"Con mẹ... Ngươi có dâm thì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ! "Đêm nay ta muốn được ở cùng nàng"? Ngươi xem ta là cái gì hả? Ngươi nói muốn ở cùng là ở cùng sao? Trong mắt ngươi Âm Cơ ta là cái giếng giữa đàng để cho người ta múc uống chắc?".

"Nói cho ngươi biết, ta đây hào phóng chứ không tùy tiện mà bạ đâu nằm đấy, gặp ai ngủ đó. Âm Cơ ta trước nay chỉ có chơi nam nhân chứ chưa bao giờ để bị nam nhân chơi. Muốn ta làm nữ nhân của ngươi? Muốn ta nằm ngửa dạng chân, khom người chổng mông cho ngươi chơi?".

"Phi! Mơ tưởng!".

Liên tiếp nhổ hai ngụm nước bọt xuống nền, Âm Cơ nói tiếp:

"Diệp Lang Khải, ngươi tưởng mình là ai? Bất quá chỉ là một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, dựa vào chút địa vị đã cho mình giỏi hơn người...".

"Cái gì chứ? Bằng mọi giá đều muốn được ở cùng ta? Diệp Lang Khải ngươi đây là đang uy hiếp ta? Bà mẹ ngươi, ngươi tưởng ta sợ chắc?".

Nói tới đây, Âm Cơ hừ lạnh một tiếng, giơ chân đá thêm một cái vào chiếc ghế nằm kế bên, sải bước đi ra bên ngoài, trông bộ dáng thì hẳn là đang định rời khỏi chỗ này.

Nhưng, còn chưa đi được bao nhiêu bước thì nàng đã buộc phải dừng lại. Nguyên do là bởi ngay trước mặt nàng có kẻ đã vừa mới nhảy ra chắn đường. Đúng là Diệp Lang Khải.

"Thế nào? Muốn đánh nhau?".

Trái với dáng vẻ tùy tiện của Âm Cơ, thần sắc của Diệp Lang Khải hiện đang khá là âm trầm. Hắn đang giận. Cực kỳ tức giận.

Trong đời Diệp Lang Khải hắn, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ thì hắn cũng chỉ có đúng một lần bị nữ nhân thẳng thừng từ chối mà thôi. Nữ nhân kia, hắn quả thực là rất căm hận. Tuy nhiên, nếu đem so với Âm Cơ hiện tại thì nỗi hờn căm nọ lại chẳng đáng gì. Cái cách mà Âm Cơ từ chối hắn, nó còn trực tiếp và cay đắng hơn nhiều lắm.

Âm Cơ, nàng ta mắng chửi hắn, sỉ nhục hắn...

Bất quá chỉ là phường đạo tặc thấp hèn, một ả tiện nhân phóng đãng vậy mà lại dám nhục mạ hắn - một vị thiếu thành chủ quyền uy gia thế...

Diệp Lang Khải càng nghĩ thì lửa giận lại càng bốc cao, tới mức thiêu đốt luôn cả nỗi ngờ vực về "điều mờ ám" mà Âm Cơ đã khiến hắn phải cân nhắc thăm dò. Sự đắn đo ở cõi lòng hắn hiện đã tan biến. Giờ phút này trong đầu hắn chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm: bắt giữ Âm Cơ và giáng lên nàng những cực hình tàn khốc nhất, đem nàng vùi dập một cách thô bạo nhất!

Tâm đã quyết, ý đã hạ, Diệp Lang Khải không chần chừ thêm nữa, lập tức xuất ra thủ đoạn. Thân tựa u linh, bằng một loại thân pháp hết sức quỷ dị, hắn tiếp cận Âm Cơ, giơ tay đánh ra một chưởng.

"Oành!".

...

"Thân pháp khá đấy".

Hiện thân ở một vị trí khác, Âm Cơ nhếch môi, hướng Diệp Lang Khải ngoắc tay: "Diệp Lang dâm tiện, qua đây nào".


Mặt đã trở thì cũng ý tứ cũng chẳng cần phải giữ thêm làm gì. Cái ngoắc tay xem thường này, nó là một sự cố tình. Âm Cơ, nàng rõ ràng là đang trêu tức Diệp Lang Khải.

Và nếu như đây là một sự trả đũa cho những giây phút kiềm chế từ nãy đến giờ của mình thì Âm Cơ nàng hẳn đã có thể thỏa mãn được rồi. Bởi vì ở tại thời khắc này, mục đích của nàng hiện đã đạt thành. Diệp Lang Khải đã bị câu nói cùng hành động ngoắc tay của nàng tác động. Rất nhiều.

Cơn giận của hắn đã tăng, ngọn lửa trong lòng đã bốc cao ngùn ngụt. Bộ dạng bây giờ của hắn chính là minh chứng tốt nhất. Mặt mày đỏ hây, hơi thở bất ổn, hàm răng nghiến chặt, tay siết đến run,..., tất cả đều đang hiện hữu hết sức rõ ràng.

"Tiện nhân...". - Hắn nói, giọng gằn trông thấy - "Ta muốn chơi chết ngươi!".

Ong!

Ngay khi lời vừa dứt, Diệp Lang Khải liền gia tăng khí tức, đem hai quyền đầu chụm vào nhau rồi đồng loạt đẩy mạnh về phía trước.

Theo đấy, một quang ảnh hình nấm đấm bay ra, đánh thẳng về phía Âm Cơ.

