Theo thời gian trôi, cưỡng hôn biến thành thuận hôn, phản kháng hoá ra đồng loã; giữa Thi Quỷ và hoàng y nữ tử lúc này, thật khó để nói rằng đây là một màn khiên cưỡng gượng ép. Cái cách mà bọn họ thể hiện ra đây, nó còn hơn cả một đôi phu thê mặn nồng ân ái. Chiếc lưỡi quấn quýt, đôi tay bám víu, cả hai ai nấy cũng đều rất ư nhiệt tình, đến độ cuồng dã.
Nhục thân, nó mỗi lúc một gắn kết; cảm xúc, nó càng lúc càng đong đầy...
Nhưng, chính tại giai đoạn cao trào nhất, khi mà y phục trên người hoàng y nữ tử đã bị cởi ra quá nửa, tâm nàng đã triệt để buông xuôi thì Thi Quỷ lại bất ngờ dừng lại. Không hôn cũng chẳng còn xoa nắn, sờ soạng, hắn đồng thời đình chỉ cả miệng lẫn tay rồi nhanh chóng kéo dãn khoảng cách, chân lui hai bước.
"Nữ nhân". - Mặc máu me nhiễm đầy mình mẩy, hắn thoáng điều chỉnh nhịp thở, nhìn hoàng y nữ tử, bảo - "Ta đã nói rồi. Dung nhan của ngươi, nó chả có ý nghĩa gì với ta cả. Ngươi xấu xí hay là xinh đẹp, ta vốn không cần biết. Với ta, ngươi chỉ đơn thuần là một nữ nhân, và dừng lại ở hai tiếng nữ nhân".
Nói đoạn, Thi Quỷ cúi người nhặt lên hai cuốn ngọc giản cùng thanh trủy thủ đã bị người thả rơi trước đó. Lưng xoay ngược, hắn hướng cửa ngoài bước đi, không quên nhắc nhở: "Tự cầm máu cho mình đi. Đại ác ma cũng chỉ là con người thôi".
...
...
Còn lại một mình trong căn phòng rộng rãi quạnh hiu, hoàng y nữ tử đứng tựa lưng vào vách tường, bất động thật lâu.
Nàng đã nghĩ, và vẫn đang nghĩ. Về Thi Quỷ, về bản thân, về màn thân mật cuồng dã ban nãy, về những chuyện rồi sẽ xảy đến ở mai sau, nhiều lắm... Tuy nhiên, sau tất cả, khiến nàng bận tâm nhất vẫn là thái độ của Thi Quỷ.
Hắn chán ghét nàng, hay đúng hơn là chán ghét sự tiếp xúc thân mật với nàng. Suy đoán ư? Không. Nàng không suy đoán mà là khẳng định. Vừa rồi, tại thời điểm hắn xoay lưng rời đi, nàng đã bắt gặp cái cau mày cùng động tác xoè tay đặt lên quần của hắn.
Bàn tay kia, chính nó đã du ngoạn nơi hạ thân nàng.
Thi Quỷ hắn có thể thản nhiên để cho mặt mày nhiễm máu nhưng lại khó chịu với thứ ẩm ướt dính ở tay mình... Cái lau tay kia, thần tình chán ghét ấy, nó không phải cố tình ra vẻ. Với kinh nghiệm đối nhân xử thế bao nhiêu năm, thân là người từng trải, nàng há lại chẳng phân biệt được.
Thi Quỷ, hắn đúng không hề hứng thú với nàng. Xinh đẹp hay xấu xí, nó vốn chả quan trọng. Bởi lẽ ngay từ đầu, trong mắt hắn, nàng căn bản chỉ dừng lại ở hai tiếng "nữ nhân".
"Đối với ngươi, ta chỉ là một nữ nhân cần để song tu thôi sao?".
Nở một nụ cười chua chát, hoàng y nữ tử chậm rãi tự cầm máu cho mình, nhưng thay vì lau đi nàng lại để mặc.
Áo quần xốc xếch, nàng không sửa; da thịt bạo lộ, nàng không che. Với khuôn mặt máu me bê bết, nàng ngước nhìn trần động, trong thứ ánh sáng màu xanh huyền ảo, thều thào buông tiếng:
"Trên đời lại có nam nhân dám khinh rẻ ta? Đúng là nực cười...".
...
...
Mặt trời lên cao; tại Đà Lan Giới, một ngày mới đã sớm bắt đầu.
Dưới vực Tử Vong, quang cảnh vẫn y như vậy: âm u và có phần rùng rợn. Trong khi đó, ở cổ tích Thiên Vu, sâu nơi mật cảnh...
Địa điểm như cũ vẫn là toà Hoan Nhạc Thần Cơ đã bị phong toả, khác, có chăng là vị trí.
Lúc này, hiển hiện đã chẳng phải căn phòng chứa di hài Hoan Vương - Ái Hậu, nơi đã từng có một màn thân mật đặc sắc diễn ra nữa. Không gian ở đây nhỏ hơn nhiều, đích thị gian thạch thất với mười hai bức tượng được điêu khắc trong đủ loại tư thế.
Thi Quỷ đang đứng ngay đây, trước một trong số mười hai bức tượng nọ. Hắn... có điều suy nghĩ.
...
"Tiểu Quỷ sư phụ".
Bên cạnh, Lạc Lâm chứng kiến Thi Quỷ đứng trầm tư mãi thì không kiềm được lên tiếng: "Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?".
