công chúa, sao có thể bận tâm đến mấy chuyện này được? Còn ra thể thống gì nữa chứ...".

"Phi lễ chớ nhìn, vô lễ chớ nghe. Ngươi mà còn tò mò nữa là sẽ biến thành một nữ nhân hư hỏng có biết không. Mà hư hỏng thì sẽ bị tỷ tỷ trách mắng đấy...".

...

Cứ thế, một câu rồi lại một câu, Lạc Lâm liên tục tự nhủ, tự mình khuyên can lấy mình. Chừng một lúc lâu, khoảng năm bảy phút gì đấy, sau cùng thì nàng cũng thôi lẩm bẩm.

Hít sâu một hơi, nàng xoay người lại, hướng gian thạch thất phía bên trong chậm rãi đi vào.

"Tỷ tỷ dù sao cũng đâu có ở đây, cứ đi nhìn một chút cho biết vậy".

Là vậy đấy. Cái gì công chúa, cái gì Lạc Mai Tiên, cái gì mặt mũi, Lạc Lâm nàng đã tạm vứt sang một bên cả rồi. Trong đầu nàng lúc này, có, duy chỉ mỗi sự hiếu kỳ mà thôi.

Biết sao được, Lạc Lâm nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, tò mò vốn dĩ rất bình thường. Trẻ nhỏ vô tri, không thể trách nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play