Nói thì chậm nhưng mọi việc xảy ra lại vô cùng nhanh, kể từ lúc Diệp Lang Khải chụm tay cho đến khi hư ảnh quyền đầu bay ra, thời gian thậm chí còn chưa qua hết một cái chớp mắt nữa.

Thế nhưng dù là như vậy, dù quyền đầu có được đánh ra rất ư mau lẹ thì đối với Âm Cơ, nàng vẫn chẳng coi vào đâu cả. Trong mắt nàng thì đấy bất quá cũng chỉ là trò hề mà thôi.

Diệp Lang Khải nhanh tất nhiên không giả. Có điều, so với hắn thì tốc độ của Âm Cơ nàng còn khủng bố hơn nhiều. Và đó chính là lý do vì sao nàng đã vừa mới tránh né được hư ảnh quyền đầu uy mãnh của hắn một cách hết sức dễ dàng.

Thân ảnh đã tiêu thất nay lại hiện ra, trong âm vang từ màn va chạm giữa hư ảnh quyền đầu cùng thạch thất, Âm Cơ buông tiếng cười cợt:

"Ây ây, Diệp Lang dâm tiện, ngươi đánh đi đâu vậy? Ta đứng ở bên này kia mà. Ngươi chẳng vừa mới bảo là muốn chơi chết ta sao? Đánh đấm như thế thì tới chừng nào ngươi mới động được vào gấu quần của ta chứ...".

Châm chọc. Lại là châm chọc. Diệp Lang Khải còn chưa ngốc tới mức không nghe ra được. Hoàn toàn trái lại, hắn "thấu hiểu" hơn bất cứ ai, người nào.

"Âm Cơ...".

Mắt long sòng sọc, hắn đè từng tiếng: "Con tiện nhân dâm đãng ngươi, hôm nay nếu không chơi chết ngươi thì ta không phải họ Diệp!".

Ong!

Ong!

Cùng với những đợt trùng kích năng lượng mạnh mẽ, khi tức trên người Diệp Lang Khải cũng mau chóng tăng lên, linh lực bên trong thể nội càng là xao động dữ dội. Thoáng chốc, từ mức Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ, sức mạnh của hắn đã được đề thăng, ước đoán đã đạt tới cực hạn của cường giả cảnh giới thứ tư, ẩn ẩn còn muốn vượt trội hơn Âm Cơ một chút.

Lẽ tất nhiên Âm Cơ cũng nhận ra điều đó. Dẫu vậy, giống như cũ, thần sắc nàng vẫn chẳng có bao nhiêu thay đổi, ánh mắt nàng nhìn Diệp Làm Khải vẫn chứa đầy vẻ khinh khi. Hết thảy đều như muốn nói lên rằng: Diệp Lang Khải căn bản không xứng làm đối thủ của nàng.

Mặc dù chưa rõ sự tự tin kia của nàng là bắt nguồn từ đâu, lá bùa hộ mệnh của nàng thực chất là cái gì, tuy nhiên thiết nghĩ nếu nàng đã tỏ ra chắc chắn đến như thế thì hẳn mọi chuyện đều đang trong tầm kiểm soát của nàng. Âm Cơ nàng không giống kẻ ngốc.

Ở đây, lúc này, đang mất bình tĩnh chẳng phải Âm Cơ mà là Diệp Lang Khải. Chính vì vậy, nếu thực đã có sai lầm thì người sai khẳng định cũng là Diệp Lang Khải.

Nhưng Diệp Lang Khải, hắn biết sao?

Nếu mà biết thì hắn đâu buông ra mấy lời như vừa rồi. Lý trí của hắn, nó sớm đã bị cơn giận che lấp rồi.

Sự từ chối thẳng thừng cùng nhục mạ chua cay của Âm Cơ, chúng khiến ký ức về người phụ nữ trước đây hắn từng rất yêu thích sống lại. Nữ nhân kia, nàng ta cũng đã từng chối từ và rồi xa lánh hắn...

Nói cách khác, lòng căm hận, lửa phẫn nộ đang cháy bên trong Diệp Lang Khải, nó không đơn thuần là do bởi Âm Cơ, chỉ vì hiện tại. Nó là sự tổng gộp của cả hai, thực tại lẫn ký ức. Diệp Lang Khải hắn trở nên như bây giờ xét ra âu cũng bình thường.

Và, trong sự "bình thường" ấy, hắn tiếp tục hành động.

Như một hung thú, hắn lao người về phía Âm Cơ, tấn công dồn dập. Tay vung lên lập tức thành quyền, chân quét ra tức thì thành cước, hắn liên tiếp giáng cho nàng những đòn đánh thô bạo đầy uy lực.

"Ba! Ba!".

"Oành!".

"Ba!".

"Ba!".

...

"Ầm... Ầm...".

"... Ầm... Ầm...".

Như một hệ quả tất yếu, trải qua một hồi ác chiến, với lực lượng kinh nhân của cường giả Thiên hà đệ tứ trọng hậu kỳ đỉnh phong, Diệp Lang Khải và Âm Cơ, hai người bọn họ đã đem một góc Lam Dương Động hủy nát tan tành. Cái gì cấm chế, cái gì trận pháp, toàn bộ đều bị bọn họ phá hỏng hết cả.

...

P/s: còn 1 chương không biết có gõ được không đây...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play