Đợi một lúc vẫn chưa nhận được hồi âm, Lạc Lâm đành chủ động: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi có tính toán gì thì nói cho ta biết đi. Chúng ta dù sao cũng là sư đồ mà".
Có vẻ bị hai tiếng "sư đồ" kia thu hút, Thi Quỷ cuối cùng cũng dừng suy tư, liếc mắt ngó qua.
"Sư đồ? Ngươi thật nghĩ như vậy?".
"Thì vốn là như vậy mà".
Đáp lại Lạc Lâm là một cái lắc đầu nhè nhẹ: "Lạc Lâm, chúng ta chưa phải sư đồ. "Sư phụ" hai tiếng này, ngươi gọi là vì bắt buộc, bởi ngươi đã thua cược. Trong lòng ngươi vốn đâu hề nguyện ý".
"Ta...".
Giọng chợt nhỏ đi trông thấy, Lạc Lâm hơi cúi đầu: "... Ai nói là ta không nguyện ý chứ...".
Nàng ngưng vài giây, rồi nói tiếp: "Chỉ cần Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đối xử với ta tốt thêm một chút, đừng có suốt ngày tỏ ra lãnh đạm với ta, như vậy ta sẽ nói với tỷ tỷ cho ta chính thức bái ngươi làm sư...".
Trái hẳn ánh nhìn trông mong của nàng, Thi Quỷ đơn giản chỉ đáp một cách lạnh nhạt: "Để sau này hãy nói đi. Trước mắt, chúng ta có khả năng còn sống để ra khỏi đây hay không còn chưa biết".
"Hửm?".
Lạc Lâm nghi hoặc: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nói thế là sao? Khổng Lăng kia đã đồng ý cùng ngươi song tu rồi kia mà?".
"Song tu chưa phải toàn bộ đâu. Chúng ta còn những vấn đề khác nữa".
"Vấn đề gì?".
Lạc Lâm suy đoán: "Có phải Tiểu Quỷ sư phụ ngươi sợ tiến độ tu luyện không kịp? Hay là ngươi e ngại Khổng Lăng sẽ vượt qua ngươi?".
"Những thứ đó chẳng đáng lo, thực sự khiến ta...".
Đang nói, Thi Quỷ đột nhiên dừng lại. Hắn vừa phát hiện ra Lạc Lâm có điều bất ổn.
"Ui... au...".
Trong tiếng xuýt xoa của Lạc Lâm, hắn nhanh chóng cầm tay nàng, dò xét mạch tượng...
Chưa xem còn tốt, càng xem, thần sắc hắn lại càng trở nên khó coi. Để chắc chắn hơn, hắn lay Lạc Lâm, hỏi: "Lạc Lâm, ngươi cảm thấy trong người thế nào?".
"Ta... ực...".
Nuốt xong hai ngụm nước bọt, với hơi thở gấp gáp, Lạc Lâm bấu chặt cánh tay Thi Quỷ mà rằng: "... Tiểu Quỷ sư phụ, ta khó chịu quá... Trong người ta... trong người ta như đang bị thứ gì đó thiêu đốt...".
Quả nhiên!
Giờ thì Thi Quỷ đã có thể hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình. Điều mà hắn lo lắng nhất nay đã biến thành sự thật: con quái vật ẩn bên trong Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công lại bắt đầu quấy phá.
Bất kể đan điền bị kiểm soát, lực lượng bị phong bế, con quái vật kia nó như cũ vẫn chẳng chịu nằm yên. Hiện tại, nó đang đói. Và khát.
...
"Tiểu Quỷ sư phụ, giúp ta! Khó chịu quá!".
"Tiểu Quỷ sư phụ...!".
...
Nhìn Lạc Lâm nằm co quắp run rẩy trước mặt, tâm tình Thi Quỷ lại càng thêm xấu đi. Nếu là bình thường, hắn có thể cho nàng uống một ít tinh huyết tu sĩ rồi sau đó thì dùng Linh Lung Đồng Ngọc Công giúp nàng áp chế, bình ổn; thế nhưng lúc này, toàn bộ lực lượng của hắn đều đã bị phong bế cả rồi. Giúp? Hắn giúp thế nào đây?
Thậm chí, dẫu cho bây giờ Thi Quỷ hắn có tự mình cung cấp tinh huyết thì kết quả cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bất quá chỉ tạm thời giải toả cơn đói khát mà thôi. Con quái vật kia, nó tham lam và hung hãn hơn thế nhiều. Trừ bỏ máu huyết, nó còn bắt người tu luyện phải chiếu theo pháp quyết của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công mà vận hành, hoặc không thì phải có một loại lực lượng chí âm chí hàn nào đấy áp chế. Xui xẻo thay, hết thảy đều là việc bất khả thi hành.
"A a a...! Đau quá! Đau quá...!!".
"... A a a a...!".
"Grừ... ừ...".
...
"Quái vật... rốt cuộc vẫn chỉ là quái vật".
Thốt ra một câu như vậy xong, Thi Quỷ dứt khoát đem Lạc Lâm dựng dậy, vén tay áo lên rồi bảo: "Mau dùng máu của ta!".
"Gr... ừ... hừ...".
Trong những hơi thở gấp gáp nặng nhọc, Lạc Lâm nửa tỉnh nửa mê nhìn cánh tay Thi Quỷ, kế đấy thì dời lên mặt hắn.
"Đừng do dự nữa! Dùng máu của ta!".
"Hừ hừ... ừ... ực...".
"... Ực...".
"Grừ ừ... ừ...!!".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT