"Thái bổ? Là ai thái bổ?".

"Diệp Lang thiếu chủ...".

Lần này lên tiếng không phải Trần Đức mà là Âm Cơ. Nàng nuốt trôi ngụm rượu đồng thời đem chiếc bình đang cầm trong tay đặt lại xuống bàn, nhẹ vỗ ngực rồi tiếp lời:

"Cái này... Khục khục... Cái này để ta tự nói luôn đi... Diệp Lang thiếu chủ, ngươi có lẽ chưa biết, nhưng ở Vô Ưu Động của ta, thủ hạ từ trên xuống dưới vốn hết thảy đều là nữ nhân, cụ thể hơn nữa thì là nữ nhân đơn chiếc. Giống như nam nhân các ngươi, nữ nhân chúng ta cũng có như cầu sinh lý a".

"Mới đầu thì cũng chẳng có gì, chúng ta bắt nam nhân cốt yếu chỉ là để cho bọn chúng phục vụ mọi nhu cầu, từ đi đứng ăn mặc cho đến tắm rửa, sinh hoạt phòng the thôi. Nhưng sau một thời gian, ừm, nếu ta nhớ không lầm thì khoảng năm hay sáu tháng gì đấy, trong một đêm thanh vắng tĩnh mịch, ta bất giác chợt tự hỏi mình rằng: "Trước nay sử dụng bọn nam nhân kia như vậy liệu đã hợp lý chưa? Chỉ để giải quyết nhu cầu sinh hoạt, sinh lý thế thôi thì có lãng phí quá không?"...".

"Cuối cùng, trải qua hồi lâu tự vấn, ta đã quyết định truyền dạy cho các thủ hạ của mình một bộ công pháp thái bổ để các nàng vừa có thể giải quyết nhu cầu sinh lý lại vừa trợ giúp cho tu luyện... Chậc, kể từ khi lên làm động chủ Vô Ưu Động tới nay, trong tất cả những quyết định ta đưa ra thì đó chính là quyết định sáng suốt nhất a. Từ lúc các thủ hạ của ta bắt đầu dùng nam nhân để thái bổ thì tu vi đã tăng lên khá nhiều, giúp ta mở rộng thế lực cũng không ít...".

Thu lại vẻ cảm thán trên mặt, Âm Cơ nhìn lên Diệp Lang Khải, chốt:

"Diệp Lang thiếu chủ, chi tiết chính là như vậy đấy. Vô Ưu Động của ta, từ trên xuống dưới, mọi người ai nấy đều sử dụng nam nhân để thái bổ cả. Hoặc ít hoặc nhiều. Ít thì vài trăm, nhiều thì vài ngàn, còn riêng ta thì... hì, có khi lại lên đến cả vạn lần ấy chứ...".

...

Câu nói của Âm Có đã kết thúc, giọng êm tai của nàng sớm cũng đã dừng hẳn, dẫu vậy, từ nãy giờ lại chẳng ai nói thêm gì cả. Thậm chí ngay đến những tì nữ đàn ca múa hát hiện cũng đã được cho lui xuống hết, hạ lệnh thì chính là Diệp Lang Khải.

Hắn ngồi đấy, cúi đầu nhìn bàn tiệc, thong thả đưa tay rót rượu cho mình, nhấp môi uống một cách chậm rãi. Hết ly này đến ly khác, hắn cứ uống rồi lại uống, không nhìn ai, cũng không nói gì.

Sự im lặng ấy, nó đã khiến cho mọi người phải lo lắng bất an, thậm chí là sợ hãi. Trần Đức, Thác Ban, Phong Bất Bình,..., bảy tên nam nhân còn đang hiện hữu, ai nấy đều đang trầm mặc, thần sắc nặng nề thấy rõ.

Ở đây, lúc này, người còn có thể ung dung ngồi ăn uống chỉ duy nhất mỗi một mình Âm Cơ. Nàng đã, và vẫn đang rất tùy tiện đem rượu thịt cho vào bụng mình, từ đầu đến cuối trên gương mặt đều chẳng có tí gì gọi là khẩn trương, lo lắng hết. Nàng hành xử cứ như thể bản thân là người ngoài cuộc, không can hệ chút xíu nào đến tràng cảnh hiện tại vậy.

Trong khi thực tế đâu này?

Mọi chuyện đều là do chính nàng khơi mào ra a!

Bắt đầu từ câu nói "Con mẹ ngươi" kia, Âm Cơ nàng càng lúc càng quá phận, càng lúc càng không biết điều. Mắng chửi xong thì dứt khoát từ chối lời đề nghị đầy "nhã ý tốt đẹp" của Diệp Lang Khải. Nếu là khước từ một cách hàm ẩn, lễ độ thì cũng được đi, đằng này...

Âm Cơ, nàng ta đâu có từ chối không không. Sau khi khước từ xong thì nàng còn đem cái chuyện "thái bổ" ở Vô Ưu Động của nàng ra kể, còn là đầy đủ tình tiết, rành mạch nguyên do...

Những lời cuối cùng mà nàng ta nói là gì?

Âm Cơ nàng bảo số lần nàng chung chạ với nam nhân, đem bọn họ thái bổ "có khi lại lên đến cả vạn lần".

Vạn lần, chiến tích thật là hoành tráng a, huy hoàng a. Thế nhưng...

Đây đâu phải lúc để nàng khoe khoang chiến tích hay là quảng bá "sự hào phóng" của mình!

Trước mặt mọi người, Diệp Lang Khải đã bày tỏ sự yêu thích đối với nàng, còn mong muốn nàng trở thành nữ nhân chính thức có danh có phận, cùng hắn chung tay gây dựng đại nghiệp đấy!

Diệp Lang Khải trước vừa mới tỏ bày thì ngay phía sau Âm Cơ nàng liền chối từ, rồi đem "sự hào phóng" của mình ra mà kể, thử hỏi như vậy khác nào nàng đang tát thẳng vào mặt Diệp Lang Khải chứ?

Ở đây có ai không biết Diệp Lang Khải xưa nay đều luôn rất ghét kẻ khác động vào đồ vật của mình. Đặc biệt là đối với nữ nhân thì hắn lại càng muốn độc chiếm hơn ai hết.

Bây giờ, Âm Cơ đứng ở trước mặt mọi người bảo rằng nàng đã từng chung chạ hàng vạn lần với vô số nam nhân, với một người nặng tính chiếm hữu như Diệp Lang Khải, hắn có thể không tức giận được sao?

Huống hồ vừa nãy chính miệng hắn đã bày tỏ là muốn lấy Âm Cơ nàng làm vợ...

Nghĩ mà xem, nếu Diệp Lang Khải hắn thực sự lấy Âm Cơ nàng, như vậy chẳng phải là nói hắn đã lấy một nữ nhân rất ư phóng đãng? Còn hắn, hắn chỉ là một trong số vô vàn những nam nhân chung chạ cùng nàng?

Không ngoa khi bảo rằng đấy sẽ là một sự sỉ nhục. Hoặc, có lẽ nên nói nó đã là một sự sỉ nhục. Đám người Thác Ban, Trần Đức cho là như thế.

Sự trầm lặng của Diệp Lang Khải, bọn chúng nghĩ đấy là dấu hiệu. Có thể một mệnh lệnh rất nhanh sẽ được đưa ra, một hình phạt rất nhanh sẽ giáng xuống, gánh chịu thì tất nhiên không ai khác ngoài kẻ đã khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục: Âm Cơ.

Có điều, đấy vẫn là bọn chúng - đám người Thác Ban, Trần Đức - nghĩ và nó chẳng thể thay thế hay đại diện cho ý chí của Diệp Lang Khải được. Tất cả vẫn phải đợi Diệp Lang Khải chính thức nói ra thì số phận của Âm Cơ mới được định đoạt.

Theo tình cảnh hiện tại, mọi thứ là như thế đấy, mọi người đều đinh ninh rằng sinh tử của Âm Cơ đang nằm trong tay Diệp Lang Khải.

Hắn là thiếu chủ, đám thủ lĩnh đạo tặc Thác Ban, Trần Đức đều là thuộc hạ theo hắn nhiều năm kia mà. Tuy nói ở đây Âm Cơ có tu vi cao nhất nhưng dẫu sao cũng chỉ một thân một mình, nếu bị mọi người vây công, Âm Cơ nàng há có khả năng chống lại?

Nên nhớ, tại chỗ này, trừ bỏ nàng thì bản thân Diệp Lang Khải cũng là một đại ác ma, tu vi so ra còn không kém nàng bao nhiêu.

...

Âm Cơ, nàng chính là ba ba trong rọ, cá nằm trên thớt, sống chết phụ thuộc vào một ý niệm của Diệp Lang Khải?

"Ngu xuẩn!".

Đấy chắc chắn sẽ là câu trả lời mà Âm Cơ dành cho những kẻ nào có ý nghĩ và đinh ninh như thế.

Âm Cơ nàng đâu phải kẻ ngốc, sự tùy tiện của nàng vốn là có cân nhắc, biết tự lượng sức cả đấy. Đừng nói mọi thứ mới chỉ đang dừng ở khả năng, cho dù khả năng có biến thành sự thật, Diệp Lang Khải có ra lệnh giết nàng đi chăng nữa thì nàng vẫn tự tin an toàn rời đi. Lam Dương Động này sẽ không thể giữ chân được nàng.

Âm Cơ nàng có một lá bùa hộ mệnh, và sức mạnh của nó thì... rất ư khủng bố. Tới mức dù là chân nhân cấp cũng phải kiêng kị mấy phần.

Ung dung, bình tĩnh, chúng đâu phải tự dưng mà bày ra được trong bầu không khí nặng nề trầm lắng này, hết thảy đều có nguyên do cả.

...

"Đáng tiếc... Thật đáng tiếc...".

Chẳng biết qua bao lâu và sau bao nhiêu lần nhấp môi uống cạn, Diệp Lang Khải rốt cuộc cũng chịu lên tiếng.

Đặt chiếc ly đã trống rỗng xuống bàn, hắn thở nhẹ, giọng đầy tiếc nuối: "Ta ước chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn, Âm Cơ...".

"Gặp ngươi... ực...".

Tạm đình chỉ ăn uống, Âm Cơ hỏi lại: "Diệp Lang thiếu chủ, chúng ta gặp nhau sớm hơn thì sao?".

"Nếu ta gặp nàng sớm hơn, ta chắc chắn sẽ không để nàng đi học mấy thuật thái bổ gì kia, tất nhiên càng sẽ không để một gã nam nhân nào khác động vào nàng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play